Quay Đầu
Chương 102
Thật ra thì chính bản thân Nhan Duệ cũng không biết tại sao anh lại có cảm giác rằng Tương Kế sẽ cướp đi Ninh Vi Nhàn của anh. Ngoại trừ sự đối địch trời sinh của đàn ông khi nhìn thấy tình địch của mình, thì anh đối với Tương Kế còn có một loại cảm giác lo lắng hoảng hốt, là cảm giác mà chỉ cần Tương Kế xuất hiện, Ninh Vi Nhàn sẽ rời khỏi anh ngay lập tức.
Nhưng anh sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra.
Nhìn bóng dáng của Ninh Vi Nhàn và con trai biến mất ở sau khúc quanh, lúc này Nhan Duệ mới thở phào nhẹ nhõm, bây giờ thì anh có thể chuyên tâm để đối phó với sự dây dưa không dứt của Tương Kế được rồi. Có thể nói rằng anh căm ghét người đàn ông này đến tận xương tủy rồi, cho nên khi anh nói chuyện với anh ta cũng không cần nhã nhặn hay giữ gìn mặt mũi gì hết, trực tiếp thẳng thắn hỏi luôn vào vấn đề chính: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Tương Kế cảm thấy buồn cười khi nghe câu hỏi của Nhan Duệ: “Làm gì là làm gì, tôi muốn làm gì chẳng lẽ Nhan thiếu nhìn không ra được sao?” Anh ta nhìn về chỗ Ninh Vi Nhàn mới vừa rời khỏi, khóe miệng từ từ lộ ra nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng, nhưng cũng rất kiên trì: “Tôi muốn Ninh Vi Nhàn.” Ai cũng không thể ngăn cản được anh ta, nhất là sau khi anh ta biết được Ninh Vi Nhàn lại chính là người kia, thì anh ta càng tuyệt đối không thể buông tay được.
Nhan Duệ cố đè nén sự kích động của mình khi muốn vung một đấm vào mặt Tương Kế, dù sao hôm nay cũng là hôn lễ của Nhan Tư Tư, cho dù anh có tức giận hơn nữa cũng không thể ở trong tiệc cưới của Tư Tư mà đánh người, một chút tự chủ như vậy anh còn có thể làm được. Nhưng hình như Tương Kế cũng đoán được anh sẽ không đánh người, cho nên lời nói của anh ta cũng càng ngày càng khiêu khích hơn, khiêu khích cho đến nỗi khớp xương từ nắm tay của Nhan Duệ cũng bắt đầu phát ra tiếng vang: “Nhan thiếu sao lại tức giận lo lắng như vậy? Có phải bởi vì chính anh cũng không dám xác định sau khi Vi Nhàn nhớ lại mọi chuyện sẽ còn gần gũi với anh giống như bây giờ hay không?” (Quỳnh: tui bắt đầu tin đầu óc ông này không được bình thường, không bị đánh là không chịu được.)
Anh ta cười giống như đã có thể nhìn thấy được trước mọi việc, giống như biết được khi mà Ninh Vi Nhàn nhớ lại tất cả mọi việc cũng là lúc mà cô rời bỏ Nhan Duệ.
Lời nói của Tương Kế đã chạm đúng vào chỗ đau nhất, cũng là nơi yếu ớt nhất trong lòng của Nhan Duệ. Trong mấy tháng nay, anh vẫn lo lắng nhất là chuyện này, cũng có lúc anh có lòng riêng chỉ hy vọng Ninh Vi Nhàn không bao giờ nhớ lại được, bọn họ sẽ có thể bắt đầu lại một lần nữa, nhưng anh biết đối với cô như vậy là không công bằng, cô không thể bị đối xử như vậy được. Những chuyện kia đều thuộc về quá khứ của cô, nếu như cô thật muốn nhớ lại, thì anh không thể cũng không nên ngăn cản cô. Nhan Duệ thậm chí đã nghĩ mình rất may mắn bởi vì Ninh Vi Nhàn chưa bao giờ hỏi anh về những chuyện lúc trước, bởi vì nếu cô thật sự hỏi anh, anh cũng không biết nên nói với cô như thế nào cả.
Anh đã hứa là sẽ không bao giờ gạt cô nữa, nhưng để anh nói ra rõ ràng về những sai lầm trước kia của mình đối với cô—— việc này cũng giống như là đang dùng dao đâm thẳng vào tim anh, đau đớn đến mức không chịu nỗi, lại không thể ngăn lại, chỉ có thể để mặc cho con dao từ từ cắm vào sâu hơn.
“Nếu vậy thì như thế nào?” Nhan Duệ cố gắng đáp trả rất nhanh chóng, khóe miệng anh nâng lên một cười vô cùng lạnh lẽo, mờ nhạt: “Ninh Vi Nhàn là của tôi, đừng ai nghĩ đến việc cướp cô ấy đi, cho dù một ngày nào đo cô ấy nhớ lại tất cả, cũng không có bất cứ một ai có thể cướp cô ấy từ bên cạnh tôi hết.” Nếu quả thật có một ngay như vậy, cô không còn tin tưởng anh nữa, anh sẽ đem trái tim mình đưa cho cô, để chứng minh với cô rằng anh thật sự sẽ không bao giờ làm cô bị tổn thương nữa, cho dù là anh phải chết cũng sẽ không làm tổn thương cô thêm một chút nào nữa. Nếu cô thật sự muốn rời khỏi anh, anh cũng sẽ không giữ cô lại, anh sẽ đứng phía sau, nhìn cô rời đi thật tốt, có lẽ sau đó anh phải chặt đứt đôi chân mình, để ngăn cản ý nghĩ muốn đuổi theo cô. Nhưng là mặc kệ vào lúc nào Ninh Vi Nhàn sẽ nhớ lại những ký ức kia, hay vào lúc nào cô sẽ rời đi, Tương Kế cũng đừng nghĩ tới đụng vào một cọng tóc của cô: “Hai người chúng tôi sẽ không ly hôn đâu, anh cũng đừng nghĩ sẽ có cơ hội, anh cũng dùng lý do tìm người yêu gì đó mà tới lừa gạt tôi, nếu Vi Nhàn tự nguyện đón nhận anh, tôi cũng không còn gì để nói. Nhưng mặc kệ cô ấy có trí nhớ hay không đều rất chán ghét anh, anh lấy đâu ra tự tin mà nói với tôi rằng nếu cô ấy rời bỏ tôi sẽ ở cùng với anh?”
Sau khi cô chìm vào giấc ngủ sâu, anh không có đụng vào bất cứ người phụ nữ nào, thậm chí nói anh cũng không muốn nói, nhưng nói tới cùng là anh vẫn thiếu nợ Vi Nhàn. Chỉ cần cô muốn anh trả lại, anh liền trả lại cho cô, cho dù là quá trình trả nợ đó sẽ làm cho anh đau đớn cuồn cuộn, sống cũng không bằng chết.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
15 chương
50 chương
317 chương
78 chương
33 chương
40 chương
24 chương