Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất
Chương 32 : Công chúa Tinh Tinh
Chạy đường dài suy cho cùng không phải là sở trường của nữ tử mảnh mai sống trong thâm cung, dù không cam lòng cỡ nào, khác biệt giữa hiện thực và lý tưởng cũng không phải có thể dễ dàng bỏ qua.
Không biết chạy bao lâu, chạy bao xa, Nguyệt Phượng mềm nhũn chân, ngã sấp xuống mặt đất cát bụi mù mịt, đau nhức từ đầu gối chạy lên, khuôn mặt xinh xắn nhíu lại, nữ hài tử rốt cuộc không nhịn nổi òa khóc, nàng là con gái thế gia, sau khi vào hoàng cung Tây Nhung cũng chỉ làm một số việc cần sự tỉ mỉ, đâu từng chịu uất ức thế này?
Tinh Tinh ở bên cạnh thở hồng hộc, sắc mặt nhợt nhạt, nhất thời không nói ra lời. Nàng khom lưng muốn kéo bạn đồng hành dậy, nhưng Nguyệt Phượng ngã bị thương, sức nặng thân thể không phải cánh tay mảnh khảnh của nàng có thể kham được, nàng gắng sức kéo, ngược lại khiến chính mình ngã lăn ra đất.
Nguyệt Phượng nói: “Công… công chúa… người cứ tự mình đi trước đi… em em… hu hu…”
Tinh Tinh ngồi dưới đất nghỉ ngơi một chốc, sau đó hít vào một hơi thật sâu, lại lần nữa gắng sức kéo tay Nguyệt Phượng, giọng nói véo von của thiếu nữ hơi khàn khàn: “Dậy đi, bây giờ mới đến đâu? Mau dậy đi!” Nàng quay đầu nhìn lại, bốn bề hoang vu vô cùng, thỉnh thoảng không biết từ đâu truyền đến một tiếng của động vật gì đó, nàng không khỏi rùng mình, “Mau đứng dậy, trời sắp tối rồi, chúng ta phải tìm một chỗ an toàn, nếu không vạn nhất có thứ gì…”
Nguyệt Phượng cố gắng muốn bò dậy, nhưng vừa hơi cử động thì các vết trầy trên cổ chân và đầu gối liền đau buốt tim, nàng thử hai ba lần đều ngã lại xuống, việc này thật sự đã vượt xa khỏi hạn độ chịu đựng của thiếu nữ, nàng gào khóc nghẹn ngào: “Em thật vô dụng… Chỉ có thể liên lụy công chúa… Công chúa người mau đi đi, cứ để Nguyệt Phượng chết cho rồi… Nguyệt Phượng vô dụng…”
Tinh Tinh vừa tức vừa sốt ruột, thế nhưng cũng chẳng có biện pháp gì tốt, chỉ biết đi quanh tại chỗ. Sắc trời dần dần tối đi, rất nhanh, ngay cả dư huy cũng đã không còn thấy, đại địa bắt đầu bốc lên hơi lạnh, gió thổi các loại thực vật phát ra âm thanh cổ quái, hai nữ hài tử thần hồn nát thần tính ngồi dựa lưng vào nhau.
“Công chúa,” Nguyệt Phượng gọi khẽ một tiếng, “Người có lạnh không? Nguyệt Phượng cảm thấy… cảm thấy…”
Tinh Tinh ôm chặt hai tay, không biết là đang an ủi Nguyệt Phượng hay chính mình: “Không sao, cố chịu một đêm, không phải chỉ một đêm thôi sao? Chúng ta thay phiên ngủ một lúc, không bao lâu trời sẽ sáng, đến lúc đó chúng ta muốn chạy đi đâu thì chạy…” Tiếng nàng càng lúc càng thấp xuống, cảm giác sợ hãi mãnh liệt bao trùm lên nàng, ngày mai, sau ngày mai lại sẽ thế nào đây?
Nàng đã ý thức được sự thiếu khôn ngoan của cuộc trốn chạy vội vã này, hai nữ hài tử tay không tấc sắt, về sau phải lấy gì mà sống? Mà trước mắt, có lẽ ngay cả sống qua buổi tối đáng sợ này cũng thành vấn đề, không ai biết vùng hoang vu này sẽ ẩn tàng nguy hiểm gì, không ai có thể trợ giúp các nàng…
Bỗng nhiên, một tràng tiếng vó ngựa theo gió truyền đến, Nguyệt Phượng giật nảy mình: “Công chúa…”
Tinh Tinh nhảy lên bịt miệng nàng ta: “Nói nhỏ thôi… Không biết là địch hay bạn.” Tuy nói như thế, giọng nàng đã kích động đến hơi run run, bây giờ nàng thậm chí cảm thấy dù bị người Yên Kỳ bắt về cũng chẳng có gì, không tôn nghiêm cũng được, không tự do cũng được, chí ít chưa đến mức sầu lo vì sinh tồn.
“Công chúa, làm thế nào đây?”
“Để xem đã.” Tinh Tinh cố ép mình trấn định lại. Làm thế nào, làm sao nàng biết phải làm thế nào? Có điều nghe tiếng vó ngựa lộc cộc, ít nhất có thể khẳng định không phải mãnh thú gì, đây là tin tức không thể tốt hơn.
Trong bóng đêm, một thớt ngựa từ phía trước đến gần, Tinh Tinh tinh mắt, nhanh chóng thấy rõ đó là một nam tử mặc quân trang Yên Kỳ, xem chừng phẩm cấp còn không thấp, khả năng là quân sĩ do nguyên nhân gì đó mà tụt lại đằng sau, ngoài thất vọng căng thẳng nàng lại có chút lấy làm may mắn, chí ít người Yên Kỳ còn có thể đối đãi theo lễ, không có nguy hiểm gì, nếu vận khí tốt, chưa biết chừng có thể che giấu được.
Thiếu nữ một lần nữa ấp ủ trò khôn vặt của mình.
Nam nhân nọ nhanh chóng phát hiện hai nữ hài tử run bần bật ven đường, hắn ghìm ngựa nhảy xuống, ngắm nghía hai người một phen: “Hai vị cô nương đây là…”
“Chúng ta là…”
“Chúng ta là người sống ở gần đây, đi chơi về muộn, bây giờ trời tối rồi, chúng ta không tìm được đường về…” Tinh Tinh cắt ngang Nguyệt Phượng, ra vẻ đáng thương nhìn hắn, “Vị tráng sĩ này, không biết có thể làm phiền huynh giúp chúng ta một chút không?”
Nam nhân nheo mắt, bỗng nhiên cười cười có thâm ý khác: “Tại hạ rất vinh hạnh, không biết nhà cô nương ở đâu?”
“Nhà…” Tinh Tinh khựng lại, “Chúng ta lạc đường, chắc là… chắc là phía tây, đúng rồi là phía tây đó.”
“Phía tây?” Nam nhân chống cằm, “Nhưng mà đường phía tây không dễ đi đâu.”
“Chúng ta nhất định hậu tạ, nhất định hậu tạ!” Tinh Tinh cuống quýt tìm kiếm khắp người ra thứ đáng giá, tiếc rằng đi vội vã, ngoại trừ một số đồ trang sức nữ hài tử đeo thì nàng không tìm được gì khác, nàng thấp thỏm tháo khuyên tai và vòng tay, đưa bằng hai tay, “Tráng sĩ, xin hãy giúp đỡ.”
Nam nhân nhận lấy, mắt sáng lên, cho dù là trang sức thị nữ bình thường đeo cũng có rất nhiều thứ có thể nói là trân bảo, tiếc thay Tinh Tinh không hề hiểu nhân tình thế sự như mình tưởng. Hắn ta khó xử ra mặt: “Việc này… Cô nương, chỉ sợ không tiện lắm đâu, tại hạ còn có quân vụ…”
“Tráng sĩ, cầu xin huynh, huynh đưa bọn ta một đoạn, về đến nhà bọn ta nhất định tặng hậu lễ…” Tinh Tinh cơ hồ khúm núm van nài, nam nhân cầm đuốc trên tay, khuôn mặt thiếu nữ dưới ánh lửa như món đồ sứ tinh xảo, xinh đẹp kinh người, dẫu thảm hại cũng không che được tuyệt sắc. Đồng tử hắn từ từ co lại: “Kỳ thực… Ôi, thôi vậy, cũng không làm khó nữa, hai vị cô nương xinh đẹp nhờ vả là niềm vinh hạnh của tại hạ, làm sao có thể nhận thù lao được?”
Tinh Tinh và Nguyệt Phượng mừng rỡ: “Đa tạ tráng sĩ, đa tạ tráng sĩ!” Các nàng nhìn nhau, đều có cảm giác sống sót sau kiếp nạn, không nhìn thấy nụ cười hèn hạ của hắn ta.
“Về phần thù lao, tại hạ tuy rằng không tiện, cũng không thể yêu cầu quá nhiều…” Tiếng hắn ta vang lên bên tai Tinh Tinh, sau đó một bàn tay thô ráp sờ mặt nàng, “Nếu cô nương chịu nể mặt…”
Tinh Tinh lui phắt lại một bước dài, há hốc miệng nhìn nam nhân có ý đồ xấu, Nguyệt Phượng thét lên: “Làm sao ngươi có thể vô lễ như vậy!”
“Ôi, vô lễ gì chứ, hai vị cô nương một mình nơi hoang vu, nói là con nhà đàng hoàng, chỉ sợ…”
“Ngươi thật láo xược!” Tinh Tinh định thần lại, lạnh giọng quát, ở nữ hài tử đột nhiên xuất hiện sự uy nghiêm khiến nam nhân nọ dừng một bước, sau đó hắn ý thức được đây chỉ là một con mèo nhỏ miệng hùm gan sứa giơ vuốt, không tạo thành bất cứ uy hiếp gì.
“Đây là tình thú của các ngươi sao?” Nam nhân lại giơ tay, bất chấp Tinh Tinh giãy giụa, “Còn là một con mèo hoang nhỏ…”
“Ngươi tránh ra! Tránh ra!” Tinh Tinh không ngừng lui lại, loạng choạng ngã xuống đất, “Nếu là ở Tây Nhung, bản cung sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!”
“Công chúa!” Nguyệt Phượng bị thương cổ chân không đứng dậy được, nàng phí công ngã xuống đất, đôi mắt to rưng rưng lệ, “Ngươi không thể như vậy, ngươi không thể như vậy…”
“Công chúa?” Nam nhân ngả ngớn huýt sáo, “Cái dáng nhỏ nhắn này quả thật mềm như công chúa.”
“Bản cung… A!” Nam nhân xé sa y của nàng, làn da trắng như ngọc lộ ra, trong một chớp mắt, Tinh Tinh nghĩ, ai cũng được, cứ để nàng chết đi cho rồi, đừng đối mặt với thế giới xấu xí này nữa, thế giới xấu xí dơ bẩn này.
Thình lình, hắn ta hét thảm một tiếng, Tinh Tinh cảm thấy áp lực trên người mình chợt nhẹ đi, gió lạnh thổi lên người, nàng hơi co ro lại.
“Chết tiệt!” Nam nhân nhảy dựng lên, trên mặt có một vết roi thật mạnh. Kỵ sĩ bạch y biểu cảm lạnh lùng ngồi trên ngựa chằm chằm nhìn xuống hắn, gã không mặc giáp trụ, không đội mũ, tóc ở thái dương bị gió đêm thổi tung, tóc mái hơi dài bay nhẹ, lộ ra đôi mắt sắc bén, nghe thấy hắn nói năng lỗ mãng, gã vung tay, roi quất cái chát tới má bên kia.
Nam nhân bị quất thộn ra, há miệng còn chưa kịp nói gì, thì lại một roi quất lên người.
Tinh Tinh chợt cảm thấy ấm áp, cúi đầu nhìn thấy một tấm áo ngoài của nam tử khoác lên người, có mùi tươi mát dìu dịu, nàng đột nhiên hơi đỏ mặt, kéo chặt áo lại đứng dậy.
Kỵ sĩ không biết đã xuống ngựa từ khi nào, treo roi ngựa lên, đi đến trước mặt nam nhân hèn hạ, cho hắn một bạt tai.
Tên kia hét lên: “Ngươi có biết gia gia là ai không…”
Lại một cái bạt tai rõ vang.
“Ngươi dám…”
Kỵ sĩ một tay túm vạt áo, đá chân nam nhân nọ một phát, khiến hắn quỳ xuống, đoạn kỵ sĩ xách cổ áo hắn, trái phải vả mấy chục phát, biến một cái mặt người thành đầu heo, sau đó đạp lưng đầu heo, bắt hắn dập đầu mấy cái trước Tinh Tinh và Nguyệt Phượng.
Đầu heo ậm ừ xin tha, kỵ sĩ mặt không biểu cảm ném hắn đi, lấy khăn lụa ra lau tay, quay đầu lại hành lễ với Tinh Tinh: “Nhiễm Thanh Hoàn quản lý không nghiêm, xin công chúa hãy trách phạt.”
Tinh Tinh ngơ ngác nhìn gã: “Ngươi ngươi…”
Nhiễm Thanh Hoàn thuận tay dắt ngựa của tên kia đến: “Mời công chúa lên ngựa, đêm khuya gió lạnh, mong công chúa bảo trọng.”
“Công chúa, trở về đi… công chúa…” Nguyệt Phượng đã khóc không thành tiếng, Nhiễm Thanh Hoàn cúi đầu nhìn nàng một cái, khom lưng nói một tiếng đắc tội, rồi nắm cổ chân nàng, hơi dùng sức nắn khớp lại. Nguyệt Phượng thét lên một tiếng, lập tức ngất xỉu, Tinh Tinh vội đỡ nàng, Nhiễm Thanh Hoàn thở dài bế ngang Nguyệt Phượng lên, cúi đầu nói với Tinh Tinh: “Công chúa, trở về thôi.”
Tinh Tinh cắn cắn môi, đạp nam nhân hèn hạ xụi lơ dưới đất mà lên ngựa, Nhiễm Thanh Hoàn đặt Nguyệt Phượng ngay ngắn, quay đầu lại lạnh lùng liếc tên kia một cái: “Tự mình tìm một chỗ mà chết đi, đừng để ta mất công.”
Tinh Tinh nhìn bóng lưng rắn rỏi của gã không khỏi tắc lưỡi, thúc nhẹ bụng ngựa đuổi theo, trong lòng âm thầm cảm thán một câu – nam nhân này, thật sự là quá thú vị!
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
14 chương
40 chương
18 chương
19 chương
280 chương
40 chương
63 chương