Quay Đầu Lại Bích Vân Tây
Chương 10
Coi như cha... coi như cha... Úy Oản cúi đầu cười, đợi khi ngẩng người lên, trong điện đã vắng vẻ không người, ánh nến nhẹ lung lay, Phương Huyễn đã rời đi từ lâu.
Lảo đảo đứng dậy, đầu óc có chút mê muội, miễn cưỡng dùng lực loạng choạng nhào tới trước giường, đột ngột ngã xuống, nhắm mắt lại, mệt mỏi không bao giờ muốn mở mắt ra nữa, vĩnh viễn lưu lại trong mộng cũng không có gì không tốt!
Giữa giấc ngủ mơ mơ màng màng cảm thấy rét lạnh, nhịn không được cuộn tròn, một tay xoa ngực, khe khẽ ho khan. Ánh nến đã tắt, ánh trăng mờ ảo chiếu vào trong điện, rơi trên mỹ nhân dung nhan tuyệt mỹ lặng im trước giường, rực rỡ như ngọc, ánh quang lưu chuyển.
Phương Nhu cúi đầu thở dài một tiếng, bàn tay trắng nõn lấy áo ngủ bằng gấm, mở ra phủ lên người bạch y nhân nằm trên giường, người nọ trằn trọc trở mình, lông mi dài tinh tế lay động, nhíu mày, hai tròng mắt sáng ngời như nguyệt mở ra, yên lặng nhìn thân ảnh mảnh khảnh trước giường.
“Trưởng công chúa...” Úy Oản có chút giật mình, chống tay ngồi dậy: “Trưởng công chúa đêm hôm đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?”
Dung nhan Phương Nhu thanh tú tươi đẹp mang chút tiều tụy, mắt lộ vẻ sưng đỏ, môi đỏ thắm nhiễm một tầng u tối, thấp giọng nói: “Ngày mai, ta phải đi! Từ nay về sau sơn cao thủy viễn (núi cao nước xa), sợ sẽ không cùng chàng gặp lại, vì vậy đặc biệt đến nói lời từ biệt!”
Thái phó nhắm mắt, miễn cưỡng áp chế ham muốn ho khan, chậm rãi nói: “Ngươi có thực sự cam nguyện từ nay về sau ở Di Bang thật sao, vùi thân trong cung cấm, không thể tự do?”Ánh mắt chuyển hướng cửa sổ, tập trung vào ánh trăng lưu chuyển như nước: “Còn nhớ rõ nguyện vọng khi còn nhỏ của ngươi, chỉ muốn làm một người thường vô lo tự do tự tại mà thôi...”
Phương Nhu xoay người, cắt đứt lời nói của hắn: “Ta quả thật không muốn thân phận công chúa này, nguyện nâng khăn sửa túi cho ngươi, chẳng qua là... Ta tình cảm kiên quyết, chàng lại ngoảnh mặt làm ngơ, làm gì được đây? Làm gì được đây?” Thương tiếc thở dài: “Nếu đã như thế, chi bằng tận lực vì nước, cũng không uổng một hồi yêu thương của phụ hoàng mẫu hậu!”
Úy Oản chuyển tầm mắt, nhìn dáng người nhỏ nhắn yếu ớt ôn nhu của trưởng công chúa, định mở miệng nhưng bỗng nhiên nâng tay đè lại ngực, mi gian nhẹ nhàng nhíu lại.
Phương Nhu đưa lưng về phía Úy Oản, không thấy động tác của người phía sau, nghỉ hồi lâu, không nghe thấy thanh âm người nọ, sắc mặt ảm đạm, ngữ khí dẫn theo vài phần đoạn tuyệt thản nhiên: “Bản cung ngày hôm nay đến đây vẫn còn một chuyện, mấy năm nay bệ hạ đối với ngươi tận lực đề phòng, bản cung biết ngươi cũng không hai lòng. Nhưng hi vọng ngươi không trách bệ hạ, người địa vị cao, khó tránh khỏi vài phần cẩn thận, thái phó cần phải dốc sức giúp đỡ người! Bản cung đã nói hết, thái phó tự chiếu cố bản thân nhiều hơn, cáo từ!” Nói xong, không quay đầu nhìn lại, cứ như vậy rời đi.
Ngoài điện thanh âm cung nữ dịu dàng truyền đến: “Công chúa, có cần thay thái phó đóng cửa điện không?”
Trưởng công chúa lãnh đạm nói: “Thái phó thích mở cửa ngủ, bản cung không muốn làm kẻ xấu, cứ để cửa mở đi!” Cung nữ cúi đầu “Vâng” một tiếng, từng bước từng bước đi xa.
Mồ hôi lạnh trên trán Úy Oản một giọt lại một giọt chảy ra, dưới ánh trăng, mồ hôi kia lờ mờ sáng, thẳng tắp rơi trên áo ngủ bằng gấm. Tay dụng lực nhiều hơn, gắt gao đè lại ngực, thân thể yếu ớt tựa vào thành giường, một tay run rẩy hướng vào trong ngực tìm kiếm, lấy ra bình ngọc, xốc thẳng bình lên, một trận đau nhức, trên tay vô lực, bình ngọc “Đinh đương” một tiếng rớt ở ghế con, lăn vài vòng, từ trên ghế xuống mặt đất, vỡ thành hai mãnh, dược hoàn trong bình rơi vãi trên đất, có mấy viên lăn vào giữa khe hở, toàn bộ nhiễm bẩn.
Úy Oản thử vận khởi chân khí, nhưng cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt dưới bụng, cả kinh, không dám liều lĩnh đề chân khí nữa, chỉ cố nén. Ngực đau đớn như dùng đao róc xương róc thịt, bất thình lình há miệng, nôn ra một ngụm máu tươi, ướt vạt áo trước, hơi nghiêng thân, hai mắt nhắm lại, gắng gượng duy trì thần trí đang dần tiêu tán, rồi hôn mê bất tỉnh. Trăng giữa trời cao, ánh sao mờ ảo, trong Thọ Nhân điện lại lần nữa không một tiếng động.
Một đêm sương dày, đã qua canh năm, nguyệt hãm tinh mê (trăng lặn sao mờ?), ngày mới từ từ đến, ánh dương quang xán lạn chiếu vào Thọ Nhân điện, trong điện sáng trưng, bạch y nhân nghiêng người dựa vào đầu giường, sắc mặt như tuyết đọng trước trăng phờ phạc thê lương lạnh lẽo, môi tím tái, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài lặng yên, tay thon dài vô lực mà buông thõng dọc theo mép giường, hình như có gió xuyên qua cửa sổ thổi vào trong điện, ống tay áo khẽ lay động.
Bàn tay nhỏ tái nhợt buông xuống, đầu ngón tay khẽ tách ra, nhẹ nhàng động, cúi đầu ho khan, chậm chạp hít thở, Úy Oản mờ mịt mở hai mắt, trông thấy trên cửa sổ từng đợt từng đợt ánh sáng vàng nhè nhẹ, khó nhọc quay đầu, ảm đạm cười, đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua!
Vịn thành giường di chuyển thân thể, gắng gượng đứng lên, cúi đầu nhìn thấy bạch sam nhiễm huyết trên người, xoay người lại từ sau gối lấy ra một kiện bạch sam sạch sẽ, ngồi xếp bằng, chân khí chậm rãi lưu chuyển, nhẹ nhàng thở ra, may mắn, còn có thể dùng một chút!
Đợi chân khí vận chuyển một vòng, trong người nhẹ nhõm rất nhiều, lấy bạch sam vừa thay đang khoát lên đầu giường, vo thành một đoàn trong lòng bàn tay, hơi dụng lực vận khí, mở ra lần nữa, bạch y vỡ vụn, vị trí nhiễm huyết hoàn toàn trộn lẫn thành bột phấn. Úy Oản nhìn một đống vải rách trong tay, khẽ thở dài một tiếng, tùy tay ném xuống dưới giường.
Bước xuống tấm ván giậm, cúi người nhặt từng viên dược hoàn rải rác trên mặt đất, khóe miệng gợi lên một mạt mỉm cười, này chính là bản thân khi tuổi còn trẻ cùng sư huynh điều chế, bình ngọc kia... Giương mắt nhìn hai nửa thân bình, tươi cười có phần đình trệ, từ trong lòng lấy ra một cái hộp gỗ, đem dược hoàn sắp xếp vào trong. Chậm rãi đi đến trước hai phần bình ngọc, chân phải giẫm lên, hơi nghiến, lần nữa nhấc chân lên, chỉ còn đống bụi phấn trên nền đá, gió nhẹ phất, bột phấn đột nhiên phân tán bốn phía, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Ngoài điện khí trời rất tốt, xuân nhu hòa biểu lộ trong làn gió nhẹ, đã có vài phần ấm áp, Úy Oản từ từ đi tới cửa cung, nhưng thấy một tiểu thái giám bưng khay đứng ở cửa, đang cẩn cẩn dực dực hướng về phía trong nhìn quanh, trông thấy Úy Oản chậm rãi đi tới, vội vàng cúi đầu, cung kính mà thỉnh an: “Nô tài ra mắt thái phó, ngự thiện phòng sai nô tài đưa tảo thiện (đồ ăn sáng) đến đây!”
Úy Oản liếc điểm tâm trên khay, bất giác một tay hướng về phía bụng, như có như không thở dài: “Theo ta vào đi!” xoay người trở lại Thọ Nhân điện.
Tiểu thái giám cúi đầu đi theo phía sau, hai người vào điện, tiểu thái giám kia chính là lần đầu đến Vĩnh Yên cung dâng thiện, đứng lăng lăng trong điện, nhìn trong điện trống rỗng ngay cả cái bàn cũng không có, trong lòng thầm nói: tảo thiện để chỗ nào nhỉ?
Úy Oản như nhìn ra tâm tư của hắn, thản nhiên nói: “Đặt ở trên bệ cửa sổ đi!” Tiểu thái giám nhìn nhìn trên cửa sổ quả thật nhô ra một khoảng nho nhỏ, cẩn thận bưng khay đi qua, đem khay đặt lên.
Giữa khay để vài đĩa điểm tâm cùng một chén cháo gà, Úy Oản tùy tay cầm lấy bát cháo, múc một muỗng đưa vào trong miệng, tinh tế mà thưởng thức, cảm thấy được hương vị hình như cũng không tệ lắm, ăn liên tiếp vài ngụm, ngoảnh lại một chút trông thấy tiểu thái giám vẫn đứng một bên như cũ, mắt to tò mò mà nhìn hắn, không khỏi cười: “Ngươi sao lại chưa đi?”
Tiểu thái giám ngây ngô: “Nô tài... Nô tài nghĩ muốn chờ thái phó dùng hết tảo thiện, mang bát đĩa về!”
Úy Oản buông bát cháo xuống, thong thả bước đến trước mặt hắn, gương mặt tiểu thái giám tròn tròn, đôi mắt thật to, màu da trắng nõn trơn bóng như nước, nhìn qua tuổi tác không lớn, nhìn thấy Úy Oản đi tới, vội vàng cúi đầu xuống, rồi lại nhịn không được len lén nhìn trộm thái phó đứng trước người.
Úy Oản trong lòng không hiểu sao nổi lên một chút thương tiếc, ôn nhu hỏi: “Ngươi mới vào cung?” Tiểu thái giám nhu thuận gật đầu.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười hai tuổi ạ!” Làm như cảm thấy được vị thái phó trước mặt này hoà nhã dễ gần, thanh âm trả lời của tiểu thái giám vang dội hơn vài phần.
Úy Oản giật mình: “Vẫn còn là một đứa nhỏ a! Sao lại phải tiến cung làm thái giám?”
Tiểu thái giám hơi lúng túng: “Trong nhà hai ca ca muốn kết hôn, cha mẹ không có tiền ra sính lễ, liền đưa nô tài vào cung, bán thân lấy tiền cho ca ca thú tẩu tử!”
Úy Oản im lặng thở dài, nhìn xem bộ dáng non nớt của tiểu hài tử, hạ giọng: “Tịnh thân chưa?”
Tiểu thái giám đột ngột cười, nói nhỏ: “Còn chưa có, quản sự công công thấy nô tài tuổi còn nhỏ, sợ nô tài chịu đựng không được sẽ chết, nói là qua mười bốn tịnh thân cũng không muộn. Đúng dịp ngự thiện phòng cần người gấp, liền đem nô tài đi qua trước!”
Úy Oản cười cười, kéo tay hắn: “Nếm qua điểm tâm chưa?”Tiểu thái giám trộm nhìn điểm tâm trên bệ cửa sổ, lắc đầu: “Chưa từng, ngự thư phòng Lí công công nói qua, phải đợi các chủ tử ăn xong mới có thể ăn!”
Thái phó dắt tay hắn đi tới bên cửa sổ, lấy một đĩa điểm tâm đặt trên tay hắn: “Ăn đi!”
Tiểu thái giám ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm Úy Oản, sau một lúc lâu, mới hồi phục lại cúi đầu xuống: “Nô tài không dám!”
Úy Oản nhẹ nhàng thở dài, bưng khay, dắt tay tiểu thái giám đi đến trước giường ngồi xuống, đem khay đặt trên giường, làm như không chút để ý hỏi: “Ngươi tên gọi là gì?”
Tiểu thái giám có phần lo lắng mà ngồi, đầu lại cúi xuống thấp hơn: “Nô tài gọi Tiểu Quế Tử!”
Úy Oản lấy bát cháo ăn một ngụm lại một ngụm: “Ta là hỏi tên ngày trước của ngươi!”
Tiểu thái giám len lén nhìn khuôn mặt tuấn tú của thái phó: “Lí công công nói, vào cung, tên trước kia liền vô dụng, không cho phép nô tài nhắc lại!”
Úy Oản nhíu nhíu mày, chợt cười vui vẻ nói: “Không việc gì, ngươi trộm nói cho ta biết, ta sẽ không nói với Lí công công.”
Tiểu thái giám làm như do dự chốc lát, giương mắt trông thấy dáng tươi cười ôn hòa của Úy Oản, cuối cùng mở miệng: “Nô tài nguyên là họ Trác, bởi vì ở nhà đứng hàng thứ ba, cha mẹ đều gọi nô tài là Tam Nhân.”
Thái phó gật gật đầu: “Trác Tam Nhân... Cha mẹ ngươi có giúp ngươi lấy một đại danh chưa?”Tiểu thái giám lắc đầu: “Không có.”
Úy Oản để bát cháo xuống, nhịn không được nâng tay xoa nhẹ búi tóc của tiểu thái giám, nhẹ giọng nói: “Ta cho ngươi một cái tên, ngươi có bằng lòng hay không?”
Tiểu thái giám cúi đầu nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Úy Oản, mắt to trong suốt chợt lóe: “Nô tài nghe người ta nói, thái phó là người rất có học thức! Ngài thật sự giúp nô tài lấy tên tự sao?”
Úy Oản nhìn một đôi mắt to sáng ngời ngây thơ, trên hai gò má trắng nõn nổi lên một mạt đỏ ửng, nghĩ là được đặt tên tự nên tâm trạng hưng phấn, nhịn không được cười nói: “Ta nào có cái gì học thức, chẳng qua nhìn thấy ngươi, nhớ tới sư điệt của ta. Hắn cũng tầm tuổi ngươi vậy, vui vẻ cả ngày, vô âu vô lo... Ngươi liền gọi Trác Nhạc đi! Chỉ mong ngươi cũng có thể giống hắn vĩnh viễn vui vẻ khoái hoạt!”
Tiểu thái giám lại gục đầu xuống, không vui, lẩm bẩm: “Trác Nhạc, Trác Nhạc... ” ngẩng mặt lần nữa, trong mắt phiếm lệ quang trong suốt: “Thái phó, làm thái giám cũng có thể khoái hoạt sao?”
Úy Oản nhét khối điểm tâm vào tay hắn: “Ngươi không phải còn chưa có tịnh thân sao? Sao biết không thể? Nhanh ăn đi!”
Tiểu thái giám nhìn điểm tâm trong tay, nước mắt “Bá” rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Đa tạ thái phó, nô tài thích tên này!”
Úy Oản cười khẽ: “Nếu đã thích, nên cảm tạ ta, mau ăn điểm tâm đi!”
Tiểu thái giám nâng mặt lên, nước mắt đọng trên má non mềm, liếc trộm nét mặt tươi cười ấm áp của Úy Oản, cuối cùng im lặng đem điểm tâm nhét vào trong miệng.
Thái phó thuận tay đem đĩa điểm tâm giữa khay để trước mặt hắn: “Đem những thứ này đều ăn đi!”
Trác Nhạc nhỏ giọng hỏi: “Thái phó không ăn sao?”
Úy Oản cười cười: “Ta ăn cháo liền đủ rồi, ngươi ăn nhiều một chút, chốc nữa đem bát không về cũng có thể thoải mái chút!”
Trác Nhạc bỗng nhiên nở nụ cười, nước mắt đọng ở trên gương mặt, Úy Oản từ dưới gối đầu lấy ra khối khăn tay đưa cho hắn: “Mau lau nước mắt, mười hai tuổi cũng không thể khóc như thế!”
Trác Nhạc khụt khịt mũi: “Nô tài tiến cung đã hơn hai tháng, chỉ thái phó đối nô tài tốt như thế... ” ngữ thanh nghèn nghẹn, dường như lại muốn khóc.
Úy Oản vội vàng ngắt lời: “Nhanh ăn đi! Ừm, sau này trước mặt ta không cần tự xưng nô tài, ta vừa thay ngươi lấy tên, sau này cứ xưng “ta” đi!” Nghĩ nghĩ một chút lại nói: “Ở nơi này của ta có thể tùy ý, gặp phải các chủ tử khác, cần phải biết lễ!” Trác Nhạc gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên, cười tươi như hoa xuân.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
53 chương
11 chương