Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 809 : ngũ phương tiên phủ!
Bên trong mỏ kim loại Hoàng Cương Kim Thiết lại có một quái vật, mà nó còn đánh Tông Chủ bị thương, các trưởng lão, thậm chí là Mạc Trung Kiên cũng không hề hay biết, bọn họ dời ánh mắt về phía Mạc Ảnh Kháng như thể đang nghi vấn.
Mạc Ảnh Khang bị mọi người nhìn trân trân, ông ta cười khổ giải thích: “Dạo này tình hình Tử Vi Châu biến động, cho nên tôi muốn chuẩn bị một chút, vốn định thu thập ít Hoàng Cương Kim Thiết cấp năm, nhưng vì tính tò mò nên tôi đi xuống sâu hơn nữa và gặp phải con quái vật đó, nó vừa thấy tôi liền tấn công một cách mãnh liệt, tôi không địch lại nó nên rút lui, chờ ngày sau tìm tòi lai lịch của nó.”
Mạc Trung Kiên gật gù nói: “Truyền ngôn nói về Tổ Sư khai sáng tông môn không sai, chắc hẳn Tổ Sư từng chiến đấu với quái vật giành lấy kim thiết cấp sáu để luyện chế vũ khí.”
Mạc Ảnh Khang nghiêm nghị nói: “Không được để lộ bí mật này cho người ngoài biết!”
“Vâng thưa Tông Chủ đại nhân!” Các trưởng lão gật đầu liên tục, vẻ mặt vừa vui vừa buồn, vui vì mỏ kim loại quý giá hơn những gì họ biết, buồn vì có quái vật ngăn cản bọn họ đào kim loại, ngũ vị tạp trần, giống như có một bàn thức ăn thịnh soạn nhưng lại không thể ăn vì chúng bị người khác hạ độc.
Ảnh Khang chú ý tới biểu tình đạm mạc của Lilith và Thanh Vũ, hai người họ không hề tỏ ra giật mình hay gì khác ngoại trừ một chút cảm xúc ngạc nhiên.
Thế là ông quyết định lên tiếng hỏi: “Chẳng hay vị đạo hữu này đã từng thăm dò mỏ kim loại?”
“Đừng gọi đạo hữu, cứ gọi là Điện Chủ hoặc Lilith bình thường được rồi!” Lilith cười khẽ, cô không quen lễ nghi của thế giới tu sĩ.
“Tôi chưa từng xuống dưới mỏ quặng và cũng không cần, tôi chỉ thăm dò toàn cảnh bằng thần thức mà thôi!”
“Thần thức?” Mạc Ảnh Khang và mọi người kinh ngạc đến ngây người, thần thức mạnh cỡ nào mới xuyên thấu đến độ sâu có Hoàng Cương Kim Thiết cấp sáu chứ? Mà lại nếu thần thức xuống được tới đó thì sẽ bị tấn công bởi quái vật, nhẹ thì bị thương rơi vào trạng thái suy yếu, nặng thì linh hồn bị xé rách, rất đáng sợ trừ khi…
Nghĩ đến đây, hai mắt Mạc Ảnh Khang và Mạc Trung Kiên lóe lên ánh sáng trí tuệ, một người là Tông Chủ, một người là Nhị Trưởng Lão, bọn họ không phải là người ngu dốt không biết suy nghĩ lợi hại.
Mạc Ảnh Khang quyết định làm đồng minh Giáo Đình mặc dù Giáo Đình đang chuẩn bị khai chiến với nhiều kẻ thù mạnh mẽ vì ông nhận được tin tức từ Mạc Ảnh Quân.
Mạc Ảnh Quân từng tham dự vào chuyến đi nguy hiểm Vạn Thú Uyên, trong đó cậu ta nhìn thấy Giáo Hoàng ở lại đại chiến với những tồn tại mạnh mẽ đáng sợ mà không quay đầu bỏ chạy tìm đường sống như bao người khác, hơn nữa, Giáo Hoàng vẫn còn sống!
Điều này chứng tỏ bọn họ không thể đánh giá Giáo Hoàng theo bề ngoài như bao tu sĩ khác!
Còn vấn đề tín nhiệm giữa đôi bên, Mạc Ảnh Khang hoàn toàn tự tin, thử hỏi một người đứng đầu thế lực hai sao nào dám rút đao bảo vệ người phàm, thậm chí không tiếc khai chiến với nhiều thế lực hai sao khác?
Tấm lòng chính nghĩa đó mới là thứ đáng trân trọng!
Thế giới tu sĩ, minh tranh ám đấu, không tiếc dùng thủ đoạn tàn nhẫn vô nhân đạo, có được một người bạn đồng hành đáng tin cậy là điều quý giá không gì có thể sánh bằng!
Ảnh Khang quan sát thái độ của Lilith và Giáo Hoàng, trong cuộc họp, bọn họ khâm phục khả năng nói chuyện của Lilith, Giáo Hoàng ở một bên, không hề phản đối cho thấy Thanh Vũ rất coi trọng Lilith, mà Lilith lại tỏ ra kính trọng Thanh Vũ.
Tổng họp mấy yếu tố, Ảnh Khang cho rằng Lilith không phải chỉ là một người trợ giúp Thanh Vũ nói về hợp tác, chắc chắn Lilith là một người rất quan trọng trong Quang Minh Giáo Đình!
Cho nên, Mạc Ảnh Khang cả gan thăm dò, giọng nói khó khăn: “Không biết Điện Chủ có cách nào giải quyết quái vật bên dưới? Nếu như thành công, năm phần mười sản lượng kim thiết sẽ thuộc về Quang Minh Giáo Đình, tôi lấy danh dự Tông Chủ cam đoan không nói hai lời!!”
Các trưởng lão kinh hãi sau khi nghe lời nói của Ảnh Khang, mất đi năm phần mười sản lượng thì tông môn làm sao vận hành như bình thường được chứ? Bọn họ không dám đứng ra cãi lời của Tông Chủ.
Ảnh Khang không nhìn bọn họ, năm phần mười sản lượng đổi lấy tương lai thu thập kim thiết cấp sáu một cách dễ dàng, không bị quái vật tấn công, đâu có lợi, nào có hại, Mạc Ảnh Khang hiểu rõ trong tâm khảm.
Mà muốn tự mình xử lý con quái vật kia càng khó, Mạc Ảnh Khang nghi ngờ rằng phải có tu sĩ Pháp Tướng Thiên Tôn nhúng tay thì làm xong.
Lilith và Thanh Vũ bất ngờ vì lời đề nghị của Mạc Ảnh Khang, nếu đã là đồng minh, bọn họ sẵn lòng giúp đỡ một phen, coi như làm tăng tình cảm, nào đâu cần trả ơn gì?
Thanh Vũ nhìn sang Lilith rồi gật đầu một cái nhẹ, Lilith khẽ nói: “Chỉ là một con vật nhỏ khó tính, không phải là vấn đề gì khó khăn!”
Lilith nhắc tới quái vật thì muốn thể hiện thực lực của Giáo Đình, dùng sức mạnh tạo ra uy thế, khắc sâu ấn tượng mạnh mẽ của Giáo Đình vào trong tâm trí của Hoàng Cương Đao Tông, để sau này bọn họ chẳng dám có dị tâm, gây ảnh hưởng xấu đến Giáo Đình mà thôi.
“Không thành vấn đề?” Ảnh Khang hoảng sợ trong lòng.
Ông và mọi người chú ý Lilith, chỉ thấy Lilith nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng noãn đầy mị lực lên cao rồi nhấn xuống phía dưới mặt đất, cùng lúc đó, cả ngọn núi cao rung lắc mạnh vài giây.
Lilith hơi ngẩng đầu lên rồi cười nói: “Xong rồi! Tông Chủ có thể xuống dưới thu lấy nó.”
Thanh Vũ điềm tĩnh tiếp lời: “Nó là linh tính của một cây đao vỡ, vì nhiễm phải sát khí nên tính tình hung bạo, Lilith vừa xóa bỏ phần sát khí kia, sau này nó sẽ là một linh tính bình thường, tiềm lực phát triển cao, nên đưa nó khỏi mỏ quặng rồi đặt vào một cây đao khác mới phát huy hết uy lực vốn có của nó.”
“Còn phần cây đao vỡ kia, nó đã là một phần của mỏ quặng, hay là đừng chạm vào nó, nếu không ắt có tai ương.”
Thanh Vũ và Lilith nói xong, cả đám người vẫn chưa lấy lại tinh thần, bọn họ lâm vào mê man, nghi hoặc hoảng hốt vô định, rõ ràng là vấn đề khó khăn nhưng Lilith lại nhẹ nhàng giải quyết nó, chẳng cần nhích người một chút.
Mạc Ảnh Khang phấn chấn vì nhận ra áp lực bắt nguồn từ bên dưới ngọn núi chẳng còn tồn tại nữa, toàn thể nhẹ nhõm hơn nhiều, vì thế ông vui vẻ nói ra: “Cảm ơn Giáo Hoàng và Điện Chủ, tôi giữ sẽ lời, năm phần mười sản lượng kim loại, một chút cũng không thiếu!”
Tông Chủ quyết định, không ai dám phản đối, bọn họ nhìn ra Tông Chủ đang vui vẻ, tâm trạng hưng phấn, một biểu tình mà họ chưa từng nhìn thấy ở trên gương mặt Tông Chủ.
Còn bên Thanh Vũ và Lilith, vì sự nhiệt tình không cho từ chối ấy, hai người họ đành phải yên lặng coi như đồng ý, tuy họ chẳng dùng tới chúng nhưng để lại cho thế hệ trẻ trong học viện hay bán cho Mạo Hiểm Giả cũng là chuyện tốt.
“Nửa tháng sau, mời Tông Chủ đến dự lễ!” Thanh Vũ từ tốn nói ra.
Mạc Ảnh Khang nghiêm túc gật đầu: “Hoàng Cương Đao Tông sẽ tới đó trợ trận! Chúc Giáo Hoàng chiến thắng rạng rỡ, quét sạch kẻ địch!”
Hai bên không còn nói chuyện chính nữa, bọn họ ngồi nói chuyện chính, sau đó Ảnh Khang dẫn Thanh Vũ và Lilith đi tham quan Hoàng Cương Đao Tông, từ trên xuống dưới, tìm hiểu rõ ràng về cách thức hoạt động của một tông môn hai sao, bọn họ còn quan sát trận chiến giao hữu của Mạc Ảnh Quân và Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu.
Mạc Ảnh Quân cầm một thanh đao chiến đấu với Thiên Hải và Thanh Thu, tu vi Kết Đan trung kỳ, cảnh giới thứ nhất của tâm cảnh, đồng tu linh lực và thân thể, tự sáng tạo ra đao thuật ghê gớm là Kim Hoàng Cuồng Nộ Sư, dũng mãnh, thiện chiến, kết hợp với bảo vật Hoàng Cương Khí đẳng cấp Địa Vật hạ phẩm, lực chiến sánh ngang với Nguyên Anh sơ kỳ, thậm chí có phần nhỉnh hơn.
Thiên Hải, Thanh Thu cũng không phải kẻ yếu, tu vi của họ đều là Tam Dương hậu kỳ, dùng trang bị tốt nhất trong cảnh giới, lại sở hữu chiến ý bất khuất, sát khí khiếp người, thể hiện ra một phần uy năng của Thánh Thể, nhưng đối đầu với họ là Mạc Ảnh Quân, một người từng trải qua kiếp nạn sinh tử, vì thế hai bên đánh đến nửa giờ đồng hồ, trận đấu hấp dẫn nhiều đệ tử Hoàng Cương Đao Tông.
Kết quả là Mạc Ảnh Quân nhỉnh hơn đôi chút, cậu đang tính chủ động nhận hòa thì Thiên Hải và Thanh Thu đã rút khỏi vòng chiến, chủ động nhận thua khiến Mạc Ảnh Quân coi trọng hai người hơn một bậc.
Vừa có tài năng có thể phát triển, vừa có tâm tính kiên định không sợ thắng thua, không mất bình tĩnh, lại không kiêu ngạo, quả là hai người đặc biệt.
“Ngày sau lại tái chiến!” Ảnh Quân cười lớn.
“Lần sau chúng tôi sẽ không thua!” Thiên Hải nói khẽ.
“Chẳng trách Giáo Hoàng lại coi trọng nhóm thiếu niên thiếu nữ này!” Mạc Ảnh Khang và mọi người nghĩ thầm.
Một đêm lẳng lặng trôi qua, Thanh Vũ lại khởi hành, có thêm hai thành viên mới là Lilith và Mạc Ảnh Quân.
Mạc Ảnh Khang gửi Ảnh Quân cho Thanh Vũ, coi như đi một chuyến đến tổng bộ Giáo Đình học tập.
Điểm đến kế tiếp là Yêu Nguyệt Kiếm Tông!
Tông Chủ, Trần Huyền Tôn Giả!
Trần Huyền Tôn Giả là một người hào sảng, kiếm thuật điêu luyện, lại là người biết nhiều tri thức vì từng du lịch thế giới bên ngoài Thiên Quy Đảo, ông kính trọng Thanh Vũ vì Thanh Vũ dám ở lại chiến đấu với kẻ địch đáng sợ trong Vạn Thú Uyên, thậm chí ông cho rằng Thanh Vũ đã đánh bại đối thủ, cứu sống các tu sĩ khỏi vận mệnh bị nuốt chửng.
Yêu Nguyệt Kiếm Tông tiếp đón Thanh Vũ nồng nhiệt, nhất là còn có Thái Thượng Trưởng Lão tỉnh giấc đưa ra yêu cầu Trần Huyền Tôn Giả giao đấu Thanh Vũ. Cuối cùng, Thanh Vũ dùng kiếm thuật đánh bại Trần Huyền Tôn Giả một cách chóng vánh, kiếm thuật như thần, Trần Huyền và vị trưởng lão kia giật nảy cả mình, họ cảm thấy hổ thẹn khi so sánh kiếm thuật giữa hai bên.
Cũng phải thôi, Thanh Vũ dùng Thần Kiếm Chân Giải, một loại thần kiếm thuật!
Hai bên bắt đầu ký kết hiệp ước quan hệ đồng minh và các điều khoản hợp tác với nhau, Thanh Vũ còn đưa cho Trần Huyền bộ kiếm thuật chỉ thẳng vào bản chất kia giúp Trần Huyền đột phá trở thành tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn!
Như thường lệ, Trần Huyền cử một số đệ tử tài giỏi đến học tập ở Giáo Đình.
Trần Huyền còn nói thêm một vài tin tức mới: "Giáo Hoàng, ngài biết tại sao lại phân chia thế lực một sao, hai sao, ba sao?"
"Ngũ Phương Tiên Phủ!"
"Bọn họ đưa ra chứng nhận đẳng cấp của thế lực, vì thế cả thế giới đều phải tuân theo, Thiên Quy Đảo ở nơi xa xôi nên không thể xin chứng nhận, cho nên các thế lực riêng mình xưng vương xưng bá, quản lý thế lực nhỏ yếu."
"Tôi biết ý chí của Giáo Hoàng không vỏn vẹn ở Thiên Quy Đảo nhỏ bé này!"
"Một ngày nào đó, Giáo Hoàng sẽ đối mặt với Ngũ Phương Tiên Phủ, là tốt hay là xấu, ngài cũng nên chuẩn bị trước!"
Trần Huyền nói hết một lượt, Thanh Vũ và Lilith lắng nghe chăm chú.
"Cảm ơn vì lời khuyên đó của ông!" Thanh Vũ cười khẽ.
Trong cùng ngày, thành viên của Giáo Đình bắt đầu thực hiện kế hoạch đã lên từ trước, bọn họ tản ra, đi vào các thế lực dưới quyền Hoàng Cương Đao Tông và Yêu Nguyệt Kiếm Tông để xây dựng Thánh Đường, tuyển chọn người dân tài giỏi phụ giúp thực hiện công việc ở mảng khác, bắt đầu truyền bá tín ngưỡng bằng hành động thực chất, không hề nói nhảm một câu.
Các thế lực đó nhận lệnh từ thế lực hai sao liền niềm nở đón tiếp, tạo điều kiện cho Giáo Đình làm việc, tuy vậy, vẫn có một số khó chịu, chẳng giúp cũng chẳng ngăn cản, để tự Giáo Đình muốn làm gì thì làm, đừng ảnh hưởng đến quyền lực và lợi ích của họ là được.
Thanh Vũ đứng trên lưng Lam Sương Thiên Điểu, hắn định trở về Giáo Đình, chuẩn bị tổ chức một cuộc huấn luyện cho Huyết Nhật Thánh Đoàn, đâu ngờ một tin nhắn từ Thái Dương Thần Vệ làm hắn đổi ý, thay đổi kế hoạch.
“Thưa ngài Giáo Hoàng, Thái Dương Thần Vệ vừa hủy diệt phân bộ của Nô Lệ Điện để cứu ra nhiều người vô tội, chúng tôi còn lấy được một tin tức cần ngài xem qua và quyết định!”
Thanh Vũ đọc tin nhắn, hắn trầm tư hồi lâu rồi nói: “Nô Lệ Điện? Trương Hằng từng nhắc đến Nô Lệ Điện, một tổ chức không đơn giản, bọn chúng có mặt khắp nơi trên Thiên Quy Đảo, thậm chí là bên ngoài kia, Loạn Giới Thâm Hải!”
“Nếu đã chạm trán, vậy thì đi xem một lần đi!”
“Thiên Hải, Thanh Thu cũng nên trưởng thành rồi!”
Lam Sương Thiên Điểu lao vùn vụt vào không trung, xuyên qua tầng tầng mây trắng, không khí lạnh lẽo, nó đưa ánh mắt sắc bén quan sát vùng trời, không một hung thú loài chim nào dám chặn đường, nó đưa mọi người vào một nơi toàn là màu xanh của linh dược.
Nô Lệ Điện gọi vùng đất này là “Nô Lệ Dược Viên”!
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
96 chương
36 chương
87 chương
70 chương