Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 792 : hoa anh linh, ác quỷ điện!
Ngọc Trang vừa nghe đến mấy cái tên xa lạ, cô liền hơi nhíu mày hỏi lại: “Kẻ Thu Hoạch và Tiến Hóa Thần Tộc?! Ngươi có ý gì?”
Cá thể nhân bản số mười, Hắc Hình nghiêm túc nói ra: “Nếu như muốn biết thì hãy trở thành một trong số bọn ta! Tôi cam đoan rằng, với khả năng trên cả tuyệt vời đó, cô sẽ là một trong những thủ lĩnh của Hội Khải Huyền!”
“Tôi có thể cho cô biết, Hội Khải Huyền có mặt khắp nơi trên hành tinh này, giám sát thế giới và bao trùm lên trên mọi thứ, làm việc cho một Giáo Đình nhỏ nhoi rất phí phạm tài năng của cô, đừng phí công sức vào việc vô bổ như cứu lấy đám dân thường nữa, hãy ra quyết định cho thật đúng đắn!”
Nhóm Thiên Hà, Hắc Tinh, Rinka, Dieter nghe Hắc Hình nói với vẻ mặt tự tin, buông lời khinh thường Quang Minh Giáo Đình, nét mặt của họ thể hiện sự khó chịu, ác cảm với Hắc Hình. Giọng điệu bề trên, căn bản không hề để Giáo Đình vào trong tầm mắt, như thể toàn bộ việc làm của Giáo Đình trong suy nghĩ của Hội Khải Huyền chỉ là hành động của trẻ con.
Ngọc Trang thì điềm tĩnh, vẻ mặt không thay đổi, cô hờ hững nhìn Hắc Hình, giọng nói từ tốn vang lên: “Ta nghĩ rằng một tổ chức coi thường sinh mệnh như Hội Khải Huyền không xứng đáng để ta tham dự vào, vì thế, ta quyết định từ chối lời mời một lần nữa.”
“Cô thật sự mong muốn như vậy sao?” Hắc Hình ngạc nhiên nói. Hắn không nghĩ đến Ngọc Trang lại từ chối thêm một lần nữa về lời mời gia nhập tổ chức.
Hội Khải Huyền nắm giữ năng lượng vượt trội, bọn họ biết đến sự tồn tại của tiến hóa ngay từ khi thời đại tiến hóa còn chưa bắt đầu, bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ, lên kế hoạch đối phó các mối đe dọa đến từ Kẻ Thu Hoạch và Tiến Hóa Thần Tộc, giữ một vị trí cao trong tổ chức nghĩa là bảo đảm cho quyền lực kéo dài hàng ngàn năm trời! Thậm chí là trở thành Thần Linh, cai trị thế gian, hay là cả vũ trụ tinh không rộng lớn vô biên này!
Quá khó để tưởng tượng một người nào đó lại cự tuyệt đề nghị hấp dẫn đó!
Ngọc Trang chính là người như vậy!
Nguyễn Ngọc Trang, xuất thân từ một ngôi làng nhỏ, từ khi còn bé đã phải bước vào đời, làm việc hết mình cho một cô nhi viện đã nuôi lớn cô, cô rất mạnh mẽ nhưng cũng rất lương thiện. Vốn dĩ, cuộc đời của Ngọc Trang sẽ trôi qua một cách bình yên như thế, nhưng không, sự xuất hiện của Thanh Vũ đã thay đổi tất cả.
Giờ đây, mang trong mình thể chất mạnh mẽ bậc nhất vũ trụ, với một trái tim kiên cường và một tấm lòng trong sáng thiện lương, Ngọc Trang đã có đủ mọi thứ để có thể thực hiện ước mơ của cô.
Cô không muốn nhìn thấy những mảnh đời bất hạnh trong cô nhi viện! Cô muốn thay đổi cái thế giới đang mục nát và đen tối này, tạo ra một mảnh tương lai tươi sáng rạng rỡ, giống như ánh bình minh nhẹ nhàng ấm áp đang từ từ dâng lên từ phía đông, mang lại cho toàn bộ sinh linh sức sống và ánh sáng tươi đẹp.
Cô không cần biết mục đích của Hội Khải Huyền cao cả như là cứu rỗi thế giới khỏi một nguy hiểm thần bí nào đó, cô chỉ cần biết Hắc Hình, Souza Volterra đã làm những việc như coi thường mạng sống của người khác, không hề đưa tay giúp đỡ những người đang gặp khó khăn, thậm chí là khinh miệt sự cố gắng của những người đó, lợi dụng lòng tốt của họ để thực hiện điều xấu xa, như vậy là quá đủ để Ngọc Trang từ chối, cho Hội Khải Huyền vào danh sách đen.
“Ngươi có thể đi!” Ngọc Trang bình tĩnh đáp lại, không hề dây dưa dài dòng làm gì.
“Hừ?!” Hắc Hình rên lạnh một tiếng thể hiện bất mãn. Hắn đang còn muốn tiếp tục khuyên bảo, kể ra lợi ích cho Ngọc Trang hiểu thì hắn bỗng dưng cảm thấy lạnh gáy, cảm giác lạnh lẽo đó chạy dọc xương sống, lan tỏa trong không gian, tựa như hắn đang ở một cái hầm băng khủng khiếp, cảm giác đó đến từ ánh mắt với sắc thái đã thay đổi thành lạnh lùng của Ngọc Trang đang khóa chặt hắn.
“Hội Khải Huyền chỉ đưa ra ba lời mời, nếu như lần sau cô vẫn từ chối, vậy thì Hội Khải Huyền đành phải thu hồi dị năng tuyệt vời đó của cô, ngay cả Giáo Đình cũng không tránh khỏi tai họa diệt vong! Hãy lựa chọn cho đúng vào lần sau, tạm biệt!”
Thế là Hắc Hình không dám khiêu khích Ngọc Trang nữa, hắn ta để lại một câu rồi biến mất ngay tại chỗ, đến nhanh, đi cũng nhanh không kém.
Ngọc Trang trầm tư suy nghĩ về sự xuất hiện và thông tin có được từ Hắc Hình, từ Hội Khải Huyền cho đến Kẻ Thu Hoạch và đặc biệt là cái tên Tiến Hóa Thần Tộc, những thế lực mạnh mẽ đó đang tồn tại trên Hành tinh Gaia, Giáo Đình cần phải tính toán kỹ càng hơn về kế hoạch mở rộng ở hành tinh này.
“Giáo Chủ!” Rinka và mọi người kêu lên một tiếng khi nhìn thấy Ngọc Trang bay xuống từ bầu trời.
“Tại sao ngài không bắt lấy kẻ lạ mặt đó, rõ ràng hắn ta là một kẻ thù tiềm ẩn, chúng ta cần thông tin nhiều hơn về kẻ địch!” Không Thiên Hà lên tiếng hỏi, mọi người cũng thế, họ chờ đợi câu trả lời của Ngọc Trang.
Hắc Hình có ác cảm rõ ràng với Giáo Đình, còn đe dọa hủy diệt Giáo Đình và làm hại Ngọc Trang nếu như Ngọc Trang tiếp tục từ chối lời mời gia nhập, đó chính xác là kẻ thù!
Sau khi trải qua nhiều sự việc, mọi người đều hiểu, đối với kẻ thù, bọn họ cần phải tìm hiểu rõ ràng và sử dụng chiến lược đánh nhanh thắng nhanh, nếu không sẽ tiếp tục gây ra hậu quả nặng nề là cái chết của rất nhiều thành viên.
Giống như Đại Thần Soái, một kẻ thần bí, Giáo Đình chỉ thu thập được thông tin bề ngoài của Đại Thần Soái, không hề hay biết đến thực lực cũng như sức ảnh hưởng của Đại Thần Soái. Nếu như Giáo Đình hiểu rõ nhiều hơn thì đã cứu được nhiều người hơn nữa rồi.
Như Thanh Vũ suy đoán, Đại Thần Soái đang có chiến tranh với Đế Quốc Phương Bắc của Ambrose, làm sao Đại Thần Soái lại không khôn ngoan đến mức tiếp tục vạch mặt với Giáo Đình? Nhưng Đại Thần Soái đã làm như thế với sự tự tin vô bờ bến của hắn ta, trực tiếp đánh phủ đầu, giết hại rất nhiều người, lại còn tìm ra điểm yếu của Giáo Đình là luôn hết lòng bảo vệ người dân vô tội, từ đó đánh bại Thiên Thánh Kỵ Sĩ do Rinka chỉ huy.
Điểm yếu của Giáo Đình trong việc này chính là khi quan hệ giữa đôi bên trở thành kẻ thù, Giáo Đình đã không tấn công trước tiên giành tiên cơ hay nói đúng hơn, trước đó thì Giáo Đình chưa đủ thực lực, nếu như tổng tấn công Đại Thần Soái, chắc chắn rằng Đại Thần Soái sẽ tập hợp quân đội, cả hai bên sẽ giết đến máu chảy thành sông.
Đây là một bài học đắt giá và máu tanh!
Dù Đại Thần Soái đã đền tội, tuy nhiên, hệ lụy mà hắn tạo ra vẫn âm vang kéo dài, rất khó để sửa đổi, rất khó để bù đắp và hàn gắn. Nỗi đau của toàn thể người dân Penohal vẫn còn đó, một thời đại độc tài, một thời tài mà rất nhiều người chết và bị đày thành nô lệ.
Hôm nay, tất cả đã kết thúc, tuy vậy, mối nguy hiểm mới lại tiếp tục xuất hiện! Một mối nguy hiểm tiềm tàng còn lớn hơn cả Đại Thần Soái, trong tầm nhìn của Hội Khải Huyền, Đại Thần Soái không khác gì một con chốt thí trong bàn cờ.
Ngọc Trang lắc đầu trả lời cho mọi người hiểu: “Đứng sau kẻ đó là Hội Khải Huyền, chúng ta hãy dùng thời gian trước khi bọn họ gửi lời mời lần thứ ba để tìm hiểu về họ, khi đó, chúng ta sẽ có đủ lượng sức mạnh để chống lại Hội Khải Huyền!”
Hội Khải Huyền, thần bí, cường đại, phạm vi bao phủ toàn bộ Hành tinh Gaia!
Vào thời khắc này, ít nhất là Giáo Đình và Hội Khải Huyền chưa phải là kẻ địch!
Nhưng tương lại thì chưa biết được, vì thế Ngọc Trang cần xử sự bình tĩnh và tính toán tương lai cho Giáo Đình với cương vị một Hồng Y Giáo Chủ!
Ngọc Trang hoàn toàn có thể lưu Hắc Hình ở lại rồi bắt hắn khai ra tin tức, tuy nhiên, với sự tàn nhẫn của Souza Volterra về các cá thể nhân bản, Hắc Hình sẽ bị diệt khẩu ngay tức khắc, Giáo Đình sẽ không có lợi lộc gì trong việc này.
“Trinh Soát Đoàn sẽ gia tăng tốc độ thu thập thông tin về Hội Khải Huyền!” Không Thiên Hà trầm giọng nói.
“Hãy để ý những người đứng đầu, thường thì Hội Khải Huyền sẽ gửi lời mời hoặc ép buộc họ gia nhập.” Ngọc Trang bình tĩnh khuyên bảo.
“Tôi sẽ lưu ý điều đó.” Không Thiên Hà gật đầu.
“Giờ thì chúng ta hãy xử lý tốt công việc ở quốc gia này!” Ngọc Trang vừa dời tầm mắt ra xa vừa nói.
Không còn Đại Thần Soái, các Quân Chủ theo phe Đại Thần Soái sẽ bị bắt giữ và tịch thu số tài nguyên, những Quân Chủ đã liên lạc với Giáo Đình sẽ được đề bạt lên chức vụ cao hơn, trở thành một phần của Giáo Đình hay Liên Bang Gaia. Tóm lại, có rất nhiều công việc cần phải làm.
…
Quốc gia Niyensa, vùng đất phương bắc, bây giờ là lãnh thổ của Đế Quốc Phương Bắc dưới sự thống trị của Đại Đế Ambrose.
Ở trong một cung điện tráng lệ, từng vật trang trí đều sắc xảo làm nổi bật thân phận của người chủ nhân của chúng, đó là Đại Đế Ambrose vĩ đại!
Đại Đế Ambrose ngồi trên vương tọa, vẻ mặt bình tĩnh, hắn đang nhìn một người đang đứng ở bên dưới ngai vàng.
“Đại Thần Soái đã bị Quang Minh Giáo Đình tiêu diệt! Nếu như còn chần chờ, kẻ bị tiêu diệt kế tiếp chính là ngươi!” Người kia lạnh giọng nói.
“Ta đã tạo ra mối quan hệ đồng minh với Quang Minh Giáo Đình, điều đó sẽ không xảy ra!” Ambrose thản nhiên đáp trả.
“Thật sao? Chiến tranh hay không chiến tranh thì chỉ cần một lý do là đủ, ngươi nghĩ, Hội Khải Huyền bọn ta có đủ sức tạo ra lý do đó không? Bắt đầu bằng việc đồ sát toàn bộ người dân đang sinh sống ở phía nam Niyensa thì sao nhỉ?” Người kia cười lạnh, trong giọng nói của hắn, sinh mạng của con người không hề có giá trị, giá trị duy nhất là làm nguyên dân dẫn đến chiến tranh mà thôi.
“Ồ?!” Ambrose kêu khẽ một tiếng với đôi mắt thị huyết, nhìn hắn giống như một dã thú, không, còn hoang dã hơn dã thú gấp trăm ngàn lần, giống như có một sự xâm lược được khắc sâu vào linh hồn của Ambrose.
“Chỉ cần gia nhập Hội Khải Huyền, không một ai có thể động đến ngươi!” Người kia tiếp tục ra điều kiện.
Ambrose cười lắc đầu nói: “Hội Khải Huyền? Một đám rác rưởi cũng dám mời chào ta? Đúng là ngu xuẩn!”
Người kia nghe xong, hắn liền cảm thấy tức giận: “Ngươi đang muốn chết phải không? Được rồi, ta sẽ lập tức báo lại cho cấp trên, ngươi cứ chờ chết đi!”
Ambrose lắc đầu nói tiếp: “Ngươi không có cơ hội sống sót ra khỏi đây! Các con của ta, bữa trưa đang ở đó!”
Ambrose vừa nói vừa đưa một ngón tay lên chỉ thẳng vào người của Hội Khải Huyền, ngay tức khắc, rất nhiều bóng đen phóng ra từ phía sau cung điện, bọn chúng trông như quỷ dữ, tỏa ra khí thể màu đen lạnh lẽo có thể hủy diệt mọi thứ.
“Không thể nào!! Làm sao Venger Thức Tỉnh lại nghe lời…” Người của Hội Khải Huyền không kịp phản ứng, hắn ta quay người bỏ chạy theo phản xạ nhưng bị kéo lại bởi mấy chục Venger Thức Tỉnh hung tàn rồi bị ăn sạch trước cung điện.
“Hội Khải Huyền ư? Kẻ thống trị thế giới này nên là chủng tộc của bọn ta…” Ambrose nhàn nhạt nói ra bằng đôi mắt xâm lược tàn nhẫn.
…
Thập Linh Hỏa thành, bên cạnh Điện Thờ Anh Linh.
Tất cả tro cốt của những người chiến sĩ hi sinh đều được đặt vào điện thờ, kích thước của điện thờ khá rộng rãi nhằm tạo không gian thoải mái cho mọi người đến tế bái anh linh.
Đằng trước điện thờ là một khu đất trống được thiết kế xây dựng, một cảnh quan sạch sẽ trang trọng, ngoài ra còn có một cái cây cổ thụ cao to hơn mười mét, trên cây có đầy trái óng ánh, nhìn qua thôi liền biết nó không phải là cây cổ thụ bình thường, nó có thể cung cấp ra trái cây có hàm lượng dinh dưỡng và năng lượng cao.
Lúc này, một cô gái thong thả bước vào cánh cổng, đi vào bên trong, bỗng nhiên, cô gái nghe thấy điều gì đó làm cô chú ý, cô nghe xong liền biểu hiện trầm tĩnh lại, một đôi mắt linh động cũng mất đi vài phần sắc thái.
“Mọi người bớt đau buồn, tôi rất thấu hiểu nỗi đau của mọi người, tôi cũng từng có người thân hi sinh trên chiến trường.”
“Đừng lo lắng quá, những chiến sĩ đó sẽ được đưa về an táng ở Điện Thờ Anh Linh, rất nhanh thôi, mọi người có thể nhìn thấy họ, tôi cam đoan điều đó.”
Một ông lão trông cao tuổi đang kiên nhẫn giải thích cho một số người, trong bọn họ rất tều tụy vì bọn họ nghe tin dữ từ người thân, những người đang phục vụ cho Quân Đoàn Gaia tại Tòa Thành Hi Vọng, trong vòng một ngày ngắn ngủi, rất nhiều người chết, trong đó bao gồm những người có quê hương là quốc gia Niyensa, giờ đây, nỗi đau nhân đôi, một bầu không khí bi thương bao phủ Thập Linh Hỏa thành và còn đang lan rộng, dường như, dù cho màu trắng tinh khôi bi thảm của tuyết cũng không thể che khuất sự đau khổ đó của con người.
Tina nhẹ nhàng thở dài, cô biết rằng, có chiến đấu thì không thể nào tránh khỏi tổn thất, không thể nào tránh khỏi những sự hi sinh, dù biết rõ điều đó, cô cũng không thể làm gì được, và vẫn tiếp tục đau đớn dù cho có trải qua chuyện đó bao nhiêu lần đi chăng nữa.
“Mùa đông năm nay rất dài…” Tina nhỏ giọng nói trong khi bước đến cái cây cổ thụ.
Nhìn từ bề ngoài, cây cổ thụ sần sùi, trông nó như đã có tuổi đời lâu năm, cành cây to lớn, trái cây chín mọng nhưng không có ai đến đây để ngắt lấy, nó là cây tiến hóa được Tina nuôi dưỡng từ khi cô còn ở hang động sau thác nước, tên của nó là Anit.
Một cái tên nghe rất giống tên của con người, thật sự vậy, nó cứu sống những người trong hang động, nó nên được tôn trọng và công nhận là một người bạn chân chính đối với Tina và những người khác nữa.
Giờ đây, sau một khoảng thời gian, không ai thu hoạch trái cây của Anit nữa, những cái cây được bồi dưỡng từ hạt giống thay thể Anit, chúng được nhân giống rất rộng rãi và ngày càng ưu việt hơn so với Anit, tuy vậy, Anit vẫn là một biểu tượng đáng nhớ, một nhân chứng kể về thời kỳ khó khăn của Tina, cho nên, Tina quyết định đem Anit gieo trồng ở Điện Thờ Anh Linh.
“Xin chào, lâu rồi không gặp Anit.” Tina nhỏ giọng nói với Anit, cái cây chỉ phát ra tiếng lá kêu như thể đang đáp lại Tina hoặc cũng có thể là không.
“Cậu vẫn sống tốt chứ? Hôm nay, tôi đến đây là để giúp cậu tiến hóa.” Tina tiếp tục nói một mình, lâu lâu, có một vài người đi ngang qua, bọn họ hơi khom người đối với Tina rồi bước tiếp.
Năng lực của Tina là thúc đẩy sinh trưởng của thực vật, ở cảnh giới Tứ Dương kỳ, khả năng của cô mạnh mẽ hơn so với lúc đầu nhiều, đủ để thúc đẩy Anit trưởng thành cao hơn nữa và khỏe mạnh hơn nữa, cô muốn báo đáp lại phần ân tình của Anit.
Tina chậm rãi đặt tay thể thân cây, một dòng năng lượng kỳ diệu chảy vào bên trong Anit, năng lượng này là năng lực của Tina, nó giúp cho Anit trưởng thành và phát triển, thậm chí là tiến hóa đến một tầm cao mới.
Nhưng vào lúc bấy giờ, nội tâm của Tina không bình tĩnh, khi nghe tin tức về các chiến sĩ đã hi sinh trong trận chiến với Đại Thần Soái, cảm giác buồn man mát, thương tiếc vẫn đọng lại trong lòng của cô, và vào khoảnh khắc đó, Anit cảm nhận được cảm xúc của Tina.
Thân cây Anit khẽ rung động, cành lá chập chờn, nó phát ra tiếng lá cây xào xạc nhưng có thêm một phần đau buồn khó diễn tả, trái cây óng ánh nhanh chóng héo tàn rồi biến thành màu đen khó nhìn, chưa ngừng lại ở đó, trong sự ngỡ ngàng của Tina, cả thân cây Anit bắt đầu kéo dài lên cao hơn hai mươi mét, cành lá bắt đầu mở rộng như thể một chiếc ô khổng lồ, và rồi, cảnh tượng kỳ vĩ nhất đã xảy ra.
Tất cả mọi người đều nhận thấy điều đó, bọn họ đưa mắt nhìn vào Anit, thân cây bắt đầu trở nên trong suốt như ngọc và nó còn lấp lánh nữa, các cành cây bắt đầu phát triển thúc đẩy tạo ra những điểm trắng, đó là các bông hoa màu trắng tinh khiết, thuần khiết còn hơn cả thuần khiết, tinh khôi còn hơn cả tinh khôi, và trong sạch đến mức khó tin, đó là bông hoa của Anit, những bông hoa trắng đang nở rộ trông cực kỳ xinh đẹp và tráng lệ.
“Anit?” Tina nghi ngờ kêu lên với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Thì ra là vậy…” Tina bỗng dưng mỉm cười. Hình như cô đã nghe thấy một lời đáp lại từ Anit.
Ngọc, một loại vật thể hiện sự tinh khiết.
Màu trắng, một loại màu thể hiện sự trong sạch.
Dù ngọc làm trụ, dùng hoa làm chứng, mỗi một bông hoa đại diện cho một anh linh!
Tina nhẹ nhàng nói ra: “Từ nay kể về sau, tôi nên gọi cậu là Hoa Anh Linh!”
Anit tự biến mình thành một vật tưởng nhớ các chiến sĩ đã ngã xuống, kể từ ngày hôm nay, Hoa Anh Linh ra đời!
Không ai biết rằng, khoảnh khắc ngắn ngủi này chính là một khởi đầu của nơi được gọi là Khu Vườn Trắng, một khu vườn có đầy Hoa Anh Linh, hàng triệu, hàng tỷ, hàng trăm tỷ đóa hoa màu trắng cùng nhau nở rộ, mỗi một đóa hoa, mỗi một sinh mệnh, mỗi một anh linh đã cống hiến hết mình, cống hiến cả đời họ!
Từng đời người luân chuyển, các chiến sĩ trẻ tuổi bước từng bước chân xuyên qua Khu Vườn Trắng với sự thành kính, chào đón họ là những hình ảnh phản chiếu cuộc đời huy hoàng gắn kết với mỗi bông hoa, bọn họ sẽ kế tục người chiến sĩ đã ngã xuống và tiếp tục tiến bước, đó gọi là truyền thừa ý chí!
Không cần mạnh mẽ như tạo vật của người khác, Tina tạo ra một nơi truyền thừa vĩnh hằng, để người người tưởng nhớ đến những người đã ngã xuống và kế thừa ý nguyện của họ.
Từng có truyền ngôn kể rằng, khi đến thời khắc sinh tử tồn vong, đáp lại lời khẩn cầu của một thiếu nữ, vạn hoa cùng bốc cháy, những anh linh trong Khu Vườn Trắng sẽ trở lại nhân thế và tiếp tục chiến đấu với kẻ địch!
Ý chí của họ vĩnh tồn với thời gian! Một loại truyền thừa khác hẳn với truyền thừa sức mạnh như bao người khác.
…
Nửa tháng sau.
Huyễn Linh Chiến Trường.
Thanh Vũ đang tu luyện, lần này hắn muốn tu luyện ra Chiến Thánh Pháp Tướng. Thực chất, pháp tướng là một cảnh giới sau Hóa Thần kỳ của thế giới tu sĩ, bọn họ đúc pháp tướng nhờ vào pháp thuật họ tu luyện hay bảo vật, còn có một thứ quan trọng nhất là ý cảnh, không có tâm cảnh đủ mạnh không thể tu luyện thành pháp tướng.
Pháp tướng giúp tu sĩ thực thi linh áp mạnh mẽ, điều khiển linh khí có trong trời đất xung quanh để tấn công kẻ địch hay là trấn trụ tu sĩ nhỏ yếu. Thanh Vũ không hiểu nhiều về cảnh giới Pháp Tướng, nhưng Chiến Thánh Pháp Tướng cũng có một số điểm chung với cảnh giới Pháp Tướng đó.
Một là cần Linh Hồn Của Tự Nhiên để tìm hiểu sinh mệnh pháp tắc, dùng sinh mệnh pháp tắc ngưng tụ Bất Diệt Tâm Huyết, đúc luyện làm thân thể mạnh mẽ, pháp tướng của Thanh Vũ đang ở hình thức ban đầu, nó chỉ là bóng hình mờ ảo tạo ra bởi linh lực và ý cảnh của Thanh Vũ, hắn chưa biến đổi nó thành dạng Chiến Thánh Pháp Tướng chân chính, cần đưa một số thứ vào bên trong nữa giống như Ngọc Trang dùng Quang Minh Thần Thể, dẫn động vô vàn ánh sáng tạo ra Quang Minh Chiến Thần.
Trong nửa tháng qua, bên trong Huyễn Linh Chiến Trường là 750 ngày, Thanh Vũ chưa biết bản thân nên đưa gì vào bên trong Chiến Thánh Pháp Tướng và đoạn đường đang kẹt ở đây. Thời gian không cho phép Thanh Vũ tiêu xài nữa, hắn phải tìm cách khác hoặc chờ đợi một cơ hội khác để hoàn thành Chiến Thánh Pháp Tướng.
Một người tiến đến gần Thanh Vũ rồi cung kính báo cáo: “Thưa ngài Giáo Hoàng, Minh Khư Quỷ Vương nói rằng bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ được giao và đang chờ đợi ngài ở gần Quang Minh Thánh Điện.”
Thanh Vũ thản nhiên đứng lên, hắn chỉnh chu quần áo một chút rồi gật đầu ra hiệu cho người thông báo.
Nhóm Minh Khư Quỷ Vương sau khi dự tiệc liền ở lại bàn bạc công việc tiếp theo với Thanh Vũ, bọn họ được lệnh tập trung toàn bộ oan hồn lại một chỗ, còn có điều tra vị trí của những âm mạch khác để Thanh Vũ tìm cách phá hủy kế hoạch tạo ra trận pháp bao phủ phạm vi lớn của Dị Hồn Chân Quân.
Nếu như Dị Hồn Chân Quân đã biết đến sự tồn tại của Giáo Đình, lại còn đối đầu vài lần, Thanh Vũ không cần phải ẩn nấp và tiến hành kế hoạch đó trong bóng tối làm gì nữa, giờ đây, Thanh Vũ không còn như lúc trước, hắn tự tin bản thân có thể đánh bại toàn bộ mưu kế của Dị Hồn.
Có một điều làm Thanh Vũ cảm thấy lo lắng là đằng sau Dị Hồn có một tồn tại gọi là Quỷ Hoàng, không rõ tung tích, không rõ mục tiêu, không rõ thân phận, đó đúng là một điều nan giải.
Quỷ Vương là danh xưng của quỷ hồn cảnh giới Nguyên Anh kỳ.
Đại Quỷ Vương là Hóa Thần kỳ bằng Ngũ Dương.
Quỷ Tôn là Pháp Tướng kỳ bằng Lục Dương.
Còn Quỷ Chủ là Phá Không cảnh bằng Thấy Dương.
Quỷ Hoàng thì là cảnh giới Bát Dương!
Nửa tháng qua, Giáo Đình hoạt động với hiệu suất cao, Quang Minh Giáo Điện kết hợp với các bộ phận khác tiến hành thực hiện theo đúng kế hoạch đã đề ra trong buổi họp, tất cả đều tốt đẹp và tiến triển nhanh chóng, nó tạo ra một sự thay đổi mạnh trong Giáo Đình và vùng đất tín ngưỡng, nhờ vào sự thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp đó mà số lượng Tín Đồ, Tín Sứ tăng lên nhiều, cuộc sống của con người cũng hơn trước và số điểm tín ngưỡng tăng mạnh, thành quả này khiến Thanh Vũ cảm thấy vui vẻ.
Thanh Vũ cũng đọc hết bản cáo báo do Ngọc Trang viết, trong đó có thông tin liên quan đến Hội Khải Huyền, Kẻ Thu Hoạch và Tiến Hóa Thần Tộc, hắn không vội vàng đưa ra kết luận gì, chỉ đành phải nhắc nhở mọi người cẩn thận, kẻ địch trong tối, ta ở ngoài sáng, trước tiên cần kéo kẻ địch về phía ánh sáng đã, còn nữa, theo thời gian trôi qua, sức mạnh của Giáo Đình đang bùng nổ mạnh, càng lâu càng tốt, khi đủ sức mạnh thì Giáo Đình chẳng sợ kẻ địch nào.
Thanh Vũ đi khỏi Huyễn Linh Chiến Trường, hắn trở lại Quang minh Thánh Điện ở thế giới tu sĩ.
Quang Minh Thánh Điện với diện tích 100km2, không lớn cũng không nhỏ, nó như một thánh địa mà vô số người trong vùng đất tín ngưỡng hướng tới.
Bên dưới Quang Minh Thánh Điện là một dòng sông dài và rộng lớn, nhờ vào Bản Nguyên Huyết Mạch Thác phun trào ra linh khí nên dòng sông và sinh linh trong đó cũng thay đổi mạnh, người dân có thể đánh bắt được nhiều loại linh ngư và tìm thấy linh dược trong sông, càng ở gần Thánh Điện thì tài nguyên đó càng quý giá, à, lâu lâu cũng nghe thấy vài tiếng hét thảm vọng xuống từ cái thác kỳ vĩ, hình như có người nhảy từ trên đỉnh thác thì phải, quả là một sự kiện kỳ quái khiến người người rùng mình.
Dần dần, Quang Minh Thánh Điện đang trở thành trung tâm thứ hai của Không Vũ Vương Triều, nhờ đó Không Vũ Vương Triều cũng thu hoạch được khoảng tài nguyên thông qua dịch vụ du lịch và buôn bán.
Vào lúc này, tại một nơi nào đó sâu bên trong khu rừng rậm ít dấu chân người, vài tồn tại đang trôi nổi giữa không trung, bọn họ đang nhìn về một người thanh niên trẻ tuổi với mái tóc trắng dài được cột gọn gàng, người thanh niên đó là Thanh Vũ.
“Tham kiến đại… ngài Giáo Hoàng!!” Nhóm Minh Khư Quỷ Vương nghiêm nghị, đồng thanh nói. Bọn họ cũng học cách xưng hô theo những thành viên của Giáo Đình cho phù hợp.
“Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao cho, tiến hành đưa các oan hồn tập trung lại một chỗ và di dời mười lăm âm mạch chờ ngài quyết định.” Đại Quỷ Vương, Lữ Giang tiếp tục báo cáo.
Thanh Vũ gật đầu đáp lại bọn họ rồi hắn nhìn vào khoảng đất trống, vào thời điểm bấy giờ, có rất nhiều hư ảnh đang tập trung ở đó, rất nhiều, nhiều đến mức Thanh Vũ không thể đếm hết trong thời gian ngắn.
“Có bao nhiêu oan hồn đang ở đây?” Thanh Vũ thản nhiên hỏi.
“Thưa ngài, tổng cộng là bốn triệu oan hồn…” Minh Khư Quỷ Vương thấp thỏm đáp, giọng nói rất nhỏ giống như một người đang làm sai.
Đại Quỷ Vương, Vương Mộ Sử tiếp lời: “Chúng tôi đã hủy diệt toàn bộ tu sĩ của Luyện Hồn Tông, tất cả oan hồn đều do bọn họ bắt đầu, chúng tôi chỉ làm công việc dẫn âm khí vào để oan hồn tu luyện…”
Lời giải thích của Vương Mộ Sử được nhiều Quỷ Vương gật đầu đồng ý, thực chất, bọn họ luôn ngủ say, tập trung tu luyện, không có mặt mũi nào đi đánh lén từ thôn làng để bắt oan hồn như đám tu sĩ Luyện Hồn Tông, thế nhưng, bọn họ vẫn mang tội nghiệt ngập trời, Thanh Vũ không thể không trừng phạt bọn họ bằng cách để họ làm việc cho Giáo Đình.
Mười lăm Đại Quỷ Vương, Quỷ Vương, một nguồn sức mạnh không nhỏ, nếu như lợi dụng sức mạnh của họ để thực hiện điều tốt thì hiệu quả hơn hẳn là phán xét tội của họ để nhận lấy một chút điểm tín ngưỡng từ Hệ Thống. Nếu đổi một góc nhìn khác, thực chất, hành động của Quỷ Vương giống như đang chế tạo binh lính bằng cách đưa người sống thành linh hồn, một cách làm mà rất nhiều quỷ hồn đang thực hiện.
“Yên tâm đi, ta sẽ không trừng phạt các ngươi, hãy làm công việc theo bản khế ước, nếu như làm tốt thì có lẽ các ngươi sẽ được hưởng tự do!” Thanh Vũ thản nhiên nói ra lời trấn an tinh thần của các Quỷ Vương.
Hắn giao nhiệm vụ tập trung oan hồn ở các âm mạch mà các Quỷ Vương đang trấn giữ đến cùng một chỗ để dùng Quang Minh Phổ Chiếu siêu độ oan hồn, giải thoát cho bọn họ khỏi khổ sở của trần thế này.
Còn di dời âm mạch là để phá hủy các tiết điểm trong Thiên Linh Phá Diệt Trận, giảm bớt uy lực của trận pháp đó, góp phần ngăn cản kế hoạch của Dị Hồn Chân Quân và Quỷ Hoàng.
Thêm một việc nữa là điều tra các âm mạch khác, tiến hành tấn công tiêu diệt, thu phục Quỷ Vương, Đại Quỷ Vương khác đang làm việc cho Dị Hồn.
Khi đứng trước hơn bốn triệu linh hồn, Thanh Vũ mới nhận ra cảnh tượng đó lớn lao và thê lương đến cỡ nào, đây là những con người sống sờ sờ, bị quỷ hồn do Luyện Hồn Tông điều khiển bắt đi từ các thôn làng nhỏ, không có tu sĩ bảo vệ, bọn họ hoàn toàn không có sức bảo vệ bản thân, quả là rất bi ai.
Chưa ngừng lại, bọn họ còn bị xem như năng lượng dự trữ cho Thiên Linh Phá Diệt Trận, phục vụ mục đích nào đó của Dị Hồn. Cả cuộc đời của họ gắn liền với vận mệnh bi thảm.
“Hệ Thống, nếu như được siêu độ, bọn họ sẽ đi đến đâu?” Thanh Vũ bất chợt hỏi Hệ Thống.
Hệ Thống yên lặng vài giây, sau đó dùng giọng nói vô cảm xúc trả lời cho Thanh Vũ: “Các linh linh được siêu độ bởi tu sĩ của Quang Minh Giáo Đình sẽ được dẫn đến một vùng đất gọi là Quang Minh Thánh Thổ, ở nơi đó, bọn họ sẽ có một cuộc đời mới, một trăm năm bình yên và hạnh phúc, một trăm năm sau, bọn họ sẽ hoàn toàn tan biến.”
“Quang Minh Thánh Thổ?” Thanh Vũ ngạc nhiên.
“Có phải, Quang Minh Thánh Thổ đó chính là vùng đất được đóng dấu bởi pháp tắc hệ quang không?”
“Một chiều không gian song song khác!” Hệ Thống hờ hững nói.
“Bọn họ sẽ tan biến và đưa lại năng lượng cho Quang Minh Thánh Thổ của vùng đất tín ngưỡng! Đó là bí mật của Quang Minh Thánh Thổ phải không?”
“Tại sao không có luân hồi mà lại là tan biến?”
“Đề nghị ký chủ tự tìm hiểu vì phạm vi câu hỏi liên quan quá lớn, ký chủ không đủ điểm tín ngưỡng để chi trả cho thông tin đó!” Hệ Thống nói với giọng băng lãnh vô tình.
Thanh Vũ đành phải chịu: “Được rồi! Trước tiên siêu độ oan hồn đã!”
Thanh Vũ tập trung tinh thần, linh lực trong cơ thể bắt đầu gia tốc vận chuyển nhanh hơn, các Quỷ Vương thì đứng ở một bên quan sát, bọn họ biết Thanh Vũ định làm gì nhưng cũng cảm thấy hiếu kỳ, họ chưa từng nhìn thấy có người nào siêu độ hơn bốn triệu oan hồn trong cùng một lúc.
Khoảng chừng vài giây sau, Thanh Vũ mở mắt ra, một đôi mắt đen nhánh thâm thúy, Quang Minh Thần Ấn bắt đầu tỏa sáng rực rỡ, Thanh Vũ từ từ lăng không, bay lên bầu trời cao, đứng nhìn xuống bên dưới, thu hết toàn cảnh vào tầm mắt, linh lực của Thanh Vũ tràn ra khỏi cơ thể và biến thành các cột ánh sáng bao phủ toàn bộ các oan hồn.
“Quang Minh Phổ…!” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra từng chữ, nhưng còn chưa nói hết thì một tồn tại xuất hiện trong cảm giác của Thanh Vũ khiến Thanh Vũ cảm thấy nguy hiểm và lạnh người.
Các Quỷ Vương, Đại Quỷ Vương cũng nhận ra tồn tại đó, một cảm giác đè nén bao phủ tâm linh của bọn họ làm bọn họ kinh hãi không thôi, tồn tại kia rất mạnh mẽ, vượt qua cảnh giới Đại Quỷ Vương rất nhiều.
“Khoan đã!” Một bóng mờ màu đen mặc giáp như chiến binh bỗng nhiên xuất hiện, nó rít gào một tiếng kêu chói tai khiến mọi người khó chịu.
Thanh Vũ liền ngừng động tác, hắn quay đầu nhìn qua bóng mờ mặc giáp kia: “Ngươi là ai?”
“Ta là Quỷ Tôn, Bạch Trọng, thống lĩnh Âm Binh của Ác Quỷ Điện ở Thiên Quy Đảo!” Quỷ Tôn Bạch Trọng lạnh nhạt trả lời, hắn ta nhìn Thanh Vũ, sau lại nhìn sang Quỷ Vương và oan hồn, ánh mắt thể hiện sự hứng thú.
Bạch Trọng tiếp tục lên tiếng nói ra: “Thì ra các ngươi là đám người vô pháp vô thiên trong lời nói của Dị Hồn, dám tự ý chiếm đoạt oan hồn của Ác Quỷ Điện bọn ta, không những vậy còn tàng trữ một tàn hồn của Pháp Tướng Thiên Tôn.”
Bạch Trọng nói tới câu cuối, hắn nhìn thẳng vào Thanh Vũ, hắn cảm nhận được một tàn hồn trên người Thanh Vũ.
“Ác Quỷ Điện?” Thanh Vũ nhíu mày nói.
“Ác Quỷ Điện là một trong lục điện của Luân Hồi Thánh Điện, thống trị cõi âm của muôn vàn thế giới.” Quỷ Tôn Bạch Trọng ngạo nghễ giải thích, hắn còn quăng cho Thanh Vũ một ánh mắt khinh thường.
“Được rồi, không nói nhiều các các ngươi nữa, hãy giao ra toàn bộ oan hồn ở đây bao gồm tàn hồn cảnh giới Pháp Tướng Thiên Tôn và để đền tội, ta sẽ bắt giữ toàn bộ quỷ hồn này về Ác Quỷ Điện để trừng trị!” Bạch Trọng nói với vẻ mặt không kiên nhẫn, đôi mắt âm khí nặng nề của hắn khiến các Quỷ Vương cảm thấy bị uy hiếp.
“Vậy sao? Giờ ngươi có thể cút!” Thanh Vũ lạnh nhạt nói ra.
“Tội đồ ngông cuồng! Ngươi căn bản không biết Ác Quỷ Điện của bọn ta mạnh mẽ đến nhường nào!” Bạch Trọng cao giọng quát lớn một tiếng, hắn còn tỏa ra linh áp trầm trọng bao phủ mấy trăm km vuông, một cảm giác khủng bố áp thẳng vào linh hồn của mọi người, đó là uy áp của Quỷ Tôn, bằng với cảnh giới Pháp Tướng Thiên Tôn hay Lục Dương.
“Hôm nay ta sẽ đích thân bắt lấy các ngươi về trừng trị!
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
96 chương
36 chương
87 chương
70 chương