Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất
Chương 57 : Phong ba
Trịnh Việt một tay chống đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay kẹp bút, ngòi bút giơ lên.
Nội thị vội vã đi vào, thấy chủ tử tựa hồ đang ngủ liền dừng bước, không biết nên tiến hay lui.
Song khoảnh khắc hắn đến gần Trịnh Việt đã tỉnh lại, cũng không mở mắt, chỉ hơi uể oải mà thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Bẩm Vương gia, có chiến báo khẩn cấp của Mạc tướng quân.”
Trịnh Việt giật mình: “Trình lên!” Tại sao không phải chiến báo gã tự mình trình lên? Đã xảy ra chuyện gì?
Nội thị kinh hồn táng đảm nhìn chủ tử hấp tấp lật xem chiến báo, hai hàng lông mày ban đầu nhíu chặt dần dần giãn ra, trong lòng biết là tin tức tốt, ai ngờ bỗng nhiên, không biết Trịnh Việt đọc thấy gì, mà cả người lại hơi loạng choạng không đứng vững.
Nội thị sợ hết hồn, chưa từng thấy Vương gia như vậy, mặt mày trắng bệch như giấy, mà biểu cảm gì cũng không có. Hắn nhìn chằm chằm chiến báo kia như muốn xuyên thủng giấy, một tay chống bàn mới miễn cưỡng đứng vững, xuyên thấu qua tay áo rộng thùng thình vẫn có thể thấy hắn run rẩy không ngừng, tựa hồ phải dùng hết toàn lực mới có thể cầm được tờ giấy mỏng dính.
Nội thị sát ngôn quan sắc, bỗng nhiên lòng chợt lạnh, vị kia đã gặp chuyện không hay rồi.
“Tướng gia đích thân dụ địch xâm nhập, ngã xuống vách núi, không rõ hành tung…”
Ngã xuống vách núi, không rõ hành tung… không rõ hành tung…
Một tiếng sấm nổ tung trong đầu, Trịnh Việt chỉ cảm thấy ngũ quan lục cảm đều bị tiếng sấm này chấn tê dại, tim như muốn nhảy ra khỏi ngực, mạch chỗ huyệt thái dương đập dồn từng tiếng như đánh trống.
Nhiễm Thanh Hoàn, ngươi đã hứa gì với ta?! Ngươi đã hứa gì với ta?!
Ngực có một luồng nhiệt lưu dâng lên, Trịnh Việt loáng thoáng nghe thấy nội thị la hoảng, cúi đầu nhìn, bản thân vậy mà nôn ra một búng máu tươi, chảy lên vạt áo trước bằng gấm trắng như thể hoa mai nở giữa tuyết, lấm tấm, nhìn phát ghê người.
“Vương gia!”
“Câm miệng!” Trịnh Việt quát khẽ, sau khi nôn ra búng máu chặn ở ngực, thần trí ngược lại tỉnh táo hơn rất nhiều, “Không được làm lớn chuyện.”
“Vâng, Vương gia…”
“Đi lấy quần áo khác đến cho cô, người tập võ, khó tránh khỏi nhất thời tẩu hỏa nhập ma, có gì phải ngạc nhiên?!”
Nội thị tình cờ chạm phải đôi mắt như hắc diệu thạch của Trịnh Việt, lại rùng mình, đôi mắt ấy sâu đến mức không biết đã thả bao nhiêu thứ ở bên trong, hàn ý bắn về phía kẻ cả gan thăm dò, có sự trống rỗng không gợn sóng, mà khóe miệng lại vẫn còn nụ cười chắc chắn xưa nay… (Hắc diệu thạch là đá Obsidian)
“Lại truyền lệnh cô, kêu Lý Dã Dư Triệt tới gặp cô.”
Mà lúc này, nơi hoàng cung xa tại Cẩm Dương, cửu thái phi đang rịn mồ hôi trán, tiểu thế tử Thánh Kỳ bế trong lòng không ngừng khóc quấy. Nhóc con mặt nhăn lại, khóc cơ hồ không thở nổi, bản thân cửu thái phi không có con nối dòng, thành thử không giỏi đối phó trẻ con lắm, nàng khá luống cuống tay chân, lại không nỡ giao cho cung nữ.
Nàng vừa dỗ đứa trẻ, vừa bất an dõi nhìn vào tẩm cung của vương phi, đều nói mẫu tử liền tâm – mong vương phi đừng có gì bất trắc…
Bỗng nhiên, tẩm cung mở cửa, mấy lão Thái y thần sắc đau đớn đi ra, thoáng nhìn nhau, cùng quỳ một loạt trước mặt nàng.
Tim cửu thái phi thoắt cái lạnh ngắt.
Không kịp cho các Thái y bình thân, nàng hiếm khi bối rối lao vài bước vào nội điện. Không khí nồng nặc mùi thuốc, tiếng khóc khẽ kiềm chế của mấy cung nữ loáng thoáng truyền đến, nàng nhìn thấy đầu tiên là bàn tay buông thõng bên giường, đôi tay từng xinh xẻo kia mơ hồ nổi lên tử khí ảm đạm, gầy như que củi – cửu thái phi cay mắt, ra sức nhắm mắt, nén dòng lệ lại.
Người trên giường thở rất yếu, hồng nhan héo tàn, tiều tụy vô cùng, mà thấy nàng vẫn muốn nhổm dậy. Cửu thái phi một mặt đè Thích Tuyết Vận lại, một mặt nhẹ nhàng thả Tiểu Thánh Kỳ bên gối, tiểu gia hỏa thôi khóc một cách thần kỳ, rúc vào lòng mẹ.
“Thái y đều nói với ta rồi, không có gì đáng ngại đâu, người còn trẻ cảm lạnh cũng là khó tránh khỏi, ngày sau phải bảo trọng, hài tử còn trông chờ vào ngươi mà.” Cửu thái phi cố gắng tươi cười, kỳ thực nàng vẫn không đặc biệt tán thưởng vương phi bình hoa này, nhưng sau vài năm ở chung, không khỏi động dung vì sự cứng cỏi và thiện lương không để lộ của nữ tử này, trong thời đại hỗn loạn này, còn có một nữ tử cố thủ linh hồn sạch sẽ như vậy, im lặng chịu đựng những tâm sự quá phức tạp, đau khổ tự biết.
“Thiếp thân, chỉ sợ là không thể hầu hạ Vương gia và thái phi nữa,” Thích Tuyết Vận nở nụ cười nhè nhẹ, vừa mở miệng thì hai dòng nước mắt lại xuôi má chảy xuống, nhỏ lên mái tóc dài rối rung không còn mượt mà, “Thiếp thân tự biết thân thể mình, thái phi về sau hãy bảo trọng, giúp đỡ Vương gia nhiều hơn, còn có hài tử…”
“Đừng nói bậy, người mới bao nhiêu tuổi, cả ngày toàn nghĩ ngợi lung tung…” Cửu thái phi một tay giấu trong tay áo rộng nắm chặt lại, móng tay hơi dài cắm vào thịt.
Thích Tuyết Vận lắc đầu, bỗng nhiên thở dài thườn thượt: “Lần này, chỉ sợ là không qua được…” Một tiếng thở dài cực nhẹ cực khẽ, mệt mỏi không nói thành lời, “Tội lỗi của cha anh, thiếp thân xin gánh chịu thay, kiếp này không tiếc, chỉ cầu kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt, đừng mang hư danh vương hầu khanh tướng bỏ đi kia…”
Lúc này tin tức Thích Khoát Vũ binh bại Ô Cựu lũng chưa truyền đến Cẩm Dương, song nàng tựa hồ đã đoán được kết cục, thổ lộ vận mệnh quyết tuyệt, nữ tử đáng buồn bị kẹp trong cuộc hôn nhân chính trị, đến chết vẫn nhớ thân nhân, ái nhân từng phụ nàng quá nhiều…
Nàng cười nói: “Thiếp thân cuộc đời này như một trò cười, hiện giờ cuối cùng đã kết thúc rồi.”
Cửu thái phi nước mắt tuôn rơi như châu đứt dây, mười mấy năm trước khi người kia bỏ rơi nàng lựa chọn quốc gia nàng chưa từng khóc, thời điểm trong thâm cung đấu đá ngày ngày kinh tâm nàng chưa từng khóc, mà giờ đây, chỉ vì một tiếng thở dài cực kỳ mệt mỏi của nữ tử phong hoa tuyệt đại này, trong lòng lại trào lên muôn vàn sầu não, nàng nghẹn ngào khóc, khiến tấm mặt nạ thanh lãnh trầm tĩnh kia bong ra sạch.
“Vương phi, Yên Kỳ có lỗi với ngươi…”
Thích Tuyết Vận giơ tay, tựa hồ muốn lau nước mắt trên mặt nàng, giữa chừng thấy màu da ảm đạm liền không giơ lên nữa, chỉ nhìn chằm chằm tay mình mà ngây ra: “Thật khó coi.”
“Ai nói?” Cửu thái phi ấu trĩ cầm tay nàng rất chặt, giống như mình mới là kẻ tuyệt vọng chìm dưới nước, “Ai nói khó coi, bản cung giúp ngươi tô phấn tốt nhất, chúng ta trang điểm, ăn vận thật đẹp, còn ai dám nói vương phi Yên Kỳ ta khó coi?! Vương phi của Yên Kỳ chúng ta là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ… Bản cung…”
“Thiếp thân đều biết.”
Thích Tuyết Vận chợt nói khe khẽ, âm thanh mơ mơ hồ hồ lại như một tiếng sấm nổ bên tai cửu thái phi, cửu thái phi ngơ ngác nhìn nàng, lúng túng nói: “Ngươi… biết cái gì?”
Thích Tuyết Vận không trả lời ngay, ngược lại như thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngọc trâm hoa nở rồi đúng không? Thái phi, dìu thiếp thân đi ngắm một chút đi.”
Cửu thái phi sững sờ, kêu người bế hộ tiểu thế tử đã ngủ, tự tay đỡ nàng dậy, cung nữ bên cạnh vội giúp mặc thêm quần áo, cửu thái phi nhìn kỹ sắc mặt nàng: “Không cần ra ngoài, mở cửa sổ ra xem thôi, cảm lạnh thì không được đâu.”
Thích Tuyết Vận cười cười, không phản đối.
Ngọc trâm từng đóa nở rộ dưới cửa sổ, trắng muốt một vùng, rực rỡ vô cùng.
Nhưng mà, ngọc trâm hoa nở thì thời tiết cũng lạnh.
Nàng nói: “Đẹp thật, nhưng về sau không được thấy nữa… Vương gia, sợ cũng không gặp nữa.”
“Không được nói bậy! Bản cung đã kêu người truyền tin, Vương gia biết ngươi bị bệnh chắc chắn…”
Thích Tuyết Vận không rời mắt khỏi hoa, nghe vậy khe khẽ lắc đầu: “Trong lòng ngài nào có ta, biết rồi cũng vờ không biết, trên đường hành quân, lại chẳng phải quân tình khẩn cấp, tùy tiện tìm cái cớ là có thể nói không nhận được tin.” Nàng là người khiêm tốn hòa nhã, cơ hồ chưa từng trực tiếp chỉ thẳng hồng tâm như vậy, hơi trào phúng, cửu thái phi nghe thế tim đập thót.
“Ngươi là vương phi duy nhất của ngài, trong lòng ngài làm sao có thể… làm sao có thể…” Cửu thái phi không tiếp tục được nữa, tâm tư người nọ nàng nhìn thấy rõ, lúc này tuy là thiện ý nói dối cũng chẳng thốt nên lời.
“Thái phi không cần an ủi thiếp thân, thiếp thân cũng là nữ nhân, có một số việc đã biết từ lâu, chỉ lừa mình dối người không muốn đối mặt thôi – vả lại người như tướng gia, nói một câu không tuân thủ nữ tắc, nếu có cơ hội ở chung lâu, ngay cả thiếp thân chỉ sợ cũng không khỏi động tâm.”
“Ngươi biết?!” Cửu thái phi ngây người.
“Luận kiến thức, thiếp thân đúng là hơi nông cạn,” Tuy là Thích Tuyết Vận đang cười, tiếng nghe vào tai lại khiến tim quặn đau không thôi, “Nhưng còn phân biệt được chân tình và giả ý, ánh mắt ngài nhìn người khác đâu từng ôn nhu như vậy? Mấy năm qua, lần duy nhất thấy ngài cười tận vào trong mắt, là khi tướng gia từ Tây Nhung trở về, người luôn tự kiềm chế như ngài mà có một mặt thần thái phấn chấn như vậy…” Lệ đọng trong mắt rơi xuống khuôn cằm nhỏ, “Chỉ cần tâm tư như thế có thể dành cho ta một chút, dẫu chết một ngàn một vạn lần, kiếp sau không còn được siêu sinh, lại có gì hệ trọng? Lại có gì hệ trọng…”
“Chúng ta có lỗi với ngươi, vương phi, đừng nói nữa… đừng nói nữa…”
“Lúc họ đứng bên nhau, ngài sẽ cảm thấy mọi người xung quanh đều là dư thừa, sự hài hòa ấy khiến người ta rất hâm mộ…” Thích Tuyết Vận tựa hồ si dại rồi, nước mắt tuôn rơi, “Cuộc đời này, có thể tìm được một người khác trời đất tạo nên như vậy, không biết là duyên phận tu mấy đời mấy kiếp. Ta đang nghĩ, nhất định là trước kia tâm ý ta không thành, để ông trời đời này tạo ra tình cảnh không chịu nổi này, tất là như thế, nếu không kiếp này ta lại làm sai cái gì?”
Tiếng nàng nghẹn lại, ngực phập phồng mạnh, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn, cửu thái phi sợ quá vội vỗ lưng giúp nàng thuận khí, rất lâu Thích Tuyết Vận mới đỡ, nước mắt lại rơi nhanh hơn: “Nhưng ta cũng là người, ta cũng biết hận, ta…”
“Tuyết Vận!”
Người Thích Tuyết Vận giật một phát, hồi lâu nàng mới lẩm bẩm: “Đã… rất lâu không ai gọi…”
Cửu thái phi cắn răng: “Ngươi yên tâm, dù là trói, ta cũng phải trói y về cho ngươi.” Nàng giao Thích Tuyết Vận vào tay cung nữ: “Người đâu, chuẩn bị xe ngựa!”
Thích Tuyết Vận ngưng lệ nhìn bóng lưng nàng, chưa từng thấy cửu thái phi sấm rền gió cuốn như vậy, thôi… “Thái phi dừng bước, có một câu xin hãy nói với Vương gia thay thiếp thân.”
“Chuyện gì?”
“Tướng gia y, sẽ bình an.”
Cửu thái phi ngạc nhiên, song Thích Tuyết Vận không muốn nói thêm nữa, vẫy vẫy tay, sai người dìu mình vào buồng – Trịnh Việt ơi Trịnh Việt, chàng đã vô tâm thì ta thôi vậy, chỉ là niệm ta liều mình vì người kia, xin hãy đối xử tốt với con của ta.
Tình thâm, không thọ.
Mà lúc này, trong khu rừng rậm không biết tên kia, một bóng dáng đi lại không tiếng động tới gần người đã mất đi tri giác.
Đây là một ngân lang khổng lồ hiếm thấy, trên mặt có một vết sẹo dài do đao chém, kéo từ khóe mắt đến khóe môi, nên khóe môi hơi nhếch lên như cười, lang đánh giá Nhiễm Thanh Hoàn từ cự ly gần, hồi lâu bỗng nhiên miệng phun ra tiếng người: “Cuối cùng đã tìm được ngươi rồi.”
Nó cẩn thận ngoạm cổ áo Nhiễm Thanh Hoàn, tựa hồ dễ dàng hất gã lên lưng mình: “Tuyệt thế danh tướng, Nhiễm Thanh Hoàn…”
***
A Tuệ cẩn thận lau mồ hôi cho người nằm trên giường, đây là một nam tử trẻ tuổi, ngoại hình rất đẹp, thậm chí hơi văn nhược, nhưng Ngưu đại phu nói gã là bị “Vong Xuyên” cuốn tới.
Thế nước Vong Xuyên chảy xiết vô cùng, Ngưu đại phu nói lão sống hơn sáu mươi năm, nhưng chưa từng thấy ai bị Vong Xuyên cuốn tới mà còn thở, kỳ lạ nhất là, người này bị lang vương mặt cười kéo vào. Ngân lang là loài có linh tính, võ sĩ cường tráng nhất trong thôn cũng không làm gì được nó, thế mà cự lang này im lặng như một con chó cỡ lớn, nếu không phải đôi mắt xanh u thường xuyên lóe ánh sáng lạnh lẽo, cơ hồ khiến người ta quên mất sự nguy hiểm của nó.
Lúc người này tới, quần áo trên người đều bị nước xô rách bươm, rất khó nhận ra thân phận, Ngưu đại phu chỉ mở bàn tay gã ra liền trầm mặc.
Sau đó, A Tuệ nghe nói là vì trên tay người này có một số vết chai rất nhỏ, một số rõ ràng là cầm đao lưu lại, một số rất quỷ dị, đến cả Ngưu đại phu kiến thức rộng rãi cũng không biết được điều gì.
Nhưng người này thật là kiên cường, xương toàn thân chỗ thì gãy chỗ thì trật khớp, Ngưu đại phu bận bịu suốt một ngày mới nối xong hết. Lúc lão đại phu đầu mướt mồ hôi ra khỏi phòng đã lắc đầu nói: “Hài tử này, tuổi còn trẻ, sợ còn là một nhân vật tập võ, lão phu chỉ lo y do vậy mà tương lai đi đứng sẽ không nhanh nhẹn, nhẫn tâm kê toàn thuốc mạnh, cơn đau khi phát tác…”
Thí dụ như bây giờ, A Tuệ biết y nhất định là đau, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, tuy rằng người còn chưa có ý thức, nhưng răng nghiến ken két, mà trước sau không hé môi một tiếng. A Tuệ hơi đau lòng, dùng khăn ướt giúp y lau từng chút một mồ hôi trên trán.
Người thanh niên này tựa hồ thích lạnh, nàng phát hiện khi khăn tay lạnh lẽo đặt lên, đôi mày nhíu chặt luôn hơi thả lỏng.
“Không biết là có biến cố gì, không phải con nhà bình thường đâu.” Ngưu đại phu đột nhiên mở miệng ngay đằng sau, A Tuệ giật mình run tay.
A Tuệ dùng tay vỗ ngực: “Trời ơi, a công, làm cháu sợ muốn chết!”
“Ngươi sợ cái gì?” Ngưu đại phu liếc nàng, “Thích tuấn ca nhi người ta hay sao?”
“Chú nói lung tung!” A Tuệ đỏ mặt, ném khăn vào người Ngưu đại phu, “Cháu nói với thím, xem thím có mắng chú không!”
Khóe miệng Ngưu đại phu cong xuống: “A công nói đùa, ngươi quýnh lên làm gì?” Lão tự nhiên đặt ngón tay lên cổ tay người trẻ tuổi, vê chòm râu dê chẩn mạch, lắc đầu than thở, “Thật là mạng lớn, thật là mạng lớn.”
“Y sắp khỏe rồi ạ?” A Tuệ hiển nhiên đã bị dời đi sự chú ý, chớp đôi mắt đen lúng liếng hỏi, “Nằm ngót một tháng rồi mà chưa mở mắt…”
“Nha đầu ngốc, đâu dễ khỏi như thế?” Ngưu đại phu búng nàng, “Ta sống sáu mươi năm rồi…”
“Chú sống sáu mươi năm rồi chưa thấy ai bị Vong Xuyên cuốn đến đây mà còn thở.” A Tuệ sốt ruột tiếp lời, “A công, chú nói cả trăm lần rồi!”
Ngưu đại phu trừng mắt: “Nha đầu chết tiệt!” Lão cúi đầu nhìn người trẻ tuổi sắc mặt nhợt nhạt, hiện giờ người này hôn mê bất tỉnh, đã gầy như que củi, mà vẫn cho người ta cảm giác được loại quý khí ưu nhã từ trong xương cốt đó, trước cửa còn có một con lang mặt cười canh… Trong thôn tựa hồ đến một đại nhân vật khó lường.
Nhiễm Thanh Hoàn dùng thủ đoạn lôi đình, trước tiên diệt hết tinh nhuệ Hồng Châu, kế đó tỏa đại quân Bắc Thục, Tiêu Tương tự sát trên thành Hoa Dương, Thích Kinh Vĩ chết trên chiến trường, Thích Khoát Vũ miễn cưỡng trốn về, bi phẫn lẫn lộn, ốm liệt giường.
Sau đó, Cẩm Dương vương Trịnh Việt bình tĩnh tiếp nhận bản đồ đại lục, lôi kéo, xách động, phân phong, truy sát… Tất cả các công tác thu quan làm đâu vào đấy, hoặc nói là quá xuất sắc, thật sự tiến hành kín kẽ không một khe hở.
Không có một tẹo tươi cười, không có một chút thời gian nghỉ xả hơi, mỗi ngày chỉ khi cực kỳ mệt mới ngồi xuống điều tức chốc lát, như một con quay bận rộn, chỉ hận không thể ba đầu sáu tay, chỉ hận không thể quên đi tất cả, chỉ hận không thể lờ đi sự thật.
Hắn giống như đang trốn tránh.
Trong lúc này, Anh Ti trở về với thương tích đầy mình, Trịnh Việt không nói gì, chỉ phất tay cho nàng đi xuống dưỡng thương, không trách cứ, không hỏi ý, giống như chỉ sợ nhìn nàng nhiều một cái – cho đến khi loan giá cửu thái phi đích thân tới, truyền tin là Mễ Tứ Nhi thân vệ của Trịnh Việt, mới nhìn thấy trong đôi mắt như nước tù kia có giây lát gợn sóng.
“Mời cửu thái phi…” Trịnh Việt còn chưa nói hết câu, bên ngoài đã vang lên một trận ầm ĩ, nữ tử đường xa mệt mỏi xông thẳng vào, thân binh ngăn không được, không ngăn cũng không được.
Trịnh Việt hơi nhíu mày, đứng dậy: “Thái phi có việc gì vậy? Cẩm Dương xảy ra chuyện gì ư?”
Hay cho không chậm không vội! Chu Khả Tình dằn lửa giận, vẻ mặt không hiền lành nhìn Trịnh Việt: “Vương gia, nếu ngươi phàm là còn một chút lương tâm, còn niệm nửa phần tình nghĩa phu thê, thì hãy cùng bản cung trở về Cẩm Dương gặp nàng ấy một lần!”
“Ai?” Trịnh Việt kinh ngạc nhướng mày, “Vương phi? Nàng làm sao – Người đâu, pha trà cho thái phi…”
“Vương, gia!” Chu Khả Tình hít sâu một hơi, bi ai cúi xuống, nhìn đôi giày thêu hơi bẩn của mình, ngữ khí dịu đi, “Ngươi thật sự không để ý sinh tử của vương phi một chút nào sao?”
Biểu cảm của Trịnh Việt không mảy may khác thường, vẫn là mỉm cười tao nhã nhưng không hề có độ ấm: “Làm sao mà thái phi lại nói thế? Nhất định dọc đường người đã vất vả rồi, Tứ Nhi, sao còn ngây ra đó, còn không sắp xếp cho thái phi…”
“Đủ rồi!” Chu Khả Tình quát một tiếng, nàng cao quý điển nhã, mà giờ đây năm lần bảy lượt cắt ngang Trịnh Việt, hiển nhiên đã không thể nhịn được, nàng ngẩng đầu nhìn Mễ Tứ Nhi: “Ngươi lui ra, kêu mọi người bên ngoài tránh đi, bản cung có chuyện nói với Vương gia.”
Mễ Tứ Nhi chần chừ nhìn Trịnh Việt, thấy chủ tử cũng gật đầu, lúc này mới thi lễ lui xuống.
Trong phạm vi mấy chục mét chớp mắt chỉ còn lại hai người cửu thái phi Chu Khả Tình và Trịnh Việt.
“Thái phi có thể nói được chưa?” Trịnh Việt day ấn đường, hắn gần đây đặc biệt thiếu kiên nhẫn, cơ hồ đã không nhịn nổi nữa… Mười ngày rồi, gã vẫn không chút tin tức, có thể thật sự là không cầm cự nổi nữa rồi.
“Ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì.” Chu Khả Tình ngắt từng chữ, “Trịnh Việt, nhưng ngươi có biết tâm tư của hắn không? Hắn đâu thích nam nhân? Ta từ lâu đã bắt đầu sát nhan quan sắc, Thanh Hoàn đối với ngươi căn bản chỉ có tình thân nhân huynh đệ, ngươi tội tình gì mà phải điên dại đến mức này?! Ngươi bỏ gia quốc này ở đâu? Bỏ thiên hạ ở đâu? Bỏ thê tử kết tóc ở đâu? Một ngày phu thê còn có trăm ngày ân, nam nhân Yên Kỳ các ngươi đều không tâm can thế sao?!”
Trịnh Việt thu lại nụ cười giả dối, nhìn thẳng nàng đầy nguy hiểm: “Thái phi, người quản nhiều quá rồi.”
“Thanh Hoàn là đệ đệ ta, ta biết hắn.” Chu Khả Tình lại cười thảm đạm, “Thời gian dài như vậy, hắn chưa từng chủ động nhắc tới chuyện quá khứ, thỉnh thoảng dăm ba câu cũng lập tức dừng lại, tại sao?”
“Tại sao?”
“Hắn không muốn nhắc tới tất nhiên là có nguyên do thương tâm. Người này có chuyện gì đều che giấu, một thân một mình quen rồi, mới có sự ỷ lại đặc biệt đối với sự thân cận của ngươi, ngươi có từng nghĩ tới hay không, có thể đây căn bản không phải là tình cảm ngươi muốn!”
“Vậy thì thế nào?” Ánh mắt Trịnh Việt càng lúc càng tối đi.
“Việt Nhi,” Chu Khả Tình thở dài, “Vì một người không biết tình là gì, ngươi thấy có đáng không?”
“Ta không muốn nói chuyện của y.” Trịnh Việt phất tay quay lưng đi, lòng như tơ vò – Ta dùng hết toàn lực mới có thể bắt mình tạm thời đừng suy nghĩ, qua một thời gian y sẽ tự trở về, y chưa từng thất hứa với ai – mà tại sao người nhất định phải khiến ta không thể lừa mình dối người!
“Được, chúng ta không nói về hắn.” Chu Khả Tình dừng một chút, giọng bỗng đượm bi thương, “Coi như ta cầu xin ngươi, Việt Nhi, Tuyết Vận tốt xấu gì cũng hầu hạ ngươi mấy năm nay, hiện giờ còn có Thánh Kỳ, cho dù ngươi hoàn toàn không niệm tình phu thê, chí ít cũng thương Thánh Kỳ mới sinh ra chưa bao lâu đã mất mẫu thân…”
“Cái gì ta cũng có thể vứt bỏ,” Ống tay áo Trịnh Việt hơi hơi run rẩy, sống lưng trước nay thẳng như cây thương bỗng nhiên cong xuống, giọng hắn lạnh như kết băng, lại cho người ta nghe ra cảm xúc phức tạp kinh tâm ẩn chứa bên trong, “Chỉ cần y bình an trở về, cái gì ta cũng có thể vứt bỏ – ngươi nói tính mạng Thích Tuyết Vận bị đe dọa, bảo ta quay về Cẩm Dương-“
Hắn quay người lại: “Ta bây giờ thà rằng tất cả họ đều chết hết đi!”
Không để ý đến phản ứng đột nhiên điên cuồng bất chấp lý lẽ của người xưa nay tự kiềm chế đến khủng bố, Chu Khả Tình như bị giáng một gậy: “Ngươi nói cái gì… Thanh Hoàn sao rồi?”
Trịnh Việt lạnh lùng nhìn nàng một lúc, rốt cuộc thu lại cảm xúc, nhắm mắt, khi mở ra lại là Vương gia thiên tuế ôn hòa nhân ái: “Cô bây giờ cũng chưa có tin tức gì của y, chỉ là, chỉ là nhận được chiến báo, nói y ở Ô Cựu lũng rơi xuống vách núi, trước mắt không rõ sinh tử.”
Không rõ sinh tử…
“Cô đã phái người tìm kiếm dưới đáy vực, tạm thời chưa tìm được tung tích y, nhưng nói như vậy, cũng cho thấy khả năng y còn sống khá lớn.” Trịnh Việt đờ đẫn nói, rất dễ nghe, âm thanh trầm thấp phảng phất không phải ra từ miệng mình, mỗi một lời như một thanh đao.
Lúc này, một trận gió lạnh lùa vào cửa sổ, Chu Khả Tình rùng mình, đột nhiên tỉnh táo lại, nhớ tới câu cuối cùng Thích Tuyết Vận nói với mình, “Tướng gia sẽ bình an”, nàng ta biết cái gì rồi?
Chu Khả Tình ngẩng đầu: “Việc này không nên chậm trễ, lập tức theo ta quay về Cẩm Dương!”
Nhiễm Thanh Hoàn tỉnh lại vì đau, thân thể như bị xe tải cán qua, không chịu nổi dù là động tác nhẹ nhất, qua vài giây gã mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhớ tới một loạt các việc mình làm ở Ô Cựu lũng và sự xui xẻo hết cỡ cuối cùng, không khỏi cười khổ.
Xem ra là được ai cứu rồi, gã không biết lúc này có phải nên đội ơn ông trời phù hộ hay không.
Bỗng nhiên, một tiếng thét kinh hãi nho nhỏ truyền vào tai, một nữ hài tử la loạn lên: “A công! A công mau tới, y tỉnh rồi!”
Âm lượng này… Nhiễm Thanh Hoàn âm thầm méo mặt, đối với một bệnh nhân vừa tỉnh lại mà nói quả thật là hơi cao, thảo nào bệnh viện luôn có vẻ trang nghiêm bất cận nhân tình như vậy.
Ai biết được chuyện xảy ra ngay sau đó khiến gã càng dở khóc dở cười hơn, một lão đầu tử tiếng như chuông lớn tuân theo truyền thống y đức quang vinh coi ngựa chết như ngựa sống, lôi gã ra tiến hành từ trên xuống dưới một phen kiểm tra đủ để bị thương lần nữa, sau đó còn hào sảng vỗ vỗ vai gã: “Khôi phục không tệ đâu, quả nhiên là thanh niên trai tráng.”
Nhiễm Thanh Hoàn cảm thấy xương toàn thân mình đều rung rung đầy nguy ngập, họng đau không nói ra lời, tư tưởng sục sôi quá mức chỉ có thể hóa thành ánh mắt oán độc bay tới lão đầu tử.
Ai ngờ lão đầu bác sỹ thú y này lại khinh bỉ nói: “Được rồi được rồi, nước Vong Xuyên cũng không giết nổi ngươi, đừng làm bộ yếu đuối nữa. Chậc chậc, chẳng lẽ ngươi cầm tinh con giun, chưa biết chừng cắt thành mấy khúc cũng có thể sống lại.”
Sống ông nội ông!
Nhiễm Thanh Hoàn ngay từ đầu đã không hợp với “ân nhân cứu mạng” này.
Sau đó là đổ nước, đổ thuốc, nhốn nháo bị nữ hài cẩu thả kia giày vò một phen – Được rồi, coi như là chăm sóc, nếu nước không nóng như nước sôi, và nếu thuốc không có vị đắng như khổ tử hoàng ngưu.
Nhiễm Thanh Hoàn hoài nghi là ông trời chó chết này sợ gã chết không đủ nhanh.
Đương khi gã chịu đựng giày vò – chăm sóc vô nhân đạo của nữ hài và ôm tinh thần không biết sợ sắp ngủ tiếp, bỗng nhiên có cảm giác áp bách đến gần khiến gã lập tức bừng tỉnh, mở mắt thấy là một con ngân lang khổng lồ đang lẳng lặng đứng cạnh nữ hài, đôi mắt xanh u đánh giá gã.
Nữ hài rõ ràng khá kiêng dè, cố hết sức cách xa cự lang, nụ cười hơi gượng: “Đây là đại ca lang mặt cười, thông linh tính, nó mới là ân nhân cứu mạng của huynh. A công nói mình sống ngần ấy năm mà còn chưa từng nhìn thấy lang cõng người vào thôn đâu.”
Nhiễm Thanh Hoàn không để ý nàng, một người một lang quỷ dị nhìn nhau, A Tuệ kinh hồn táng đảm phát hiện, người trẻ tuổi thanh tú vô hại này bỗng nhiên quét sạch thần sắc hơi chế nhạo lờ đờ, ánh mắt lại có chút tương tự với cự lang kia.
A Tuệ không dám nói nữa: “A, ta đi xem xem a công giã thuốc xong chưa…”
Y tá thất bại nhất trong lịch sử này chạy vọt ra ngoài như có cái gì đuổi theo đằng sau, trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc chỉ còn lại một người một lang, Nhiễm Thanh Hoàn bỗng nhiên mở miệng, giọng mặc dù bị nước sôi “làm trơn” một chút, nhưng nhìn chung có thể miễn cưỡng phát ra tiếng: “Ngươi đã nhập thổ, hà tất chấp mê lưu luyến nhân gian, âm hồn không tan, hại ngược tính mạng nó?”
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
14 chương
40 chương
18 chương
19 chương
280 chương
40 chương
63 chương