Quế Cung

Chương 11

Type-er: Windy0503 Nam Cung Cửu vội nép vào trong hiên, đi men theo con đường tiến về phía trước. Lại xuyên qua hành lang dài, các biệt viện, đến phong khách chính, bỗng cánh cửa bên mở ra, một cánh tay kéo nàng vào trong. Đợi tới khi Nam Cung Cửu thích ứng với ánh sáng trong phòng mới nhìn rõ người kéo nàng vào là Tây Môn Phiêu Tuyết, và người đứng phía sau chàng là Bắc Đường Kính. Vì không muốn để Tây Môn Phiêu Tuyết lại tổn thương lần nữa, Nam Cung Cửu lập tức kéo khăn che mặt, nhưng mục đích thực sự chính là che lại, để tránh bị chàng nhận ra “Tỷ tỷ Kính Tử, chuyện này là sao?” Bắc Đường Kính khẽ nói “Chúng ta gặp phải phiền phức rồi, không biết là ai đã hạ thuốc trong  đồ ăn, may mà không có độc. Lúc này mọi người trong trang đều đã ngủ say, người thần bí đó nhất định muốn tìm bản đồ kho báu. Đại hội võ lâm sắp sửa diễn ra, bọn chúng định tiên hạ thủ vi cường đây mà.” Nam Cung Cửu gật đầu, lại hỏi “Vậy chúng ta sao lại không việc gì?” Tây Môn Phiêu Tuyết sầm mặt đáp “May mà ta mới chỉ ăn một miếng, không hề trúng thuốc. Chị dâu vừa hay tới nhà bếp kiểm tra món ăn, vì thế cũng chưa động đũa, còn nàng, ta cũng đang muốn hỏi, nàng đã ăn nhiều như thế, tại sao không việc gì…” “Chuyện này ta cũng không biết…” Nam Cung Cửu gãi đầu, thực sự cảm thấy chạnh lòng, nếu thực sự là dám người đeo mặt nạ kia làm, phải chăng cố ý để nàng còn tỉnh táo? Bắc Đường Kính bỗng nói “Thực ra từ nhỏ Yến Tử đã có tấm thân bách độc bất nhập.” “Hả?” Nam Cung Cửu kinh ngạc trợn to hai mắt, bách độc bất nhận. Cảm giác ưu việt hơn người trong nàng bỗng nhiên trỗi dậy mạnh mẽ. Tây Môn Phiêu Tuyết cũng thấy bất ngờ, liếc mắt sang nhìn Nam Cung Cửu. Bắc Đường Kính lại nói “Trước tiên gác chuyện này lại, bọn chúng đã tản ra khắp nơi tìm kiếm bản đồ kho báu rồi, chỉ giữ lại ba người trong phòng khách để trông chừng, chúng ta cứu mọi người tỉnh lại rồi tính sau.” Tây Môn Phiêu Tuyết đưa ra một lọ sứ trắng tinh tế, nhỏ xinh “Đáng tiếc trên người ta chỉ còn một bình này, trong tay nải của Tiểu Tứ còn có một lọ, chỉ là hắn cũng trúng thuốc rồi!” Nam Cung Cửu hai mắt phát sáng, thốt ra một lời khen ngợi “Oa, chiếc lọ đẹp quá đi mất.” Tây Môn Phiêu Tuyết lặng người, trong đầu hiện  lên thứ cảm giác quen thuộc, tiếp đó chàng thu lại tâm tư, cùng cực ảo não, đương yên đương lành nhớ tới người đó làm gì chứ… Bắc Đường Kính đưa bình thuốc cho Nam Cung Cửu, rồi dặn dò “Ta và Tây Môn Tam thiếu gia đánh lạc hướng chú ý của bọn hắc y nhân, muội đi cứu người, nhớ cứu trang chủ trước.” Nam Cung Cửu mơ màng cầm chiếc lọ hỏi “Cứu thế nào đây?” Tây Môn Phiêu Tuyết liếc nhìn nàng tỏ ý khinh thường, nói “Hậu duệ nhà Nam Cung chuyển làm thương nhân, nên đã vứt bỏ hết công phu của tổ tiên rồi sao?” Nam Cung Cửu quyết định tạm thời nhẫn nhịn, tỏ ra đáng thương nói “Ta thực sự không biết mà, công phu tổ tiên gì chứ?” Bắc Đường Kính lại đưa lời giải thích “Nhà Nam Cung giỏi nhất dùng độc, nhà Tây Môn lại tinh thông y thuật. Đây chính là rượu  thuốc có thể giải bách độc, muội chỉ cần bôi nó lên chỗ bị trúng độc trên người là được.” “Được thôi, muội biết rồi!” Nam Cung Cửu một tay cầm chiếc lọ nhỏ, một tay vẫn nắm chặt miếng bào ngư, chạy theo sau Tây Môn Phiêu Tuyết và Bắc Đường Kính. Dùng bữa trong phòng khách ngoại trừ người nhà Đông Phương Huyền Dạ, còn có mấy sư huynh đệ cùng thế hệ với chàng. Nam Cung Cửu nhỡ kỹ lời Bắc Đường Kính, chốc nữa, nàng sẽ xông thẳng tới cứu Huyền Dạ ngựa đen trước, sau đó lần lượt sang mấy người đàn ông, cuối cùng mới đến lượt phụ nữ. Trong phòng khách lúc này, quả nhhiên có ba tên hắc y nhân, hai tên che mặt, một người đeo mặc nạ đỏ rực. Nam Cung Cửu thầm than hỏng rồi, lại là một người đàn ông đeo mặt nạ,  nàng biết bất kỳ người nào đeo mặt nạ đều có công phu thượng thừa, thậm chí có thể là tên cầm đầu liền tốt bụng xông ra phía trước Tây Môn Phiêu Tuyết đưa lời cảnh báo “Chàng phải cẩn thận người đeo mặt nạ đỏ đấy!” Tây Môn Phiêu Tuyết nhướng cao mày liễu, đôi mắt đào hoa lộ ra chút bất cần, thô bạo đáp “Ta đương nhiên biết rồi.” Nam Cung Cửu thẹn thùng quay người, chỉ cần là người sáng mắt cũng hiểu được tên nào là kẻ cầm đầu, nàng vừa rồi thực đã nói lời thừa thải. “Đệ đánh lạc hướng tên mặt đỏ, chị dâu phụ trách xử lý hai tên lâu la nhé!” Dứt lời, Tây Môn Phiêu Tuyết tung quạt, phóng nhanh như điện ra ngoài. Bắc Đường Kính cũng vội vã phi theo, tay đặt xuống thắt lưng, rút ra một sợi roi dài. Bên này, Tây Môn Phiêu Tuyết dùng chiếc quạt cốt ngọc trong tay làm vũ khí, chiêu thức cự kỳ đẹp mắt, chiếc quạt cốt ngọc cùng màu áo đỏ rực quyện vào nha, khiến người ta chẳng thể rời mắt. Bên kia, Bắc Đường Kính thường ngày hiền thục dịu dàng bỗng tung sợi roi dài, uy phong lẫm liệt. Sợi roi nằm trong  tay nàng linh hoạt, lực sát thương vô cùng ghê gớm. Ở giữa, Nam Cung Cửu nhón chân nhón tay như kẻ trộm lén lút chạy lại bàn ăn, vừa định mở nắp chiếc lọ nhỏ ra, cứu Đông Phương Huyền Dạ, đột nhiên trên mái nhà vang lên một tiếng động lớn, tên hăc sy nhân đeo mặc nạ bạc từ từ hạ xuống, phía sau còn có thêm hai tên tiểu lâu la. Nam Cung Cửu còn chưa kịp phản ứng, chiếc bình trong tay đã bị đoạt mất, tiếp đó, kẻ đeo mặt nạ cũng tóm chặt lấy hai tay nàng khiến nàng đau đớn thét lên. Nhìn thế trận Băng Tà hô lớn “Các ngươi mau lại đối phó Bắc Đường Kính.” Nói xong, chàng liếc mắt về phía Tây Môn Phiêu Tuyết, quát một tiếng “Hỏa Tà, coi chừng nhuyễn cốt tán của hắn.” Nam Cung Cửu sau một hồi chịu đau đớn mới nhơ ra nàng có sức mạnh bẩm sinh, liền vội vã dùng sức, thoát khỏi bàn tay Băng Tà, có điều chỉ chạy được vài bước đã bị bắt lại. Tuy nàng sức mạnh vô địch, thế nhưng người ta ai nấy võ công đầy mình. Thực chẳng khác nào châu chấu đá voi, hơn nữa hai tay của Nam Cung Cửu bị Băng Tà áp chế, dù dùng sức thế nào cũng không thoát ra được. Nàng quay đầu quát lớn vào mặt Băng Tà “Đau lắm đấy.” Vừa nãy trong lúc xô đẩy, khăn che mặt nàng đã rơi xuống lúc nào không hay. Thế nên khi khuôn mặt bánh bao sưng vù đỏ ửng hiện ra trước mắt Băng Tà, khiến hắn nhất thời hồn bay phách tán, lực đạo hai tay cũng vì thế hơi nới lỏng. Nàng thừa cơ xuất thủ, Băng Tà không kịp phản ứng, chỉ còn cách ôm chặt nàng lại. Nam Cung Cửu hận nhất là bị người khác sàm sỡ, nàng có thể đường hoàng sàm sỡ người khác, thế nhưng đến lượt người ta định lợi dụng nàng thì cũng phải hỏi xem nàng có đồng ý hay không. Vậy nên trong lúc phẫn uất, nàng vung hai tay cào, đánh loạn, không may, một bàn tay vỗ đúng vào miệng Băng Tà, miếng bào ngư cầm mãi trong tay bởi vì dùng sức nên trôi tuột vào miệng hắn. Băng Tà trước tiên lặng người, sau đó đau khổ ôm lấy cổ họng, muốn nôn ra mà chẳng được, định nuốt vào cũng không xong, từ từ quỵ ngã. Nam Cung Cửu phủi sạch hai tay, ngây người mất một lúc, sao đó thét lên kinh hãi “Á á, mau trả lại bào ngư cho ta.” Một miếng bào ngư chặn ở cổ họng, cảm giác vốn dĩ đã khó chịu vạn phần, Nam Cung Cửu lại không ngừng rung lắc khiến Băng Tà ong cả đầu, từ từ tắc khí. “Này này, người đừng có chết, bào ngư của ta.” Nam Cung Cửu ngồi xổm xuống đất, bóp lấy cổ Băng Tà, chỉ là hắn đã hoàn toàn không còn chút phản ứng. Không còn hơi thở? Nam Cung Cửu lặng người, hai tay ôm mặt “Trời ơi, lẽ nào lại phải làm hô hấp nhân tạo?” Có điều có thứ mắc trong họng, cho dù có làm hô hấp nhân tạo cũng chẳng tác dụng. Nghĩ vậy Nam Cung Cửu vội đỡ Băng Tà dậy, một tay đấm mạnh sau lưng hắn. Đấm mạnh một hồi thấy khống có phản ứng, sau cùng Nam Cung Cửu nghiến răng, vận hết sức lực đập mạnh một phát, Băng Tà chịu phải lực mạnh, hất cổ lên, đồng thời ho được miếng bào ngư mắc trong cổ họng ra ngoài. Nam Cung Cửu dõi ánh mắt theo miếng bào ngư bay vụt lên rồi rơi thẳng xuống đất, cùng lúc nàng thấy một tên lâu la hắc y nhân giẫm chân lên đó, trượt ngã, miếng bào ngư lại bay lên, đập mạnh vào sau lưng Hỏa Tà đang mải chiến đấu. Tây Môn Phiêu Tuyết đang giao đấu, bỗng phát hiện đối thủ bất động, giống như bị điểm huyệt. Chàng liền ra tay điểm thêm vài huyệt đạo khác nữa, khiến hắn toàn thân bất động, sau đó Tây Môn Phiêu Tuyết lập tức chạy tới tương trợ cho Bắc Đường Kính. Phía bên này Băng Tà vẫn còn hổn hển hít thở, tuy rằng đã thoát khỏi cái chết, thế nhưng hắn đang rất hoảng sợ. Nam Cung Cửu rốt cuộc cũng thôi tìm kiếm miếng bào ngư, quay lại hỏi chàng “Huynh không sao chứ?” “A Cửu?” Băng Tà nghe thấy giọng nói quen thuộc, kinh ngạc hỏi tiếp “Nàng làm sao thế? Mặt của nàng?” “Chỉ là dị ứng do ăn hải sản thôi.” Nam Cung Cửu kéo Băng Tà đứng dậy nói “Huynh không sao là được rồi, nếu không ta phạm tội ngộ sát mất.” Băng Tà không hiểu Nam Cung Cửu nói gì, đầu óc u mê, chỉ thấy Hỏa Tà dường như đã bị khống chế, mấy thuộc hạ bên kia cũng chẳng thể nào tiếp tục ứng chiến, đang chuẩn bị rút lui, vội nói “Đợi đến đại hội võ lâm, ta lại tới thăm nàng.” Dứt lời người đã phi ra ngoài, kéo theo Hỏa Tà thét một tiếng “Rút.” Tiếp đó, hắc y nhân cũng nhanh chóng mất tung mất dạng. Bỗng nhiên tất cả biến mất, Tây Môn Phiêu Tuyết và Bắc Đường Kính quay sang nhìn nhau, rồi nhìn về phía Nam Cung Cửu. Nam Cung Cửu tỏ ra vô tội, nhún vai nói “Ta chẳng làm gì hết…” Sau đó, nàng lại bắt đầu tìm miếng bào ngư. Sau lần đột kích này, Đông Phương Huyền Dạ lập tức triệu tập tất cả mọi người trong phủ, bố trí lại hộ vệ và người đi tuần tra. Lão phu nhân vô cùng kinh hãi, nằm bệnh liệt giường. Tây Môn Phiêu Tuyết sau khi bắt mạch, đã kê đơn thuốc, rồi lệnh cho Tiểu Tứ đi bốc, sắc thuốc. Nam Cung Cửu thấy vậy vô cùng bất ngờ, nhẹ hỏi Bắc Đường Kính “Tỷ tỷ Kính Tử, Tây Môn Tam thiếu gia còn biết cả y thuật sao?” “Người của Vạn Hoa Cốc tinh thông y thuật, đệ ấy đương nhiên là biết rồi, chỉ có điều không dễ dàng xem bệnh cho người ta mà thôi.” Nói vậy, Tây Môn Phiêu Tuyết lại có thêm một điểm hơn nàng. Sau đó một vị đại phu tiến vào bẩm báo “Lão phu nhân, Lăng cô nương không bị động thai, tất cả đều bình thường.” “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt nói “Đúng là nguy hiểm, sau này phải bảo Huyền Dạ phái thêm người bảo vệ và chăm sóc con bé.” Nam Cung Cửu bĩu môi, đứng bên cạnh đưa lời bất bình “Lần này may nhờ có tỷ tỷ, nếu không chẳng biết đám người đó sẽ làm gì chúng ta nữa.” Tây Môn Phiêu Tuyết cũng phụ họa theo “Đúng thế, lần này may nhờ chị dâu, một mình con thực sự không thể nào đối phó với tất cả bọn chúng được.” Lão phu nhân sắc mặt khó coi, lạnh nhạt lên tiếng “Nó là phu nhân trang chủ, chịu trách nhiệm chăm sóc gia sự, thức ăn bị người ta hạ độc cũng không biết…Nếu không phải có Tây Môn Tam thiếu gia và Nam Cung Cửu tiểu thư, e rằng bản đồ kho báu của chúng ta đã bị đám đạo tặc đó cướp mất.” Nam Cung Cửu tức giận đùng đùng, định nói gì đó, Bắc Đường Kính đã lên tiếng ngắt lời “Là con đã thiếu sót, lúc nãy con đã đi kiểm tra, nước trữ trong bể không có vấn đề, có lẽ nguồn nước của chúng ta đã bị hạ thuốc.” Lão phu nhân nghĩ ngợi một hồi lại nói “Trong trang canh phòng cẩn mật, bọn chúng không thể nào tiếp cận nguồn nước được. Phải chăng trong trang có nội ứng? Thế nhưng trang chúng ta làm gì có người lạ?” Không biết tại sao, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Nam Cung Cửu. Nam Cung Cửu đứng dịch sang bên cạnh một bước, ánh mắt của mọi người cũng theo đó mà chuyển dịch theo nàng. Nam Cung Cửu cúi đầu, chán nản buông tiếng “Các vị có ý gì chứ…” Tây Môn Phiêu Tuyết liếc mắt nhìn tới lui, cong miệng mỉm cười nói “Chị dâu, chị dâu làm sao đoán được nàng ta thực sự là Nam Cung Yến?” Bắc Đường Kính dường như có phần do dự, lại nói “Trên người muội ấy có tín vật kết nghĩa kim lan giữa chúng ta trước kia.” “Chi bằng viết một bức thư, mời người nhà Nam Cung tới một chuyến để nhận người.” Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Đông Phương Huyền Dạ mặc y phục màu đen chắp tay sau lưng, mày kiếm nghiêm nghị. Nam Cung Cửu càng lúc càng cảm thấy Huyền Dạ ngựa đen chẳng đáng yêu chút nào, thậm chí còn chẳng bằng được Tây Môn Phiêu Tuyết. Nàng trợn mắt, bực bội nói “Viết đi, tốt nhất là bảo họ mang theo cả nha hoàn của ta Liên Kiều tới đây một thể.” Sau chuyện này, Bắc Đường Kính cảm thấy vô cùng áy náy liền dẫn Nam Cung Cửu ra ngoài tản bộ, sau đó nhẹ nhàng giải thích “Sơn trang này tuy rằng rộng là vậy, thế nhưng trừ muội ra, những người khác đều là người nhà, Yến Tử, muội đừng để bụng, phu quân ta chỉ muốn điều tra rõ sự việc lần này mà thôi.” Nam Cung Cửu vẫn chưa hết giận đáp “Tây Môn Phiêu Tuyết cũng là người ngoài mà! Huynh đệ kết bái của ngài ấy thì là người tốt, còn tỷ muội kết bái của tỷ là người không đáng tin tưởng sao?” “Huynh ấy hành sự phân minh, tuyệt đối không gây khó dễ cho muội đâu.” Bắc Đường Kính đưa lời an ủi Nam Cung Cửu cũng như để an ủi chính bản thân mình. Hai người bất giác bước vào một biệt viện phía cận bắc của sơn trang, hành lang dài, rừng rậm, non bộ, Nam Cung Cửu nhớ ra lần trước bị lạc đường ở đây, cũng bắt gặp Lăng Tâm sến súa điệu đà. Càng đi vào trong, Nam Cung Cửu lại càng cảm thấy nơi này có điều kì lạ, chẳng trách lần trước nàng đi thế nào cũng chẳng thể thoát ra nổi. “Phía sau hòn non bộ chính là nguồn nước của chúng ta, nơi này rất dễ lạc, đặc biệt là người ngoài nếu không biết đường. Nhưng nếu võ công cao cường thì lại là chuyện khác.” “Nguồn nước?” Nam Cung Cửu thò cổ ra nhìn hòn non bộ, lẩm bẩm một mình “Chả trách Lăng Tâm bước từ phía sau hòn non bộ ra. Thì ra đây là nơi lấy nước.” “Lăng Tâm?” Bắc Đường Kính ngạc nhiên hỏi “Tại sao muội ấy lại tới đây?” Nam Cung Cửu lại nói “Lần trước muội bắt gặp nàng ta tại đây, nàng ta bước ra từ phía sau hòn non bộ, lúc thấy muội liều giấu một tay đi. Muội thấy nàng ta lén la lén lút mới lớn tiếng cãi cọ.” “Lăng Tâm là nha đầu mà lão phu nhân nhặt về trong một lần lên núi bái phật, tuy rằng lai lịch bất minh, có điều cũng đã ở trong trang được bốn năm rồi. Muội ấy rất biết cách lấy lòng mọi người, trong trang không ai không thích.” “Muội không thích nàng ta.” Nam Cung Cửu để lộ vẻ mặt chán ghét “Chỉ biết giở trò quyến rũ. Đáng ghét!” Bắc Đường Kính chìm trong im lặng, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải đi nghe ngóng lai lịch của Lăng Tâm một chuyến mới được. Quay về biệt viện thanh tịnh, Nam Cung Cửu có phần cảm thấy cô đơn. Ra ngoài đi dạo còn có thể thấy người, nghe người ta nói chuyện, nhìn đám trẻ con vui đùa. Thay vì thế nàng đang phải đối mặt với một Bắc Đường Kính im lặng kiệm lời, thực sự là quá căng thẳng. Nam Cung Cửu rất thương Bắc Đường Kính, thế nhưng tính cách của tỷ tỷ quá bình đạm, nhạt nhẽo vô vị, chẳng trách không được phu quân yêu quý. Bắc Đường Kính ngồi lặng trước gương, trong khi Nam Cung Cửu ngồi một bên lắc đầu than thở, trong lòng thầm tiếc cho khuôn mặt mỹ nhân tuyệt đẹp, chẳng ngờ lại là người đẹp mặt đơ. Bắc Đường Kính lúc này bận bộ y phục nhẹ nhàng, vấn tóc đoan trang, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ oai hùng, dũng mãnh như khi giao đấu. Nam Cung Cửu đột nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kì, lần mò phần thắt lưng của nàng rồi hỏi “Tỷ tỷ Kính Tử, chiếc roi của tỷ đã giấu đâu rồi? Có thể lấy  ra cho muội xem được không?” Bắc Đường Kính đưa tay xuống eo rút ra một sợi roi dài. Thì ra hàng ngày, nàng luôn giấu roi trong người, từ xa nhìn lại thì tưởng chỉ là một chiếc thắt lưng. Nam Cung Cửu đưa sợi roi lên xem, nhìn Bắc Đường Kính lúc múa trông rất oai, nhưng quả thực rất khó điều khiển chiếc roi này. Nam Cung Cửu thấy Bắc Đường Kính quá kiệm lời, liền nghĩ cách hỏi han thêm “Tỷ tỷ Kính Tử, tỷ học dùng cái này trong bao lâu?” “Mười sáu năm.” “Oa… võ công thực sự khó luyện, chiếc roi này có khó học không?” “Khó.” Chẳng hổ là sự muội của Yến Nam Phi, bọn họ đều thích trả lời ngắn gọn. Nam Cung Cửu chán nản, lại hỏi “Ngoại trừ cái này, tỷ còn học môn công phu nào khác?” “Không còn.” Bắc Đường Kính liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu “Có điều ngoài võ công ra, ta còn học thuật dịch dung.” “Ồ, cái này muội biết.” Hai mắt Nam Cung Cửu phát sáng vứt sợi roi sang một bên rồi đưa lời dụ dỗ “Cái này vui, tỷ dạy cho muội đi.” Bắc Đường Kính tỏ ra nghiêm nghị “Người có tính cách như muội không thích hợp học dịch dung. Huống hồ thuật dịch dung đặt yêu cầu cao về hình dạng khuôn mặt và ngũ quan, tướng mạo của muội không thích hợp.” Nam Cung Cửu lặng lẽ lui ra, câu nói này có phải ý bảo nàng là ngũ quan không đoan chính? Bắc Đường Kính không hệ nhận ra tâm trạng của Nam Cung Cửu, lại tiếp tục nói “Ta vừa sinh ra đã được định sẵn phải học thuật dịch dung, tuyệt học nhà Bắc Đường càng không thể thất truyền. Thế nên cha ta đặng tên cho ta là Kính, nghĩa là thuật dịch dung xuất thần nhập hóa, không chút khuyết điểm, khiến người ta nhìn như thể nhìn vào gương vậy.” Nam Cung Cửu nhẹ chớp mắt, không ngờ đặt tên thôi mà cũng thần diệu. Người cổ đại thật thần kỳ! Nàng lại chớp mắt, chỉ ngón tay về mình hỏi “Thế còn muội thì sao? Nam Cung Yến nghĩa là gì?” “Đây là cái tên mẹ muội đặt cho, ý nghĩa chính là hy vọng muội thân nhẹ như chim yến.” Nam Cung Cửu suýt chút nữa ngã vật ra đất, thân nhẹ như chim yến… rõ ràng nàng rất nặng, một quái thai thì đúng hơn. Nam Cung Cửu bỗng khựng lại, làm sao có thể nói bản thân là một quái thai, phải là thần lực trời ban. Nam Cung Cửu bỗng lại sực nhớ một chuyện, khoảng thời gian nàng còn ở trong phủ Nam Cung, chưa từng gặp cha mẹ, chỉ gặp mỗi lão thái gia cùng mấy vị thúc thúc, bá bá. Thực là có chút kì quái, Nam Cung Cửu nghiêng đầu lẩm bẩm “Vậy cha mẹ muội hiện đang ở đâu?” “Cha muội qua đời từ sớm, mẹ muội xuống tóc đi tu, nay đã vân du tứ hải.” Nam Cung Cửu nhăn nhó mặt mày, thì ra nàng là một cô nghi, thật là đáng thương. Bắc Đường Kính bỗng nhìn Nam Cung Cửu chăm chú, nghiêm túc nói “Ta thực sự nhớ ra một chuyện, từ nhỏ muội đã có thể bách độc bất xâm, tại sao lại bị trúng độc, còn suýt mất mạng?” Nam Cung Cửu lặng người, thầm nghĩ, đúng vậy, nếu nàng đã xuyên không, vậy nghĩa là Nam Cung Yến trước kia đã chết. Nam Cung Cửu gãi đầu gãi tai, chu miệng nói “Bách độc bất xâm, hoặc có thể đã trúng phải loại độc thứ một trăm lẻ một?” “Chuyện này rất lạ, còn không biết đồ đằng hoa sen sau lưng muội có phải do chất độc tạo ra hay không? Phu quân viết thư cho Nam Cung phủ rồi, hy vọng họ có thể chuẩn trị cho muội triệt để.” Nam Cung Cửu nghe câu ‘chuẩn trị cho muội triệt để’ thành ‘trừng trị cho muội triệt để’, vốn dĩ việc mình khó khăn lắm mới trốn được ra ngoài, nay lại bị bắt về, đưa tới giường tên Tây Môn Phiêu Tuyết để chàng hưởng thụ. Trái tim yếu đuối của thiếu nữ mỹ miều này thực sự tràn đầy sầu muộn. Bắc Đường Kính dẫn theo nha hoàn đưa thuốc an thai đến cho Lăng Tâm, vừa hay bắt gặp Đông Phương Huyền Dạ bước ra từ căn phòng đó. Bắc Đường Kính ngước mắt nói “Phu quân, hôm nay mới sớm vậy chàng đã tới thăm Lăng muội muội sao?” “Ừm.” Đông Phương Huyền Dạ cau chặt mày kiếm, lại nói “Phu nhân, có nhiều chuyện không cần phải đích thân nàng làm, hãy giao lại cho người dưới là được.” “Thiếp biết rồi!” Bắc Đường Kính quay người lệnh cho nha hoàn vào trong, rồi theo Đông Phương Huyền Dạ bước dưới hành lang. “Vài ngày nữa là đến đại hội võ lâm, cha mẹ nàng đều sẽ tới. Hãy sắp xếp cho hai người họ ở chỗ của nàng, như vậy cũng tiện gặp mặt hơn.” “Dạ, đa tạ phu quân.” Bắc Đường Kính vẫn giữ nụ cười trên môi, ung dung nói tiếp “Phu quân, có chuyện này, thiếp muốn điều tra rõ ràng.” “Chuyện gì? Mong phu nhân cứ nói.” “Thân thế của Lăng Tâm, không biết phu quân đã bao giờ điều tra?” “Thông của Lăng Tâm bị đám sơn tặc đánh cướp, thế nên nàng ấy mới lưu lạc bên ngoài, rồi được bà nội đưa về.” Đông Phương Huyền Dạ nói, lại quay sang nhìn Bắc Đường Kính “Phu nhân, nàng nghi ngờ Lăng Tâm?” Bắc Đường Kính bình thản đối diện với ánh mắt sắc bén của Đông Phương Huyền Dạ, đáp “Yến Tử đã từng thấy Lăng Tâm lén la lén lút gần chỗ nguồn nước, thiếp chỉ muốn làm rõ sự việc mà thôi.” “Đó có phải là Nam Cung Yến thực sự hay không còn chưa xác định được, làm sao có thể tin tưởng lời nàng ta nói chứ?” Đông Phương Huyền Dạ sầm mặt lại nói “Lăng Tâm đang mang thai, bà nội đã yêu quý nay lại càng yêu quý hơn, phu nhân sau này nói chuyện phải biết chừng mực, đừng để bà nội nắm được điểm yếu lại đưa lời trách phạt.” Bắc Đường Kính quay người, im lặng không nói gì thêm, hai tay tóm chặt lấy nhau. Bỗng một bàn tay lớn đưa tới phủ lên tay nàng, lòng bàn tay ấm áp nóng hổi, Bắc Đường Kính mặt đỏ tía tai, nhất thời lặng người. Lại nghe Đông Phương Huyền Dạ khẽ tiếng “Phu nhân, trước mặt bà nội chúng ta luôn phải nhẫn nhịn, mấy năm nay thực sự khiến nàng phải uất ức rồi! Giờ Lănh Tâm đã mang thai, mối lo trong lòng bà nội đã được giải trừ. Chúng ta hãy tìm một cơ hội thích hợp làm lại hôn sự đi.” Bắc Đường Kính tĩnh lặng nhìn sau vào mắt chàng, mím chặt môi, như thế muốn cười mà lại keo kiệt không muốn cười vậy. Nam Cung Cửu đội mũ trùm đầu chạy đi khắp nơi, nóng thì lại ngồi nghĩ, hoặc tìm một nới không có người tháo tấm lụa trên mặt xuống cho thoáng gió. Lúc đứng bên  ngoài một biệt viện, Nam Cung Cửu ngửi thấy mùi hoa thơm ngát, đang muốn vào trong thưởng hoa, lại nghe thấy bên trong có tiếng người, nàng liền trốn vào bên cửa sổ, vểnh tai lắng nghe, không ngờ người bên trong lại là Tây Môn Phiêu Tuyết. Lúc này Tây Môn Phiêu Tuyết đang nhà nhã đi dạo trong vườn cùng Tiểu Tứ, chàng một tay cầm quạt, vốn dĩ trông phải phong độ ngời ngời, thế nhưng do tâm trạng phiền muộn nên cứ đập bừa vào đám hoa cỏ, không ngừng lẩm bẩm “Bản thiếu gia tài sắc tuyệt thế, tuyệt đối không thể lấy người phụ nữ xấu xí kia khiến thanh danh cả đời của ta bại hoại được. Thế nhưng ta đã từng thề nhất định phải lấy nàng ta về…Đông Phương đại ca đúng thực là hại người ghê gớm, còn nói Nam Cung Yến đó là tuyệt sắc giai nhân, kinh động thế gian, kinh động thì đúng là thật, có điều là xấu xí kinh động thế gian thì có.” Tiểu Tứ bình thản đáp “Thiếu gia, dợi khi nào vết ban đỏ biến mất, nói không chừng thực sự là tuyệt sắc giai nhân, kinh động thế gian thì sao?” “Với cái đầu lớn đó, thì có thể đẹp đến mức nào chứ?” Tây Môn Phiêu Tuyết nói xong, khẽ ‘ưm’ một tiếng, tỏ vẻ bất cần. Với một Tây Môn Phiêu Tuyết tài sắc tuyệt thế như chàng, ai có thể xứng được với chàng chứ? Nam Cung Cửu đứng ghé bên tường, nghe rõ mồm một một đoạn hội thoại này nắm chặt hai tay, định xông vào đánh cho chàng một trận. Vừa hay Tây Môn Phiêu Tuyết lại mở miệng nói “Hầy, người mà ta bảo ngươi đi tìm đã có tung tích gì chưa?” “Yến Nam Phi hành tung bất định, hoàn toàn không thể hỏi thăm. Còn về tên Yến Tiểu Nam kia, chẳng có chút tiếng tăm trên giang hồ, tiểu nhân sao tìm được?” “Không có tiếng tăm gì sao? Hắn ta tướng mạo xuất chúng lại làm người hầu cho Yến Nam Phi, làm sao mà không ai biết đến?” “Công tử, ngài tìm hắn ta làm gì?” “Đương nhiên là có việc quan trọng rồi.” Tây Môn Phiêu Tuyết gõ chiếc quạt lên đầu Tiểu Tứ, nói “Đừng có tiết lộ là ta đang tìm hắn, cứ lén lút hỏi thăm thôi.” Tiểu Tứ khẽ cau mày, sau đó lại bình tĩnh đáp “Dạ, thiếu gia.” Nam Cung Cửu từ từ buông nắm đấm, Tây Môn Phiêu Tuyết tìm nàng làm gì? Có điều kể từ khi trong Mộng Liễu Uyển xảy ra chuyện, Tây Môn Phiêu Tuyết chắc hẳn rất muốn điều tra rõ ràng tung tích của đám hắc y nhân và Tiếu Tiếu Sinh? Đảo mắt mấy lượt, Nam Cung Cửu trong lòng nảy ra một ý, bật cười gian giảo, thầm nghĩ “Tây Môn Phiêu Tuyết, dám nói ta xấu, chờ đó mà coi.” Mấy ngày nay Nam Cung Cửu rất chăm uống thuốc, trước đây còn chê rằng thuốc quá đắng, không chịu uống, giờ chẳng cần Bắc Đường Kính giám sát, nàng cũng ngoan ngoãn uống thuốc rất đúng giờ. Bắc Đường Kính cảm thấy rất khó hiểu, còn tưởng nàng đột nhiên thay đổi tính tình. Nam Cung Cửu mỉm cười đắc ý, trong lòng thầm nghĩ không mau chóng uống thuốc, làm sao có thể hồi phục dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của nàng? Làm sao có thể giả dạng thành Yến Tiểu Nam chọc ghẹo tên Tây Môn Tam thiếu gia tự kiêu ngông cuồng kia một trận?