Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 874 : trận chiến ở tổng bộ! (3)

Ầm! Ầm! Ầm! Hơn một trăm người đi cùng Jason liền thực thi mệnh lệnh chiến đấu, bọn chúng điều khiển bộ giáp chiến đấu biến đổi hình thái, vũ khí nóng trên tay chúng nhanh chóng biến thành những khẩu súng màu bạc, rồi chúng liền nâng nòng súng lên ngắm vào nhóm Behira và bóp cò mà chẳng hề do dự một phút một giây nào. Tia lửa lóe lên trên nòng súng, các viên đạn màu bạc xuyên qua không khí bằng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, lực phá hủy của chúng dư sức khiến tu sĩ cảnh giới Lục Dương kỳ bị thương, thậm chí là mất mạng nếu như trúng vào chỗ hiểm. Bỗng nhiên, Edgar nhanh chân bước lên một bước rồi đặt một bàn tay về phía trước trong ánh mắt khó hiểu của đám người Jason, bọn chúng không hề biết một chút tin tức cá nhân của Edgar vì Edgar chỉ là một nhân vật ít tiếng tăm trong Quân Đoàn Gaia. Năng lượng khác thường tỏa ra từ Edgar làm bầu trời rung động nhẹ rồi biến thành một bức tường chắn vô hình ngăn cản đường đạn, từng viên đạn lao thẳng vào bức tường rồi bị lún sâu vào trong, cứ như chúng đang đi vào một vũng bùn lầy mà không thể nào thoát ra được, sau cùng tất cả viên đạn đứng yên giữa bầu trời. “Tấm Khiên Của Bầu Trời!” Edgar lẩm bẩm với một ánh mắt trong suốt lấp lánh cứ như là bầu trời xanh tuyệt đẹp được tô điểm bởi các áng mây nhiều màu sắc, một khung cảnh thần kỳ cứ thế đang trú ngụ hoàn toàn bên trong đôi mắt của chàng trai trẻ ấy. Bầu trời – đó là thứ sức mạnh Edgar vô tình đạt được khi tiến vào Thần Niệm Trần Ai Giới! Nó cũng là lý do khiến Behira để mắt đến Edgar và quyết định mời cậu ấy gia nhập vào Hộ Giáo Thánh Điện. Bầu trời là một thứ sức mạnh rất trừu tượng, nó bao hàm toàn bộ những gì tồn tại trên bầu trời, tồn tại bên trong phạm vi sức mạnh của Edgar! Nếu như đôi mắt Edgar chứa đầy niềm tin tươi sáng thì bầu trời của cậu sẽ tuyệt đẹp! Nếu như đôi mắt Edgar bị dục vọng đen tối chiếm hữu thì bầu trời của cậu sẽ âm u! Nếu như đôi mắt Edgar luôn luôn hướng về phía trước thì bầu trời của cậu sẽ rộng lớn vô hạn! Nếu như đôi mắt Edgar nhìn xuống phía dưới thì bầu trời của cậu sẽ giống như một cái miệng giếng nhỏ bé! Và chắc chắn rồi, thứ sức mạnh lấy được từ Thần Niệm Trần Ai Giới không phải là sức mạnh chỉ có bấy nhiêu quyền năng đó. “Bầu Trời Rung Chuyển!” Edgar không ngần ngại tấn công đáp trả đám người Jason bằng một động tác vung tay nhẹ nhàng về phía trước, bầu trời xung quanh Edgar liền thay đổi theo một thể thức kỳ lạ, chúng biến thành những luồng sóng xung kích vô hình ập tới thổi bay hết đám người Jason về phía sau. “Sức mạnh gì thế này?” Jason lẩm bẩm với ánh mắt ngây ngốc. “Một loại năng lực tiến hóa cấp độ thần thoại ư?” Một thành viên trong nhóm Jason lẩm bẩm tự hỏi một mình, người này là một người đàn ông còn lớn tuổi hơn cả Jason với một bộ râu tóc màu trắng, Chiến Giáp Ánh Bạc trên cơ thể của ông cứ như một bộ đồ làm việc của các nhà khoa học vậy. Một người khác nghiêm túc nói sau khi thấy bộ giáp trên người bị phá hủy nặng cú như trúng một đòn đánh từ một cây chùy lớn: “Yanis nói rất có lý, có vẻ như nó là một năng lực cấp độ thần thoại mà chúng ta chưa hề biết đến!” Người đàn ông kia là Yanis, một thành viên cấp cao của tổ chức K.A.K tại Tây Châu, ông ta cũng là một trong những người có kiến thức nhất trong các thành viên đang có mặt tại đây nên lời nói được mọi người tin tưởng nhận đồng. Jason nhìn vào người vừa nói chuyện với Yanis rồi lạnh nhạt ra lệnh: “Melvin, hãy xử lý thằng nhãi đó!” Melvin là một người nam cao ráo, tuổi chưa đến ba mươi, đôi mắt như cá chết, gương mặt xơ xác có phần bẩn thỉu, tóc dài ngang vai, hình tượng điển hình cho những người thích ở nhà một mình lâu ngày, chẳng thích các hoạt động vui nhộn. Melvin liếc Edgar một cái rồi ngáp dài: “Được thôi, nhưng mà tôi không chắc chắn lắm nên cần hỗ trợ khi cần thiết, còn nữa, sau chuyến này hãy để tôi nghỉ ngơi nửa tháng, có được không?” “Không thành vấn đề, hãy mang cái lưỡi của thằng nhãi con đó đưa cho ta!” Jason cười phô ra hàm răng trắng. “Vậy đối thủ của tôi sẽ là anh bạn to xác đằng đó nhé!” Yannis vẫy vẫy tay về phía Chad ra hiệu hai người sẽ là đối thủ. “Vishal, mày biết con mồi của mày là ai rồi chứ?” Jason đưa mắt liếc về một người trong nhóm của hắn. Người tên Vishal này nhỏ con nhưng vẻ mặt lại gian trá hung hiểm, hắn tập trung vào Aviv rồi liếm môi: “Một con mồi hoàn hảo để đi săn!” Cái nhìn tàn độc của Vishal khiến Aviv cảm thấy khó chịu, cô liền giữ lấy ngọn giáo vào thế chuẩn bị tấn công, áp lực đột nhiên phát ra từ Aviv khiến cho không khí rung động mạnh, ngay cả đám người Jason cũng cảm thấy kinh ngạc trong giây lát. Rất nhanh thì Aviv dùng sức điều khiển ngọn giáo đâm mạnh về phía trước, một đường ánh sáng chói lóa bắn ra từ mũi giáo lao thẳng vào đám người Jason cách đó không xa. Ầm! Chưa đầy một cái chớp mắt, đòn tấn công của Aviv tạo ra một vũ nổ làm cho cả một vùng trời rung động mạnh, mặt đất xung quanh mấy chục mét bị phá hủy nghiêm trọng, không còn hình dáng như lúc ban đầu nữa. Thế nhưng Aviv không đánh trúng vào kẻ địch, đám người Jason nhờ vào chiến giáp bảo vệ nên thành công thoát khỏi khu vực bị tấn công mạnh nhất, bọn chúng bị đẩy lùi bởi sóng xung kích có nhiệt độ cao. Vishal liếm môi, hắn cười khát máu, vẻ mặt hưng phấn: “Quả là một con mồi nguy hiểm!” Visal nói xong thì đạp mạnh xuống đất để mượn lực gia tốc, hắn ta lao đầu về phía Aviv với bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy vậy. Aviv không sợ hãi, không hề chùn bước, năng lượng ánh sáng kỳ diệu tỏa ra từ cô biến cô thành một vầng Mặt Trời chói lóa, cô trực tiếp xông lên chiến đấu chống lại Vishal. Bành! Vishal bị đánh bay ra cả trăm mét bởi một cú vung mâu khiến cho không khí bị cắt làm đôi từ Aviv, tuy vậy hắn ta vẫn đứng lên rồi tiếp tục tấn công, không cần suy nghĩ vạch ra chiến thuật. Aviv lạnh lùng nói: “Ngươi có thể chịu đựng được lao lâu nữa?” Vishal cười ghê tởm: “Khà khà, từ từ đẩy con mồi vào tuyệt vọng mới là niềm vui to lớn nhất của một thú săn như ta!” Những người khác cũng đã chọn đối thủ, trận hỗn chiến chính thức bắt đầu! Quân số hai bên dù chênh lệch lớn nghiêng hẳn về Hộ Giáo Thánh Đoàn với hơn 500 thành viên chính thức phụ trách bảo vệ khu vực trung tâm, ngược lại, số lượng bên Jason ít nhưng chúng lại được trang bị Chiến Giáp Ánh Bạc giúp khả năng chiến đấu tăng lên đáng kể. Trong khoảng thời gian ngắn không bên nào có thể tiêu diệt hết sạch bên nào cả, còn phải trông đợi vào kết quả của các trận chiến giữa những người chỉ huy. Có rất nhiều người đang quan sát trận chiến này từ đằng xa bằng thần thức, đây là một trận chiến quan trọng với Hộ Giáo Thánh Đoàn, bọn họ cần một chiến thắng vẻ vang trước kẻ địch mạnh mẽ như tổ chức K.A.K để xây dựng ra một niềm tin của mọi người vào Hộ Giáo Thánh Đoàn. Hộ Giáo Thánh Đoàn – một đoàn vốn dĩ được xây dựng để nhận lấy một nhiệm vụ duy nhất, đó là bảo vệ khu vực trung tâm, tổng bộ của Quang Minh Giáo Đình! Nếu như bọn họ không đủ mạnh, không có năng lực, thế thì bọn họ chẳng thể nào nhận được sự tin tưởng của mọi người để bảo vệ nơi quan trọng đó! Melvin thẫn thờ nhìn Edgar cứ như Edgar là một người qua đường không cần để tâm vậy, tuy nhiên Edgar không tỏ ra tức giận vì bị kẻ địch coi nhẹ, thông qua sức mạnh của mình, Edgar nhận thấy Melvin là một kẻ hết sức nguy hiểm. “Edgar phải không? Ta chán ghét nhất là những người năng động, bọn họ thật phiền phức.” Melvin lại tiếp tục ngáp dài. Edgar chăm chú nói: “Một kẻ như ngươi không có lý do gì để gia nhập vào tổ chức xấu xa như thế!” Melvin lắc đầu phản đối: “Không, xấu xa hay là tốt đẹp chẳng liên quan gì đến ta cả, ta chỉ cần một công việc dễ dàng nhưng lương bổng lại cao, làm một ngày nghỉ mười ngày là tốt nhất, K.A.K giống như là thiên đường đối với ta, những người năng động giàu năng lượng như ngươi không hiểu đâu.” “Giết một người, nghỉ mười ngày, đó không phải là công việc nhẹ lương cao ư?” Melvin chất vấn. “Cuộc sống của các ngươi mới là địa ngục, làm vất vả cả một đời người nhưng chẳng đạt được gì, phí phạm thời gian quý báu vào những công việc vô bổ, thật nhàm chán, quá không thú vị.” Edgar cao giọng đáp: “Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ thích hưởng thụ bằng cách giẫm đạp lên mạng sống của người khác!” Melvin ôm mặt cười lớn, hắn ta không phản bác nữa: “Đúng vậy, đó là bản chất nguyên thủy nhất của con người, nó cũng là bản chất vẫn luôn tồn tại trên cái thế giới mục rữa này, chỉ là ngươi không hề chấp nhận nó mà thôi!” Lời nói thẳng thắn của Melvin, cái cách mà hắn ta bóc trần sự thật về chính bản thân hắn làm Edgar không nói nên lời, cậu đã từng nhìn thấy rất nhiều chuyện thối nát, nhưng chỉ có Melvin là kẻ dám tự nhận bản thân là một phần của sự thối nát đó. Đôi bàn tay của Melvin từ từ di chuyển xuống để lộ ra một đôi mắt nhìn thẳng vào Edgar, hắn ta mở to mắt trong khi hỏi: “Giết ngươi, ta có thể tiếp tục hưởng thụ những điều tốt đẹp, vậy nên, ngươi hãy đi chết giúp ta nhé?” Edgar rùng mình vì trực giác cảnh báo rằng cậu sắp sửa chết, đối thủ của cậu đã biến mất khỏi tầm nhìn cũng như thần thức của cậu, chớp mắt sau, Melvin đã đứng trước mặt Edgar với một đôi mắt đang mở to, Chiến Giáp Ánh Bác tạo ra loại vũ khí như móng vuốt dài, nó cũng là cái móng vuốt chuẩn bị đâm xuyên qua đầu của Edgar. “Cẩn thận, Edgar!” Bất chợt, một tiếng gầm lớn đánh thức Edgar, còn Melvin thì đã thất bại vì mặt đất dưới chân Edgar bỗng nhiên bắn ra một cột đá lớn nhắm vào Melvin, hắn ta đành phải rút lui về phía sau, người vừa cứu Edgar một mạng là Chad. “Cảm ơn anh, Chad!” Edgar cố gắng nói ra từng chữ, trái tim của cậu đang đập mạnh, mồ hôi lạnh chảy dài xuống trên gương mặt cho thấy Edgar vừa trải qua cảm giác đáng sợ nhường nào, đó là cảm giác của cái chết bất khả kháng. Đây là trận chiến đấu tiên dưới danh nghĩa một thành viên cấp cao của Hộ Giáo Thánh Điện, và trong chính trận chiến này, Edgar đã nhém chút mất mạng một cách thảm hại trước kẻ địch, một bài học khiến Edgar ghi nhớ suốt cuộc đời này! Melvin chậm chạp liền về phía Chad, hắn ta cau có phàn nàn: “Yanis, đừng để kẻ địch của ông chạy lung tung chứ? Tôi xử hắn giúp ông luôn nhé?” Yanis cười khẽ: “Không cần làm phiền cậu, Melvin, tôi sẽ đích thân tiếp đãi chàng trai trẻ đầy lòng nhiệt huyết này!” Chad cũng không biết vì sao Yanis không tấn công mình ngay khi Chad dùng sức mạnh cứu giúp Edgar, nó là thời cơ chiến thắng kẻ địch nhưng Yanis lại bỏ qua, Chad cũng không suy nghĩ nhiều, cậu ta truyền âm nghi vấn cho Edgar: “Tại sao cậu lại đứng yên một chỗ như thế? Cậu không nhìn thấy Melvin tấn công cậu ư?” “Đứng yên một chỗ?” Edgar cau mày khó hiểu, trong nhận thức của mình, Melvin có tốc độ rất nhanh, vượt qua khả năng cảm nhận của Edgar, thông qua câu hỏi từ đồng đội, Edgar cũng suy đoàn ra một chút gì từ kẻ địch, nhưng cậu cần phải xác nhận lại. Edgar nghiêm túc nói: “Tôi phải cảm ơn anh một lần nữa, Chad, tôi sẽ không cho hắn ta làm điều đó một lần nữa!” Melvin lười nhác nói: “Ấy chà, lấy lại tinh thần nhanh nhỉ? Ngươi đúng là loại người ta ghét nhất đó!” “Vậy nên, ngươi chết chắc rồi!” Melvin vừa dứt lời, hắn ta lại biến mất khỏi sự cảm nhận của Edgar, thế nhưng Edgar không bị ảnh hưởng bởi cảm giác cái chết đang ập đến, cậu ta đứng yên một chỗ, ngay sau đó, âm thanh chém xé vang ra. Melvin lại xuất hiện ở chỗ cũ với một vết chém sâu trên cánh tay, vết chém này chém xuyên qua cả bộ giáp bảo vệ khiến Melvin bị thương. Edgar nở nụ cười: “Có vẻ như ngươi không nhanh lắm nhỉ?” Melvin ngẩng đầu nhìn Edgar: “Ngươi phát hiện rồi sao?” Edgar thản nhiên trả lời: “Năng lực của ngươi nằm ở đôi mắt, nó cho ngươi khả năng biến hành động của kẻ địch chậm lại gấp nhiều lần!” Edgar đã quan sát rất kỹ càng từ hai đợt tấn công, điểm chung duy nhất là mỗi lần là đôi mắt mở to hết cỡ của Melvin, chính đôi mắt quỷ dị lười nhác đó là cội nguồn sức mạnh của hắn ta, vậy nên Edgar có thể dự đoán khi nào Melvin dùng năng lực đó lên người Edgar để phòng thủ. Vẫn còn một vấn đề nữa, năng lực Melvin rất khó giải quyết, nó khiến Edgar bị chậm chạp về hành động cũng như suy nghĩ, vậy nên Edgar đã chọn cách phòng thủ bằng cách dùng sức mạnh tạo ra hàng loạt đường cắt chém từ bầu trời tạo thành một cái lưới lớn bảo vệ Edgar, nó là cách phòng ngự tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhưng nó đã tỏ ra hữu dụng khi làm Melvin bị thương. “Viện Trưởng Mira nói không sai, tri thức là sức mạnh!” Edgar lẩm bẩm một câu trong lòng. Khả năng của Melvin giúp Edgar giải đáp một thắc mắc rằng tại sao Jason lại tự tin khi tấn công vào khu vực trung tâm như thế, Melvin là một con bài tẩy giúp Jason đối phó Behira, bởi vì Behira đã thể hiện ra năng lực của cô ấy một số lần nhất định nên có người đã suy đoán rằng năng lực ấy liên quan đến tốc độ cực nhanh hoặc là thời gian. “Vậy thì sao chứ?” Melvin bĩu môi. “Ngươi có thể phòng thủ được bao nhiêu lần nữa? Năng lượng của ngươi không phải vô hạn, rồi sẽ đến lúc đầu của ngươi bị ta đâm xuyên qua mà thôi.” “Thử xem?!” Edgar khẳng khái đáp. Ở đầu bên kia, Yanis đứng đối diện Chad, ông ta dùng vũ khí là một đôi bao tay bằng kim loại màu bạc. Yanis bắt đầu nói chuyện: “Này chàng trai trẻ, cậu phải cẩn thận đấy!” “Tôi đã nghiên cứu về cơ thể sinh vật rất nhiều, bao gồm cả cơ thể con người, sau khi đến nơi này, tôi lại nghiên cứu về Quang Minh Thánh Điển và Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, tôi biết rõ mọi điểm yếu của chúng trên cơ thể cậu, đừng để bị đánh trúng đó nhé!” “Ông nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng lời nói của kẻ địch ư?” Chad lạnh nhạt hỏi lại, cậu không quan tâm Yanis nói gì, cậu chỉ cần đánh bại kẻ địch trước mắt là đủ. “Cũng phải thôi nhỉ?” Yanis gật gù tự hỏi. “Chàng trai trẻ, xin tự giới thiệu tôi là Yanis, một nhà sinh vật học, tôi cũng là người quản lý dự án nghiên cứu cường hóa cơ thể người, hay nói rõ hơn, tôi là kẻ đã gián tiếp giết hại ít nhất 50.000 người vô tội.” Vẻ mặt Chad thay đổi thành lạnh lùng, ánh mắt sắc bén trừng thẳng vào người Yanis: “Tại sao ngươi lại kể chuyện đó với ta chứ?” Giọng điệu của Chad đã thay đổi, kể cả cách xưng hô cũng vậy, chẳng có một chút tôn trọng gì dành cho người lớn tuổi là Yanis vì những gì Yanis đã gây ra. “Đã tức giận rồi sao?” Yanis lại cười khẽ. “Vậy thì hãy dùng tất cả những gì cậu có để chiến thắng tôi đi, nếu không… cậu sẽ chết!” “Đến đây đi, ta luôn sẵn sàng chiến đấu chống lại kẻ xấu như ngươi!” Chad cao giọng nói lớn. Yanis thở dài tiếc nuối trong khi nhấc chân tiếp cận Chad: “Tuổi trẻ là khoảng thời gian đẹp nhất của mỗi con người, dù có sai lầm cũng có thể bù đắp…” Chad ngó lơ Yanis, cậu dùng sức mạnh pháp thuật bắn ra chục ngàn viên đá năng lượng hệ thổ nhỏ như một cơn mưa đạn kinh hoàng, nhưng Chad lại sửng sốt đến ngây người vì mấy chục ngàn viên đạn đá kia lại không bắn trúng Yanis, ông ta cứ bước đi một cách chậm rãi, gương mặt bình thản, tất cả viên đạn đá đều sượt qua người của ông, gần như gang tấc nhưng không thể chạm. Cuối cùng, Yanis đứng trước Chad, ông ta gồng cánh tay rồi đánh ra một cú đấm bình thường, một cú đấm đơn giản như thế lại cứ như hàng trăm ngàn cú đấm cùng đánh về phía Chad khiến Chad cảm thấy nghẹt thở, không thể đón đỡ, không thể né tránh. Bành! Một tiếng vang trầm vọng ra, Yanis đánh trúng thẳng vào ngực của Chad. Ầm! Ầm! Ầm! Mặt đất mấy trăm mét rạn nứt rồi, cả một vùng đất rung chuyển liên hồi, từng dãy kiến trúc vững chắc lần lượt sụp đổ, tất cả chỉ còn là một cảnh tượng hoang tàn. Thứ gây ra việc đó là… một cú đấm của Yanis! Cú đấm này, nó có thể giết chết bất cứ người tiến hóa cấp sáu nào! Thậm chí, dù cho người tiến hóa cấp bảy bị đánh trúng cũng phải thoi thóp! Chad vẫn đứng ở một chỗ, cú đấm Yanis ngừng trước ngực của cậu chưa đến một centimet, Chad ngẩn ngơ đưa mắt lên nhìn vào Yanis. Yanis nở nụ cười ấm áp: “Tôi đã cảnh báo cậu rồi phải không?” “Năng lực của tôi là Tế Bào Tổ Hợp, cú đấm vừa rồi là cú đấm thuộc về một loài kiến, chúng có thể nâng một vật có trọng lượng gấp 5.000 lần so với cơ thể của chúng, còn đôi mắt của tôi hiện giờ là đôi mắt của loài ruồi, nó giúp tôi nâng khả năng quan sát và phản xạ lên gấp năm lần so với một người cùng cấp độ tiến hóa.” Chad giật bắn người ra đằng sau để giữ khoảng cách, sức mạnh của Yanis khiến toàn thân Chad run lên vì sợ hãi, nếu như Yanis đánh trúng vào ngực cậu thì cậu đã là một cái xác không! Yanis khẽ nói: “Này, tôi bắt đầu nghiêm túc đấy, chàng trai trẻ, đừng có chết!” Chad gầm lớn giống như âm thanh của động đất: “Đến đây đi, hãy chiến đấu với ta bằng tất cả sức mạnh của ngươi!” Ầm! Ầm! Ầm! Mặt đất bắn lên cao rồi áp súc lại tạo thành một bộ giáp bảo vệ Chad, một bộ giáp cực kỳ kiên cố được tạo ra từng hàng chục tấn đất đá, Chad cũng bắt đầu thể hiện sức mạnh của mình. Sức mạnh của cậu, tên gọi của nó là… mặt đất! Yanis hứng thú nói: "Ồ, mặt đất sao? Một năng lực tốt đấy, thế nhưng, tôi phải nhắc nhở cậu một điều, làn da của tôi thuộc về một vi sinh vật có khả năng tồn tại ở điều kiện khắc nhiệt nhất, bao gồm mười ngàn mét dưới đáy biển, thậm chí là gần nơi độ không tuyệt đối hay là dung nham sâu nhất của núi lửa, nó không thua kém gì mặt đất của cậu đâu."