Quay Lại Vẫn Thấy Anh
Chương 45 : Chìa khóa
"Em tưởng anh bận quay phim mà"
Đương nhiên Lệ Dĩnh biết hôm nay là Tết đoàn viên, cô lại đang ở Thượng Hải, cũng muốn gặp anh lắm chứ. Nhưng trước đó khi anh Kiến Hoa gọi điện, anh còn lừa cô rằng hôm nay anh rất bận, nên không thể gặp được. Hại cô chẳng có tâm trạng mà ăn Tết Trung thu.
"Thế nên ở trường quay em mới lơ đãng làm rơi cốc nước chứ gì?"
"Sao anh biết?"
Lệ Dĩnh thắc mắc, cô ngẩn ngơ suy nghĩ việc tối nay không thể gặp sư phụ mà làm rơi cốc nước. Lúc đó cũng chỉ có mình Trịnh Khải, bạn diễn cặp của cô trong Thực tập sinh thôi, ngoài ra đâu có người thứ ba. Lệ Dĩnh thấy một cái nhún vai của Kiến Hoa liền hiểu.
"Hứ...là Trịnh Khải nói cho anh biết đúng không?" - Lệ Dĩnh cong môi chỉ ngón tay trước mặt Kiến Hoa, khoảng cách hai người quá gần nên ngay lập tức nó chạm đỉnh mũi anh. Đúng là đi đâu cũng không thoát khỏi tay sư phụ.
Kiến Hoa xác nhận bằng một nụ cười, Lệ Dĩnh ngầm hiểu điều cô nghĩ là chính xác.
"Nhưng hai người quen nhau sau. Trịnh Khải...anh ấy cũng không có nói là quen biết anh"
Lệ Dĩnh cũng thật ngây thơ, vẫn hỏi trước nghĩ sau. Nếu như Trịnh Khải chủ động nói có quen biết Kiến Hoa, chẳng phải tự nói tôi biết hai người có mối quan hệ nào khác ngoài đồng nghiệp sao. Mấy chuyện đó, thì diễn viên phải là người nhạy bén mới phải.
"Nếu cậu ấy là anh nuôi, của con trai, của bạn anh...và anh đã từng gặp cậu ấy rồi thì có được xem như quen biết không?"
Đầu Lệ Dĩnh quay mòng mòng vì câu nói của Kiến Hoa, thật móc nối quá lằng nhằng. Bất quá...thôi kệ đi, là bạn thì là bạn.
"Còn chuyện quan trọng hơn sao em không hỏi?"
Lệ Dĩnh mải thắc mắc vì sao Kiến Hoa lại biết Trịnh Khải mà quên mất việc chính. Hiện giờ cô đang đứng trong nhà của Kiến Hoa. Mà người dẫn cô đến đây lại là mẹ của cô. Hơn nữa, giờ nghĩ lại, dường như cả năm người đó cùng biết cô sẽ đi đâu.
"Sư phụ, anh biết...mẹ em sao?" - Lệ Dĩnh suy nghĩ một hồi rồi dè dặt đặt câu hỏi. Mẹ cô nói đưa bánh trung thu đến đây mà. Vậy có phải mẹ cô biết Kiến Hoa từ trước rồi không.
Kiến Hoa không nhịn được bật cười. Đúng là cô gái này thật dễ bị lừa. Đến lúc này rồi mà vẫn còn hỏi như vậy.
"Không phải anh, mà là mẹ anh. Bọn họ là bạn thân đã mấy chục năm rồi"
Kiến Hoa tốt nhất cũng không tốn thời gian giải thích dài dòng cho Lệ Dĩnh làm gì cả. Dần rồi cô sẽ biết hết. Anh chỉ đơn giản nói mấy người họ là bạn, và gần đây tìm lại được nhau. Rồi hôm nay họ gặp nhau, sắp đặt cho Lệ Dĩnh đến đây. Vậy thôi là đủ rồi. Lệ Dĩnh chỉ cần quan tâm đến anh là được, còn những chuyện khác đều là thứ yếu.
"Vậy ba mẹ...cũng biết...chuyện đó sao?" - Lệ Dĩnh lại lắp bắp, không phải họ biết hết rồi chứ, vậy mà mới đó còn bày đặt không biết gỉ cả. Một câu cũng không hề đả động tới.
"Chuyện đó?" - Kiến Hoa thừa biết Lệ Dĩnh đang muốn nhắc đến chuyện gì, nhưng một tháng qua không gặp, anh vẫn là muốn trêu chọc cô thêm chút nữa.
"Thì là chuyện chúng ta yêu nhau" - Lệ Dĩnh e lệ cúi đầu chạm vào vòm ngực ấm ám của Kiến Hoa, miệng lí nhí. Từ khi yêu anh, cứ mỗi lần đứng trước mặt anh là phong thái nữ hán tử của cô lại đội nón đi mất.
"Dĩ nhiên...nếu không sao họ lại lừa em đến đây" - Kiến Hoa tình cảm nựng má Lệ Dĩnh, bắt cô phải nhìn thẳng vào ánh mắt thâm tình sâu như biển của anh. Lệ Dĩnh biết chuyện gì đang tới. Cô hơi rướn cổ lên, nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của Kiến Hoa ngày một lại gần, nhưng bỗng nhiên có kẻ phá đám:
"Meooooo!"
Còn mèo biến mất nãy giờ mà đột nhiên lại xuất hiện đúng lúc quan trọng, nhảy xộc vào giữa hai người. Môi còn chưa chạm mà đã phải tách ra vì sự xuất hiện vô duyên của nó.
"Mập, đi chỗ khác chơi đi"
Kiến Hoa búng mũi con mèo, điệu bộ cưng chiều nhưng vẫn đuổi nó đi. Nó ngang nhiên dám phá hỏng giây phút ngọt ngào của anh. Vậy mà con mèo vẫn giữ bộ mặt tỉnh bơ, đôi mắt hơi sụp xuống ra vẻ không nghe thấy gì hết. Lại rõ ràng còn hỉ mũi nhìn Lệ Dĩnh với thái độ không được cướp chủ nhân của nó.
Lệ Dĩnh trông con mèo, lại trông đến Kiến Hoa...không khỏi bấm bụng cười. Cả chủ và thú cưng đều ốm nhách. Sư phụ thì phim đóng máy rồi hốc hác trông thấy. Còn con mèo chỉ nằm gọn trong tay cô, vậy mà kêu là "Mập", sư phụ cũng thật quá hài hước. Cô biết người ta hay đặt cho vật nuôi của mình mấy cái tên ngộ ngộ để dễ nuôi, nhưng đặt kiểu không liên quan thế này chắc chỉ có anh mà thôi.
"Sư phụ, nó ghen đó" - Lệ Dĩnh che miệng cười liếc qua lại giữa Kiến Hoa với con mèo.
Bao năm qua, người phụ nữ đến căn nhà này đếm qua chỉ có mẹ Kiến Hoa và Tố Thu. Lệ Dĩnh là cô gái đầu tiên không phải là người thân của anh đến đây. Con mèo cũng chỉ quen thuộc với từng ấy người. Ngoài ra còn có Tuấn Kiệt, Khang Vũ. Đột nhiên giờ xuất hiện một cô gái khiến chủ nhân của nó đuổi nó đi, trông bộ dạng con mèo thực rất ủy khuất.
Nhưng nó có thể làm được gì đây. Tết đoàn viên người ta đâu thể chỉ ăn bánh trung thu với một con mèo được. Mập ngồi bệt giữa hai người kia, ánh mắt long lanh, nhưng hai tai rủ xuống trông thật tội nghiệp. Ở đây chỉ có duy nhất nó chứng kiến, Kiến Hoa làm nốt việc ban nãy đã bị nó phá hỏng. Một tay mạnh mẽ kéo eo Lệ Dĩnh lại phía mình, một tay nâng nhẹ má cô. Lệ Dĩnh không chần chừ quàng tay qua cổ Kiến Hoa, hai đôi môi cứ thế quấn quýt nhau không rời trong căn phòng lặng thinh, mà chốc chỉ có tiếng kêu "meoooo"của con mèo đang tròn xoe mắt theo dõi.
...
"Sư phụ, sang trái một chút..." - Lệ Dĩnh vội vã thúc giục
"Được, sang trái" - Giọng điệu Kiến Hoa cũng vội vàng hùa theo.
"Í...không được...sang phải....lại sang trái..." - Lệ Dĩnh cứ léo nhéo như đứa trẻ đang đòi hỏi điều gì đó. Nhưng mỗi lần cô lên tiếng, Kiến Hoa đều không hề phản đối gì, chỉ lập tức thi hành.
Hoa Thiên Cốt đã khiến tất cả cộng đồng mạng sôi sục từ khi công bố dự án chuyển thể. Cũng từ đó, nào là tiểu thuyết, truyện tranh...rồi giờ cả game cũng rục rịch ra mắt. Lệ Dĩnh là đại diện cho game Hoa Thiên Cốt. Nhà sản xuất mấy hôm trước mới gửi demo trò chơi cho diễn viên trong đoàn thử nghiệm. Kiến Hoa mù công nghệ thật, nhưng game thì lại không phải tay vừa. Không dùng điện thoại thì thôi, nhưng bây giờ nếu như anh có dùng điện thoại thì chỉ có hai lý do: một là gọi điện cho Lệ Dĩnh và hai là chơi game. Chẳng mấy khi họ rảnh rỗi như hôm nay, quyết định chơi thử một lần. Mà nhà sản xuất cũng thật tâm lý, còn có riêng một phần chơi đôi, mà nấc dễ nhất chỉ là....ngự kiếm.
Trò này cũng thật ngộ, màn hình phòng khách của Kiến Hoa lớn gần 50 inch, mỗi người cầm một tay bấm nhiều nút, nhưng việc duy nhất họ cần làm là chỉ là liệng nó qua trái lại qua phải. Đúng là trên màn hình có Sư phụ đang tình cảm dạy Tiểu Cốt học ngự kiếm, nhưng cũng chỉ là trò chơi thôi. Ấy vậy mà Kiến Hoa và Lệ Dĩnh làm y động tác như vậy chơi game. Kiến Hoa vòng tay ôm Lệ Dĩnh từ phía sau, hầu như giữa hai người không còn một khoảng cách nào cả. Mà theo lời anh thì như vậy mới giống trong game, mới có thể dễ dàng chơi được. Thế nên chốc Lệ Dĩnh lại nói "qua trái" lại "qua phải"...và cùng lúc đó Kiến Hoa cũng làm theo lời cô. Đêm muộn rồi, mấy nhà xung quanh đều đã tắt đèn, mà trong căn nhà số 7 đó vẫn ring rích tiếng cười, chỉ có con mèo là ngán ngẩm bò trên sopha. Nó nhìn chán đến mức ngủ quên mất.
Chỉ đứng một chỗ đung đưa qua lại thôi mà chưa qua nửa tiếng hai người họ đã mệt bở hơi tai. Chơi game cũng thật không đơn giản. Mải chơi tới mức ngay cả bánh trung thu mà Lệ Dĩnh đem đến vẫn còn bọc kín trên bàn. Dường ngoài con mèo ra thì chẳng có ai quan tâm đến bánh trung thu trong Tết đoàn viên cả.
Bịch bánh trung thu trông ra còn to hơn cả con mèo. Mùi thơm của bánh lôi kéo khứu giác của Mập nằm gần đó, lôi nó khỏi giấc ngủ. Nó cào cào mãi cũng không thể mở được ra. Cuối cùng đành phải trưng đôi mắt to long lanh cùng bộ mặt cầu khẩn tới người vừa mang chỗ bánh đó tới...kèm theo vài tiếng "Meoooo" ngân dài rất dễ thương.
"Mập à, mày muốn ăn bánh sao?"
Lệ Dĩnh tính thử con mèo xem nó vì chỗ bánh đó mà thuận theo cô không. Cô ngồi xuống ghế, ôm chỗ bánh vào lòng mình, mà đúng như dự đoán của cô. Con mèo nhanh chóng nhảy tót theo đó vào lòng cô. Lệ Dĩnh ra vẻ đắc ý.
"Sư phụ, bây giờ thì nó thích em hơn đấy"
"Mập, lại đây"
Kiến Hoa rung chiếc chuông mà con mèo vẫn hay chơi trên bàn rủ nó lại gần, nhưng nó vẫn tỉnh bơ. Người bị nó bỏ ngoài mắt bây giờ cư nhiên lại chính là anh. Không những thế nó còn làm điệu bộ rúc rúc vào lòng Lệ Dĩnh rất êm ái, như đã yêu mến cô rất lâu rồi.
"Thấy ăn quên chủ" - Không hiểu Kiến Hoa đang tức khí vì gọi con mèo không được hay ganh tị với chính nó đang được Lệ Dĩnh ôm mà vứt luôn chiếc chuông qua một bên.
Xem ra đời sống của con mèo này cũng thật quá thượng hạng đi, Lệ Dĩnh cắt miếng bánh đầu tiên là dành cho nó. Có ăn rồi, nó vơ vội miếng bánh rồi thoắt cái đã biến mất, không biết đã lại chui vào góc nào thưởng thức mĩ vị.
"Sư phụ, đoàn viên vui vẻ" - Lệ Dĩnh đưa Kiến Hoa một miếng, đúng là đã lâu rồi cô không biết Tết trung thu là thế nào. Sự ấm áp đó, ngoài người thân của cô, cũng chỉ có duy nhất Kiến Hoa khiến cô cảm nhận được.
"Đoàn viên vui vẻ"
Lệ Dĩnh tình cảm tựa vào vai Kiến Hoa, cùng ăn bánh. Dù hôm nay không phải là Trung thu, thì đối với họ vẫn là đoàn viên. Chỉ đơn giản như vậy là đủ.
...
"Sư phụ, em phải về thôi" - Mí mắt Lệ Dĩnh như muốn sụp xuống, đôi mắt lim dim, nằm trọn trong vòng tay Kiến Hoa. Quá muộn rồi, cô phải về, mai còn quay phim nữa.
"Nhưng tài xế đi mất rồi"
Cô đã đến đây tối nay, sao anh có thể để cô về được. Tài xế được dặn không cần đợi, đã về từ sớm rồi. Sáng sớm mai, Nancy chỉ việc tới đây đón Lệ Dĩnh về khách sạn, sửa soạn đến trường quay lúc đó cũng không muộn.
"Không được, anh gọi lại đi" - Lệ Dĩnh như đã không còn sức lực nào nữa, mắt gần như đã nhắm tịt vậy mà còn cố lên tiếng đòi tài xế quay lại.
"Được, anh sẽ gọi" - Kiến Hoa mỉm cười, Lệ Dĩnh hẳn vẫn có chút gì đó ngại ngùng. Nhưng so với lần anh tới nhà cô ở Vĩnh Hà viên thì đã có sự thay đổi đáng kể. Đương nhiên anh sẽ gọi, nhưng chắc chắn không phải bây giờ.
"Sư phụ, em buồn ngủ rồi"
Kiến Hoa kéo lấy chiếc chăn đầu sopha đắp cho cả hai người. Anh không giỏi chăm sóc người khác, anh cùng chưa từng làm việc đó. Nhưng từ khi có Lệ Dĩnh, bỗng nhiên trái tim anh trở nên ấm áp lạ thường. Vì thế những cử chỉ ân cần với cô cũng tự nhiên xảy ra, mà ban đầu ngay cả anh cũng không nhận thấy sự thay đổi của bản thân mình. Giờ nó coi như đã thành thói quen.
"Trước khi ngủ phải nhận quà trung thu đã"
Nghe thấy quà, Lệ Dĩnh cũng cố gắng mở mắt. Một vật bằng kim loại sáng bóng đu đưa qua lại trước mắt cô. Vì buồn ngủ nên đôi mắt cũng mờ đi, Lệ Dĩnh nhất thời chưa thể nhìn rõ nó.
"Sư phụ, đây là cái gì?"
"Chìa khóa..."
Kiến Hoa đặt nó vào trong tay Lệ Dĩnh, nắm chặt lại như dặn dò trao một vật rất quan trọng cho cô.
"Nhưng để làm gì?"
"Cái đó em hãy từ từ tìm đáp án" - Kiến Hoa không vội giải thích. Bây giờ cô chỉ nhận nó là được, vì anh muốn tặng nó cho cô. Còn bao giờ nó sẽ được sử dụng, đó còn tùy thuộc vào Lệ Dĩnh. Thời gian còn dài. Anh có thể đợi. Nhưng anh mong ngày đó không quá xa.
Ở trong lòng Kiến quá ấm áp, thanh âm dịu dàng của anh lại vấn vít bên tai, Lệ Dĩnh không thể chống lại được cơn buồn ngủ kéo đến. Hai mí mắt sụp xuống rồi chìm vào giấc ngủ, mà trong tay vẫn nắm chặt chiếc chìa khóa mà Kiến Hoa mới tặng
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
46 chương
26 chương
34 chương
2689 chương
74 chương