Quay Về Quá Khứ
Chương 111
Tàu tốc hành Hogwarts đưa các học trò về lại thế giới thường ngày.
Dù có không nỡ chia xa Snape, Salazar vẫn xách Quirrell uể oải từ hồi bị tập kích độn thổ tại một chỗ hẻo lánh.
Quirrell cảm thấy bắt đầu từ khi gặp thằng bé thần bí trong khu rừng Albania, gã bị cản trở không ngừng. Đầu tiên là chủ nhân vĩ đại của gã Chúa tể Hắc ám bệ hạ bị nó khống chế, gã không thể không giúp nó trà trộn vào trường, trực tiếp dẫn tới năm học xui xẻo của gã. Quỷ khổng lồ tấn công, người tập kích, gã sớm muộn cũng phải bỏ mạng vì nó mất. Lại còn không cho gã xả hơi lúc nghỉ hè, cứ thế bị tóm tới nơi quỷ quái nào đó.
Vừa qua cơn choáng váng vì độn thổ, Quirrell lại đưa tay sờ cái đầu bọc kín khăn.
“Được rồi, nơi này không ai để ý mi bị trọc đâu.” Giọng Salazar rất không vui, không phải vì bản thân y mà là vì hai người họ đang đứng trước cửa nhà cũ của y.
Quirrell ngượng ngùng thu lại cái tay, vì bị đánh lén tại Hogsmeade, tỉnh dậy phát hiện toàn thân không có vết thương cũng không trúng lời nguyền nào, chỉ đầu bị trọc lốc, nên gã đành phải quấn một cái khan thật dày lên đầu. Tạo hình trùm đầu của Quirrell đáng lý phải bắt đầu từ năm nhất của Harry nhưng giờ mới xuất hiện.
Quirrell ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn lâu đài trước mặt, bị dẫn độn thổ nên gã không biết giờ mình có còn ở nước Anh hay không. Nhìn toà lâu đài trở nên tàn phá vì trải qua năm tháng, nhưng vẫn có thể nhận ra sự kiểu cách trang nghiêm.
“Thưa cậu, nơi này là?” Quirrell thử thăm dò hỏi Salazar đang vô cảm bên cạnh.
“Nơi ta sinh ra.” Salazar bỏ lại câu này, tiến lên mở cánh cửa.
Cái cửa phát ra tiếng cọt kẹt chói tai mới chậm rãi mở ra.
“Đi theo.” Salazar cũng không quay đầu lại, đi tuốt đằng trước.
Quirrell không dám chần chừ, gã có dự cảm mình sẽ biết được rất nhiều bí mật tại đây, cõi lòng vừa sợ hãi vừa hưng phấn.
Gã đi theo sau, vừa chú ý Salazar vừa nhìn quanh quất. So với sự tàn phá bên ngoài, bên trong còn hư hỏng nặng nề hơn. Hình như đã có một trận hoả hoạn lớn xảy ra, chỗ nào cũng có dấu vết cháy xém, thế nhưng lâu đài vẫn có thể đứng sừng sững suốt ngàn năm, không thể không nói pháp thuật quá nhiệm màu. Mặt khác Quirrell chú ý trong lâu đài có rất nhiều đồ án trang sức rắn, bởi vậy gã đoán rất có thể nơi này là một lâu đài quý tộc Slytherin.
Quirrell theo sau Salazar đi qua một gian phòng, cho tới trước cửa một căn phòng treo đồ án con rắn hổ mang rất to. Salazar đứng ở cửa một lúc lâu mới đẩy vào, Quirrell suy nghĩ một chút cũng đi theo.
Trên mặt đất là một trận pháp rất lớn, nhưng có thể là xảy ra sự cố, trận pháp lúc sáng lúc tối hoàn toàn không có tác dụng gì. Ngoài ra phòng còn treo rất nhiều khung ảnh, có cái có người, có cái lại không.
“Salazar, đồ bất hiếu, mày còn dám vác mặt về à!” Đang quan sát, Quirrell giật mình nghe thấy tiếng thét điên cuồng của phụ nữ.
Trong một bức ảnh, người phụ nữ ăn mặc như bà điên đang khàn giọng mắng, bà ta mắng nhiếc thậm tệ, khiến người người chỉ muốn bịt chặt tai lại. Những bức ảnh bên cạnh không giấu mình đi thì cũng gia nhập vào hàng ngũ mắng chửi.
Sắc mặt Quirrell trắng bệch, không phải vì sợ mấy bức ảnh như điên như khùng, mà bị đứng hình bởi cái tên bà ấy gọi.
Salazar, có lẽ ngàn năm trước đã từng có rất nhiều Salazar, nhưng từ khi Hogwarts thành lập, mọi người đều nhất trí không đặt tên con mình theo vậy, đương nhiên bao quát cả ba cái tên Godric, Rowena, và Helga.
Vậy thằng nhóc tên Salazar trước mặt chẳng lẽ là… Quirrell trừng mắt nhìn chằm chằm cậu bé đứng yên mặc cho bà điên mắng chửi.
Cậu ta bỗng nhiên vươn tay, rồi những bức ảnh đang hăng say chửi bới đều bị pháp thuật làm hỏng, qua vài tiếng thét, phòng trở nên yên lặng.
Không thể nào, cứ thế huỷ diệt sạch ảnh tổ tiên nhà mình không chớp mắt? Quirrell ngạc nhiên nhìn Salazar, gã rất lo lắng không biết tiếp theo đối phương có khó chịu mà huỷ luôn con đường làm người của gã nữa không.
“Tôi thật sự quá ngây thơ rồi.” Salazar cúi đầu khẽ nói, chỉ biết trào phúng bản thân.
“Salazar.” Một giọng nam vang lên, Quirrell run rẩy.
Trong một bức ảnh, có một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện. Anh ta giống cậu bé tới bảy phần, sắc mặt nhợt nhạt, đang hiền lành nhìn cậu ta.
Cậu ta ngẩng đầu lên, “Cha.” Giọng nói chứa chút hoài niệm, và cả tủi hờn.
“Đã lâu không gặp con.” Người đàn ông trẻ tuổi chào hỏi, “Cha không ngờ mình có thể nhìn thấy con, dường như con sống rất tốt.”
Cậu bé không nói gì.
Giọng nam dịu dàng lại truyền tới tai Quirrell: “Xin lỗi vì cha quá yếu đuối không cho con được một thời thơ ấu hạnh phúc. Vì một phút nông nổi cha đã gây ra hoả hoạn cho lâu đài, trận pháp duy trì lâu đài cũng xảy ra vấn đề, bức ảnh không thể rời khỏi đây. Cha vẫn luôn muốn biết xem con có sống thật tốt không, có khi nào vẫn buồn bã như trước không.”
Salazar lại cúi đầu, cố gắng kìm nén nước mắt. Nơi này y được sinh ra, nhưng lại không phải là nhà mà lại là một nơi có thể thực nghiệm nguy hiểm. Đương nhiên y cố gắng bỏ qua sự khát khao tình thân khi về đây. Sự thật cũng chứng minh đó là vọng tưởng, mẹ y vẫn không có tình cảm gì với y, nếu không phải người cha nhu nhược của y xuất hiện, y tin mình chắc chắn sẽ huỷ diệt cái lâu đài rách nát này sau khi hoàn thành kế hoạch. Dù sao nơi này không phải là gia đình y, gia đình là nơi có người yêu y, thương y cơ mà.
Nghe cha nhẹ nhàng nói, Salazar đột nhiên rất muốn, rất muốn kể lại những gì mình đã trải qua sau khi rời đi, và kể về người y yêu nữa.
Cố gắng thu nhỏ mình, Quirrell đang dựng thẳng lỗ tai hóng chuyện rốt cuộc bị cậu bé đuổi ra ngoài tổng vệ sinh cho lâu đài. Đóng cửa lại, huỷ diệt hết các bức ảnh khác, Salazar ngồi trước mặt ảnh cha kể lại tất cả những gì mình trải qua.
Trong mùa hè này, giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám Hogwarts năm trước ngài Quirrell đã thành công lên chức quản gia kiêm mama của nhà sáng lập Slytherin. Còn vị Chúa tể Hắc ám trong túi kẹo cũng được trở thành món đồ chơi của tổ tiên mình. Chẳng qua Voldemort choáng váng vì ở trong túi kẹo quá lâu nên vẫn không biết được thân phận thật sự của tổ tiên, đến nỗi năm sau hắn bị chụp một chậu máu cún lẫn cả máu rắn.
Bỏ qua bên Salazar, trong kỳ nghỉ hè năm nay nhà Malfoy và Prince tập thể hành động. Một là vì chuẩn bị tiền và vật dụng học kỳ sau cho Drao, hai cũng là chuẩn bị cho đôi song sinh đến trường trước tuổi. Về chuyện của hai đứa, quan điểm Lucius giống như Snape, binh tới tướng chặn, trước tuổi hay đúng tuổi chẳng khác nhau là mấy.
Vì dẫn theo Gres và Hugo, hành trình của Draco khác hẳn so với ký ức Harry, đến nỗi Harry cố ý đi sai lò sưởi tới tiệm Borgin Burke gặp cha con nhà Malfoy chỉ thu hoạch được không khí, một mình xông ra hẻm Knockturn đáng sợ.
Giờ phút này Draco đang cùng Gres và Hugo đi trên con đường Hẻm Xéo đầy ánh nắng. Lucius tới tiệm sách Phú quý và Cơ hàn, Narcissa vui vẻ phụ trách quần áo ăn mặc cho ba đứa, mà Snape thì đi mua dược liệu, vạc vân vân, đương nhiên chúng ta cũng không ngoại trừ khả năng anh lấy công làm tư mua thêm ít đồ cho bản thân nữa. Draco đã đi học được coi là nửa người lớn có nhiệm vụ dẫn đôi song sinh đi chơi chọn ít thú cưng. Họ đã sớm hẹn tập trung tại trước cửa hàng đũa phép Ollivander.
“Gres, em muốn mua con gì?” Lần này Draco mang không ít Galleons, đến giờ cậu vẫn còn hưng phấn vì Gres tặng một quả trứng rồng, cậu đã sớm tính toán phải chọn thú cưng cho Gres thật kỹ mới được.
Gres vui vẻ nói: “Hugo muốn dẫn Nana tới trường.” Hugo gật đầu, dẫn Nagini đi rất tốt, vừa là thú cưng kiêm cả dược liệu, thi thoảng có thể lấy để thử thuốc. Nếu không phải ba không đồng ý cậu còn muốn mang luôn con gà trong nhà nữa.
“Em muốn một con mèo, đặt tên nó là Tom được không ạ? Thật ra em muốn có một con sư tử, càng to càng tốt ý.” Gres vừa nói vừa cố gắng mở hai tay biểu thị mức độ to của thú cưng.
Nghe vậy vẻ mặt Draco hơi sáng lên, Gres tương lai là Slytherin lại muốn có thú cưng là sư tử tượng trưng cho Gryffindor. Draco tưởng tượng cái cảnh Gres ngồi trên lưng một con sư tử hùng vĩ.
Vì hai người nói chuyện hăng say nên không chú ý tới một cô gái có vẻ mặt kỳ lạ chạy về phía Draco.
“Chào anh Draco.” Cô bé vất vả điều chỉnh gương mặt chào hỏi Draco.
“Bạn Greengrass, tôi nghĩ chúng ta còn chưa thân tới nỗi gọi tên nhau đâu.” Ngoài Gres Draco rất ít khi có sắc mặt dễ nhìn với các cô bé.
“Xin lỗi Dr… anh Malfoy.” Cô bé hơi xấu hổ, nhưng Draco cũng không để ý mà dẫn Gres cùng Hugo vào tiệm thú cưng.
Nhìn Draco đi, cô bé nắm chặt tay: “Có thể biết mèo Tom chắc chắn là xuyên qua, nhưng dù có là Tom Sue hay Mary Sue thì Draco đều là của mình. Ai bảo mình lại xuyên thành Astoria Greengrass chứ haha!”
Phù thuỷ đi ngang qua đều cách cô bé kỳ lạ này một quãng xa.
Vì Draco tập trung chọn thú cưng cho Gres, bỏ lỡ màn đánh nhau hoành tráng trước cửa tiệm sách giữa Lucius và Arthur Weasley, Lucius may mắn đã không để bản thân mất mặt trước con trai.
Tuy nhiên ở biệt thự Malfoy, một bức ảnh nào đó chìm trong phẫn nộ: “Lucius ngu ngốc, không đánh lại được tên tóc đỏ Weasley, ta phải đặc huấn mi!”
Carey hiếm khi tới làm khách trong ảnh, không nói gì lại lật một trang sách mới, lựa chọn xem nhẹ mấy từ áp đảo, xoay người gì gì đó từ miệng Bert.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
92 chương
11 chương
124 chương
8 chương
6 chương
78 chương