Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 816 : đế nhãn thần thú
Sau khi nghe Dị Hồn nói xong, Kinh Thần Hạo siết chặt nắm đấm, vẻ mặt băng lãnh nhìn chằm chằm vào Dị Hồn, nếu như ông đủ thực lực thì ông đã xông lên đánh chết tên khốn kiếp dám đòi mạng của con trai ông.
Những người khác cũng chẳng tốt hơn là bao, bị một tu sĩ đến từ bên ngoài uy hiếp trắng trợn, không hề kiêng nể, mà tu sĩ đó còn là ma đầu vấy máu của hàng trăm triệu sinh linh, bọn họ sao không phẫn nộ?
Di Hồn cười nhạt bỏ mặc hàng trăm ánh mắt giết người khác, mục tiêu của hắn là Kinh Nhân Đức, ở đây, hắn chỉ chú ý Lý Quỳnh Chi mà thôi, những người khác giống như không khí vậy, không cần quan tâm, nếu bọn họ dám xông lên, cứ việc giết sạch là được.
Dị Hồn lạnh nhạt mở miệng nói ra: “Suy nghĩ xong rồi chưa?”
Lý Quỳnh Chi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Dị Hồn, một thân mảnh mai đương đầu với Dị Hồn cùng vô số linh hồn khốn khổ, cô trông giống như một con thuyền cô độc đang trôi dạt trên biển, bốn phương tám hướng là bão tố, sóng biển đánh ầm ầm muốn quật đổ con thuyền.
“Ta không cần suy nghĩ!”
“Dị Hồn, tội nghiệt của ngươi quá lớn, hôm nay, nhân danh Điện Chủ của Quang Minh Giáo Đình, Lý Quỳnh Chi này phải bắt ngươi về thẩm phán!”
Tiếng nói của Lý Quỳnh Chi vang lên một cách hùng hồn, cùng lúc đó, cô cầm lấy một cây roi dài, thân mặc chiến giáp, sau lưng là một đôi cánh màu đỏ như ngọc, bên cạnh cô là Long Lân Ma Viên đang gào thét trợ uy, còn có Bạch Dực Sư Vương trừng mắt nộ hống.
Long Lân Ma Viên, cảnh giới Ngũ Dương sơ kỳ, lực chiến áp thẳng trung kỳ!
Bạch Dực Sư Vương, cảnh giới Ngũ Dương trung kỳ, nhưng lực chiến lại vượt qua nửa bước Lục Dương kỳ!
Lý Quỳnh Chi, Điện Chủ của Tuần Thú Thánh Điện, có một bãi chăn nuôi lớn trong Huyễn Linh Chiến Trường, hơn một ngàn thành viên ngày đêm nuôi dưỡng các loại hung thú từ gia cầm cho đến thú dữ, rồi bán chúng đi như thức ăn hoặc thú cưỡi, một ngày thu về cả đống tài nguyên tu luyện, tu vi của cô sau khi trải qua hơn hai mươi lăm ngày đã đạt đến Ngũ Dương trung kỳ, vượt qua cả Thanh Vũ!
Năm vầng Mặt Trời treo cao ở sau lưng Lý Quỳnh Chi tạo thành Pháp Thần Thánh Môn!
Chiến Thánh Pháp Tướng của cô là một người khổng lồ cao hơn trăm mét, người đó đang ngồi trên một ngai vàng to lớn hùng vĩ, chỉ cần lẳng lặng ngồi yên một chỗ nhưng lại tạo ra lực áp bách khủng khiếp không cách nào hình dung, giống như Đế Vương đang nhìn xuống người phàm, lại giống như Chúa Tể của rừng xanh, một mệnh lệnh vừa ra, hàng ngàn hung thú liền nhào tới cắn xé kẻ địch!
Chiến Thánh Pháp Tướng, Thần Nữ Đế Vương!
Long Lân Ma Viên quay người quan sát Lý Quỳnh Chi một cái, nó khom người cúi đầu thật sâu, không dám nhìn thẳng vào cô ấy.
Bạch Dực Sư Vương thu liễm lại tính cách cuồng bạo, nó đứng ở một bên ngai vàng như hộ vệ trung thành tận tâm.
Mọi người mở to mắt hết cỡ để chiêm ngưỡng Lý Quỳnh Chi, một cảm giác rung động đánh mạnh vào tâm linh của bọn họ, không thể nào tưởng tượng được rằng, một Điện Chủ của Quang Minh Giáo Đình lại thể hiện ra khí chất, sức mạnh trên cả tuyệt vời như thế.
Dị Hồn kinh nghi, vẻ mặt ngoài ý muốn, hắn trầm giọng khẳng định: “Pháp Tướng kỳ!”
“Thì ra đây là thực lực chân chính của cô, Lý Quỳnh Chi, là ta đã khinh thường cô rồi!”
Lần gặp gỡ trước đó, Dị Hồn rút lui vì nhận thấy mối nguy hiểm từ Lý Quỳnh Chi, hắn tưởng rằng Lý Quỳnh Chi là một thiên tài khiêu chiến vượt cấp nên một phân thân nhỏ nhoi của hắn không thể nào chiến thắng, có đánh cũng vô ích, lần này, hắn chuẩn bị một phân thân khủng bố hơn, nhưng mọi chuyện lại mất khống chế một lần nữa.
Thần Nữ Đế Vương hờ hững nói ra, âm thanh như vọng xuống từ trời cao, không thể nắm bắt, không thể nào ngăn cản: “Pháp Tướng? Không phải, nhưng cũng không khác là bao!”
Dị Hồn mặt không biểu tình, giọng nói to rõ: “Pháp Tướng kỳ, mặc dù ngoài ý muốn như chưa đánh thì chưa thể kết luận thắng thua, chiến một trận đi!”
Linh hồn giông tố đen đậm đặc phát ra âm thanh quỷ khóc sói tru: “Gào!”
Dị Hồn thản nhiên nói: “Thật đúng lúc, đằng sau ta, thứ đó cũng chính là Pháp Tướng!”
“Dị Hồn Luân Chuyển, Chư Quỷ Già Thiên!”
“Ra đây cho ta!”
“Âm Lôi Địa Ma, Xạ Nhật Địa Ma, Phá Âm Địa Ma, Sát Sinh Địa Ma, Kịch Độc Địa Ma, Hành Quyết Địa Ma, Tốc Kiếm Địa Ma, Sơn Đao Địa Ma, Thực Hồn Địa Ma, Thủy Quái Địa Ma!”
Vù! Vù! Ầm! Ầm! Ầm!!
Từng đợt chấn động vô hình tràn lan ra từ vị trí Dị Hồn, mười bóng người khổng lồ cao cả trăm mét lần lượt bức ra từ linh hồn giông tố, mỗi lần chúng bước ra đều có rất nhiều linh hồn rít gào trèo lên rồi dung hợp vào thân thể của chúng, sau đó, giông tố biến mất, chỉ để lại Dị Hồn cùng với mười quỷ hồn đang sợ, chúng không nói không rằng, đưa đôi mắt âm u nhìn thẳng vào Lý Quỳnh Chi.
Âm Lôi Địa Ma, lôi điện bao phủ cơ thể của nó, đó là âm lôi, một loại lôi điện mạnh mẽ, không mang thuộc tính chí dương chí cương như các loại lôi điện bình thường, đặt tính của nó là chí âm chí nhu, cực kỳ khó giải quyết.
Xạ Nhật Địa Ma đang cầm chắc một cây cung khổng lồ làm từ xương trắng, đôi mắt như Diều Hâu, tinh chuẩn, nghiêm túc.
Phá Âm Địa Ma thì ba đầu sáu tay, miệng rộng quá cỡ, sáu tay cầm sáu chuông đồng, một khi nó nổi điên, dùng ra tuyệt kỹ thì sinh linh trong vòng một trăm km đừng hòng sống sót, tất cả đều bị âm thanh trùng kích, thân thể, linh hồn biến thành bụi phấn.
Sát Sinh Địa Ma hai tay đang cầm hai cây chùy lớn, sau lưng có một đôi cánh thịt màu đỏ, thị huyết tàn bạo.
Kịch Độc Địa Ma thì ghê tởm với hình dạng ướt át, chất lỏng độc tính cực mạnh tràn ra ngoài da, khó ưa khó nhìn.
Hành Quyết Địa Ma cầm một cây đao dài hơn cả chiều cao của nó, một đao chém xuống, không kể nào chạy thoát.
Tốc Kiếm Địa Ma lạnh nhạt, nó sử dụng một thanh kiếm mỏng, trong khoảng thời gian một cái nháy mắt đủ để nó giết hơn mười người, một kiếm xuyên tim, một kiếm xuyên đầu, trực tiếp đánh tan linh hồn.
Sơn Đao Địa Ma, to lớn như thiết giáp, mấy chục cây đao cắm sâu vào thân thể nó, lâu lâu nó lại cầm lấy một cây đao rồi rút ra, máu tươi màu xanh phun trào, nó cảm thấy không thú vị, thế là nó để cây đao vào vị trí cũ.
Thực Hồn Địa Ma, gầy còm như que củi, một cái lưỡi dài màu đỏ mọc ra từ miệng của nó, chiều dài ít nhất là một trăm mét, chiếc lưỡi này có khả năng rút hồn kẻ địch, một lưỡi ăn một linh hồn, tuyệt đối đừng khinh thường nó.
Thủy Quái Địa Ma, xung quanh nó toàn là nước, nước này lại ăn mòn linh lực, nếu bị nó nuốt sống thì đừng hòng thoát chết.
Mười loại quỷ hồn mang sắc thái khác nhau, quỷ dị, đáng sợ, khủng bố, cảm giác u ám lạnh lẽo ngàn ngập trong không gian xung quanh vương thành.
Các Mạo Hiểm Giả hoảng sợ tới mức lùi ra thật xa, Trương Thanh Nguyên lấp bấp nói: “Cảnh giới của bọn nó giống như là tu sĩ Lục Dương sơ kỳ!!!”
Pháp Tướng của Dị Hồn tạo ra bọn chúng, mười quỷ hồn Pháp Tướng sơ kỳ!
Dị Hồn nhẹ nhàng nói ra: “Xin tự giới thiệu, Pháp Tướng của ta, Dị Hồn Quỷ Giới!”
Dị Hồn ngừng lại trong giây lát, hắn dời tầm mắt vào nơi khác rồi cất tiếng nói lạnh nhạt: “Bấy nhiêu đã đủ bức ngươi xuất hiện rồi chứ?”
Mọi người nghi ngờ nhìn theo tầm mắt Dị Hồn, một vài tiếng vỗ tay vang lên từ nơi đó, đồng thời, một người thanh niên bỗng nhiên bước ra từ hư không, hắn mặc một bộ giáo phục màu trắng hiện đại trang trọng với họa tiết tô điểm nổi bật màu hoàng kim lấp lánh.
Trương Thanh Nguyên giật mình, cậu ta hét to một tiếng: “Ngài Giáo Hoàng?!”
“Giáo Hoàng, ngài ấy cũng đến đây rồi sao?”
“Là Giáo Hoàng đại nhân!”
“Giáo Hoàng vô địch, Dị Hồn làm sao là đối thủ của ngài ấy chứ?”
Thanh Vũ bỏ pháp thuật hệ ánh sáng, nó che dấu Thanh Vũ khỏi tầm mắt và thần thức của tu sĩ yếu hơn, hắn bay lên bầu trời, một đôi cánh hoàng kim mở rộng sau lưng hắn, Thánh Thuẫn chuyển động chậm rãi nhẹ nhàng, Thánh Hoàn vờn quanh như vệ tinh thân thiết.
Thanh Vũ gật đầu với Lý Quỳnh Chi, kế tiếp, hắn đánh giá Dị Hồn cùng mười quỷ hồn cường đại kia rồi thản nhiên nói ra:
“Dị Hồn, ngươi biết ta rồi chứ?”
Dị Hồn thành thật trả lời: “Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, kẻ dám chạm tay vào Thiên Linh Phá Diệt trận, dùng cách thức khó hiểu để thu phục Quỷ Vương dưới tay ta, làm sao ta lại không biết ngươi?”
Thanh Vũ lạnh lùng nói: “Nếu đã biết mặt, vậy thì chiến đi!”
Pháp Thần Thánh Môn vận chuyển, năm vầng Mặt Trời tỏa ra hào quang rực rỡ.
Bi Niệm Thủy Thần xuất hiện, một thân cao trăm mét màu lam huyền bí, đầu đội vương miện, một đôi mắt bi thương như đang rơi lệ vì chúng sinh.
Dị Hồn biến thành một quỷ hồn cao trăm mét, toàn thân đang bốc cháy, ngọn lửa màu xanh lục, khí thế của hắn tăng nhanh chóng, vượt qua Pháp Tướng sơ kỳ, gần đạt đến Pháp Tướng trung kỳ!
Chiến trường giữa hai bên thể hiện sự đối nghịch rõ ràng, một bên quỷ hồn rùng rợn, một bên thì ánh sáng rực rỡ xua tan bóng đêm.
Dị Hồn há miệng phun ra một chữ: “Sát!”
Vù! Vù!
Mười quỷ hồn cùng nhau tấn công bằng cách khác nhau mà chúng am hiểu, Dị Hồn biến thân thành quỷ lửa khổng lồ, càn quét tới Thanh Vũ.
Lần trước, hắn dùng thủ đoạn nhỏ khiến Bạch Trọng Quỷ Tôn của Ác Quỷ Điện tìm đến Thanh Vũ, không ngờ Bạch Trọng Quỷ Tôn đi một chuyến rồi trở về, lại không nói nhiều về chuyện đã xảy ra, cho nên Dị Hồn tin chắc rằng Thanh Vũ đã đánh bại Bạch Trọng Quỷ Tôn, thực lực mạnh hơn Pháp Tướng sơ kỳ.
Vì thế, hắn phải tự mình chiến đấu với Thanh Vũ!
Mười quỷ hồn khác chọn mục tiêu là vương thành, chúng muốn giết chết Kinh Nhân Đức.
Lý Quỳnh Chi cản đường mười quỷ hồn kia, Thần Nữ ngồi trên ngai vàng, cao cao tại thượng, lại như Nữ Đế hoang dã bá đạo vô song!
“Tuần Thú Thánh Vật, Đứng Trên Muôn Loài!”
Đứng Trên Muôn Loài, một loại quyền năng của Tuần Thú Thánh Vật, giúp lực chiến của Lý Quỳnh Chi tăng gấp mười lần, thậm chí sinh ra uy áp chấn nhiếp hung thú.
Thần Nữ Đế Vương cao ngạo nói ra: “Kết Giới Triệu Hồi!”
Xẹt!
Một khoảng không gian xuất hiện, lấy Thần Nữ Đế Vương làm trung tâm, nó lan tỏa ra xung quanh với tốc độ chóng mặt, chưa đầy một giây liền bao phủ mười quỷ hồn, đưa bọn chúng vào kết giới của Lý Quỳnh Chi.
Kết Giới Triệu Hồi, kỹ năng cấp cao của Triệu Hồi Thánh Thuật, tạo ra một kết giới vây nhốt kẻ địch, triệu hồi hung thú, lực chiến hung thú tăng lên 50%, lực chiến của kẻ địch giảm từ 0 - 25% tùy theo cảnh giới chênh lệch với người sử dụng.
Tuần Thú Thánh Vật gia tăng hiệu quả của Kết Giới Triệu Hồi giúp Lý Quỳnh Chi giảm linh lực tiêu hao khi triệu hồi hung thú xuống 50%, giảm 25% lực chiến của kẻ địch bất kể cảnh giới gì, đòn đánh của Tuần Thú Thánh Vật có thêm đặc tính áp chế khiến kẻ địch sợ hãi, tan vỡ.
Cảnh giới của Lý Quỳnh Chi là Ngũ Dương trung kỳ, là thiên tài ba sao toàn năng nhờ vào Thiên Phú Chi Tinh, tính thêm kỹ năng Thánh Kỵ Sĩ, đặc hiệu từ Hồng Y Thánh Trang và sức mạnh của Thánh Vật, Kết Giới Triệu Hồi, sức mạnh hiện giờ của cô là không thể đo lường!
“Cuối cùng, Thần Nữ Đế Vương nhìn xuống vạn vật, làm sao lại thiếu một thú nuôi?”
“Ra đi!”
Pháp Thần Thánh Môn liền tan vỡ, năm vầng Mặt Trời chuyển đổi vị trí, chúng tập trung lại gần nhau như thể năm con mắt của một con quái vật vô hình nào đó đang ở bên trong không gian tăm tối, còn năm con mắt khác vẫn đang nhắm lại, chưa có dấu hiệu mở ra.
“Đế Nhãn Thần Thú!”
Đế Nhãn Thần Thú chính là ánh mắt giúp Thần Nữ Đế Vương trông coi toàn cõi, phán định sinh tử chúng sinh, hay nói chính xác hơn, nó là một phần của Lý Quỳnh Chi, đó tâm cảnh, đó là Thần Thông mà cô sáng tạo!
Năm con mắt tỏa sáng như Thái Dương hiển hiện sau đầu Thần Nữ Đế Vương, quỷ hồn hung ác vừa nhìn thấy năm con mắt kia, chúng lập tức đứng hình, vẻ mặt kinh hãi.
Thần Nữ Đế Vương liếc Dị Hồn đang đại chiến với Thanh Vũ, rồi đưa mắt chuyển sang vùng trời khác, điềm tĩnh nói ra:
“Dị Hồn Thánh Thể, là bán Thần Thể, nó cho phép ngươi nuốt linh hồn của sinh linh rồi biến thành một bản thể khác.”
“Đừng nấp nữa, ra đây đi!”
Dị Hồn đang chiến đấu với Thanh Vũ bỗng nhiên lùi lại, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Bất chợt, một Dị Hồn khác hiện thân, hắn cũng đi chung mười quỷ hồn khác biệt nhau, hắn nghi hoặc hỏi: “Sao các ngươi lại biết về thể chất của ta?”
Thanh Vũ cười khẽ, thản nhiên nói ra một chữ duy nhất: “Đoán!”
Hai Dị Hồn lực chiến Pháp Tướng trung kỳ, hai mươi quỷ hồn lực chiến Pháp Tướng sơ kỳ!
Đội hình này quá xa hoa so với một vùng hoang dã ở phía đông Thiên Quy Đảo, một kẻ được Quỷ Hoàng chống lưng làm sao lại yếu đuối như lời đồn?
Dị Hồn Chân Quân? Thế nhân ngu muội mà thôi!
Thanh Vũ nghiêm túc nói ra: "Ta cũng nên dùng ra một chút thực lực chân chính."
"Thánh Giả Chi Nộ, Nộ Niệm Hỏa Thần!"
"Nhân Đức, cho ta mượn nghiệp hỏa dùng một chút!"
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
96 chương
36 chương
87 chương
70 chương