Quậy Tung Hogwarts

Chương 2 : Tương lai trong kế hoạch

Translator: Nguyetmai Sau bữa sáng, những đứa trẻ còn lại bắt đầu buổi cầu kinh sáng sớm như thường lệ, còn Alina thì bưng bữa sáng đi chăm sóc Benítez vẫn còn đang nằm trên giường dưỡng bệnh. Diện tích cô nhi viện không lớn, phòng bệnh của Benítez cách nhà ăn cũng chỉ mấy phút đi đường. Căn phòng được xây theo kết cấu gỗ đá đặc thù của Anh, mặc dù kiên cố nhưng ở phương diện chống ẩm thấp thì nó thực sự rất tệ hại. Alina vừa đẩy cửa ra liền cảm nhận được sự ẩm thấp đặc hữu của căn phòng ven hồ, cô nhíu mày, đặt cái khay trên tay xuống, đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra. Cơn gió nhẹ mát mẻ của buổi sáng sớm quét sạch đi cảm giác ẩm thấp trong căn phòng, khiến tinh thần con người ta trở nên phấn chấn. "May là có con, bằng không hiện giờ cô nhi viện chắc chắn đã trở thành một mớ hỗn độn rồi, thật sự là vất vả cho con quá." Sau lưng Alina vang lên giọng nói hiền hậu của một người đàn ông trung niên, cô xoay người lại, thấy Benítez đang chống tay ngồi dậy trên giường, ông dựa lưng vào tường, bởi vì mắc bệnh phong hàn và chứng đau nửa đầu, sắc mặt của ông vẫn hơi tái xám, có điều so với tình trạng uể oải mấy ngày trước, hiển nhiên là tinh thần của ông hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi. "Nếu lần sau người còn giấu con, lén lút đi đánh hắc quyền (tham gia những trận đấu phi pháp có tính chất cá cược) kiếm tiền lần nữa, con thề con tuyệt đối sẽ không quan tâm tới người lần nữa đâu." Cô bé tóc bạch kim hừ một tiếng, hùng hổ đi tới trước giường của Benítez, trong đôi mắt màu xanh nước biển tràn đầy vẻ trách cứ. Nếu như có ai đó tổ chức một cuộc bình chọn xem ai người tốt bụng thái quá thì chắc chắn Benítez có thể xếp top đầu. Benítez sinh ra trong một đại gia đình nghèo khổ, cha mẹ không có tiền cho ông đi học. Ông từng hít thuốc phiện, tham gia xã hội đen, lúc tìm tới cha xứ cầu giúp đỡ, lại bị đuổi ra khỏi giáo đường, may thay một người anh em Tây Ban Nha đã thu nhận ông và dạy dỗ cho ông, rồi ông trở thành cha xứ. Nhớ tới hoàn cảnh không ai giúp đỡ của mình lúc còn nhỏ, Benítez quyết định xây dựng một cô nhi viện bên cạnh giáo đường nhỏ của mình, dựa vào trợ cấp của chính phủ và những đóng góp, quyên tặng của xã hội, cùng với thu nhập làm cha xứ của bản thân để chăm sóc những đứa trẻ không nơi nương tựa. Alina chính là một trong những đứa trẻ mồ côi được ông nhặt ở đầu đường London về, phải biết rằng Alina mới xuyên không tới đây từ sáu năm trước, đến tiếng Anh cũng không nói được, nếu như không phải may mắn gặp được Benítez thì có lẽ đến cả việc làm thế nào để sống tiếp cũng rất khó khăn. Có điều, khi những đứa trẻ dần dần lớn lên, kinh phí của cô nhi viện cũng càng ngày càng trở nên eo hẹp. Benítez không bằng lòng bỏ rơi đám cô nhi, vì để gom góp kinh phí, chỉ đành liên tục sang trấn bên cạnh làm những việc lặt vặt, thậm chí mấy hôm trước còn bắt đầu tới đài quyền anh phi pháp trong thành phố để đánh hắc quyền. Nếu như không phải vì trận phong hàn lần này dẫn tới chứng đau nửa đầu phát tác mãnh liệt, khiến Benítez không thể không chọn cách thẳng thắn nói chuyện với Alina để xin trợ giúp, thì có lẽ đến hiện tại Alina vẫn chẳng hay biết gì, yên tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống ngày ba bữa cơm thịnh soạn. Alina vừa tức giận bưng bát lên đưa tới tay Benítez, vừa luôn mồm trách móc, oán giận ông. "World Cup năm ngoái, tiền đặt cọc hẳn là còn thừa rất nhiều phải không? Tại sao người lại phải đi đánh hắc quyền, hơn nữa chúng ta đã giao ước về vấn đề nguồn kinh tế của cô nhi viện rồi cơ mà, chuyện này sẽ do con nghĩ cách. Người ăn xúp trước đi." Mặc dù kiếp trước cô không phải người hâm mộ bóng đá dày dạn kinh nghiệm gì, nhưng bởi vì bài hát "Dont cry for me Argentina", cho nên vẫn còn loáng thoáng nhớ được kỳ World Cup năm đó đội Argentina do Maradona dẫn dắt, dựa vào mấy trận ít được chú ý mà kiếm được gần sáu ngàn Bảng Anh. Cho dù là tu sửa lại phòng ốc của cô nhi viện và nâng cao chất lượng ba bữa cơm của mọi người, theo lí mà nói, chí ít cũng không khó khăn khốn đốn đến mức cần Benítez đến đài quyền anh phi pháp để kiếm tiền. Benítez thổi bát xúp trong tay, nhấp một ngụm, trả lời bằng giọng bình thản: "Sáu ngàn Bảng Anh kia ta đã cất đi cho con rồi, chi phí sửa chữa phòng ốc và ba bữa cơm là dùng tiền để dành trước đây." "Tại sao? Ai bảo người cất đi chứ!" Nghe được câu trả lời của Benítez, cô bé tóc bạch kim tựa như con mèo xù lông, cánh tay vung vẩy, tức tối lườm người đàn ông trước mặt chất vấn. Nếu không phải nghĩ đến chuyện cơ thể ông vừa mới hồi phục thì Alina thậm chí còn kích động đến mức muốn nhào lên đánh người rồi. Benítez nhún vai, thong thả nuốt miếng trứng chiên trong miệng xuống, nhìn Alina đang nhe nanh múa vuốt, hiếu kì chỉ vào chiếc bát không trong tay hỏi: "Vậy con thẳng thắn nói cho ta biết trước, đây là cái gì? Con phải biết lần trước Hiệp hội bảo vệ động vật vì chuyện con kích nổ bắt cá trong hồ mà đã đến đây nói chuyện một lần. Huống hồ, ta thật không biết gần đây từ lúc nào lại xuất hiện thêm một loài động vật gọi là gà béo mặt tròn Scotland." Lúc trước mỗi lần hỏi đến vấn đề này, Alina đều tùy tiện tìm một lí do để lừa gạt cho qua, cho nên Benítez vẫn luôn hiếu kì về nguồn gốc của món xúp gà miễn phí mấy ngày nay. Alina khoanh tay, rồi thoải mái thừa nhận: "Được thôi, đây thực ra là xúp cú mèo hầm." "O... OWL (cú mèo)? Con là ma quỷ à?" Cổ họng Benítez phát ra những tiếng lục khục kì quái, miệng ông há to đến nỗi có thể nhét được cả một quả trứng gà, ông nhìn về phía Alina với vẻ mặt kinh hãi. Ông vốn cho rằng có thể là một loại chim hoang nào đó, dù sao hồ Lomond quanh năm đều có các loài chim về đây làm tổ sinh sống. "Cũng có nghĩa là, mấy ngày trước đều là... Ôi, chúa Jesus của ta! Con là ma quỷ hả!" Benítez vốn dĩ đã khôi phục lại kha khá, đột nhiên lại cảm thấy nhức đầu, ông giơ tay trái lên day day ấn đường: "May hiện tại không phải là thời Trung Cổ, bằng không con làm như vậy chắc chắn sẽ bị phán quyết là phù thủy. Chỉ có phù thủy trong truyện truyền thuyết mới ăn cú mèo thôi." "Không, thật ra theo con được biết người Hoa trước đây cũng ăn, chỉ có điều hiện tại bên nước họ cũng coi như đã biết bảo vệ động vật rồi. Không nói mấy chuyện này nữa, hương vị thực ra cũng không tồi đấy chứ, hơn nữa con bảo đảm những con cú mèo này không phải là động vật hoang dã trong khu bảo tồn ven hồ đâu." Alina chớp mắt, vừa mỉm cười lấy lòng, vừa giơ tay phải lên thề thốt, sau đó vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục giải thích. "Cú mèo có giá trị làm thuốc tốt, rất bổ dưỡng, thịt còn mềm hơn nhiều so với thịt gà thông thường, sau khi bỏ nội tạng, toàn thân đều có thể làm thuốc, quan trọng nhất là, trong thịt cú mèo có chứa một vài thành phần thuốc có thể giảm đau. Không phải con thấy người gần đây hay đau đầu sao, con nghĩ đi nghĩ lại, nấu xúp cú mèo cho người tẩm bổ sức khỏe là thích hợp nhất rồi còn gì. Chỉ có điều, đáng tiếc thiên ma* chỉ có ở khu vực châu Á mà thôi, bằng không nếu như có thể hầm một nồi canh thiên ma cú mèo thì hương vị đó quả thực là, chậc chậc chậc..." (*): Một vị thuốc bắc. Loảng xoảng. Chính vào lúc này, phía cửa sổ vang lên một tiếng động kì quái, nghe như thể là có người bất cẩn đụng vào cánh cửa sổ đang nửa mở. Alina cảnh giác ngừng lại câu chuyện, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy một con mèo mướp màu nâu đen từ trên mái hiên ngã xuống bệ cửa sổ đang mở rộng. Không ngờ lại có con mèo hoang vụng về như vậy, đi thôi mà cũng có thể trượt chân té ngã được, chắc là cuộc sống của nó rất gian nan, nhỉ? Alina chớp mắt, lấy một miếng thịt từ trong bát của Benítez rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt trên bậu cửa sổ trước mặt con mèo kia, mỉm cười nói: "Mèo con, ăn đi, ăn đi." Nhưng nằm ngoài dự đoán của cô là vào khoảnh khắc nhìn thấy miếng thịt kia, con mèo mướp lại như đã phải chịu sự mạo phạm nghiêm trọng, cả người nó lập tức xù lông lên, phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp, hiển nhiên là vô cùng tức giận. Nhìn kĩ lại, xung quanh vành mắt của con mèo mướp này có một đường viền hình vuông kì quái, nhìn thoáng qua thì giống như một cặp kính mắt vậy. Alina nhíu mày, nhìn thẳng vào đôi mắt của con mèo đang ngồi xổm trên bậu cửa sổ, không biết có phải là ảo giác hay không, cô dường như nhìn thấy vẻ tức giận và khiển trách y như con người trong đôi mắt mèo sáng quắc kia. Trong lòng cô nhóc tóc bạch kim thoáng hiện lên một ý nghĩ mơ hồ, cô cảm thấy dường như bản thân đã quên mất chuyện gì đó thì phải. Thôi bỏ đi, ắt hẳn cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm, đã không chịu ăn đồ người ta cho mà còn dám tức giận, con mèo như vậy chẳng đáng yêu chút nào. Bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt Alina liền thay đổi, đột nhiên cô bé nhanh như chớp thò tay ra túm lấy cổ con mèo, quăng thẳng ra ngoài cửa sổ không hề thương tiếc. "Meo? Meo!" Phải biết rằng ở thời đại này vắc xin phòng dại rất phiền toái, cho nên chung quy vẫn nên cố gắng hết sức để tránh bị mèo hoang cào thì tốt hơn. Sau khúc nhạc dạo ngắn ngủi, Alina vỗ tay, một lần nữa nhìn về phía Benítez, nói bằng giọng tức giận: "Tóm lại, con đã thẳng thắn rồi. Bây giờ đến lượt người, tại sao lại phải liều mạng như vậy, thậm chí không tiếc sức khỏe đi kiếm tiền bằng cách đánh hắc quyền như vậy." Benítez ngồi thẳng người dậy, nhìn cô bé trước mặt mà ông đã dẫn về từ đầu đường London sáu năm trước, trầm mặc một lát mới nói: "Con đã sớm muốn rời khỏi nơi này, đến Mỹ học rồi phải không?" "Hả?" "Con ấy à... Lúc còn nhỏ đặc biệt khiến người ta lo lắng, mỗi tối đều nói mớ." Benítez nói với ánh mắt dịu dàng: "Mặc dù đa số những lời con nói ta nghe không hiểu, có điều có một vài từ thường lặp lại ta vẫn có thể nhận ra được." Nói mớ? May là mình nói mớ thường đều nói bằng tiếng Trung. Trong lòng Alina cảm thấy sợ hãi, lập tức hoang mang nhìn Benítez mà hỏi: "Từ đơn?" "Ừm, ví dụ như Đại học Harvard, Silicon Valley, Microsoft, phố Wall..." Benítez nhíu mày, cố gắng nhớ lại, nói: "Còn lại đa số là những từ ngữ kì quái, ví dụ như Apple, Blizzard, Amazone, Facebook, Tencent, Alibaba..." Đó chẳng phải là từ ngữ gì kì quái cả, ánh mắt Alina thoáng lóe sáng. Qua mười năm nữa, chúng gần như chính là cả thế giới Internet. Là một người trọng sinh, gần như mỗi ngày cô đều không ngừng suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể ngồi lên được đoàn tàu đi tới đỉnh cao thời đại lớn này. Ngừng lại một lát, Benítez vươn tay ra xoa đầu Alina: "Ra nước ngoài học là một khoản chi tiêu không nhỏ, con không nên bị ta và cô nhi viện giới hạn ở trên cao nguyên Scotland này, nếu như con không ngại thì ta có thể nghĩ cách xin nhận nuôi." "Cha xứ..." Trong thoáng chốc cô bé tóc bạch kim cảm thấy đủ loại cảm xúc lẫn lộn, cô bé nắm lấy bàn tay lớn đang đặt trên đỉnh đầu, ánh mắt phức tạp đang chuẩn bị nói gì đó. Cốc cốc cốc. Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, giọng nói rụt rè của Bran vang lên ngay sau đó. "Cha xứ Benítez, mặc dù con đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần rằng người không được khỏe, nhưng quý bà tự xưng là Minerva McGonagall vẫn khăng khăng muốn gặp mặt người để thăm hỏi, nói là muốn thảo luận về vấn đề nhập học của chị Alina." Đợi đã... Ai đến cơ? Đôi mắt Alina đột nhiên trợn trừng lên tròn xoe. Về vấn đề nhập học của Alina? Không đợi Alina phản đối, Benítez không chút do dự lớn tiếng trả lời. "Không sao, sức khỏe của ta đã hồi phục khá nhiều rồi, vừa hay Alina cũng đang ở đây. Bà McGonagall, xin mời vào." Benítez không chú ý tới, trong khoảnh khắc này, Alina vốn tràn đầy tự tin đang chuẩn bị tâm sự kế hoạch đời mình đột nhiên run rẩy, dường như cô bé muốn nhảy ra khỏi cửa sổ mà bỏ chạy vậy. Minerva McGonagall? Vị Giáo sư mặt lạnh McGonagall của trường Hogwarts? Ý nghĩ mơ hồ thoáng qua rồi biến mất trước khi Alina kịp phản ứng là gì? Giáo sư McGonagall là một Animagus có thể biến thành mèo. Nói như vậy thì con mèo mướp vừa nãy đã nghe thấy bách khoa toàn thư về "gà béo mặt tròn Scotland", bị cô ném từ cửa sổ ra... Xong rồi xong rồi, thôi chết rồi! Cô không muốn trải nghiệm cảm giác vì làm trái quy định trường mà bị biến thành con vật nhỏ nào đó đâu, người khác thì không biết, cùng là phái nữ, Alina căn bản không tin Giáo sư McGonagall sẽ khoan hồng đại lượng mà giả vờ như chuyện trước đó chưa từng xảy ra. Lúc này, cho dù dao có kề cổ cô, bị chết đói ở góc đường, bị xe đụng chết, Alina tuyệt đối sẽ không bước lấy nửa bước vào Hogwarts đâu.