Trần Hiên không dám tin tưởng vào tai mình nữa, chàng nghe được giọng nói của Phượng Dao đầy dịu dàng và ôn nhu.
Kể từ khi được ban hôn với chàng thì Phượng Dao chưa một lần nói chuyện với chàng một cách tử tế cả.
Chàng đã bao nhiêu lần xin phụ thân rút lại lời cầu hôn với bệ hạ nhưng do phụ thân đã biết được nhi tử đem lòng yêu công chúa Phượng Dao mà không đồng ý.
Cả đời ông chinh chiến bảo vệ biên cương đã chẳng thể quan tâm đến thê nhi nên lòng vẫn luôn áy náy, ông muốn thông qua việc này mà bù đắp cho nhi tử của mình, dù chỉ là một chút.“Công chúa, nàng…”Phượng Dao đặt một ngón tay lên môi của Trần Hiên mà ngăn lại câu nói dang dở của chàng.
Nàng biết Trần Hiên đang ngạc nhiên vì thái độ của nàng nhưng nàng không thể nói ra được lý do của mình.“Hiên, đàng gọi thiếp là công chúa mãi như thế.
Thiếp là thê tử của chàng, chàng gọi tên ta là được.”Trần Hiên ngẩn người nhìn Phượng Dao.
Mới cách đây không lâu chàng lỡ miệng gọi tên nàng nhưng lại nhận được ánh mắt căm thù đến tột đỉnh của nàng mà hiện tại nàng không những cho phép chàng gọi tên nàng mà còn thừa nhận bản thân mình là thê tử của mình.
Điều này làm cho Trần Hiên mừng rỡ nhưng lại sợ hãi tin là sự thật.
Chàng sợ đây chỉ là một trò đùa như những trò đùa khác của nàng, trước cho chàng được nếm chút ngọt ngào rồi lại tự tay mình đẩy chàng xuống đáy của sự đau khổ.
Nhưng mặc kệ, chàng chỉ muốn một lần được quang minh chính đại gọi tên nàng, được một lần gọi nàng một tiếng thê tử; dù sau đó nàng có lấy đi tính mạng của mình thì chàng cũng hoàn toàn cam lòng.“Dao Dao.
Thê tử.”Chàng thì thào, thật khẽ thật khẽ.“Phu quân.”Một tiếng phu quân này Phượng Dao đáp lại chàng thật nhanh.
Cảm ơn chàng vẫn bao dung cho ta, cảm ơn chàng đã cho ta một tấm chân tình không hề đòi hồi đáp.
Cảm ơn chàng vẫn luôn ở phía sau đợi ta quay về.Đúng lúc này thì có tiếng thị nữ ở ngoài cửa phòng vang lên.“Công chúa, hoàng tử Tiết Vũ cầu kiến.”Nàng xoay người đưa lưng về phía Trần Hiên, nên chàng không hề nhìn thấy được ánh mắt tràn ngập hận thù của nàng.“Vân Nhi, tiến vào thay phò mã thu xếp hành lý, đưa…”Nàng chưa nói xong thì đã bị một vòng tay ôm chặt vào lòng.
Nàng ngửi được mùi đàn hương nhẹ nhàng trên người Trần Hiên, nàng cảm nhận được cả thân thể gầy gò của chàng đang run lên nhè nhẹ.
Trần Hiên vùi đầu vào gáy nàng, giọng nói hèn mọn mà bi thương.“Công chúa, xin đừng bắt ta phải xa nàng.
Nàng muốn gặp ai, muốn đi đâu cũng được.
Chỉ xin nàng cho ta một góc nhỏ nhoi trong phủ công chúa.”Phượng Dao giật mình, nàng biết Trần Hiên đang hiểu nhầm nàng.
Nàng thở dài.“Hiên, trước buông thiếp ra đã có được không?”Vòng tay ấy càng xiết chặt hơn, thân mình của chàng càng run rẩy.“Thiếp chỉ muốn chàng chuyển về chính viện với thiếp.
Ở nơi này không thích hợp để chàng dưỡng bệnh.
Chàng là phu quân của thiếp, không ai có quyền bắt chàng rời đi.”Những lời nói của nàng đã thành công trấn an được Trần Hiên.“Thật vậy không?”“Thật, không bằng chàng cùng thiếp đi gặp Tiết Vũ.
Thiếp muốn nói với hắn từ nay và sau thiếp và hắn đường ai nấy đi mà thôi.”Phượng Dao không quên được hoàng thành nhuộm máu của con dân trăm họ, nàng không quên được nỗi hận nước mất nhà tan.
Nàng chỉ nói với bản thân mình, hết thảy còn kịp; nàng sẽ nhắc nhở phụ hoàng phải thêm đề phòng Bắc Nguỵ.Trần Hiên và Phượng Dao tay nắm tay cùng đến phòng khách khiến cho Tiết Vũ vô cùng ngạc nhiên.
Hắn mở miệng là châm chọc Trần Hiên.“Dao Nhi, sao tên mặt sẹo này lại ở đây?”Phượng Dao nhíu mày nhìn hắn.“Hoàng tử hỏi lạ vậy? Đây là phủ công chúa, Hiên là phu quân của ta sao lại không thể ở đây.
Ta phải hỏi hoàng tử mới đúng.”Kiếp trước ngày này Tiết Vũ cũng đến tìm nàng đủ lời xúi bẩy nàng khiến nàng ép buộc Hiên đua ngựa cùng hắn cuối cùng không hiểu sao con ngựa mà Hiên cưỡi lại nổi điên khiến chàng ngã từ trên ngựa xuống lần nữa là gãy chân.
Nàng chẳng quan tâm đến thương thế của Hiên mới khiến cho thương thế càng nặng lại không được chữa trị kịp thời khiến chàng đi lại khó khăn.
Lần này nàng quyết không thể lại bị mắc lừa.Nàng chán ghét nhìn Tiết Vũ rồi trực tiếp ra lệnh tiễn khách.“Hoàng tử thứ lỗi, chúng ta còn cần tiến cung tạ ơn nên không thể tiếp đón được.”Trong hoàng cung, vua Nhân Tông vui mừng nhìn nữ nhi của mình tỉ mỉ chăm sóc từng li từng tí cho phò mã.
Trần tướng quân với ông là thần tử trung thành cũng là người bạn duy nhất nên ông luôn mong gả Phượng Dao – công chúa duy nhất của Đại An cho nhi tử của Trần tướng quân.
Thấy đôi trẻ quấn quýt lấy nhau nên ông cũng yên lòng.Mười ngày sau, hoàng tử Tiết Vũ lên đường trở về Bắc Nguỵ mà không thu hoạch được gì.Sức khoẻ của Trần Hiên dần khá lên, Phượng Dao cùng chàng bắt đầu ngao du sơn thuỷ.
Đi khắp Đại An mà quan sát dân tình, cuộc sống của hai người tràn đầy nhu tình.Nhân Tông năm thứ hai mươi ba, Đại An tiến công Bắc Nguỵ, đánh hạ ba mươi thành trì, hoàng tử Tiết Vũ tử trận.
Bắc Nguỵ đầu hàng xưng thần.Nhân Tông năm thứ hai mươi sáu, công chúa Phượng Dao hạ sinh một đôi long phượng thai.Nhân Tông năm thứ hai mươi tám, đế nhường ngôi cho thái tử.
Tân hoàng đăng cơ hiệu là Thánh Tông.Thánh Tông năm thứ bốn mươi chín, trưởng công chúa Phượng Dao và phò mã song song quy tiên.
Người đời đồn rằng hai người đến khi ra đi vẫn nắm chặt tay nhau, câu truyện đầy màu sắc truyền kì được lưu truyền hậu thế..
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
151 chương
36 chương
11 chương
82 chương
75 chương
56 chương