Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 790 : quang minh thần giới!

Vĩnh Hằng Thần Thành được chia thành hai bộ phận, một là ngoại thành, hai là nội thành. Ngọc Trang đi vào bên trong ngoại thành từ một trong bốn cổng chính, tuy tòa thành này được xây dựng khá gấp rút nhưng lại không mất đi vẻ hào nhoáng, nguy nga của nó, đặc biệt là các vết tích để lại từ những trận chiến chống quái vật xâm phạm, nó làm cho thành trì có thêm một cảm giác nặng nề trầm lặng. Rất nhiều người đang đứng trên tường thành đưa mắt theo dõi quan sát từng người vào ra thành trì, bọn họ mặc quần áo giống như giáp nhẹ, hình như nó làm từ một loại da thú vảy sắt nào đó, khả năng phòng ngự tốt trước quái vật tiến hóa. Ngọc Trang như thể đang bước vào một thế giới của thời xưa, dù cô đã từng nghe thấy tin tức về một quốc gia Penohal dưới sự cai trị của Đại Thần Soái nhưng cũng cảm thấy bất ngờ vì cách mà thế giới bên trong Vĩnh Hằng Thần Thành đang vận hành. Con người được phân làm ba cấp bậc, một là nô lệ không có quyền lực, hai là công dân bình thường, ba là một tầng lớp quý tộc nắm giữ tài nguyên dồi dào, chủ yếu đang phục vụ cho Đại Thần Soái quản lý các bộ phận trong Penohal, Tướng Lĩnh Ryuno từng đến Tòa Thành Hi Vọng để thu lấy tài nguyên chính là một loại ví dụ cho quý tộc. Hiển nhiên rồi, trong bất cứ xã hội nào, tầng lớp nô lệ luôn là tầng lớp ti tiện và thấp kém nhất, bọn họ không đủ khả năng chi trả cho các loại thuế sinh hoạt và bị biếm thành nô lệ, bị bán đi cho những người có nhu cầu, phần lớn là quý tộc, số phận đau khổ không lời nào diễn tả hết, và bọn họ cũng không cần phải trả thuế nữa, bởi vì họ chưa bao giờ được công nhận là con người trong cái thế giới tồi tàn, thốt nát mà Đại Thần Soái tạo ra. Còn muốn làm công dân bình thường có một chút quyền lợi và sự tự do ư? Phải trả đầy đủ thuế cho Đại Thần Soái, để làm một công dân, rất nhiều người đã đánh đổi mạng sống, chém giết với hung thú chỉ với hi vọng bản thân và gia đình họ không bị đày thành nô lệ mặc người khác chém giết như súc vật. Khi bước vào cánh cổng chính, Ngọc Trang nhìn thấy phía trước cô là một con đường rộng lớn làm từ loại đá màu trắng, hai bên là những dãy nhà bình thường làm từ cây gỗ hay vật liệu khác, trông không đẹp đẽ gì cho lắm nhưng cũng đủ cung cấp nhu cầu sinh hoạt, nghỉ ngơi lấy lại sức cho ngày mới. Con đường chính rất dài, nó xuyên qua ngoại thành nối thẳng vào cánh cổng chính của nội thành, Ngọc Trang giương tầm mắt nhìn ra xa, cô thấy rõ bộ dạng của nội thành là như thế nào. Nó không rộng rãi, nó chỉ đủ cho phép vài trăm người sinh sống mà thôi nhưng nó lại được làm từ các vật liệu trang trí quý giá, tường thành khảm ngọc thạch, trắng tinh khôi, nhìn chúng như tác phẩm nghệ thuật, đặc biệt, giữa nội thành có một cung điện làm từ vàng ròng, nó phản chiếu ánh sáng màu vàng rực rỡ, trông nó như một vật phát sáng, một thiên đường giữa trần thế khổ hải và đó cũng là nơi ở của Đại Thần Soái cùng đám bề tôi hắn ta. Ngọc Trang bình tĩnh tiến bước, cô nhìn khung cảnh hai bên đường, có người đang cười nói, có người than thở với vẻ mặt lo âu, có người thì bị xem như súc vật để kéo xe, trên cổ của họ là xiếng xích, vốn dĩ, bọn họ không cần phải bị biến thành đồ ti tiện, thế nhưng, sinh ra ở nơi này, ở một thế giới tàn khốc chính là một sự không may mắn của họ. Ngọc Trang không đứng ra cứu giúp ngay lập tức, cô biết nhiệm vụ của bản thân hiện tại là gì và cũng biết làm thế nào để thay đổi tình trạng của quốc gia Penohal, muốn diệt trừ tội ác, phải diệt trừ đúng kẻ đầu lĩnh, một kích trí mạng, quét sạch sẽ. Thần thức của Ngọc Trang từ từ bao phủ toàn bộ Vĩnh Hằng Thần Thành, cô nhìn nó với thị giác của thượng đế, nhìn xuống, quan sát hết thảy, cô nghe thấy lịch sử của Đại Thần Soái, cô nghe thấy lời than khóc của người dân, cô nghe thấy hơi thở của cái chết đang bao trùm Vĩnh Hằng Thần Thạch, nó, vốn dĩ đã mục nát đến tận xương, ngày hôm nay, nó cũng không nên tồn tại nữa. Đại Thần Soái và đám Tướng Lĩnh, Quân Chủ từng chiến tranh với Đại Đế Phương Bắc ba lần. Lần thứ nhất, Đế Quốc Phương Bắc Niyensa tấn công vào Penohal với mục đích diệt trừ thế lực đối địch, cướp tài nguyên, lần đó, Penohal thất bại rất nặng nề, Đại Thần Soái nổi danh với trận chiến không lùi bước trước đội quân hùng mạnh thống nhất của Đại Đế Phương Bắc. Sau cùng, Đại Đế Phương Bắc rút lui, mang theo rất nhiều thi thể quay trở về phía bắc Niyensa. Lần thứ hai, Đại Thần Soái sau khi xây dựng Vĩnh Hằng Thần Thạch, xây dựng quân đội, lập ra nhiều quy định về thuế má, tập trung tài nguyên bồi dưỡng ra nhiều tinh anh, thế là Đại Thần Soái dẫn quân đánh tới Đế Quốc Phương Bắc, trận chiến đó cả hai đánh nhau một tuần lễ liền, chết rất nhiều người. Lần thứ ba, Đại Thần Soái bị tấn công bất ngờ khi đang chinh chiến quái vật bên ngoài, một mình Đại Thần Soái đẩy lùi hơn một ngàn người của Đại Đế Phương Bắc, một trận chiến đẩy danh vọng của Đại Thần Soái lên đến đỉnh điểm, và từ đó, Đại Thần Soái mới thật sự là Đại Thần Soái. Tương truyền, trong truyền thuyết của Peonhal, Đại Thần Soái phục vụ dưới quyền Thần Chủ, vì Đại Thần Soái quá tài giỏi, bị Thần Chủ nghi kỵ, lập kế tiêu diệt Đại Thần Soái, làm cho loài người lâm vào tai nạn thảm khốc, ba lần, Đại Thần Soái cùng sự thần võ của bản thân cứu rỗi chính hắn và cả chúng sinh, sau đó Đại Thần Soái lật đổ Thần Chủ, làm cho thế gian trở nên yên bình, đó là câu chuyện tôn vinh vẻ đẹp của sự dũng cảm, tài trí và tấm lòng lương thiện trong quốc gia Penohal. Cũng giống như thế, Đại Thần Soái hiện tại sống sót sau ba lần chính phạt với Đế Quốc Phương Bắc, người người kính ngưỡng, cho rằng nếu không nhờ Đại Thần Soái thì Penohal đã bị hủy diệt bởi ác ma, cho nên dù chế độ dưới quyền Đại Thần Soái rất khắc nghiệt nhưng cũng rất ít người nổi dậy phản kháng, thậm chí, lòng của họ vẫn còn đang cảm thấy kính ngưỡng Đại Thần Soái. “Đứng lại, nơi đây cấm người ngoài tiến vào!” Bất chợt, một giọng nói vang lên ngăn cản đường đi của Ngọc Trang, người nói là một trong những kẻ canh giữ cánh cổng chính đi vào nội thành. Ngọc Trang không nhìn người nói chuyện, cô nhíu mày và quay đầu nhìn vào bên phải, ở nơi đó, một người thanh niên cầm kiếm đang đứng với gương mặt lạnh lùng, cậu ta chính là Không Thiên Hà. “Còn ngươi nữa, nhìn gì mà nhìn, mau cút khỏi đây!” Người bảo vệ nhìn thấy có thêm kẻ muốn gây rối, hắn ta lập tức quát lớn, vẻ mặt hung dữ để răn đe. Nếu làm không tốt nhiệm vụ, hắn sẽ bị thay thế, thậm chí là bị đày làm nô lệ, cho nên hắn rất hung ác, tựa như một con thú đang bảo vệ lãnh thổ và con mồi, nhất quyết tử chiến. Không Thiên Hà không nhìn Ngọc Trang, cậu ta ngẩng đầu quan sát nội thành như thể đang tìm kiếm cái gì đó, điều này càng làm người bảo vệ tức giận, một số người bảo vệ khác cũng đưa mắt theo dõi diễn biến bên dưới cánh cổng chính. “Chết tiệt, dám không nhìn thẳng vào ta ư?!” Người bảo vệ chửi thô tục một câu, hắn không kiên nhẫn với những tên hiếu kỳ muốn đi vào nội thành, hắn lập tức đưa bàn tay to khỏe đầy vết chai sạn về phía cổ áo của Không Thiên Hà, hắn muốn nhấc bổng Không Thiên Hà rồi quăng ra ngoài xa, coi như cho kẻ không biết điều này một bài học nhớ đời, với sức mạnh tiến hóa ba lần, cú quăng của hắn đủ để một người bình thường gãy vài chục cái xương mà thôi. Ngọc Trang và Không Thiên Hà đều không nhìn người bảo vệ hung dữ, Ngọc Trang nhíu mày càng sâu, cô cảm thấy Không Thiên Hà đang tỏa ra một khí thế ác liệt, cực kỳ sắc bén, giống như cậu ta là một thanh kiếm muốn đâm thủng cả trời đất với sát khí khủng bố, nhấn chìm thế giới vào màu đỏ của máu tanh. Không Thiên Hà đang giận dữ! Cậu nhìn thấy Rinka đang bị nhốt trong ngục giam của nội thành, Đại Thần Soái, người xuất hiện trong đoạn phim ghi hình đang đứng đó, hắn ta buông lời nói dụ dỗ Rinka giao ra bí mật về Thiên Thánh Kỵ Sĩ Trận, hắn muốn Rinka phục vụ cho quân đội của Vĩnh Hằng Thần Thành. Hắn đang thèm khát Thiên Thánh Kỵ Sĩ, nếu như mở rộng, hắn tin chắc rằng Vĩnh Hằng Thần Thành không phải là điểm dừng chân cuối cùng trong sự nghiệp thống trị của hắn, hắn muốn Rinka đồng hành với hắn, chiếm lấy toàn bộ thế giới. “Ta cho ngươi suy nghĩ một ngày, nếu như vẫn còn cố chấp, ta sẽ cho người hủy đi tinh thần của ngươi, biến ngươi thành một con rối mặc cho ta sai khiến!” Đại Thần Soái trầm giọng nói với Rinka khi Rinka vẫn khăng khăng không nói một lời, dù trạng thái của Rinka không tốt lắm, cả người suy yếu nhưng Rinka vẫn không sợ Đại Thần Soái. Mới đó không lâu, hắn định đả kích Quang Minh Giáo Đình để trấn nhiếp Giáo Hoàng, nào ngờ hắn phát hiện ra Thiên Thánh Kỵ Sĩ Trận được dẫn dắt bởi Rinka nên sinh lòng tham lam, vì thế, hắn bắt Rinka về đây chứ không giết chết. Một Rinka đã chết thì không có lợi lộc gì. “Một ngày sau, hãy mang con ả này đến gặp ta!” Đại Thần Soái ra lệnh cho vài kẻ canh ngục. Đại Thần Soái quay người, hắn định đi ra khỏi ngục giam bẩn thỉu thì bỗng nhiên toàn thân hắn căng cứng, một cảm giác nguy hiểm ập tới từ một hướng, hắn vội vàng nhấc mình phóng thẳng lên trời, một đôi cánh chim màu trắng xòe ra giúp hắn bay lượn trên không trung. Lúc Đại Thần Soái lấy lại bình tĩnh, hắn cúi đầu quan sát phía dưới và thấy một cảnh tượng làm hắn khiếp sợ không thôi, một đường kiếm dài kéo thẳng từ cổng nội thành đến ngục giam, chém giết toàn bộ sinh linh bao gồm mấy kẻ canh ngục, cắt ngang cung điện bằng vàng, chém giết hết thảy những sinh linh trên đường đi, duy chỉ có khu vực xung quanh Rinka vẫn còn như cũ. Rinka như nhận thấy một người nào đó, cô ngẩng đầu lên, cô nhìn thẳng, xuyên qua đường kiếm vừa cắt ngang, phía đầu bên kia, Không Thiên Hà cũng đang nhìn vào đôi mắt của Rinka. “Anh đã đến rồi!” Không Thiên Hà nhẹ giọng nỉ non. “Em đang chờ anh!” Rinka cười khẽ, giống như đóa hoa màu trắng đang nở rộ giữa không gian tối tăm hôi hám, đẹp đẽ thanh khiết và khiến cho người ta không thể nào không nhớ kỹ, hôm nay, đóa hoa này chỉ nở vì một người. Có lẽ, mọi cảm xúc bị dồn nén trong khoảng thời gian qua đã biến một Quân Đoàn Trưởng Rinka thành một cô gái đang chìm ngập trong tình yêu thương, muốn làm một cô gái bình thường bên cạnh người cô yêu quý, không làm một Quân Đoàn Trưởng dẫn quân chinh chiến nữa. Còn Không Thiên Hà thì là một thanh kiếm phá vỡ thế giới đang trói buộc cậu, tìm thấy điều cậu mong muốn, đó là tình yêu thương đối với Rinka, vì một lời hứa, một ngày nào đó, khi thế giới của Rinka không còn chết chóc nữa, Không Thiên Hà sẽ mang theo Rinka trở về Không Vũ Vương Thành, đi dạo một vòng, lại bắt đầu du ngoạn, nhìn xem cảnh đẹp của thế giới mỹ lệ đang ầm ầm sóng dậy, để cho Rinka có thể sống thoải mái, không cần lo nghĩ như hiện giờ. Đôi vài lời giản đơn, hai ánh mắt va chạm vào nhau, như thế đã đủ nói lên tình yêu thương của hai người họ. Người bảo vệ cánh cổng nội thành đứng hình, hai mắt hoảng sợ, một tay của hắn gần như chạm vào Không Thiên Hà nhưng hắn lại không có đủ dũng khí làm như vậy, hắn vừa nhìn thấy Không Thiên Hà chém xuống một kiếm, rất nhẹ nhàng, thong dong, từ động tác rút kiếm khỏi vỏ rồi chém xuống, một mạch liền thành, nhưng lại tạo ra một cảnh tượng đổ nát trong nội thành, chém giết vài kẻ bảo vệ đáng chết, vài tên quý tộc đang hưởng lạc trong dục vọng đen tối. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, người bảo vệ ngã lăn ra phía sau và tiếng còi báo hiệu tình huống khẩn cấp vang lên khắp Vĩnh Hằng Thần Thạch, rất nhiều người liền tập trung đến đây, bọn họ nhìn chằm chằm Không Thiên Hà với đôi mắt nguy hiểm lạnh băng. “Ngươi là kẻ nào?” Đại Thần Soái trầm giọng hỏi, hắn có vẻ ngoài như một người thanh niên, thực chất, hắn đã hơn bốn mươi tuổi, một bộ thân thể cao lớn gần hai mét, đôi mắt nguy hiểm vừa như dã thú ăn thịt vừa như thượng vị giả, một đôi mắt uy nghiêm mang theo uy áp vô hình đánh thẳng đến Không Thiên Hà. Không Thiên Hà nhìn Đại Thần Soái, cậu không trả lời ngay lập tức, mà cậu lại nhìn sang Ngọc Trang rồi mở miệng nói với giọng khẩn cầu: “Tôi không phải là đối thủ của hắn, xin nhờ Giáo Chủ giúp đỡ!” Có lẽ, Không Thiên Hà, từ một Đại Vương Tử kiêu ngạo sống trong nhung lụa cho đến một người chững chạc, biết đến vị thế của bản thân, một người biết cầu xin sự giúp đỡ của người khác, sự thay đổi đó chứng tỏ Không Thiên Hà đang ngày càng trưởng thành. Phá Thiên Thần Kiếm, truyền thừa vô thượng, một kiếm phá vỡ vùng trời đang trói buộc bản thân cậu, ngay thẳng chính trực! Không phải Thiên Hà đang làm trái với Phá Thiên Thần Kiếm, thực chất, Thiên Hà đang làm đúng theo đó, cậu thừa nhận bản thân không đánh lại Đại Thần Soái nên không cần phải cương quyết làm gì, sự ngay thẳng của Không Thiên Hà rất thực dụng, nó không phải là sự mù quáng, nó gọi là trí tuệ. “Kẻ này rất mạnh!” Ngọc Trang bình tĩnh nói một câu, sau đó cô không nhìn Thiên Hà nữa, cô từ từ bay lên bầu trời, đứng ở một độ cao với Đại Thần Soái. Không Thiên Hà nở nụ cười nhẹ nhõm, cậu ta nhìn đám người của Đại Thần Soái đang cản đường cậu cứu Rinka, một kiếm nơi tay, kiếm khí sắc bén lan tỏa trong không gian, với một đôi mắt lạnh lùng như thể đâm thủng mọi vật, Không Thiên Hà xông tới, trực tiếp phá vỡ hết thảy thứ cản đường cậu. Đám Tướng Lĩnh phục vụ Đại Thần Soái cũng không phải dạng người vô năng, bọn họ lập tức cảnh giác cao độ, từng người thể hiện ra dị năng tiến hóa mạnh mẽ không thua kém gì tu sĩ Ngũ Dương sơ kỳ, vẻ mặt hung ác, đôi mắt đáng sợ, bọn họ muốn nghiền nát Không Thiên Hà thành bụi phấn. Đại chiến vừa chạm liền bùng nổ! “Sao lại nóng tính như thế chứ? Không phải tôi đã nói với anh rằng phải chờ chúng tôi sao?” Ngay lúc này, một nhóm người đi xuyên qua đám đông người dân đang quan sát, một người cao lớn cười khổ. “Nô lệ? Nó làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu!” Một người khác lên tiếng. “Nào, đừng nói nhiều nữa, mau đến giúp đỡ anh Thiên Hà!” Một người trẻ tuổi khác cao giọng nói. Bọn họ là Lâm Phong, Hắc Tinh, Ivac, Linh Long, Phó Đoàn Trưởng của Quân Đoàn Gaia là Derek và Lucas, Quân Đoàn Trưởng Dieter và Lưu Úc, còn có Chu Tĩnh Nhi, hai Phó Hội Trưởng làm việc cho Nguyễn Vu là Nguyễn An và Nguyễn Kỳ, có cả Quân Đoàn Trưởng của Vệ Quốc Quân là Akina cùng một số người khác nữa, bọn họ vừa nghe tin Rinka bị bắt, nhiều người chết thì liền cảm thấy tức giận, lập đội tiến đến Vĩnh Hằng Thần Thành giải cứu Rinka. Mỗi một người trong nhóm đều là tinh anh, lực chiến mạnh mẽ, nhưng số lượng của Tướng Lĩnh và quân đội dưới quyền Đại Thần Soái rất đông, trong lúc nhất thời, trận chiến nảy lửa, đánh cho rất oanh liệt nhưng cả hai vẫn đang ở thế thăm dò, chưa bộc phát hết sức mạnh vì họ đang chờ đợi trận chiến trên bầu trời. “Ngươi là ai?” Đại Thần Soái nghiêm túc hỏi trong khi nhìn vào Ngọc Trang. Hắn cảm thấy Ngọc Trang là một mối đe dọa lớn, hắn rất tin tưởng vào trực giác của mình. “Nhân danh Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình, ta tuyên bố lệnh tất sát đối với ngươi, Đại Thần Soái!” Ngọc Trang nhẹ giọng mở miệng, cô không trả lời Đại Thần Soái mà là như thể đang đọc lấy một tuyên bố nào đó. Lệnh tất sát! Một loại lệnh của Thái Dương Thần Vệ dành cho kẻ ác, nếu gặp phải liền giết chết ngay lập tức, không cần chần chờ do dự, một trong những lệnh cấp cao của Thái Dương Thần Vệ, dành cho hạng người cùng hung cực ác! Hôm nay, ngay vào lần ra quân đầu tiên, Hồng Y Giáo Chủ, Nguyễn Ngọc Trang liên đưa ra một lệnh tất sát đối với Đại Thần Soái! “Ngu xuẩn!” Đại Thần Soái tức quá hóa giận, hắn nở nụ cười lạnh băng phô ra hàm răng trắng sáng. “Bên trong Vĩnh Hằng Thần Thành, ta là vô địch!” Hắn cao giọng nói ra. “Đại Thần Soái vô địch!” Một tên Tướng Lĩnh bên dưới bỗng nhiên hét to, hắn ta dùng dị năng âm thanh khiến cho người trong Vĩnh Hằng Thần Thành đều có thể nghe được. Trong thoáng chốc sau, rất nhiều người giơ nắm đấm hét lớn: “Đại Thần Soái vô địch! “Đại Thần Soái vô địch!” “Đại Thần Soái vô địch!!!!” Tiếng hét cứ kéo dài mãi, chúng không những tạo ra một lực trùng kích về thính giác lẫn thị giác mà đang tập trung năng lượng thần bí gì đó vào cơ thể của Đại Thần Soái giúp Đại Thần Soái từ từ tỏa sáng, đôi cánh càng thần tuấn dị thường, một vầng hào quang xuất hiện bảo bọc Đại Thần Soái. Ngọc Trang nhìn thấy cảnh đó, cô hờ hững lên tiếng: “Dị năng sinh vật thần thoại, dùng năng lượng tín ngưỡng để tiến hóa?! Đúng là một dị năng mạnh mẽ, chẳng trách ngươi có thể đánh bại Rinka trong khoảng thời gian ngắn!” “Ta là Đại Thần Soái, biểu tượng cho sự vinh quang, cho cái đẹp của Penohal, ta không thể bị đánh bại!” Đại Thần Soái rít gào giận dữ, âm thanh của hắn thậm chí còn lấn át luôn cả âm thanh của mọi người. “Hỡi kẻ xâm lược, các ngươi hãy xuống Địa Ngục Vô Tận mà sám hối đi!” Ngọc Trang giống như không hề bị dao động bởi sự bá đạo, cường hoành của Đại Thần Soái, một kẻ đang trong trạng thái chiến đấu mạnh nhất, thậm chí đủ để đánh bại luôn cả tu sĩ Lục Dương sơ kỳ trong vài giây ngắn ngủi. Ngọc Trang chầm chậm cất tiếng nói ra: “Đại Thần Soái, ta tuyên bố ngươi bị tử hình!” “Lên đường thôi!” Ngọc Trang vừa nói một đôi cánh màu đỏ ánh kim xuất hiện sau lưng cô, cùng với đó là một bộ giáp mảnh mai bao phủ cơ thể Ngọc Trang, chúng là Hồng Y Thánh Trang và Huyết Sắc Thánh Trang, cả hai kết hợp lại, chỉ những người đủ tư cách mới có thể sử dụng chúng. Chưa dừng lại ở đó, bốn vầng Thái Dương từ từ bay lên ở sau đầu Ngọc Trang, chúng kết nối với nhau tạo thành Pháp Thần Thánh Môn thần kỳ, một bóng hình hư ảo cao hơn một trăm mét xuất hiện, đầu đội Vương Miệng cao quý, đôi mắt như ánh sao trời chiếu rọi thế giới, bầu trời như đêm tới, hàng triệu vì sao tỏa sáng, bên dưới, hàng trăm ngàn đóa hoa màu vàng sặc sỡ đang nở rộ hiện ra xung quanh Ngọc Trang, bao phủ phạm vi cả tòa thành, biến nơi đây thành một khu vườn địa đàng, một nơi chào đón Thần Linh giáng xuống trần thế. Pháp Thần Thánh Môn của Thánh Pháp Sư! Chiến Thánh Pháp Tướng của Thánh Kỵ Sĩ! Kết giới của Quang Minh Thần Thể! Tất cả những thứ đó đang kết hợp hoàn mỹ với nhau tạo thành một trạng thái mạnh nhất của Ngọc Trang! Quang Minh Thần Giới! Pháp tướng, Quang Minh Chiến Thần! Bên trong kết giới này, mạnh như Đại Thần Soái cũng chỉ là sinh vật nhỏ yếu như sâu bọ! Một ý nghĩ tạo ra hàng trăm ngàn pháp thuật, phòng thủ của Quang Minh Chiến Thần là vô địch! Nếu như không thể chống lại hai thứ đó, chẳng có một kẻ nào có thể tổn thương đến Ngọc Trang! Sau cùng, không cho phép Đại Thần Soái biện hộ, Ngọc Trang từ tốn lên tiếng: “Quang Minh Thần Kiếm!!” Bóng hình hư ảo cao hơn một trăm mét lập tức biến ra một cây kiếm ánh sáng dài, một kiếm chém xuống như thể tập trung toàn bộ ánh sáng của thế giới để xua tan bóng đêm, trực tiếp đánh thẳng vào Đại Thần Soái. “Thì ra đây mới là… Thần Linh!!!” Đại Thần Soái ngơ ngác lẩm bẩm, vẻ mặt dần dần biến thành dữ tợn vì tinh thần của hắn bị đả kích nghiêm trọng. Lần đầu tiên, kể từ khi nhận được dị năng mạnh mẽ này, hắn cảm thấy sợ hãi! - --- Tính cho Đại Thần Soái nhảy nhót vài chục chiêu nhưng nghĩ lại câu chương nhiều quá nên thôi. Mấy dị năng mạnh mẽ từ từ xuất hiện, như Đại Thần Soái cũng chỉ là một sinh vật tín ngưỡng yếu ớt trong đám dị năng mạnh mẽ mà thôi.