Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 827 : nghiên trúc và kiến thư tôn giả
Quang Minh Thánh Điện ở thế giới tu sĩ.
Bệnh viện của Quang Minh Giáo Đình, một dãy kiến trúc rộng lớn và nhiều tầng, nơi tiếp nhận và chữa trị cho bệnh nhân là các thành viên Giáo Đình.
Thông thường, kể từ khi kỹ thuật giữa thế giới tu sĩ và Hành Tinh Gaia tiếp xúc với nhau thì trình độ y tế tăng mạnh, chế tạo thêm nhiều thiết bị mới đáp ứng các nhu cầu chữa trị khó khăn nhất, vì thế người bệnh sẽ không nán lại bệnh viện quá lâu, tuy vậy có một trường hợp đặc biệt.
Ở một căn phòng cao cấp trong bệnh viện, một bệnh nhân đã ở đây gần một tháng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì là tỉnh lại, đúng vậy, bệnh nhân này đang hôn mê, ông chính là Kiến Thư, danh hiệu Kiến Thư Tôn Giả, Viện Trưởng của một học viện nằm ở vương thành của Kỷ Hằng Vương Triều.
Sau khi trải qua biến cố, Kiến Thư Tôn Giả bị đả kích bởi tin dữ là toàn bộ gia tộc, con cháu của ông đều bị vương thất của Kỷ Hằng Vương Triều giết hại, lại tức giận quá độ, dùng nhiều tu vi đánh giết Kỷ Dục Hoành khiến bản thân kiệt sức, cộng thêm tuổi già sức yếu, tình trạng của ông rất nguy cấp.
Một tháng qua, bác sĩ tài giỏi của bệnh viện tích cực chăm sóc, chữa trị cho Phan Kiến Thư, kết hợp cách trị liệu của khoa học kỹ thuật và đan dược của Luyện Đan Thánh Điện, cuối cùng họ cũng cứu lại mạng sống của Kiến Thư, giúp cho tình trạng của ông ta trở nên tốt đẹp, ông đang trong quá trình hồi sức nhờ vào số dịch dinh dưỡng vẫn luôn truyền vào cơ thể ông từ các ống tiêm nhỏ.
Thành phần chính của dịch dinh dưỡng là nước sinh mệnh, nước trong Dưỡng Sinh Trì cùng với nhiều loại linh dược khác nữa, một trong những thành quả của Khoa Học Thánh Viện và Luyện Đan Thánh Điện, Linh Dược Thánh Điện.
Lúc này, đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền suốt gần một tháng của Kiến Thư Tôn Giả bỗng nhiên nhúc nhích rồi mở ra một cách nhẹ nhàng, đó là đôi mắt già nua từng trải, lại có thêm sự sắc bén của trí tuệ của một bậc danh nhân.
Kiến Thư Tôn Giả nhìn lên một cái bóng đèn điện phát sáng trên trần nhà, ông mất một lúc lâu mới tỉnh táo rồi thở ra một hơi thật dài, tâm trạng của ông rất xấu, giống như là một cánh rừng sức sống dạt dào lại bị thiêu hủy bởi ngọn lửa vô tình, chỉ còn lại tàn tro cùng với tiếc nuối, hay có thể là hối hận và mờ mịt.
Kiến Thư Tôn Giả, một đời lao lực vì đào tạo nhân tài cho Kỷ Hằng Vương Triều, nhưng đến lúc cuối đời, ngay cả một ước muốn nhỏ nhoi là chết trong yên bình cũng không được, chính Kỷ Hằng Vương Triều đã ra tay tàn nhẫn, giết hại gia đình của ông, hay nói cách khác, chính tay ông đã bồi dưỡng ra kẻ thù diệt tộc!
Kiến Thư đang trầm tư nghĩ ngợi thì ông nghe thấy một giọng nói non nớt của một cô bé ở gần đó:
“Ông ơi, ông tỉnh lại rồi à?”
Tiếng nói hồn nhiên của cô bé giống như dòng nước suối thanh khiết trong lành giúp cho tâm hồn của ông thoải mái, một cánh rừng bị cháy thành tro nay lại đón nhận dòng suối của sinh mệnh tuyệt vời.
Kiến Thư Tôn Giả dời ánh mắt nhìn sang một cái ghế gần giường bệnh, ông thấy một đứa trẻ đang ngồi trên ghế, đứa trẻ vẫn còn ôm lấy một con mèo trắng và dùng ngón tay đùa nghịch với nó, cô bé đang mặc một bộ đồ đẹp đẽ mà Kiến Thư Tôn Giả chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Cô bé này chính là Trần Nghiên Trúc, một đứa trẻ ngây thơ thuần khiết luôn theo sau Chu Tĩnh Nhi.
Trần Nghiên Trúc thấy Kiến Thư Tôn Giả nhìn sang mình, cô bé lập tức nhảy khỏi ghế rồi nói với giọng điệu vui mừng trong khi cầm lấy một thiết bị kỳ lạ.
“Chị Tĩnh Nhi, ông cụ tỉnh lại rồi, chị mau mau đến đây đi!!”
Một tiếng nói của phái nữ khác phát ra từ thiết bị kỳ lạ: “Thật vậy à? Chị sẽ nói với sư phụ sau đó đến chỗ của em liền, em đợi một chút nhé, đừng để ông cụ đó đi lạc!”
Thiết bị đó là một cái đồng hồ đeo tay được tích hợp nhiều chức năng bao gồm cả liên lạc hay quét hình sinh vật và cảnh báo nguy hiểm, một trong những vật phẩm bán chạy nhất của Khoa Học Thánh Viện, nó còn là mốt thời thượng của giới trẻ hiện nay.
Kiến Thư Tôn Giả không khỏi cười khổ, ông là nhân vật cỡ nào, làm sao có thể đi lạc chứ?
“Cô bé, nơi đây là đâu, có thể ông lão này biết được không?” Kiến Thư Tôn Giả hiền hòa nói, cơ thể ông nặng trĩu, không có sức ngồi dậy nên đành phải nằm một chỗ.
Trần Nghiên Trúc rón rén quan sát Kiến Thư bởi vì cô bé chưa từng nói chuyện với ông lão xa lạ này bao giờ, không biết tính cách của ông lão ra sao, Nghiên Trúc chỉ nhận nhiệm vụ trông chừng ông lão vào lúc rảnh rỗi.
Nghiên Trúc lấy hết dũng cảm rồi trả lời Kiến Thư, lời nói nhỏ nhẹ, hơi rụt rè một chút:
“Ông ơi, nơi này là bệnh viện trên Quang Minh Thánh Điện của Quang Minh Giáo Đình.”
Kiến Thư Tôn Giả nghe xong, ông ta rơi vào trầm tư: “Bệnh viện? Quang Minh Thánh Điện? Giáo Đình?”
Bệnh viện là một từ ngữ rất lạ đối với ông, còn Quang Minh Giáo Đình thì ông biết, Văn Phác Chân, Trương Hằng đến từ tổ chức đó, xem ra ông đã được bọn họ đưa về Quang Minh Thánh Điện để chữa trị, có vẻ như họ là người tốt.
“Ông ơi, ông hãy nằm nghỉ đi nhé, đừng vận động vì bác sĩ nói nếu như vận động thì vết thương sẽ nghiêm trọng hơn đấy!” Trần Nghiên Trúc nhu thuận nói.
“Cảm ơn, ông tên là Phan Kiến Thư.”
Kiến Thư Tôn Giả cười nhẹ, càng nhìn vào Trần Nghiên Trúc thì ông càng nhớ lại ký ức về những đứa trẻ con của ông vào lúc nhỏ tuổi, đó là ký ức khắc sâu vào linh hồn của ông, nhưng giờ đây bọn trẻ hồn nhiên vô tư kia đã bị giết hại bởi Kỷ Hằng Vương Triều, nội tâm của ông rất đau đớn và day dứt.
Nghiên Trúc mỉm cười nói: “Con tên là Trần Nghiên Trúc, Nghiên là xinh đẹp tươi thắm, còn Trúc là cây trúc.”
“Con nghe sư phụ của chị Tĩnh Nhi nói sau này ông sẽ là một thành viên của Giáo Đình, vậy nên từ đây về sau ông cứ gọi con là Nghiên Trúc nhé.”
“Nghiên Trúc à, con là một đứa trẻ ngoan.” Phan Kiến Thư bật cười rồi nói, nụ cười của ông rất hiền hòa, giống như một người ông đang nhìn vào đứa cháu vậy. Đã lâu rồi, ông không nói chuyện tự nhiên và vui vẻ đến như thế, nhưng có gì đó sai sai ở đây thì phải, từ lúc nào ông đồng ý làm việc ở Giáo Đình chứ?
Con mèo trắng lười biếng liếc Phan Kiến Thư một cái rồi kêu: “Meow!”
“Một khúc xương già cỗi, nếu như dám có ý đồ xấu với Nghiên Trúc thì bổn Miêu sẽ cho khúc xương già này vỡ đôi!” Con mèo trắng nghĩ thầm, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Phan Kiến Thư khiến ông ta cảm thấy lạnh lẽo.
“Này, Nghiên Trúc, tôi trở về rồi đây!!”
Một đứa trẻ khác chợt đẩy cửa vào rồi nói, vì hơi phấn khích nên giọng nói to hơn bình thường, đứa trẻ vừa nói xong thì nhìn thấy Nghiên Trúc và Kiến Thư, đặc biệt Kiến Thư đã tỉnh lại từ lúc nào, gương mặt đỏ lên vì ngại ngùng.
Nghiên Trúc không để ý tới vẻ mặt đỏ hồng của Naela, cô bé chạy đến gần Naela rồi vui mừng nói:
“Naela! Cậu trở về rồi sao?”
“Đúng vậy, sư phụ của tôi đến Quang Minh Thánh Điện nên tôi cũng theo sư phụ về đây, tôi còn có quà tặng cho cậu này, tôi đặc biệt xếp hàng mua đậu hũ ngọt từ bà nội của cậu đấy nhé!” Naela vừa cười nói vừa đong đưa một tô đậu hũ ngọt, nó được giữ nhiệt rất tốt nên vẫn còn nóng hổi.
Naela là em của Kai, một cô bé tài giỏi đang theo học nghề nghiệp Tạo Tác Sư trong Công Hội Tạo Tác Sư tại Không Vũ Vương Thành, sư phụ là Nguyễn Trần Thái Dung, Hội Trưởng đương nhiệm. Vì tuổi tác gần gần nhau nên những đứa trẻ như Naela và Nghiên Trúc rất thân nhau, họ quý nhau như anh em ruột thịt vậy.
Bà nội của Nghiên Trúc là Trần Loan, một đầu bếp làm món đậu hũ ngọt nóng hổi rất đắt hàng. Vì Nghiên Trúc đang theo học tập bên người Tĩnh Nhi nên ít khi đến Không Vũ Vương Thành để gặp bà nội, Naela biết điều đó nên cô bé mới mua quà tặng Nghiên Trúc mỗi lần có dịp trở về Quang Minh Thánh Điện.
Nghiên Trúc tiếp lấy tô đậu hũ ngọt rồi ngửi một hơi thơm nức mũi, mùi hương dịu nhẹ này còn lan tỏa ra toàn bộ căn phòng.
“Cảm ơn cậu nhé Naela.”
“Không có gì.” Naela cười hì hì.
“Nhờ vào cậu mà tôi cũng ăn được một chén đậu hũ miễn phí.”
Nghiên Trúc không thể chờ đợi, cô bé cầm một cái muỗng định ăn đậu hũ ngọt thì một âm thanh lạ vang lên giữa căn phòng, bầu không khí trở nên yên tĩnh đến lạ thường, đó là âm thanh phát ra từ cái bụng của Phan Kiến Thư.
Nghiên Trúc hồn nhiên nói: “Ông cũng đang đói sao? Nghiên Trúc nhường lại cho ông nhé!”
Naela gật gù nói tiếp: “Chắc chắn rồi, ông lão này ngủ gần một tháng nên cảm thấy đói bụng là chuyện đương nhiên.”
Mặt của Phan Kiến Thư đỏ lên: “…”
Không còn từ nào diễn tả tâm trạng của Kiến Thư Tôn Giả, một nhân vật tầm cỡ của thế lực hai sao lại đi dành ăn của một đứa trẻ ngây thơ.
Kiến Thư Tôn Giả không thể từ chối, cuối cùng Trần Nghiên Trúc giúp ông lão ăn hết tô đậu hũ ngọt, nhưng cũng nhờ vào đó nên ông hiểu rõ tại sao ông lại đói bụng khi ngửi mùi hương từ tô đậu hũ kia, đó là một món ăn thần kỳ làm từ nguyên liệu tươi mới chứa nhiều linh khí, lại qua tay nghề chế biến của đầu bếp tận tâm giúp món ăn trở thành một liều thuốc bổ.
Đây là một món ăn nhẹ giúp con người hồi phục sức khỏe, thậm chí hiệu quả của nó còn hơn thế, nó giúp cho cơ thể Phan Kiến Thử hấp thụ dịch dinh dưỡng tốt hơn, phát huy ra hết hiệu quả dịch dinh dưỡng ông hấp thụ trong gần một tháng qua, ông lấy lại được một phần sức lực ngay gần như là lập tức, quả là một loại thực dưỡng tốt.
Bỗng nhiên, một nhóm người mở cửa bước vào phòng, một người đàn ông lớn tuổi lên tiếng nói với tâm trạng vui vẻ:
“Kiến Thư Tôn Giả, cuối cùng ông tỉnh lại rồi, chúng tôi rất lo lắng cho ông đó!”
Người đàn ông lớn tuổi đi đầu là Văn Phác Chân, người đi chung ông là Chu Tĩnh Nhi, Võ Gia Hiệp, Võ Gia Hân, Trần Đình Hải cùng với năm sáu người lớn tuổi khác, bọn họ cũng tham gia vào kế hoạch xây dựng học viện cao cấp nhất của Giáo Đình, vì thế khi nghe tới cái tên Kiến Thư Tôn Giả, ai nấy đều kích động, muốn gặp gỡ nhân vật tầm cỡ này ngay tức khắc.
“Đây là Kiến Thư Tôn Giả nổi tiếng sao?”
Cả nhóm người bao gồm Văn Phác Chân đứng hình khi nhìn thấy cảnh bên trong phòng bệnh.
Trần Nghiên Trúc đang cầm lấy một cái muỗng đưa đậu hũ ngọt vào miệng của Phan Kiến Thư, đặc biệt vị Kiến Thư Tôn Giả còn thể hiện ra bộ mặt hạnh phúc sáng ngời ngợi.
Văn Phác Chân dụi mắt cho thật sạch rồi nói: “Hình như chúng ta nhận lầm người!”
Kiến Thư Tôn Giả nhận ra sự xuất hiện của nhóm người khác, ông ta giật mình, vội vàng thu hồi biểu lộ hạnh phúc, ông ta hắng giọng nói:
“Xin chào Phác Chân đạo hữu, cảm ơn đạo hữu vì đã cứu tôi, tôi sẽ nhớ kỹ...”
Kiến Thư còn chưa nói hết lời, Chu Tĩnh Nhi đột nhiên bão nổi vì cô thấy đôi mắt của Nghiên Trúc đỏ ửng như bị người khác ăn hiếp tới khóc vậy:
“Ai cho phép ông ức hiếp Nghiên Trúc hả!”
Tĩnh Nhi siết nắm đấm, linh áp tỏa ra từ cô khiến cho cả căn phòng trầm trọng, cảm giác ngột ngạt bao phủ mọi người, Kiến Thư chịu đựng uy áp lớn nhất khiến cho ông biến sắc, ông chưa bao giờ cảm nhận được uy áp nguy hiểm đáng sợ đến như vậy, giống như không thứ gì có thể chống lại Chu Tĩnh Nhi.
Chu Tĩnh Nhi, Cửu Thế Chân Tiên Thánh Thể!
Đây là một tồn tại Thánh Cảnh luân hồi chín lần, đồng nghĩa với việc Chu Tĩnh Nhi rèn luyện Chân Tiên Thánh Thể chín lần, một loại thể chất tiếp cận Thần Thể!
Cô ấy thậm chí còn mạnh hơn cả Ngọc Trang vào thời điểm Ngọc Trang chưa nắm giữ Quang Minh Thần Thể.
“Chị Tĩnh Nhi, em không sao đâu, vì ông ấy khen đậu hũ ngọt của bà nội nên em rất xúc động.” Trần Nghiên Trúc vội vàng giải thích.
“Mọi việc là như vậy à? Xin lỗi ông lão vì đã trách oan cho ông.” Chu Tĩnh Nhi thở dài một hơi rồi nhẹ giọng nói với Phan Kiến Thư.
Phan Kiến Thư lắc đầu nói: “Không sao, tôi có thể lý giải hành động bắt nguồn từ sự quan tâm đó, bất cứ người nào tiếp xúc với Nghiên Trúc thì cũng sẽ cảm thấy thương mến cô bé.”
“Chào mừng đến với Quang Minh Giáo Đình, Kiến Thư Tôn Giả, từ nay về sau, ông sẽ là một thành viên của Giáo Đình giống như tôi.” Văn Phác Chân đề cao giọng nói một cách phấn khích để thay đổi bầu không khí.
“Này này, mọi người, để tôi giới thiệu, đây là Kiến Thư Tôn Giả, Viện Trưởng của học viện lớn nhất Kỷ Hằng Vương Triều, là thầy giáo của hàng chục ngàn tu sĩ.”
“Còn đây là những người sẽ trở thành giáo viên dạy học trong tương lai…”
Văn Phác Chân cùng mọi người bắt đầu cuộc trò chuyện vui vẻ trong sự vô lực của Phan Kiến Thư, vẫn là câu hỏi cũ, từ lúc nào ông đồng ý gia nhập Giáo Đình rồi hả? Tuy vậy, Kiến Thư lại không nói ra lời, một phần vì sự chân thành của Văn Phác Chân và mọi người, phần còn lại thì ông sợ rằng họ sẽ rút ống truyền dịch dinh dưỡng rồi đá ông ra khỏi Quang Minh Thánh Điện sau khi ông từ chối lời mời.
Chu Tĩnh Nhi, Trần Nghiên Trúc và Naela thì rời khỏi phòng từ lâu để đi dạo chơi.
Hơn nửa giờ qua đi, người trong phòng chợt nghe thấy âm thanh ồn ào vọng vào từ bên ngoài.
Phan Kiến Thư đưa mắt nhìn sang cửa sổ rồi hỏi: “Tại sao bên ngoài lại ồn ào vậy?”
“Ồ, tôi còn chưa nói cho ông biết, người của Tử Vi Kiếm Tông sẽ đến Quang Minh Thánh Điện để thăm hỏi Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.”
“Người của Tử Vi Kiếm Tông đến Giáo Đình? Họ là ai?” Kiến Thư ngạc nhiên.
“Người dẫn đầu là Tử Vi Cửu Kiếm thế hệ trước, Diệp Vô Ưu.” Phác Chân thản nhiên trả lời.
“Số người còn lại thì hình như là Tử Vi Cửu Kiếm thế hệ mới, trong đó có cả Tử Vi Đệ Nhất Kiếm, Thiên Trúc Tiên Nữ, Liễu Tịnh Kỳ.”
“Diệp Vô Ưu và Thiên Trúc Tiên Nữ Liễu Tịnh Kỳ?” Kiến Thư tỏ thái độ ngưng trọng.
“Nếu ông thấy hiếu kỳ thì chúng ta hãy ra bên ngoài quan sát họ.” Văn Phác Chân đề nghị.
“Được, hiếm khi được nhìn thấy nhân vật nổi tiếng của Tử Vi Kiếm Tông ở khoảng cách gần!” Kiến Thư liền gật đầu đồng ý.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
96 chương
36 chương
87 chương
70 chương