Quang tinh nguyệt - tiểu quỷ
Chương 8 : Bại trận
Chỉ ngay ngày hôm sau, sự kiện Khổng kền vương và toàn bộ quân đoàn của hắn bị diệt chỉ trong vòng một ngày và căn cứ của bọn chúng cũng bị phá hủy triệt để đã nhanh chóng được truyền ra ngoài. Sự kiện này hệt như một làn sóng mạnh mẽ lan đi khắp mọi ngõ ngách của thế giới này. Mà người diệt quân đoàn Khổng kền không phải một kẻ nào có danh tiếng cả, họ chỉ là những kẻ ngoại thế mới vừa đến nơi đây mà thôi. Tin tức này không biết do kẻ nào đưa ra, nhưng nó chỉ trong vòng một ngày thôi đã đến tai toàn bộ những kẻ mạnh nhất của thế giới này. Có người trầm tư, có người vui vẻ. Nhưng nhìn chung lại, sự nổi tiếng của nhóm người với cái tên Tiểu Quỷ là điều không thể tránh khỏi. Sự kiện hang Khổng kền vương hệt như một bước ngoặc vĩ đại của thế giới này, bước ngoặc về chiến loạn và hủy diệt. Ngay sau tin tức này, hàng loạt những băng nhóm nổi lên liên tục. Chủ yếu là cướp bóc và thỏa mãn thú vui điên cuồng của bọn chúng. Mà trong đó, sự nổi loạn của vài băng nhóm ngầm đã có từ lâu giống như một cú đánh trời giáng cho những ngôi thành lớn ở đây. Trong đó có hai băng nhóm nổi tiếng nổi lên vào thời điểm này chính là Hắc Quỷ và hải tặc biển Tam Sơn. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn sau sự kiện hang Khổng kền, hai băng nhóm này liên tục tấn công nhiều ngôi thành lớn. Dù cho có sự bảo vệ của những kẻ mạnh bạo nhưng thiệt hại là điều không thể tránh khỏi. Những băng cướp khác cứ thế mà tấn công dồn dập khiến cho những kẻ lãnh đạo phải đau đầu.
Lan man về tương lai đã đủ, quay lại nhóm Tiểu Quỷ, họ giờ đang hướng về ngôi thành G.O thân yêu của mình. Với nỗi vui mừng vì đã cứu được Dạ Nguyệt, hơn nữa còn trở về mà không thiếu thành viên nào. Điều này quả thật là một tin rất tốt lành, họ đang muốn mau chóng trở về để kể lại cho sư phụ Thiên Nhân nghe những gì họ đã trải qua, lẫn trong đó là sự điên cuồng chiến đấu với tất cả sức mạnh của mình. Tay trong tay, Dạ Nguyệt và Hồng Long cất bước tiến về thành G.O với hiềm vui sướng không tả nổi. Hồng Long dự định sẽ hỏi cưới Dạ Nguyệt ngay khi trở về. Điều này đã được cả nhóm nhất trí thông qua, có một cuộc tiệc mừng để ăn, ai lại không thích chứ. Tay trong tay, Hồng Long nắm tay Dạ Nguyệt thật chặt mà tiến về bờ hồ Hải Bích. Thế nhưng không kịp vui sướng bao lâu thì cả hai người đã đứng sững lại. Bốn tên còn lại cũng không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt họ. Từ trong thành, những cụm khói đen bốc lên cao cuốn thành từng cột khói. Trong cơn gió, thoang thoảng lại mang mùi tanh của máu tươi. Cả bọn nhìn nhau rồi lao vội về phía ngôi thành, trong lòng họ chợt dâng lên một dự cảm khác thường. Giống như, họ sẽ mất đi thứ gì đó vậy.
Ngay khi đặt chân đến cổng thành G.O, một cảnh tượng hoang tàn đã hiện ra trước mắt họ. Cổng thành bằng đá cổ, rêu phong nay đã sập xuống phân nữa. Những dãy nhà san sát cổ kính cũng trở nên tan hoang. Mà trong đống tan hoang đó có lẫn những xác người nằm đó. Họ không thể nào tin vào mắt mình, chuyện gì đang xảy ra tại đây. Là một trong năm ngôi thành mạnh nhất ở thế giới này, vậy sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi thì đã trở nên tan hoang như thế này rồi. Cả bọn không thể tin được chuyện này, đây giống như một cơn ác mộng. Một cơn ác mộng không ai muốn xảy ra cả. Chợt nhìn khung cảnh này, trong đầu họ lại hiện lên một khung cảnh khác. Cũng là cảnh tàn sát này, cũng là những ngôi nhà đổ sập. Cảnh tượng hiện giờ quả thật khá giống với thế giới của họ lúc họ lánh nạn qua đây. Dạ Nguyệt chạy thật nhanh, thật nhanh về phía ngôi nhà của ngài Thiên Nhân. Cả bọn cũng gay lập tức chạy theo cô ấy. Hai bên con đường ngày trước nhộn nhịp là thế, nhưng bây giờ lại trở nên tan hoang vô cùng. Mùi khét của cây cối, của nhà cữa, thậm chí là của con người cứ xộc thẳng vào đầu họ. Đây có còn là thành G.O không. Tại sao lại như thế? Họ đến giờ vẫn luôn cầu mong, cầu mong là sư phụ họ sẽ không sao. Cầu mong người sẽ bình an vô sự. Thế nhưng chuyện đời có ai ngờ được hết. Ngôi nhà của ngài Thiên Nhân bị phá hủy gần như hoàn toàn. Cây cối xung quanh cũng trở nên hoang tàn sơ xác. Dạ Nguyệt chạy vội vào nhà, nhưng cô ấy không thể tìm được ngài Thiên Nhân ở đâu cả. Cả bọn năm người không ai nói với ai câu nào, họ nhanh chóng tản ra đi tìm tung tích của sư phụ Thiên Nhân. Vài phút sau, họ đang đứng cùng nhau trước sân tập thường ngày của họ. Cả nơi này cũng đã bị ai đó quật lên. Nhìn cảnh tượng này, họ có chút không chịu đựng nổi. Dạ Nguyệt ôm chặt lấy Hồng Long mà khóc nức nở. Phi ngẩn đầu lên trời đôi chút, rồi cậu ta đưa tay lên nhẩm tính gì đó. Xong Phi thở dài một hơi. Không đợi Phi nói, Bạch Hàn đã cất tiếng hỏi trước:
- Sao rồi Phi, cậu tính ra được sư phụ đang ở đâu chưa?
- Tính ra rồi. Sư phụ hiện giờ vẫn còn sống. Nhưng tớ chắc ông không được an toàn cho mấy đâu.
Hồng Long vội nói:
- Dù thế nào thì chúng ta cũng phải đi cứu ông nhanh lên.
Dạ Nguyệt đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Phi cùng mọi người. Phi vừa thấy ánh mắt đó, cậu ta đã vội quay đi. Cậu ta nói:
- Con đường, có thể đi được. Nhưng các cậu có nghĩ làm sao trở về không.
Tôn Giang ngạc nhiên:
- Ý cậu nói là sao.
Hồng Long buông bỏ Dạ Nguyệt ra, cậu ta lao tới nắm lấy cổ áo Phi lên:
- Ý cậu là sao đây, có nghĩa là không muốn đi cứu sư phụ. Có nghĩa là cậu sợ chết chứ gì.
Phi chưa kịp nói, Phong Lam đã lên tiếng:
- Vậy cậu có nghĩ đến, người khiến cho sư phụ phải rơi vào cảnh khốn khó là kẻ như thế nào không.
-T ớ không cần biết, sư phụ đã cưu mang chúng ta. Chúng ta không thể để ngơ chuyện này được.
Tôn Giang cùng Bạch Hàn bước đến gỡ tay Hồng Long ra khỏi Phi. Bạch Hàn nói:
- Nếu chúng ta đi, chẳng khác nào chịu chết Hồng Long à. Đâu phải là Phi không muốn cứu. Nhưng bọn chúng có khả năng phá hủy thành G.O, tức là sức mạnh đã vượt lên hẳn sư phụ, ngài Lôi Bá và ngài Bạch Thế rồi. Hơn nữa tức là bọn chúng đã đánh bại được toàn bộ tứ tướng của thành. Cậu nghĩ những kẻ như thế, chúng ta có chống nổi hay không. Bớt nóng chút đi.
Hồng Long giật tay khỏi hai người, cậu bước lại gần Dạ Nguyệt rồi nắm lấy tay cô ấy. Phi nhìn Dạ Nguyệt cùng Hồng Long, rồi cậu ta lại quay sang nhìn mọi người một lần. Nếu chiến đấu, cơ hội cứu sư phụ Thiên Nhân là gần như không có, kể cả cơ hội sống của bản thân cũng không thể khẳng định. Còn nếu không cứu thì lương tâm cậu ta sẽ không được yên. Tôn Giang lúc này cất tiếng:
- Chúng ta chẳng phải đã hạ được cả hang Khổng kền sao. Ngày hôm đó cũng là chúng ta liều cả mạng sống đúng không. Vậy sao hôm nay chúng ta không liều mạng thêm lần nữa.
Phong Lam nhìn Tôn Giang:
-Ngày hôm đó là ngày 10 năm có một lần, một ngày khiến cho sức mạnh bản ngã tăng lên nhiều lần. Dó đó, chúng ta có cơ hội. Thế nhưng hôm nay lại không như vậy. Cơ hội chúng ta sống sót sẽ là zero. Vậy liều mạng cũng có ích gì chứ.
Phi thở dài một tiếng, cậu ta dường như đã có quyết định. Phi nhìn mọi người rồi nói:
- Nếu bỏ đi, lương tâm tớ từ nay về sau sẽ không được yên ổn. Thôi được rồi. Trận chiến này, tớ tham dự.
Hồng Long nhìn Phi gật đầu. Phi cũng gật đầu đáp trả lại cậu ta. Dạ Nguyệt nhìn Phi bằng đôi mắt mừng rỡ không nói nên lời. Bạch Hàn trầm ngâm đôi chút rồi nói:
- Chuyện này, có cần tính toán chút không các cậu.
Phi quay qua nhìn Bạch Hàn:
- Tính toán thế nào. Cậu đã có đối sách rồi hả?
Tất cả năm cặp mắt đều nhìn chăm chú vào Bạch Hàn. Cậu ta lắc lắc đầu nói:
- Kế sách thì không có. Nhưng các cậu có nghĩ cần ít nhất một người sống sót để quay lại cứu thế giới của chúng ta không.
- Vậy cũng tức là sẽ có một kẻ trốn chạy? – Phong Lam đưa mắt nhìn Bạch Hàn.
Bạch Hàn cười khổ. Đúng là nếu tất cả đều không vượt qua được lần này thì chuyện cứu thế giới của họ là điều bất khả thi rồi. Tôn Giang lúc này cất tiếng:
- Nếu như chúng ta không cứu được sư phụ thì còn nghĩ đến chuyện cứu thế giới của chúng ta nữa làm gì.
Hồng Long lúc này đã không còn kiên nhẫn nữa, cậu ta bước lại gần Phi:
- Hết thời gian rồi. Phi, sư phụ đang ở hướng nào.
- Đồi Vọng Nguyệt. Tớ và cậu sẽ đi đến đó.
Hồng Long gật đầu, rồi cậu ta quay lại Dạ Nguyệt:
- Em ở lại đây đi. Anh không thể để em chịu nguy hiểm được.
Dạ Nguyệt lắc đầu thật mạnh, cô ấy nói:
- Không chịu, ông là ông của em. Dù như thế nào thì em cũng phải đi cứu ông.
Hồng Long nhìn Dạ Nguyệt:
- Vậy sức mạnh của em là gì?
Cô ấy cúi đầu nói lí nhí trong miệng:
- Chữa…trị.
- Đấy, em không có sức mạnh tấn công. Đi theo thì em phải rơi vào nguy hiểm. Mà như thế sao anh có thể chịu đựng được.
Cô ấy vừa định nói gì đó thì Tôn Giang đã bước đến:
- Yên tâm, anh sẽ chăm sóc tên nóng đầu này dùm em. Không để nó mất sợi tóc nào đâu.
Hồng Long ngạc nhiên quay qua nhìn Tôn Giang:
- Cậu…
- Cậu cậu cái gì chứ. Hai cậu đi được không lẽ tớ không thể được.
Phi đứng phía sau khoanh tay mỉm cười. Phong Lam cất tiếng:
- Được rồi, tớ cũng sẽ đi. Dù sao thì thiếu tớ các cậu sẽ không làm nên chuyện gì đâu. He he!!!
Tất cả đều nhìn Phong Lam với đôi mắt khinh bỉ. Bạch Hàn cười cười nói:
- Nếu vậy thì lại đi đâm đầu vào chỗ chết hết. Thôi được, tớ đâu thể thua các cậu.
Phi không nói gì, cậu ta đưa tay ra. Trên mu bàn tay cậu ta hiện lên một hình xăm mặt trời, mặt trăng và ngôi sao. Cả bốn tên kia đồng loạt đưa tay ra. Năm hình xăm hiện giờ nhẹ nhàng sáng nhấp nháy.
Rầm, tiếng nổ vang vọng tứ phía. Một thân người bị bắn thẳng qua màn khói mờ mịt. Một người áo trắng với mái đầu xõa tung bạc trắng. Thân người ấy không ai khác hơn chính là sư phụ của nhóm Tiểu Quỷ này. Cả thân người lao mạnh vào vách đá, ông bật ra rồi phun ra một ngụm máu làm ướt cả bộ râu vốn trắng tinh của ông. Từ trong màn khói, một thân ảnh khôi vĩ từ từ bước ra. Trên tay hắn ta là một thanh kiếm dài phát ánh sáng bạc. Người đó cất giọng:
- Thiên Nhân huynh, huynh thấy thế nào?
Kẻ vừa mở miệng chính là một trong ba người mạnh nhất ngôi thành này, Lôi Bá. Hắn ta bước dần tới ngài Thiên Nhân, mũi kiếm vẫn chỉ thẳng về ông không xê dịch chút nào. Ngài Thiên Nhân từ từ đứng dậy, lau đi vết máu trên miệng, ông nói:
- Vì chuyện gì mà ngươi phải phá hoại ngôi thành này đến vậy. Hơn nữa còn cấu kết với Tử Vong thành, ngươi làm vậy có đáng mặt những bậc tiền bối đi trước không.
- Nực cười, vì chuyện gì à? Sao ngươi không nhớ là ngươi đã làm chuyện gì với ta. Cướp hôn trước mặt ta một cách trắng trợn. Hơn nữa còn dung túng cho bọn tiểu tốt đó nữa. Ngươi xem ngươi có đáng tư cách một người nắm giữ quyền hạn tối cao của ngôi thành này không. Ta phá hủy nó, chỉ để răn đe bọn người khác không theo dấu chân bọn chúng thôi. Tiếc là bọn chúng không ở đây. Ta cũng không ngờ chúng có thể hạ gục được bọn quái Khổng kền. Ta có lời khen những đồ đệ của ngươi.
- Chuyện cướp hôn, ta quả thật không biết chúng dám làm vậy. Nhưng con ngươi cũng đâu phải người tốt. Đi theo nó, cháu gái ta sẽ phải chịu khổ. Thôi thì ta tác thành cho người xứng đáng hơn với cháu gái ta.
- Thiên Nhân à Thiên Nhân. Uổng công cho ngươi một đời anh minh mà lại một phút nông nổi. Ngươi nên nhớ, bọn chúng chỉ là đám ngoại thế. Cuối cùng thì bọn chúng cũng không thoát khỏi số kiếp bị chết ở đây đâu.
- Con đường của chúng đi, đó là một con đường nhiều chông gai nhưng rất xa, chúng không bị bất cứ thứ gì cản bước đâu.
Lôi Bá nhìn ngài Thiên Nhân bằng ánh mắt mỉa mai:
- Xa đến đâu khi mà bọn chúng sẽ phải chết ngay tại đây khi đến đây cứu ngươi?
Ngài Thiên Nhân không nói gì nữa. Ông nắm hai tay lại với nhau rồi đưa lên trước mặt. Một cơn cuồng phong nổi lên quanh người ông làm cho mái tóc bạc tung bay. Lôi Bá chợt nhanh chóng lui người về sau mà không dám chần chừ giây phút nào. Từ trước tay của ông hiện ra một quả cầu màu xanh lam. Nó to dần lên rồi lao thẳng đến Lôi Bá. Khí thế của quả cầu thật không có gì có thể ngăn nổi. Nó hệt như một cơn cuồng phong nổi lên đánh tan mọi vật cản trên đường đi của nó vậy. Lôi Bá thấy tình thế có vẻ không chạy nổi nữa, hắn ta đứng sựng lại, đồng thời hắn giơ thanh kiếm lên cao. Một cái quét kiếm đánh thẳng vào quả cầu làm cho cả hai nổ tung gây ra một tiếng rầm khủng khiếp. Đồng thời trong khoảnh khắc đó, Lôi Bá vận dụng cực hạn gia tốc lao nhanh đến ngài Thiên Nhân. Mũi kiếm đâm thẳng đến giống như con sóng thủy triều mạnh mẽ cuốn tới. Ông lui về phía sau vài bước, đồng thời giang hai tay ra. Một tấm lưới ánh sáng hiện ra ngăn chặn đồn tấn công của Lôi Bá. Đồng thời tay phải của ông giơ lên cao rồi đánh mạnh xuống. Ngay tức khắc đó, từ bầu trời, những vì tinh tú phóng về phía Lôi Bá một cách điên cuồng. Ba ngôi sao lao thẳng xuống Lôi Bá, những tiếng ầm ầm nó mang đến vô cùng mãnh liệt. Những kẻ đứng trợ chiến cho Lôi Bá vội vàng bịt tai lại nếu không muốn mất đi thính giác của mình. Thế nhưng người trong cuộc, Lôi Bá rất bình tĩnh. Hắn ta nhanh chóng rút lại thế tấn công của mình. Đồng thời hắn ta quét ba đường kiếm về phía ba ngôi sao đang lao mãnh liệt đến kia. Những tiếng nổ lại ầm vang khiến cho những người đứng ở xa cũng phải rỉ máu tai. Ngài Thiên Nhân đâu có vì thế mà ngừng lại. Ông tiếp tục chụm hai tay lại với nhau, từ trước tay của ông lại hiện ra một quả cầu xanh lam. Lôi Bá lúc này đã đứng sững trên không trung. Hắn ta nhìn ông rồi hắn chém nhanh thanh kiếm thành hình dấu X. Một luồng sức mạnh vĩ đại lao đến ngài Thiên Nhân như một con mãnh thú hồng hoang sẳn sàng nuốt đi tất cả. Ông nhanh chóng đẩy quả cầu đi về phía trước. Nhưng quả cầu lần này lại nhỏ hơn quả cầu lần trước nhiều lần. Thế nên lần tấn công này của ông bị đường kiếm kia chém ngược lại. Cả thân người ông lại một lần nữa va vào vách đá. Vừa ngay lúc ông vừa chạm đất, một nắm tay đã đấm thẳng vào mặt ông. Cả thân hình ông lại một lần nữa văng đi xa rồi rơi bịch xuống đất. Một ngụm máu đỏ đổ ra trên nền đất. Lôi Bá xoa xoa bàn tay rồi hắn ta một lần nữa vận dụng cực hạn gia tốc đá vào người ngài Thiên Nhân. Thân thể ông lại lao đi một lần nữa và lần này có vẻ như ông đã không còn có thể đứng lên nổi nữa rồi.
- Lôi Bá!!!
Từ trên vách núi, một tiếng gầm thật lớn vang vọng không gian. Tiếng gầm này thể hiện sự tức giận cực độ của những con người đang dần mất đi người mà mình yêu quý. Từ đằng xa, năm bóng người lao rất nhanh, rất nhanh về phía Lôi Bá. Cả người họ hiện lên những màu sắc vô cùng rực rỡ và chói mắt. Lôi Bá bình thản nhìn về phía năm người vừa đến. Hắn ta chỉ khoát tay một cái. Ngay tức thì, những tên vận y phục đen đứng quan chiến từ nãy đến giờ lao nhanh về phía nhóm người họ. Nhìn những tên áo đen này, máu nóng của cả nhóm lại tràn lên tới não. Đây chẳng phải là bọn đã tiến tới xâm lượt thế giới của họ hay sao. Có chết họ cũng nhận biết được chính là những kẻ vận y phục đen này không hề sai. Vừa biết tin Lôi Bá là người dẫn quân đoàn Tử Vong thành đến đây, sự tức giận của nọ đã gần chạm ngưỡng nhưng họ còn có thể áp chế được. Chứng kiến sư phụ bị tên khốn này hành hạ đến như vậy. Họ đã không còn áp chế nổi nữa rồi. Giờ lại gặp thêm cái bọn vốn là tử địch của mình. Cả nhóm năm người, thử hỏi có ai còn bình tĩnh nổi. Câu trả lời dĩ nhiên là không. Thế nên một lần nữa cả năm người họ lại rơi vào cảnh chiến đấu cuồng loạn. Cũng vẫn cây thương băng trong tay Bạch Hàn, hỏa đao trong tay Hồng Long, phong kiếm trong tay Phong Lam và sức mạnh võ thuật của Tôn Giang. Đồng thời còn có một vũ khí mới chính là thanh hoàng kiếm trong tay Phi. Cả năm người chiến đấu quên đi bản thân mình với bọn áo đen kia. Tuy bọn chúng có rất nhiều tên có sức mạnh bản ngã của mình nhưng đối chọi với cái bọn liều cả mạng sống này thì sao bọn chúng có cơ hội cơ chứ. Những dòng hoa máu vẫn liên tục phóng ra. Không hiểu có phải thật sự do máu kích thích hay không mà cả năm người họ càng chiến đấu càng thêm cuồng loạn. Bầu nhiệt huyết sôi sục không ngừng nghĩ, vì giữ mạng cũng như vì cứu sư phụ. Họ liều mạng.
Lôi Bá hiện giờ không còn để ý đến ngài Thiên Nhân nữa, hắn ta đánh giá rất cao bọn người ngoại thế này. Sức mạnh của bọn chúng quả thật không thể đong đếm trong tức thời được. Thường thì chỉ cần vài người của binh đoàn Tử Vong là địch thủ phải khiếp sợ rồi. Mà một khi đã khiếp sợ thì không còn đáng là đối thủ của quân Tử Vong thành. Thế nhưng bọn người này lại vừa thấy quân đoàn Tử Vong thì lập tức lại trở nên điên cuồng. Hơn nữa bọn chúng còn hạ sát rất nhiều người của quân Tử Vong thành. Điều này quả thật quá biến thái. Lời đồn chính bọn chúng hạ gục Khổng kền vương có vẻ như không hề sai chút nào. Vào lúc này, có một tên cầm quạt lông chim trắng muốt bước lại gần Lôi Bá, hắn ta phe phẩy cây quạt đôi chút rồi cất tiếng eo éo:
- Ngươi có nghĩ rằng ta nên ra tay không.
Lôi Bá trầm tư đôi chút:
- Chưa đến lúc ngươi ra tay đâu. Để xem bọn chúng còn chống cự đến bao lâu nữa.
Như lời tên Lôi Bá nói, trận chiến này vốn không phải họ có thể chống cự được lâu. Sức mạnh của họ đã cạn kiệt từ trận chiến với Khổng kền vương rồi. Chưa kịp nghĩ ngơi thì lại rơi vào một trận chiến khác. Có là máy móc thì cũng phải cho nó nghĩ ngơi tra dầu thay nhớt đã chứ. Còn bọn họ lại là người, sự mệt mỏi vào lúc này thì không còn bàn cãi gì nữa. Thế nên chỉ chiến đấu trong vài giờ ngắn ngũi là họ đã thở hồng hộc rồi. Tôn Giang dựa lưng Hồng Long, Bạch Hàn dựa lưng cùng Phong Lam, Phi chống kiếm đứng đấy nhìn quanh một hồi. Trận chiến này, quân đoàn áo đen kia quá đông. Họ dù đã giết rất nhiều tên nhưng vẫn không thể nào hạ gục toàn bộ chúng được. Sức mạnh con người có giới hạn, và đây chính là giới hạn của họ. Tuy điên cuồng đấy, nhưng không còn đủ sức để điên cuồng nữa thì sao có thể chiến đấu tiếp. Và hơn nữa, quân đoàn của Tử Vong thành vốn là một quân đoàn tinh nhuệ nên chuyện bọn chúng không sợ chết cũng là chuyện bình thường. Chỉ trong khoảng thời gian cả bọn mệt lử, binh lính Tử Vong thành đã bắt được cả năm người họ đè xuống dưới đất. Dù cho họ có vùng vẫy cỡ nào cũng chỉ là vô ích vào lúc này. Lôi Bá cùng tên cầm quạt lúc này bước lại gần họ. Hắn ta ngồi xuống vỗ vỗ vào mặt Hồng Long mấy cái:
- Ngươi giỏi lắm, cả con dâu ta cũng dám cướp. Hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi đây.
Ngay sau đó, những cú đánh, những cú đá như trời giáng đánh thẳng vào người cả năm người họ. Cả bọn nằm đó, co quắp đến thê lương. Hiện giờ còn có ai có thể cứu được họ nữa hay không. Câu trả lời có vẻ như là không có. Họ nằm đó, mặc cho bị đánh bầm dập cả người. Thế nhưng họ không hề kêu la nữa lời. Đôi mắt cả nhóm hừng hực chỉ nhìn vào Lôi Bá. Khí thế này của họ, ai có thể làm được cơ chứ.
Đúng vào lúc này, từ đằng xa, một người áo đen bước dần tới đứng bên cạnh Lôi Bá. Người này chỉ đứng lại vừa vặn cạnh người hắn ta mà thôi. Đồng thời, từ trong tay áo người này xuất hiện một thanh đoản kiếm. Ánh bạc lóe lên, thanh đoản kiếm trong tay người đó đâm tới hậu tâm của Lôi Bá. Thế nhưng có một cánh tay đã chụp lại tay người đó. Lôi Bá vẫn hờ hững không quan tâm đến người vừa đánh lén nhưng tên có cái giọng eo éo kia lại quan tâm. Hắn ta một tay phe phẩy cây quạt, một tay nắm lấy cổ tay…trắng muốt của người vừa đến ám sát. Một ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua người Phi. Một ánh mắt quan tâm đến vô hạn nhưng không hề để lộ nữa điểm. Phi tuy trong cơn đau đớn những vẫn cảm nhận được ánh mắt đó. Một ánh mắt vô cùng quen thuộc, ánh mắt ấy, có nằm mơ cậu ta cũng muốn thấy. Thế nhưng ánh mắt đó đã quá xa xăm với cậu ta rồi. Người đó, đã đi rất lâu, rất lâu rồi. Phi không dám tin là ánh mắt này của người đó. Thế nhưng một chút cảm giác quen thuộc đó, cậu ta vẫn cố tìm xem phải là người mà cậu ta đang tìm kiếm hay không. Tên quân sư lúc này đã giật được tấm áo khoác mà người đó đang mặc. Một cô gái vô cùng xinh đẹp, làn da trắng muốt như mây trên trời, gương mặt khả ái mang dáng dấp nũng nịu đáng yêu vô cùng. Cả bọn ngay lập tức sững sờ mà nhìn cô gái đó. Đây quả là một kiệt tác trời sinh, một sản phẩm được quá nhiều sự ưu ái của ông trời rồi. Duy chỉ có một người chỉ nhìn liếc qua người đó. Phi, cậu ta đang thất vọng. Người mà cậu ta tìm không được như thế. Người mà cậu ta thương có dáng dấp vô cùng bình thường chứ không ưu mỹ đến vậy. Cậu ta không dám nhìn người này, cậu ta sợ mình sẽ lạc lối mà quên đi người con gái kia.
Định thần lại, tên cầm quạt vòng tay qua người cô gái đó rồi hắn ta cất giọng eo éo khó chịu:
- Nàng thật xinh đẹp, hay là nàng về với ta đi nha!!
Cả bọn đang đánh đạp nhóm Tiểu Quỷ cũng phải bật cười lên ha hả. Lôi Bá cũng khẽ nhếch miệng cười. Trong bọn chúng có ai không biết tên bán nam bán nữ này chính là một tên siêu cấp biến thái. Hể là ai xinh đẹp thì hắn đều giết bằng mọi cách. Mà cách giết người của hắn là tra tấn cho đối phương hối hận vì mình xinh đẹp. Rơi vào tay hắn, đó là một cực hình tàn khốc nhất trên đời. Cô gái này, không còn có thể cứu được nữa rồi. Cô gái đó hiện giờ dẫy dụa vô cùng, thế nhưng cô ấy vẫn không thể thoát khỏi tay của tên đó. Và trong lúc dẫy dụa ấy, không biết do vô tình hay cố ý mà con dao trên tay cô gái đó đã nằm gọn trong tay hắn ta. Đồng thời tay cô ấy xuất hiện một vết cắt đỏ thắm. Máu bắt đầu lan dần ra cả cánh tay của cô. Ở bên này, trái tim Phi như quặn lên từng cơn nhưng cậu ta lại không biết tại sao như vậy. Vì cô gái này sao?
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
73 chương
25 chương
131 chương