Editor: Tiểu Ma Bạc Hà- -Beta: Yue Yue- An Lan ngồi trên xe ngủ một lát, vừa tỉnh dậy hắn lại la hét mình đau đầu, đau bụng, đau miệng. [say what?] Chiếc xe chạy đến dưới lầu, Cố Thần mở cửa xe đi đỡ lấy An Lan, An Lan đột nhiên bổ nhào vào ngực anh, hai tay hai chân vòng lên người anh, hai má mềm mại cũng áp vào cô ảnh, đầu lưỡi ướt át liếm quanh yết hầu. Cơ thể An Lan nóng như lửa đốt, trong hơi thở mang hương vị ngọt ngào, còn có chút vị thuốc. Cố Thần đoán chắc là An Lan đã uống phải rượu chứa thuốc kích thích trong quán bar, loại thuốc này không gây hại nhiều đến cơ thể, chỉ cần uống nhiều nước lạnh vào là có thể giảm bớt tác dụng thuốc. Cố Thần hít sâu một hơi tránh đi động tác hôn của An Lan, mạnh mẽ kéo hắn từ trong xe ra ngoài, anh hì hục ôm hắn vào phòng, đặt lên giường. An Lan bây giờ đang dính lên người Cố Thần không chịu xuống hệt như nhân bánh đậu. Năng lực tự chủ của Cố Thần rất mạnh nhưng lúc nay đây anh lại không thể đẩy hắn ra. Cố Thần dành ra một tay cởi quần áo cho An Lan, An Lan nương theo tay anh cởi sạch chỉ chừa lại một cái quần nhỏ màu nâu. “Em khát.” An Lan mềm nhũn gối đầu trên chân anh, một tay túm lấy góc áo anh nhẹ giọng nói. “Tôi đi lấy nước cho cậu.” Cố Thần dứt lời, anh muốn gỡ tay hắn, không ngờ An Lan lại trở tay ôm lấy cổ anh, hai chân vòng qua eo anh, ngọt ngào làm nũng: “Anh ôm em là được rồi.” Cơ thể nóng bỏng mềm nhũn, giọng nói nũng nĩu làm người ta không nỡ buông tay. Cố Thần nóng rực, anh ép mình hít vài cái thật sâu, cuối cùng anh dùng tốc độ như hổ đói vồ mồi đè lên người An Lan. Vóc người Cố Thần rất cao lớn, rất nặng. Anh vồ tới như thế xém chút đã đè chết An Lan. Hắn kêu thảm một tiếng, đá anh một cái, than thở: “Đau!” “Đau à?” Cố Thần nhỏ giọng cười, một tay nắm lấy eo hắn, tay kia kéo quần nhỏ của hắn tiện tay vứt đi. Khí lạnh thổi vào giữa hai chân, An Lan chui vào lòng Cố Thần như đang xấu hổ nhưng lại ngọt ngào gọi một tiếng: “Lý Khách, chạm vào em.” Luồng nhiệt nóng bỏng trong người Cố Thần lạnh đi một nửa, không có chuyện gì mất hứng bằng bạn giường gọi nhầm tên. Anh túm An Lan trên người mình xuống, chỉnh lại quần áo sau đó đến tủ lạnh lấy một ly nước đá đút cho hắn. Cả người An Lan nóng hầm hập, môi vừa chạm tới nước lập tức né đi theo phản xạ, hắn sợ lạnh. Lúc này, Cố Thần gạt đi ý muốn thương hoa tiếc ngọc thô bạo mở miệng An Lan đổ hết vào. An Lan uống cả bụng nước lạnh xong đã dần yên tĩnh lại. Hắn trần như nhộng co người nằm trên giường, có chút lạnh. Cố Thần mở chăn bông ra đắp lên người hắn. Cúi đầu nhìn một lát, trong lòng là loại cảm xúc không nói nên lời. Anh bị đốt lửa nhưng lại không có chỗ phát tiết, đành phải ủ rũ vọt vào tắm nước lạnh sau đó lấy một cái chăn mỏng nằm ngủ trên sô pha. Hơn năm giờ sáng, An Lan bất ngờ tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Hắn theo thói quen ôm gối ngồi trên giường ngẩn người. An Lan biết tối qua mình uống rượu, bị một thằng nhóc lưu manh lừa gạt sau đó bị Hải Sâm Bảo bắt đi, cuối cùng lại được Cố Thần cứu về. Trí nhớ đã bắt đầu trở nên mơ hồ ngay lúc bọn họ lên xe, hình như hắn đột nhiên phát sốt thì phải. Hắn không nhớ rõ bản thân về nhà bằng cách nào cũng như không biết tại sao mình lại bị cởi hết quần áo đặt lên giường. Kí ức duy nhất còn sót lại chính là Cố Thần đột nhiên vào lên người hắn, đè hắn muốn ngộp thở. An Lan cực kì buồn bực, hắn mở đèn, quỳ gối trên giường kiểm tra đệm từng tấc từng tấc một. Hình như không có dấu vết gì, cơ thể hắn cũng không có gì kì lạ. Hắn chợt lấy một thứ lóe sáng thì nhặt lên nhìn, là một cái cúc áo bằng gỗ, chắn nó đã rơi ra từ một cái áo sơ mi, trên khuy áo còn dính một sợi chỉ trắng. Chiếc cúc áo này không thuộc về An Lan, nó là của Cố Thần. Hắn cầm cúc áo trong tay bắt đầu ngẩn người. Chắc chắn hắn vẫn chưa phát sinh quan hệ gì với Cố Thần, nhưng nhìn chiếc giương bây giờ, chắc chắn cảnh tượng đêm qua cực kì khó tả. An Lan cũng chẳng phải hoàng hoa khuê nam gì, không đến mức bị người ta sờ vài cái đã xấu hổ và nổi giận. Có điều, vì không rõ rốt cuộc Cố Thần đã làm gì mình nên hắn ngồi đó bổ não thật lâu, càng bổ càng giận, một lường nhiệt chạy thẳng lên não, giận đến mức mấy đốm lửa chạy loạn trong đầu, tất cả tiện nghi đều bị Cố Thần chiếm hết rồi! An Lan nắm cúc áo trong tay, siết chặt nó đi tới phòng khách, ánh sáng trong phòng khách rất tối, hắn bị chân sô pha và bàn trà cản trở, nghiêng ngả lảo đảo đi tới cạnh Cố Thần. Cố Thần nghiêng người nằm trên sô pha, cơ thể anh khá lớn, sô pha nhỏ bé gần như không chứa nổi anh, đôi chân dài thả xuống đất, mặt chôn trong cánh tay, chân mày nhíu lại, hiển nhiên anh ngủ cũng chẳng thoải mái gì. An Lan nhìn anh một lát, hắn vươn tay, lấy đủ lực ngưng tụ lên mặt anh. Cái tát kêu cực kì to, trực tiếp dán lên mặt Cố Thần. Tóc trên đầu anh dựng thẳng, Cố Thần ngồi dậy hoảng hốt sờ mặt, nhìn về phía An Lan: “Ai đánh tôi vậy?” An Lan tao nhã ngồi ngay bên cạnh đưa ly nước tối qua uống còn sót lại một nửa cho anh, nhẹ nhàng nói: “Anh gặp ác mộng à? Uống miếng nước đi.” Lòng bàn tay hắn run lên, nghĩ lại mà sợ, cái tát vừa rồi thật sự rất độc. May mắn Cố Thần không phải [kiều hoa], vô duyên vô cớ nhận một cái tát cũng không so đo, còn tưởng bản thân mình đã nằm mơ nữa. Giấc mơ này quá thật rồi, anh xoa xoa mặt, cảm thấy hai má nóng rát. Cố Thần nhận nước An Lan đưa tới, cúi xuống lại thấy trong nước lơ lửng một đầu thuốc ta, anh buồn nôn để nó qua một bên. Hai người ai cũng mới thức dậy, đầu óc không mấy tỉnh táo ngồi đối diện nhau. Phút chốc, không ai tìm ra lời gì để nói. An Lan sợ Cố Thần tìm hắn tính sổ, trong lòng cực kì bất an nên không dám tùy tiện mở miệng. Còn Cố Thần thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của hắn thì nhớ lại dáng vẻ nũng nịu cầu hoan của hắn tối qua, lửa nóng cuồn cuộn trong người có chút khó khống chế. “Tôi vào phòng tắm.” Cố Thần giấu giấu diếm diếm dứng lên, anh giơ tay nhìn đồng hồ, bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, anh bất chấp chuyện đi tắm, hoảng chân hoảng tay mặc quần áo vào, đá nhẹ An lan một cái: “Mặc quần áo đi, chuyến bay lúc bảy giờ, muộn rồi.” An Lan cũng nhảy dựng lên vọt vào phòng ngủ mặc lại bộ quần áo hôm qua, sau đó vọt ra phòng khách, không tìm thấy hành lý, hắn hoảng hốt nhảy loạn lên. Cố Thần lấy nước giặt sạch khăn mặt, thấy An Lan giống hệt một con khỉ, anh cực kì chán nản, trách: “Hoảng cái gì mà hoảng! Hành lý hôm qua tôi đã thu dọn xong rồi.” Ngoài cửa là hai cái vali cực lớn của hai người, An Lan xách mỗi tay một cái, Cố Thần khóa cửa rồi đi trước dẫn đường. Hai người bắt một chiếc xe trên đường, may mắn bây giờ là rạng sáng, ở ngã tư đường chẳng có mấy người, chiếc xe chạy đi cả đường đều là đèn xanh, cũng khá thông thoáng. Bọn họ đến sân bay xong vẫn đủ thời gian để check in. An Lan thì thào la đói bụng, vừa xuống xe lập tức vọt vào cửa hàng bán đồ ăn sáng ven đường. Cố Thần cũng rất đói, chỉnh là anh che dấu rất tốt không thể hiện ra ngoài, trong lòng lại cực kì chờ mong nhìn An Lan vào cửa hàng mua đồ ăn. Kết quả, hắn lại xách hai bình sữa chua đi ra làm Cố Thần phát điên, từ nhỏ anh đã cực kì ghét sữa! “Cố tổng, cho anh.” An Lan đưa một bình cho anh như đang hiến vật quý. Cố Thần không nhịn được cơn đói trong bụng, anh lạnh mặt nhận lấy, mở nắp bình ra uống một ngụm, sau đó phun hết ra nắp bình, gom cả chai và nắp lại quăng hết vào thùng rác, ý là anh tình nguyện chịu đói cũng không thèm ăn cái thứ này. An Lan cắn ống hút, cực kì tiếc nuối liếc qua thùng rác, phí quá nha, không uống thì cho tôi cũng được mà. Hai người thuận lợi lên máy bay, sau đó cả hai đều tự đeo miếng che mắt vào, ngủ bù. An lan đã uống một ít rượu và thuốc kích thích nên cơ thể đã cạn liệt sức lực, tất nhiên không cần phải bàn nữa. Cố Thần vì An Lan đã không ngủ được một giấc thật ngon liên tục hai ngày liền, cơ thể anh cũng bắt đầu ăn không tiêu rồi. Mười mấy tiếng sau bọn họ bị đánh thức, An Lan rất có tự giác của cấp dưới, đầu óc vẫn còn mơ màng đã xách hành lý của hai người nhìn gót chân Cố Thần bước xuống máy bay. Vẫn còn rất mệt! Hai người đứng mắt to trừng mắt nhỏ ở khu nghỉ chân của sân bay. An Lan ngáp một cái rồi lại một cái, ngáp đến nước mắt cũng chảy ra, tay chân thì mềm nhũn không bước nổi, hành lý cũng không xách được. Cố Thần lại còn mệt hơn cả An Lan, có điều từ nhỏ anh đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc nên anh rất cẩn thận với từng lời nói và hành động của mình, không muốn để lộ dáng vẻ mệt mỏi ra cho người khác nhìn thấy. Cho nên lúc này anh vẫn đứng rất thẳng, giọng nói vang vọng như tiếng chuông: “Đứng lên, ngốc ở chỗ này thì giống cái gì chứ?” An Lan lau nước mắt, uất uất ức ức đứng lên lắc lắc mấy cái, khập khiễng đi ra ngoài như người giấy. Khoảng cách từ sân bay đến nội thành là bốn mươi phút đi xe, Cố Thần gọi điện thoại cho tài xế lái xe đến, tài xế khó xử xin anh tha thứ, nói là vợ anh ta đang làm giải phẫu trong bệnh viện, đến chiều mới có thể chạy qua. Cố Thần không phải là một người gay gắt với nhân viên, anh bảo anh ta hãy ở lại bệnh viện chăm sóc cho vợ mình thật tốt. An Lan đứng cùng với hai cái vali, mắt trợn ngược, dường như chỉ một giây sau hắn sẽ ngã xuống. Cố Thần thấy hắn cực kì đáng thương, anh dẫn hắn đến một khách sạn cách đó không xa, thuê một phòng lớn. Sau khi An Lan vào phòng, hắn đá giày, cởi cúc áo khoác, chưa kịp cởi xong đầu đã nằm lên gối đầu, ngủ. Vốn Cố Thần còn muốn đi tắm một cái, nhưng vừa dính vào đệm thì cơ thể lập tức không nghe theo lời anh ngả về phía sau, bất tỉnh nhân sự. Hai người bọn họ ngủ cực kì thoải mái, bất tri bất giác trời đã vào đêm. An Lan tỉnh giấc trước, hắn tràn đầy sức sống nằm trên giường duỗi lưng, nắm tay lại để trên mặt Cố Thần làm hắn sợ tới mức rụt vội về. Cố Thần ngủ thật sự rất yên tĩnh, cơ mặt giãn ra, môi hơi mở, trông anh như một đứa bé, nhưng cái trán cao ráo, sóng mũi thẳng tắp lại thuộc về một người đàn ông khí thế bừng bừng. Đây là lần đầu tiên An Lan quan sát Cố Thần ở cự li gần, lại nhớ đến những vất vả của anh đều vì hắn, hiếm khi An Lan có chút lòng tốt kéo chăn bông tới đắp lên người anh. Sau đó nhích xuống giường, đi đến tủ quần áo lấy dép lê ra mang vào. Hắn cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, chuyển hướng đến nhà vệ sinh gọi điện cho phục vụ phòng mang một bàn ăn lên. Phục vu phòng rất khó xử, nói bây giờ là nửa đêm, nhà ăn đã đóng của, đầu bếp cũng về nhà mất rồi. An Lan đói đến không còn sức tức giận, hắn tốt bụng nói: Đưa một ít lên, cái gì cũng được. Cuối cùng, phục vụ phòng mang lên một dĩa gà chiên nguội lạnh, một dĩa chân gà cùng với mấy chai nước có ga và vài cái bánh. An Lan ôm đồ ăn lên giường, ôm lấy gối ngồi ở đầu giường, tìm điều khiển từ xa mở TV. Cố Thần nằm bên cạnh xoay người, An Lan vội vàng chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất. Trên TV đang chiếu Thế Giới Khủng Long, An Lan xem cực kì nhập tâm, miệng nhai chân gà rôm rốp trông cực kì vui vẻ. Nhìn thấy một đám khủng long bạo chúa bao vây tổ và ăn hết trứng của khủng long cổ dài, An Lan kinh ngạc há hốc mồm, quên luôn chuyện ăn. “Mấy giờ rồi?” Cố Thần không tiếng động ngồi dậy, dưới ánh đèn TV nhấp nháy, ánh mắt nghiêm khắc của anh trông có hơi khủng bố. An Lan sợ tới mức khép miệng lại, không biết Cố Thần và khủng long bạo chúa ai mới đáng sợ hơn. Ánh mắt Cố Thần khá tỉnh táo nhưng trong đầu anh vẫn còn rất mơ hồ. Một tay anh chống giường, muốn leo xuống nhưng thời gian ngủ quá dài, cơ thể không vững nên lại ngã xuống giường. “Cố tổng.” An Lan ném chân gà, lau đôi tay đầy mỡ dầu bóng lưỡng vào drap giường rồi đỡ lấy Cố Thần: “Anh không sao chứ?” Cố Thần ghét nhất là yêu thế trước mặt người khác. Anh đẩy An Lan ra, ngồi trên giường lấy gối đặt sau lưng, xoa xoa trán, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. “Bây giờ mới có ba giờ sáng, anh vẫn có thể ngủ thêm một lát nữa.” An Lan nói, thật ra trong lòng hắn có chút xấu hổ. Cố Thần nằm ngủ cạnh hắn, không biết tại sao khi tỉnh dậy nhìn thấy hai người cùng nằm trên một cái giường, cảm giác cả người đều không tự nhiên. Cố Thần cũng đói bụng, anh vươn tay qua người An Lan chọn chọn lựa lựa mấy thứ trên bàn. Tất cả gà chiên đều bị An Lan ăn hết da, chân gà thì bị hắn cắn mất miếng thịt ở giữa. Cố Thần xoay qua xoay lại vẫn không tìm được một miếng nào còn nguyên vẹn, anh căm tức, bất đắc dĩ đành phải cầm lấy một cái bánh lạnh tay. An Lan cực kì xấu hổ với thói quen ăn uống của mình. Hắn mở một chai nước quất, hai tay đưa cho Cố Thần. Cố Thần nhận chai nước uống một ít, anh thở dài lùi người về sau: “Hai ngày nay tôi bị cậu ép thảm.” An Lan biết anh lời anh đang nói là thật, trong lòng có cảm kích nhưng lại không muốn báo đáp, hắn chỉ có thể nói hai câu khen ngợi chẳng đáng mấy đồng: “Cố tổng yêu thương cấp dưới, thuộc hạ nhất định sẽ vượt núi đao biển lửa để báo đáp công ơn của công ty và Cố tổng.” Cố Thần rũ mắt xuống, bỏ chai nước và bánh lên tủ đầu giường. Anh cúi người lấy điều khiển trong tay An Lan, tắt TV. Căn phòng trở nên tăm tối là yên tĩnh. “Anh giúp em, chẳng có liên quan gì đến công ty.” Cố Thần nhẹ giọng nói. Hô hấp của An Lan chợt ngừng lại, hắn cực kì mất tự nhiên dịch cơ thể về phía mép giường, đưa tay sờ soạng trên vách tường, mở đèn. Cố Thần tập trung nhìn An Lan dưới ánh đèn vàng nhè nhẹ, ánh mắt của anh tĩnh lặng như mặt hồ, nhưng lại không lạnh như băng, đó là ánh mắt ấm áp và thoải mái, ánh mắt dịu dàng và thương tiếc. Ánh mắt này chẳng hề xa lạ, An Lan của mười năm trước đã từng được một người đàn ông nhìn chăm chú như thế, anh cũng từng tốt với hắn vô điều kiện, từng yêu hắn bất chấp hậu quả. An Lan chợt cảm thấy đau lòng, hắn quay sang hướng khác, gian nan mở miệng: “Đừng nói chuyện này nữa.” Hai tay Cố Thần chống trên giường, cơ thể nghiêng về phía trước, cơ thể cao lớn phủ lên người An Lan, môi nhẹ nhàng mà thong thả dán lên môi An Lan. Hệt như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào lập tức tách ra như sợ sẽ dọa đến người ta. Đúng là An Lan có hơi ngây người, hắn liếm liếm môi theo bản năng, sau đó chợt nhớ đến một chuyện cực kì nghiêm trọng. Hắn vừa rồi đang ăn gà chiên, chân và và nước ngọt, mấy thứ đó kết hợp với nhau rất tệ, miệng dính đầy dầu mỡ, tất cả đều là mùi vị của thịt gà, tiêu và nước quất. Vừa rồi Cố Thần cách hắn gần như vậy chắc chắn đã ngửi được. An Lan cực kì bối rối, đây tuyệt đối là nụ hôn tệ hại nhất. Trước khi hôn tại sao không hỏi! Nhất định hình tượng của hắn trong lòng anh đang tuột dốc không phanh rồi. Trong lòng Cố Thần rất bất an, anh lo lắng hành động cợt nhả của mình sẽ bị An Lan ghét, nhưng sắc mặt An Lan hết trắng rồi lại hồng, chẳng biết trong lòng hắn nghĩ gì, tóm lại vẫn không đẩy anh ra, xem như là một điềm tốt. Từ khi Cố Thần sinh ra tới nay, thế giới này không hề có thứ anh muốn mà không chiếm được, hoàn cảnh gia đình như thế tạo cho anh một tính cách bá đạo từ trong xương tủy. Anh biết An Lan có người yêu, nhưng vậy thì sao, nếu anh có thể cướp được hắn thì cả tim hắn anh cũng sẽ cướp về theo. Cố Thần xoay người xuống giường, thoải mái lấy tay lau miệng một chút, anh biết miệng An Lan đang rất bẩn, nhưng trong lòng anh vẫn không hề ghét bỏ. Động tác lau miệng kia bị An Lan nhìn thấy, hắn thật sự xấu hổ hận không thể chui xuống đất, cảm giác bản thân đứng trước mặt Cố tổng thật sự không thể ngẩng đầu lên nữa rồi. Cố Thần gọi điện thoại gọi một chiếc xe hơi, hai người chỉnh lại quần áo, thu dọn hành lý, cùng nhau đến quầy tiếp tân trả phòng, ra khỏi khách sạn, ngồi lên xe, từ đầu đến cuối hoàn toàn không nói lấy một câu, vì hai người đều có suy nghĩ trong lòng, đều rất xấu hổ. Xe chạy đến dưới lầu nhà Cố Thần, An Lan nói tạm biệt với anh qua kính xe. Xe vừa chạy đi thì An Lan thở phào một cái, cuối cùng cũng được thoải mái. Đối với bày tỏ của Cố tổng, An Lan chỉ có thể giả câm giả điếc không quan tâm tới. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thần, An Lan đã không thích anh, hay là nói hắn không muốn ở riêng một chỗ với anh. Cố Thần làm hắn cảm thấy rất đau đớn, đau như đang bước trên đường chông và nhảy trên đống than cháy đỏ. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật ra, Cố tổng đã có âm mưu với An Lan từ lâu…… ~Hết chương 23~