Quang tinh nguyệt - tiểu quỷ

Chương 12 : Hồi ức - thượng

Vài ngày sau sự kiện Lôi Bá dẫn quân đoàn Tử Vong thành tấn công thành G.O. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng có vẻ như đã được xoa dịu đôi chút. Những người dân trong thành bắt đầu trở lại cuộc sống thường ngày của họ. Những căn nhà bị đổ sập nay cũng đã được xây dựng lại. Những con đường sầm uất người qua lại ngày đó cũng dần nhộn nhịp lên nhiều. Thế nhưng có những chuyện dù muốn quên thế nào cũng không thể quên được. Giống như, những người đã khuất kia. Họ vẫn phần nào tồn tại trong lòng những người còn sống. Thế nhưng nhớ cũng chỉ là nhớ thôi. Dù sao chúng ta cũng phải sống tiếp phần của họ mà. Hiện giờ ngài Bạch Thế là người đứng đầu toàn bộ quân đoàn G.O thành, cũng tức là hiện giờ ông đang là người có quyền lực tối cao nhất ở thành G.O này. Mà đồng thời, Thạch Hồn cùng Phan Trung vô tình lại trở thành hai trưởng quản quân đội của thành. Nếu nói về quyền lực thì hai người chỉ đứng sau ngài Bạch Thế mà thôi. Hơn nữa, họ không còn dưới sự quản chế của Lôi gia nên mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều. Cùng lúc đó, tin tức thành G.O đổi chủ cũng đã đến được tai toàn bộ những kẻ quyền thế nhất của thế giới này. Đó có thể là vương thành Tử Vong, đó có thể là vua của Thủy Tinh thành,… Nói tóm lại, sự kiện thành G.O đổi chủ giống như là một hồi chuông báo hiệu một thời kỳ mới sắp đến. Một thời kỳ loạn lạc, chiến tranh sẽ diển ra liên miên mà không ai có thể ngăn cản được. Hiển nhiên thì những lúc như thế này, các phe cánh muốn lật đổ thành G.O sẽ dồn toàn lực hướng vào nội bộ ngôi thành. Đồng thời, những ngôi thành khác cũng sẽ không ngồi yên mà sẽ ngấm ngầm tấn công thành G.O. Thế nhưng cũng nhờ tài dẫn dắt của ngài Bạch Thế cùng với sự góp sức đắc lực của Thạch Hồn cùng Phan Trung mà chuyện lục đục nội bộ đều được giải quyết ổn thỏa. Cùng lúc này, ở ngôi nhà của ngài Thiên Nhân đãng có bảy người đang ngồi nói chuyện với nhau. Nhà của ngài Thiên Nhân được ngài Bạch Thế dồn toàn lực xây dựng lại cho giống như từ đầu. Thế nên toàn bộ ngôi nhà chỉ trong thời gian ngắn đã được sữa chữa lại hoàn toàn. Từng chi tiết đều giống như lúc trước như tạc, thế nhưng có những thứ không thể nào sữa chữa lại hoàn toàn được rồi. Bảy người, bốn người đang chăm chú cặp mắt nhìn về một người con gái đang ngồi e thẹn kế bên Phi. Bạch Hàn bổng nhiên đập bàn một cái rồi chỉ thẳng vào Phi: - Tên kia. Mi làm thế nào mà người ta thành bạn gái mi luôn vậy? Phi gãi gãi đầu rồi nhún vai: - Chịu. Phong Lam “mắt nghi ngờ” nhìn Phi: - Chịu là thế nào hả. Không định giới thiệu cho bọn này biết cô ấy là ai à. Tôn Giang khoanh tay nhìn thẳng Phi: - Có thể làm cậu Phi này rung động thì cô ấy hẳn rất đặt biệt ấy chứ nhỉ. Dạ Nguyệt nhìn Hồng Long rồi cả hai cười cười.Họ không tham gia vào vụ tranh luận này bởi vì Dạ Nguyệt không cho phép Hồng Long. Mọi chuyện chỉ có vậy. Thế nhưng cả Hồng Long và Dạ Nguyệt cũng đều cảm thấy thắc mắc không kém gì mấy tên kia. Làm sao mà cô gái Phi cứu kia lại có thể trở thành bạn gái của tên Phi này được. Cả bọn cũng đều biết Phi lúc nào cũng nhớ về một người nào đó, đó cũng là lý do khiến tên này lúc nào mặt cũng lạnh tanh như vậy. Nếu như cậu ta đã có một vết thương lòng như vậy thì sao cậu ta có thể chấp nhận một người có gái làm bạn gái mình. Điều này cũng thật là khó hiểu. Phi cười cười, cậu ta quay qua nhìn Tuyết Liên một cái rồi Phi cao giọng: - Đây. – Phi nhẹ choàng tay qua vai Tuyết Liên – Là bạn gái mình. Cô ấy tên Tuyết Liên, là người…người yêu của mình ở thế giới bên kia. - Cái gì!! Cả bọn đồng thanh trố mắt nhìn hai người họ. Từ thế giới bên kia đến, chuyện này có thể sao. Đúng là không phải chỉ có họ đi vào cánh cổng ấy, thế nhưng chuyện hai người đã mất liên lạc với nhau từ lâu giờ lại gặp nhau ở một thế giới hoàn toàn xa lạ. Điều này có đôi chút khó tin được. Nó giống một phép màu thì đúng hơn. Bạch Hàn nhìn chăm chú Tuyết Liên, cậu ta cất tiếng: - Cô nói, cô ở thế giới bên kia đến đây. Tuyết Liên lúc này khẽ gật đầu rồi cô ấy cất tiếng: -Dạ vâng. Nhưng mà nói đúng hơn là em ở thế giới này đến thế giới bên kia. Xong rồi em lại quay về thế giới quê hương của em. Lần này đến lượt Phi có chút sững sờ. Chờ đợi lâu như vậy, Phi vẫn không biết Tuyết Liên là người ở một thế giới khác đến. Cậu ta đưa mắt nhìn Tuyết Liên, mà đồng thời, cả sáu cặp mắt cũng đều nhìn chằm chằm vào Tuyết Liên đang ngồi kia. Phi nhẹ nắm tay Tuyết Liên, cậu ta ôn tồn: - Chuyện là sao vậy em. Sao ngày đó em không cho anh biết em là người ở thế giới khác đến. Tuyết Liên xoa xoa tay: - Em sợ anh biết em là người ở thế giới khác đến rồi xa lánh em mà. Phi cười cười cốc nhẹ lên đầu Tuyết Liên: - Ngốc này, em thiệt là…Chuyện là sao, em kể anh nghe đi. Mấy tên kia bắt đầu ho lên vài tiếng chứng tỏ là họ còn có tồn tại. Hai tên trước mặt đôi khi cũng làm quá hà. Tuyết Liên nhăn mặt xoa xoa nơi bị đánh rồi cô ấy thở dài. Một trang ký ức mà cô ấy cất giữ đã quá lâu hiện lên, từng chi tiết như mới chỉ vừa xảy ra hôm qua vậy. - Tuyết Liên ơi, về thôi em. Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng cô bé tên Tuyết Liên. Hiện giờ cô bé Tuyết Liên chỉ mới 13 tuổi. Và người vừa kêu cô ấy là chị gái song sinh của cô ấy: Hoàng Linh. Cả hai vốn hôm nay được gia tộc cho ra cánh đồng cỏ rộng lớn phía sau gia trang dạo chơi. Trời chiều vàng nhạt dần buông tấm màn đen xuống đồng cỏ rộng lớn, những cơn gió xào xạt thổi làm những cánh cỏ nhẹ nhàng rung lên. Tuyết Liên chạy đến trước mặt Hoàng Linh rồi đung đưa thân người làm nũng: - Chị chờ chút nữa đi mà. Nha!!! Tuy là chị em sinh đôi nhưng cả hai có rất nhiều điểm khác biệt. Tuyết Liên là cô nhóc tinh ngịch, chuyên gia chọc cười người khác, cô ấy khiến cho người khác không thể không thích được. Còn Hoàng Linh lại mang vẻ nữ tính hiền thục của một người con gái đúng nghĩa, đằm thắm, dịu dàng. Lúc này, nghe giọng nói và thái độ của Tuyết Liên, Hoàng Linh khẽ nhăn mặt lại đôi chút: - Giờ cũng khá trễ rồi em à. Không về sớm là cha sẽ trách phạt đó. Tuyết Liên nhăn mặt buồn buồn cúi xuống. Hoàng Linh khẽ nhăn đôi mày liễu rồi cô ấy chợt cười cười: - Thôi được rồi.Ở lại chút đi. Dù sao thì trời cũng chưa tối hẳn mà. Bất chợt Tuyết Liên cười thật tươi lao đến ôm lấy Hoàng Linh: - Chị là tốt với em nhất. Tuyết Liên xoa xoa đầu Tuyết Liên vài cái rồi cười nói: - Chị em mình có hai đứa à, chị không thương em thì thương ai đây. Tuyết Liên ôm xiết Hoàng Linh thật chặt rồi cô ấy lại chạy ra đám cỏ nô đùa với đám thú vật. Kể ra thì cũng có điều khá thú vị, cả hai chị em Hoàng Linh, Tuyết Liên đều có khả năng đọc hiểu trí óc mọi loại vật. Hoàng Linh có thể hiểu được tâm trí của con người còn Tuyết Liên thì lại là sinh vật. Sức mạnh bản ngã của cả hai đã xuất hiện từ khi hai chị em còn rất nhỏ. Sức mạnh này cũng chính là thứ giúp cho gia tộc họ rất nhiều lần thoát khỏi nguy hiểm. Nhờ vào những loài vật có khả năng thông tri vô cùng cao nên những lần có quân đoàn nào đó tấn công gia tộc thì Tuyết Liên là người nhận được tin tức sớm nhất. Ngoài ra đôi khi có những kẻ làm tay trong trong gia tộc, Hoàng Linh lại sử dụng sức mạnh của mình điều tra xem có đúng hay không. Nhờ thế mà địa vị của Hoàng Linh và Tuyết Liên trong gia tộc được đưa lên rất cao. Cũng phải nói thêm rằng gia tộc của hai chị em Hoàng Linh và Tuyết Liên là gia tộc ngầm có tiềm lực ảnh hướng rất lớn đến thế cục của thế giới hiện tại. Gia tộc này chỉ cần có một người nào đó xuất hiện thì thế cân bằng ở thế giới này có thể bị đe dọa nghiêm trọng. Thế nên chuyện những ngôi thành kia muốn hạ gia tộc của hai chị em là điều hiển nhiên. Và nếu như không thể hạ chính diện được tất nhiên là phải hạ ngầm sau lưng. Mà Hoàng Linh cùng Tuyết Liên lại là hai cỗ máy thông tin cao cấp nhất thế giới này. Muốn hạ được gia tộc họ thì phải hạ được hai chị em này trước tiên. Và hôm nay chính là cái ngày định mệnh, cái ngày khiến cho Hoàng Linh cùng Tuyết Liên phải bị lưu lạc đến những phương trời bất định. Tuyết Liên khi đang nô đùa với đám thú vật thì cô ấy bổng nhiên sững người lại. Mặt cô ấy trở nên xanh xao cực kỳ. Hoàng Linh đứng đằng xa cũng nhận ra thái độ của Tuyết Liên có điều bất ổn. Cô ấy chạy vội đến bên Tuyết Liên: - Có chuyện gì vậy Tuyết Liên? Tuyết Liên xoay người nhìn Hoàng Linh với đôi mắt đẫm nước: - Gia tộc…gia tộc ta… Nghe đến đây, Hoàng Linh lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, cô ấy nắm lấy tay Tuyết Liên rồi cả hai tức tốc chạy vội về phía gia tộc. Thế nhưng chỉ được nữa đường thì họ đã bị chặn bởi một toán quân vận áo choàng đen. Hoàng Linh hét lớn: - Các ngươi muốn gì? Một tên trong bọn chúng bước ra, tên này mắt nhỏ, miệng nhọn nhìn vô cùng xảo trá. Hắn xoa xoa hai tay rồi nói: - Không gì cả, chỉ là muốn mời hai đứa ngươi xuống thăm địa phủ thôi. Một tên khác có vẻ khá trầm ổn đứng ra trước mặt tên đó. Người này bộ dáng nghiêm trang, trên tay hắn có cầm một cuốn sổ tay khá to. Hắn ta chăm chăm nhìn hai chị em mà không nói tiếng nào. - Ngươi… Hoàng Linh giận dữ nhìn hắn. Hắn ta chính là quản gia, không chỉ là quản gia bình thường mà là tổng quản gia, người nắm quyền hành gần như chỉ đứng sau tộc trưởng, cũng chính là cha của Hoàng Linh cùng Tuyết Liên mà thôi. Tuyết Liên vừa nhìn thấy hắn vội vui mừng reo lên: - Ngân Thiêm bá, giúp chúng con với. Cô ấy nói xong thì định chạy qua bên hắn ta. Hoàng Linh lập tức nắm lấy tay Tuyết Liên lại, ngăn không cho cô ấy chạy qua bên đó. - Ngân Thiêm, ngươi nói xem chuyện này là thế nào. Gia tộc ta chưa hề bạc đãi ngươi, tại sao ngươi lại làm vậy. Tính cách của Hoàng Linh và Tuyết Liên cũng có nhiều nét bất đồng. Từ bé đến lớn, Hoàng Linh có thể nghe được trí óc người khác thế nên cô ấy chín chắn vô cùng. Vừa thấy Ngân Thiêm cùng một bọn vận áo choàng đên đứng cản đường họ thì cô ấy đã biết có chuyện chẳng lành rồi. Mà người dẫn hai người họ đến đây chơi lại chính là lão Ngân Thiêm này. Còn Tuyết Liên do chỉ thấu hiểu trí óc loài vật nên cô ấy vô tư vô cùng, chưa hiểu nhân tình thế thái. Thế nên hiện giờ cô ấy cũng chỉ biết gia tộc đang gặp nguy hiểm chứ chưa biết mình và cô chị Hoàng Linh còn nguy hiểm nhiều lần hơn. Ngân Thiêm lúc này cười lên ha hả, hắn ta vuốt vuốt chòm râu rồi cất tiếng: - Nếu phải tính ra, gia tộc các ngươi còn thiếu ta nhiều lắm. Ngươi nghĩ nhiêu đây mà đủ sao. - Nợ ngươi. Ngươi cũng thật quá tham vọng rồi đấy. Muốn chiếm luôn gia tộc ta sao? Ngân Thiêm lúc này có chút bất ngờ, không ngờ con bé Hoàng Linh này lại có thể nghĩ ra nhiều chuyện đến vậy. Tuy chỉ còn chút tuổi mà đã thông minh đến vậy, nếu như để nó lớn lên thì sẽ là một mối họa lớn. Hắn ta không nói thêm gì nữa, đôi mắt hắn ta chợt trở nên lạnh tanh, từ đó tỏa ra một luồng sát khí bức người phóng đến Hoàng Linh và Tuyết Liên. Cả hai vội lui lại vài bước, nhưng luồng sát khí kia chỉ chợt hiện lên rồi biến mất trong tích tắc bởi vì sự xuất hiện của một nhân vật khác trong số những tên áo đen kia. Hắn chỉ bước một bước thôi thì tia sát khí đó đã biến mất hoàn toàn, đồng thời tên Ngân Thiêm khi nãy còn vô cùng tự cao tự đại mà hiện giờ lại run rẩy lui xuống. Tên đó cưởi mũ trùm đầu ra, đó là một tên nhóc khoảng hơn 15, 16 tuổi mà lại tỏa ra một loại khí thế khiến người khác run rẩy. Gương mặt tên nhóc ấy trắng xanh kỳ dị, mà ở giữa trán nó lại có một ký hiệu hình mặt trăng trông khá u ám. Tuyết Liên vừa thấy hắn vội nấp sau lưng Hoàng Linh, mà Hoàng Linh lúc này dù đang run rẩy nhưng cô ấy vẫn chắn trước người Tuyết Liên, cô ấy không muốn Tuyết Liên gặp phải tổn thương nào cả. Tên nhóc đó rút từ sau lưng mình ra một thanh kiếm. Một thanh kiếm đen kịt, tăm tối như nó mang trên mình toàn bộ những điều ua ám trên thế giới vậy. Khi nó vừa được rút ra khỏi vỏ, bầu trời đang đầy sao cũng phải trở nên u ám kinh khủng. Đồng thời từ thanh kiếm đó tỏa ra một ý vị chết chóc khiến người khác sợ hãi đến tận sâu tâm hòn mình. Cứ giống như là bản thân mình đang chứng kiền những nổi đau đớn nhất trong tâm hồn mình vậy. Hoàng Linh và Tuyết Liên vội lui thêm vài bước nữa. Thế nhưng tên nhóc đó có vẻ là không để ý gì đến họ, hắn ta chỉ chăm chú thanh kiếm trên tay. Hoàng Linh lúc này nói thật nhỏ với Tuyết Liên: - Chị đếm đến ba, hai ta cùng chạy, không được quay đầu lại, phải chạy thật nhanh hết sức mình. Được không…em gái của chị. Đến câu nói cuối cùng, giọng Hoàng Linh có vài phần trìu mến, lại giống như đang thương cảm chuyện gì đó. Tuyết Liên nhìn Hoàng Linh rồi gật gật đầu. Tên nhóc đó cùng những tên kia dường như toàn bộ chú ý đều đặt vào thanh kiếm đen kịt đó. Hoàng Linh khẽ đếm: - Một…hai……..ba! Vừa đếm đến ba, Tuyết Liên đã quay phắt người chạy vội về phía sau. Đồng thời bên tai cô ấy bổng vang lên những âm thanh gít gào ghê gợn của hàng ngàn vong linh địa ngục đang kêu gào ai oán. Những tiếng hú, tiếng hò hét cứ vẳng lên bên tai Tuyết Liên không ngơi nghĩ giây phút nào. Cô ấy chỉ biết cắm đầu chạy, chạy và chạy. Mặc cho những nhành gai đâm vào người. Mặc cho những đau đớn trên người cùng sự mệt mỏi đang kéo đến choáng đầy tâm trí cô ấy. Cô ấy vẫn cứ chạy, bên tai vẫn là những tiếng gào thét kia. Chỉ chốc lát sau, cô ấy đã chạy vào khu rừng cấm mà gia tộc không cho bất kỳ ai đi vào đó hết. Thế nhưng hiện giờ cũng chỉ còn con đường này để chạy mà thôi. Cô ấy cứ chạy, cho đến khi cô ấy mệt đến mức ngã gục xuống ngất đi. Và vào lúc này, không hiểu do có phải là trời xui khiến hay không mà một vòng xoáy đen vô tình hiện lên ngay bên cạnh cô ấy. Nó lập tức khiến cho một vùng rừng rộng lớn trở nên xoáy động dữ dội. Những tầng lá khô bay tung lên không tạo ra một hình ảnh vô cùng hùng vĩ nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Đến khi vùng rừng này trở lại bình thường thì Tuyết Liên đã biến mất như chưa từng tồn tại vậy. Ngay sau khi vùng này trở lại bình thường, một đám khí xám phiêu lãng rất nhanh đến nơi này như đang lục xét, tìm kiếm thứ gì đó. Tìm hồi lâu nhưng vẫn không tìm được, bọn chúng lại phiêu phiêu trở về. Trong một góc phố nhỏ ở một thế giới khác hoàn toàn với thế giới của Tuyết Liên. Trong cơn mưa tầm tả như muốn rửa sạch hết mọi vết nhơ của thế giới này. Có một cậu bé đang đạp xe tốc hành trở về nhà. Toàn thân từ trên xuống dưới đều ướt sũng nhưng cậu ta vẫn cố gắng đạp hết tốc lực lao băng băng về phía trước. Đang chạy nhanh, cậu ta thấy trước mặt bổng lù lù một đống gì đó đen xì. Thắng gấp lại làm cho chiếc xe kéo một đường dài trên mặt đất, cậu ta đứng từ xa cố gắng nhìn thứ lù lù đó là gì. Từ trong đống lù lù xuất hiện vài tia chớp lóe lên phát ra tiếng xẹt xẹt vài cái rồi nó biến mất như chưa từng tồn tại vậy. Cậu bé đó trong lòng vô cùng ngạc nhiên, tuy có sợ hãi đấy, nhưng vốn tính tò mò luôn cao hơn nên cậu ta xuống xe rồi dắt nó lại gần nơi đống đen lù lù kia vừa biến mất. Trước mặt cậu ta là một thân người đang nằm ngất đi trên mặt đất, cả người trầy xước hết cả. Nhặt đại cái cây nhỏ bên đường, cậu ta ngồi xuống chọt chọt vào người người ấy. Dường như người đó đã ngất đi rồi thì phải. Nhẹ bước đến vài bước, lật người người đó dậy. Cậu ta chợt ngơ ngẩn. Đó là một cô bé khá dễ thương, thế nhưng lại có rất nhiều vết thương trên người. Đồng thời trang phục của cô ấy vô cùng quái lạ, không giống trang phục ở nơi này xí nào. Mặc kệ, cậu bé đó cõng cô bé đó lên lưng rồi một tay dắt xe chạy cấp tốc về nhà. Tuy đường đi tiếp theo vô cùng bất tiện, thế nhưng không hiểu lý do nào mà cậu ta lại có đủ sức đưa cô bé đó trở về được. Trong cơn miên man, cô bé đó mơ màng thấy một cậu bé nào đó đang cõng mình rồi lại tiếp tục ngất đi. Vừa về đến nhà, mẹ của cậu bé kia rất lo lắng cho cậu bé. Lại còn mang về thêm một cô bé không hiểu ở đâu ra nữa. Cậu bé đó bị mẹ rủa cho một chập, thế nhưng con người ai cũng có lòng trắc ẩn. Mẹ cậu bé đồng ý giữ cô bé đó lại chăm sóc. Bà cũng biết tình trạng hiện giờ của cô bé ấy vô cùng nguy cấp. Nếu không kịp chữa trị thì cô bé có thể không sống nổi. Cũng may bà vốn có quen với một bác sĩ, người này thường tới lui nhà họ nên chuyện nhờ vả ông cũng không có gì là quá khó. Khi bác sĩ đang khám cho cô bé, mẹ cậu bé cùng cậu bé đang nói chuyện riêng với nhau: - Hay quá nhỉ, để nó ở lại cũng được, nhưng ta không có đủ tiền nuôi nó đâu. Còn tiền thuốc men nữa, đào đâu ra. Cậu bé nhăn mặt đôi chút, rồi cậu ta chạy vội lấy ống heo của mình ra. Vốn số tiền này cậu bé định để dành để mua đồ cho mình, thế nhưng với tình cảnh hiện giờ thì giữ cũng không được rồi. Do dự rất lâu, cậu ta đành đập bể nó. Số tiền trong ống tuông ra. Cậu bé cười cười gom chúng lại rồi đưa số tiền này cho mẹ cậu ta. - Tiền tiết kiệm của con đấy. Mamy cứ lấy nó mua thuốc cho cô ấy đi. Mẹ cậu bé vừa thấy số tiền thì bà cũng nhăn mày lại đôi chút. Số tiền mà cậu bé đưa có đôi chút hơi nhiều. Cốc lên đầu cậu một cái, bà nói: - Mi đấy, có bao nhiêu mà dám giấu ta. Qua chuyện này mi biết tay ta. Cậu ta cười hì hì đưa tay xoa xoa nơi bị cốc đầu. Bác sĩ lúc này cũng đã khám xong cho cô bé, ông bước ra khỏi phòng nơi cô bé đang nằm ngủ, đồng thời cũng là phòng ngủ của cậu bé. - Cháu chỉ bị sây xát nhẹ, mệt quá nên ngất đi. Thế nhưng trúng mưa nên trở bệnh thôi. Chị cứ theo đơn thuốc của tôi mua cho cháu uống. Nói xong, ông ngồi xuống bàn kê một đơn thuốc dài ngoằn với nét chữ gà bới vốn có của một bác sĩ. Trả tiền cho bác sĩ, xong còn dư lại một số tiền, mẹ cậu bé đành theo chân vị bác sĩ kia đi lấy thuốc. Ở nhà chỉ còn cậu bé và cô bé kia, cậu bé ngồi bên giường nhìn cô bé chăm chú. Nhẹ mở mắt, cô bé tỉnh lại, lấy tay dụi dụi đôi mắt rồi vừa thấy có người đang ngắm mình, cô bé vội lui về sau nhanh như cắt. Cậu bé kia lập tức xua tay nói: - Bình tĩnh, bình tĩnh, mình không có ý gì hết. Cô bé ấy đưa nét mặt sợ hãi nhìn cậu bé đó, rồi cô ấy xoay đầu nhìn một lượt gian phòng, cô bé ấy cất tiếng: - Heiuaw ăklnc ăiioklkhs jashczx, ădhxzn? Cậu bé kia lúc này đơ lưỡi, há họng ra nhìn chăng trối cô bé ấy. Trong lòng cậu tự nhủ: - Cô ấy nói tiếng gì vậy trời. Cậu lại cố bắt chuyện lần nữa: - Cậu…tên gì? Cô bé đó nghiên đầu nhìn cậu bé một hồi, rồi cô ấy cất tiếng: - Tuyết…Liê…Liên. Cậu bé đó lại há họng hơn nữa. Giọng nói của cô ấy khá nhỏ và khá khó nghe, nhưng cậu ta vẫn nghe được. Cũng may là trong nhà cậu bé ấy vốn có nuôi một chú chim nhỏ. Nhờ vào chú chim đó mà cô ấy biết được cậu ta hỏi gì. Và có chuyện còn may mắn hơn nữa chính là trong một quyển sách cổ nằm trong thư viện gia tộc có dạy sơ về thứ ngôn ngữ ngoại thế này. Cô ấy lại hỏi tiếp: - Đ…đây…là…đâ…đâu? Cậu…là…a…ai? Cậu bé cười khổ rồi vỗ vỗ ngực: - Đây là nhà mình, mình tên Phi. Mình cứu bắt gặp cậu đang nằm ngất trên đường đi nên mình mang cậu về đây. Vâng, cậu bé này chính là Phi của chúng ta. Đây cũng chính là cuộc gặp gỡ tình cờ giữa hai kẻ thuộc hai thế giới khác nhau. Âu cũng là duyên mà thôi. Tuyết Liên nghiên đầu ngẫm nghĩ, chợt cô ấy nhớ ra toàn bộ sự việc lúc ấy. Mình phải chạy trốn ra sao, bị đuổi theo thế nào, những tiếng oan khóc kia thế nào. Những tiếng gào thét ấy vẫn còn vang đọng mãi trong tâm trí cô ấy không bớt đi chút nào. Cô ấy vội ôm lấy đầu, bịt tai lại hét lên một tiếng thật lớn làm Phi giật bắn mình. Dường như cô ấy đang hoảng sợ một thứ gì đó, Phi nhẹ lếch lại gần cô ấy, cậu ta khẽ nói: - Không sao đâu, nơi này an toàn mà. Không ai làm hại bạn được đâu. Cô bé ấy ngơ ngẩn nhìn mặt Phi, thế rồi cô bé nhào vào lòng Phi òa lên khóc nức nỡ. Phi cũng ngơ ngác nhìn nhìn người trong lòng mình. Nước mắt của cô ấy nhanh chóng ướt đẫm tấm áo của Phi. Cả hai cứ ngồi thế cho đến khi Tuyết Liên mệt quá lại thiếp đi một lần nữa. Phi nhẹ đỡ cô ấy nằm xuống rồi lui ra khỏi phòng. Đêm nay cậu ta có vẻ phải ngủ ở ngoài phòng khách rồi. Đặt lưng xuống ghế dài, Phi đưa tay lên đầu rồi nhoẻn miệng cười một cái. Thế rồi cậu ta lim dim thiếp đi từ khi nào không biết. Những ngày sau, Phi vừa dẫn Tuyết Liên đi thăm thú nơi này vừa hướng dẫn tiếng nói cho cô ấy. Hiển nhiên là Tuyết Liên giữ kín bí mật về thân thế của mình, còn Phi chỉ nghĩ rằng cô ấy là một người nước ngoài mới đến nơi này mà thôi. Điều làm cho Phi thích thú hơn cả chính là được dẫn một cô bạn gái đi dạo khắp nơi, hơn nữa còn là một cô bé khá xinh đấy chứ. Mà mẹ của Phi cũng cảm thấy vui vì con mình trở nên cởi mở hơn trước rất nhiều. Cậu Phi này trước giờ rất ít bạn bè, tâm tính cậu ta khá quái dị nên thường chỉ lủi thủi một mình mà thôi. Hiện giờ có một người giúp cậu ta hoạt bát hẳn lên, là cha mẹ thì ai lại không vui chứ. Mà cũng phải nói thêm rằng gia đình Phi vốn chỉ có cậu và mẹ cậu mà thôi. Cha của Phi bỏ đi từ khi cậu còn rất nhỏ, thế nên trí nhớ của cậu về người cha vốn vô cùng mù mờ. Mà Phi từ lâu cũng đã không buồn về chuyện mình không có cha nữa, chỉ là lâu lâu lại nhớ thôi. Điều này cũng giúp một phần tạo nên tâm tình quái dị của Phi. Hiện nay thấy Phi vui vẻ sống như vậy thì bà cũng rất an tâm, đồng thời bà cũng cảm thấy thương cho thân thế Tuyết Liên. Là ai cũng phải có gia đình, thế nhưng cô bé này lại không nhớ bất kỳ thứ gì về gia đình. Bà cũng có phần thương cho cô bé. Thế nhưng nghiêm khắc thì vẫn cứ phải nghiêm khắc. Bà đôi khi cũng la mắng hai cô cậu đi chơi hoài nhưng cũng không nói nhiều. Dù sao con mình cũng khó kết bạn quá, có bạn chơi chung cũng tốt chứ sao. Trong số những ngày Tuyết Liên ở thế giới này, Phi thường dẫn Tuyết Liên lên ngọn đồi gần nhà dạo chơi. Thường thì hai cô cậu sẽ ngồi ở một mỏm đá cheo leo trên sườn đồi. Tại nơi này có thể thu lấy hết toàn bộ khung cảnh nơi họ sống vào trong tầm mắt mình. Phi nhẹ nắm lấy tay Tuyết Liên, cả hai đồng thời ngân nga một bài hát. Một bài hát mà cả Phi lẫn Tuyết Liên đều vô cùng thích. Cả hai cứ đung đưa người theo điệu nhạc, mà dường như hai cô cậu cũng đã quên đi thực tại mà đang phiêu du theo điệu nhạc ấy. Một bài hát ngân vang hòa vào cơn gió bay đi khắp mọi nơi. Bài hát kết thúc mà cả hai vẫn còn đang đung đưa người, dường như không ai trong họ muốn kết thúc bài hát này cả. Phi chợt nhớ ra một chuyện cậu ấy nói: - À, Tuyết Liên này, mình có thứ này muốn cho cậu xem. Tuyết Liên nhăn mũi lại đôi chút, cô ấy quay qua nhìn Phi rồi nhẹ nói: - Cậu làm mình muốn tò mò quá đấy nha. Cái gì thế? Phi làm bộ mặt thần bí nói: - Bí mật, trước khi dẫn cậu đi, tớ phải che mắt cậu lại đã. Tuyết Liên lắc đầu ngoày ngoạy: - Hông chịu. Phi khẽ cốc lên đầu Tuyết Liên: - Cô ngốc, bịt mắt lại mới bất ngờ chứ. - Vẫn hông chịu. Có dẫn thì hông được bịt mắt mình. Phi nhún vai tỏ vẻ không quan tâm: - Vậy khỏi luôn. Chợt Tuyết Liên quay qua lắc lắc tay Phi: - Thôi mà Phi, làm cho tớ thắc mắc rồi tỏ vẻ không có gì vậy đó hả? Mau cho tớ biết cái đó là cái gì đi? - Không quan tâm. – Phi tỏ vẻ hờ hững. Tuyết Liên chu mỏ lên rồi nói: - Thôi được rồi. Cậu muốn bịt mắt thì bịt mắt đi. Phi lúc này cười cười quay qua nhìn Tuyết Liên: - Đấy, ngoan vậy có phải hơn không. Tuyết Liên chu mỏ lên thách thức Phi. Phi nhẹ xoa đầu Tuyết Liên rồi cậu ta lấy khăn nhẹ che mắt cô bé lại. Thế rồi Phi nắm tay Tuyết Liên dẫn cô ấy đi đến đám loạn thạch trên đỉnh núi. Đến trước một tảng đá lớn, Phi cởi khăn che mắt cho Tuyết Liên ra. Trước mặt cô ấy hiện ra một hình vẽ, có hai cô cậu đang nắm tay nhau, gương mặt họ vô cùng hạnh phúc và vui vẻ. Phi buồn buồn nói: - Mình xin lỗi, nhưng mình chỉ tặng cho cậu được bao nhiêu thôi. Tuyết Liên không nói gì mà chỉ lắc đầu, đôi mắt cô ấy đã rưng rưng rồi. Cô ấy nắm chặt tay tay Phi, cô ấy nói: - Không đâu, mình thấy vui lắm. Cảm ơn cậu rất nhiều. Bất chợt, Tuyết Liên xoay người thơm nhẹ lên má Phi một cái. Điều này làm cho Phi vô cùng bất ngờ, tới mức mà cậu ta đứng sững nơi đó như trời chồng vậy. Tuyết Liên sau khi thơm Phi xong cũng xoay vội người đi. Mặt cô ấy hực đỏ lên trông thấy. Cả hai đứng đó, trước mặt họ là bức hình hai đứa bé đang nắm chặt lấy tay nhau. Một cơn gió thoảng đâu đây thổi qua người họ. Một cơn gió thật nhẹ, thật nhẹ thoáng qua rồi miên man bay đến phương trời xa.