Sáng sớm, nàng đã tỉnh dậy và tạm biệt. Nàng không nhìn thấy nam tử nào hết, có chút thất vọng. Tối hôm qua, trong mơ, nàng luôn nghe thấy tiếng gọi ấm áp của nam tử đó khi cứu nàng. Hình như nó đã khắc sâu trong đầu nàng
"Ta đi đây. Cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta" - Ngưng Ly nói với nữ tử kia
"Không có gì" - nữ tử kia trả lời
"Ngươi tên gì ?" - Ngưng Ly hỏi
"Sau này, ngươi sẽ biết" - nữ tử kia trả lời xong thì phi thân đi mất
Ngưng Ly nhìn nữ tử kia đi, khóe miệng nhếch lên, nói vậy có nghĩa là họ còn gặp mặt lại sao ? Nàng có chút hi vọng ngày gặp lại này, đến lúc đó, nàng sẽ hảo hảo cảm ơn nam tử kia
---
Nàng không biết làm thế nào để có thể vào nhà họ Lạc, cuối cùng nàng cũng nghĩ ra một cách : mất trí nhớ
Đây là cách duy nhất. Vị chủ mẫu kia hãm hại Lạc Ngưng Ly, mà nàng lúc này lại mạo hiểm về nhà, thế nào cũng sẽ bị nghi ngờ
Cách duy nhất chính là nàng sẽ giả bộ lãng vãng trước mặt Lạc Thiên - cha của Lạc Ngưng Ly
Hôm qua nàng đọc tư liệu biết được, tuy cha của Lạc Ngưng Ly không thương nàng ta nhưng cũng không có làm hại gì nàng ta hết. Chỉ có đôi lúc đánh đập mà thôi
Nếu ông ta thấy được nàng, chắc chắn sẽ hỏi nàng sao lại ra đường, lúc đó chỉ cần nàng làm như không biết ông ấy, vậy thì ông ta sẽ nghĩ nàng bị mất trí nhớ. Sau đó sẽ cho nàng về nhà và điều tra
Nghĩ thế nàng liền lập tức lên đường đến kinh thành
---
Không ngờ kinh thành náo nhiệt như thế, y chang như trong phim điện ảnh vậy. Quá kì diệu ! Không thể tin là nàng xuyên đến cổ đại, cứ như một giấc mơ
Đi nãy giờ nhưng không có tin tức nào về Lạc Thiên. Nàng ngồi xuống dưới gốc cây thụ
"Đây không phải là tam tiểu thư nhà họ Lạc sao ?" - một người đàn ông lên tiếng
Nàng cảm thấy có người đang chỉ về hướng mình nên ngước nhìn lên. Thấy có người chỉ về hướng mình, nhưng nàng không biết họ
"Ngươi biết ta sao ?" - nàng nhìn ông ta nói
"Ngươi không biết ta là ai sao ?" - ông ta
"Không biết" - nàng lắc đầu nói. Nàng mới đến nơi này mới một ngày thì làm sao mà biết
"Lạc tiểu thư, ta là bạn của thừa tướng đấy" - ông ngạc nhiên
Nghe đến Lạc tiểu thư thì đột nhiên mắt nàng sáng lên
Ông ta quen biết với Lạc Thiên, vậy chắc chắn có thể dẫn nàng đến gần Lạc Thiên
Nàng giơ tay lên sờ tóc mình, vì tay giơ cao thế là tay áo bị trượt xuống, lộ ra làn da trắng trẻo mịn màng, khiến những người qua đường thèm nhỏ vãi
Ông ta nhìn tay nàng, nhưng không phải là mê luyến mà là muốn xác định một chuyện. Ông thấy trên cổ tay nàng có khắc chữ Lạc, ông khẳng định nàng chính là Lạc tam tiểu thư, chỉ là sao nàng không nhớ gì hết vậy chứ ?
Nhìn thấy ông ấy nhìn chằm chằm vào cổ tay mình và suy tư, nàng liền biết ông ta chắc chắn sẽ cho rằng nàng là Lạc Ngưng Ly, tam tiểu thư nhà họ Lạc. Hành động giơ tay đó, là nàng cố ý muốn cho ông ta xem
Chữ Lạc trên cổ tay nàng là nàng tự khắc. Nàng nhìn qua tranh vẽ của nàng ta, ngoại trừ dung mạo, tuổi tác là giống nàng, thứ duy nhất không giống chính là cổ tay, nàng ta có khắc chữ Lạc, nàng liền tự mình khắc chữ Lạc
Chữ Lạc này, nó không có đơn giản, chữ Lạc được khắc theo kiểu hoa văn, hơn nữa người chuyên gia nhìn là biết, chữ Lạc thể hiện cốt cách, phong cách của người viết chữ, hơn thế chính là tính cách
"Lạc tiểu thư, ta dẫn ngươi đi gặp phụ thân nha ?" - ông ta nói
"Ta có phụ thân sao ? Mà phụ thân là gì ? Ăn được không ?" - nàng giả ngu nói
Ông ta há miệng to không biết nói gì hết. Rốt cuộc nàng ta bị gì đây ? Không phải trở nên ngu ngốc như một đứa trẻ 3 tuổi đấy chứ ?
"Vậy ta dẫn ngươi đi gặp một người, người này sẽ cho ngươi rất nhiều đồ ăn đấy" - ông ta dụ dỗ nói
"Hô hô...Ta đi...Ta đi" - nàng giả cao hứng nói. Nàng bây giờ không chỉ là mất trí nhớ, mà còn là một đứa có IQ thấp nhất. Nếu không làm vậy, họ sẽ nghi ngờ ngay
Thế là nàng cùng ông ta đi đến nơi của Lạc Thiên
"Xem ra nàng không cần ta giúp rồi" - ở một góc nào đó, nam tử nhếch miệng cười nói
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
181 chương
65 chương
54 chương
99 chương
4707 chương
44 chương
41 chương
1 chương