Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 774 : đền tội! nguyệt quang thánh thành

Bên ngoài Thiên Quy Đảo, hải vực kéo dài liên miên không nhìn thấy điểm cuối, mây trắng bay lượn lờ trên bầu trời vào vút màu trong xanh tuyệt đẹp, lâu lâu lại có một ít sinh vật khổng lồ có hình thù kỳ lạ giống như cá nhưng lại rất khác thường, bọn chúng phóng ra khỏi mặt nước tạo nên một cảnh tượng hoành tráng tạo ra sóng biển dập dờn kéo dài trăm dặm mà vẫn còn tồn tại. Nơi này là Loạn Giới Thâm Hải, một vùng biển rộng lớn, dù tu sĩ Pháp Tướng Thiên Tôn có di chuyển hết tốc độ cả trăm năm trời cũng không thể đi hết Loạn Giới Thâm Hải, đủ để biết nó rộng đến cỡ nào, ẩn bên dưới lớp mặt nạ yên bình này là vô số nguy hiểm đang tiềm ẩn, chờ đợi thời cơ nhấn chìm sinh vật sống, chôn vùi nó xuống biển sâu lạnh lẽo. Đây là một nơi nguy hiểm! Vô số hung thú, các chủng tộc tranh bá giành lấy lãnh thổ, chiếm đoạt tài nguyên, mỗi một giây, một phút trôi qua, có rất nhiều sinh linh chết thảm, cũng có rất nhiều kẻ trở nên nổi danh, lấy được vinh quang cao thượng! Nơi này là lãnh địa của Lam Hải Nhân Ngư, một bộ tộc khá khổng lồ với số lượng lên đến hơn mười triệu, một bộ tộc xưng bá vùng hải vực cả trăm ngàn dặm, có rất ít hải yêu dám cả gan xâm phạm vào vùng biển này. “Ta đã trở về!” Lam Hải Quỳnh đứng ở trên không trung, đôi mắt của cô đang nhìn xuống vùng biển bên dưới, một vùng biển có màu lam rất đẹp, tuy vậy, cô không hề thưởng thức cảnh vật đó, một sự lạnh lùng lóe lên trong đôi mắt mỹ mều của cô. “Là lúc nên tính sổ sách!” Lam Hải Quỳnh nhẹ giọng nói, năm Phong Hỏa Linh Thú không có hình dạng cụ thể đang trôi nổi đằng sau cô, bọn chúng thấp giọng rít gào, đôi mắt hoang dã nhìn chòng chọc xuống dưới như thể đang tìm con mồi bỏ vào bụng. Lam Hải Quỳnh không ngừng lại ở trên mặt biển quá lâu, cô nhảy thẳng vào vùng nước sâu, di chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh như thể một tia chớp đang cắt ngang thâm hải. Đúng lúc này, một tiếng quát phẫn nộ truyền đến: “Đứng lại, đây là lãnh thổ của Lam Hải Nhân Ngư!” Một đám Nhân Ngư cầm lấy vũ khí là tam xoa kích bơi đến, bọn họ trực tiếp ngăn chặn đường của Lam Hải Quỳnh, nét mặt đề phòng xen lẫn cảm xúc phẫn nộ. Nơi này là vùng biển không cho phép hải yêu đến từ bên ngoài xâm nhập nếu như chưa được cho phép! Bởi vì nơi này có rất nhiều tài nguyên biển như hung thú có giá trị cao cùng với rất nhiều linh dược, mạch khoáng linh thạch hay thậm chí là mạch linh khí, tộc trưởng rất coi trọng nó cho nên cử khá nhiều tộc nhân trông coi. “Đó là…” Bên trong đám Nhân Ngư, có một người thanh niên lẩm bẩm khi vừa nhìn thấy gương mặt sắc sảo nhưng lạnh lùng cách người ngàn dặm của Lam Hải Quỳnh, khác với những Nhân Ngư khác, trên cổ của người này có thêm một cái vòng xích làm từ đá biển rất cứng, nó giống như một vật biểu trưng cho tầng lớp trong Lam Hải Nhân Ngư, người này chính là nô lệ, không hề có quyền lợi như một Nhân Ngư, chỉ bằng hung thú vô tri. “Lam Hải Đế Hoàng!!” Thống lĩnh đám Nhân Ngư giật mình thốt lên, hắn nhận ra thân phận của Lam Hải Quỳnh, đó là Đế Hoàng được một đám nô lệ ti tiện trong bộ tộc chọn ra, danh hiệu rất oai phong nhưng thật chất chỉ là lãnh đạo một đám nô lệ, mạng sống không bằng súc sinh, đặc biệt, đám nô lệ này không bao giờ dám phản kháng Nhân Ngư tộc. “Lam Hải Quỳnh, ngươi thật là to gan, tại sao gặp ta mà không chào hỏi?!” Thống lĩnh hét lên một tiếng, vẻ mặt băng lãnh. “Thứ súc sinh như ngươi làm gì có quyền ngẩng đầu nhìn ta?” Tên thống lĩnh cao giọng nói liên tục, thái độ giống như người đứng từ trên cao nhìn xuống, không hề suy nghĩ rằng so với Lam Hải Quỳnh, hắn thật ra không khác con kiến hôi là bao, cảnh giới của hắn chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, so với Pháp Tướng đỉnh phong như Lam Hải Quỳnh thì đáng là gì? Hơn nữa, Lam Hải Quỳnh còn là nhân vật thiên tài tuyệt thế, Pháp Tướng đỉnh phong có lực chiến vượt cấp! Lam Hải Quỳnh hoàn toàn không hề nhìn tên thống lĩnh kia, cô đưa mắt để ý đến Nhân Ngư đang bị xích cổ, vẻ mặt bình tĩnh, không thể nào biết nội tâm cô đang suy nghĩ gì. “Đáng chết!” Tên thống lĩnh hét lớn, hắn lấy ra một cây roi da dài rồi dùng sức trút thẳng vào Lam Hải Quỳnh. Một nô lệ rời khỏi bộ tộc hơn năm trăm năm mà còn dám khinh thường hắn? Đúng là ti tiện không hề biết tôn ti trật tự! Nếu là khi trước, Lam Hải Quỳnh vẫn giữ vị trí Đế Hoàng thì có lẽ tên thống lĩnh sẽ nhẫn nhịn một chút, nhưng vị trí Đế Hoàng đã chuyển sang một nô lệ khác rồi! Bộ luật của tộc có ghi, nô lệ trái lời, giết không tha, đồ cả nhà! “Cẩn thận…” Nhân Ngư bị xích lo lắng kêu lên, vẻ mặt không đành lòng nhìn Lam Hải Quỳnh bị đánh chết bởi tên thống lĩnh, không có người sẽ chủ trì công bằng cho nô lệ, chết thì chết, giống như hạt bụi bặm bé nhỏ không đáng kể, cùng là nô lệ nên hắn không thể nhẫn tâm nhìn nhưng có một thứ xiềng xích từ trong dòng máu đang ngăn không cho hắn phản kháng tên thống lĩnh. Đó là một loại nguyền rủa trong dòng máu! Chính vì nguyền rủa này mà trong năm mươi ngàn năm qua, mạng sống nô lệ không bằng một con cá thu trong biển! Nếu như nói không có hận thù thì đúng là một chuyện cười lớn nhất thế gian! Bọn họ không phải không muốn phản kháng nhưng đề vô ích, có nguyền rủa trong huyết mạch đó quá mạnh, nó không cho phép họ tổn thương đến Lam Hải Nhân Ngư. Ầm!! Ba mươi Nhân Ngư cười lạnh, chuẩn bị nhìn cảnh Lam Hải Quỳnh bị đánh tới máu thịt be bét, nào ngờ cây roi kia còn chưa chạm đến Hải Quỳnh thì tên thống lĩnh bỗng nhiên nổ tung, máu tươi màu đỏ hòa lẫn vào dòng nước biển màu xanh lam, tất cả bọn chúng đều sửng sốt. “Ngươi…” Bọn chúng giật mình, vẻ mặt kinh hoảng khi nhìn vào Lam Hải Quỳnh, theo như trí nhớ của chúng, chưa hề có nô lệ nào tổn thương được Nhân Ngư tộc! Nhưng mà hôm nay, Lam Hải Quỳnh đã làm được điều đó! Ầm! Ầm! Ầm!! Lam Hải Quỳnh lạnh lùng vung vẫy cây tam xoa kích, từng luồng sức mạnh sắc bén bắn ra ngoài, cắt xuyên qua lớp nước biển, biến cả đám Nhân Ngư tuần tra kia thành một đống thịt băm tanh nồng. “Đế Hoàng…” Nhân Ngư bị xiềng xích mở to đôi mắt nhìn cảnh đó, dù rất kinh dị nhưng hắn lại không cảm thấy gì, từ sâu trong đáy mắt của hắn, có một tia sáng! Hi vọng! Trả thù! “Tổ tiên, ngươi vô năng nhưng lại để con cháu gánh chịu, năm mươi ngàn năm qua, dù nợ nần lớn đến cỡ nào cũng trả đủ, bây giờ là lúc bọn chúng nên đền tội!” Lam Hải Quỳnh nhẹ nhàng nói, cô ngẩng đầu nhìn vào vùng biển phía trước, nơi đó là vùng biển trung tâm của Lam Hải Nhân Ngư, có hơn mười triệu Nhân Ngư đang sinh sống cùng nhau, nhưng vào khoảnh khắc này, một bóng mờ khủng bố bao trùm toàn bộ Lam Hải Nhân Ngư, sát kiếp phủ xuống. “Ta sẽ cho ngươi nhìn thấy, dù ngươi có đứng ở trước mặt ta, ta cũng sẽ giết sạch bọn chúng, trả lại công bằng cho bọn họ, những người bị ngươi nguyền rủa!” Lam Hải Quỳnh dẫn theo năm Phong Hỏa Linh Thú từ từ đến gần, tam xoa kích đang run rẩy, linh hồn của vũ khí đang muốn ngăn cản Hải Quỳnh làm điều điên rồ kia, tam xoa kích này do chính Lam Hải Đế Hoàng nguyền rủa con cháu chế tạo, giờ phút này, Lam Hải Quỳnh muốn dùng nó nhiễm lấy máu tươi của Lam Hải Nhân Ngư! “Kẻ cản đường, giết!” Lam Hải Quỳnh chậm rãi nói. “To gan, nô lệ ngươi dám nhìn thẳng vào mắt ta ư?!” “Nô lệ, mau quỳ xuống nhận tội!” “Không xong rồi, nô lệ phản kháng, ả còn giết một trăm người nữa!” “Hãy thông báo cho tộc trưởng!” “Đáng chết, chúng ta cùng nhau xé nát con ả nô lệ ti tiện này!” “Người đâu, giết con ả nô lệ đáng chết này! “AAA!!” “Chạy mau, ả là ác ma…!” Lam Hải Quỳnh tiến thẳng về phía trước, một con đường màu đỏ, cả vùng hải vực cũng trở nên âm trầm khủng bố, Lam Hải Nhân Ngư điên cuống tấn công Lam Hải Quỳnh, muốn trừng trị nô lệ đê tiện nhưng tất cả đều bị giết sạch một cách vô tình. Một ngày sau, có một tin tức chấn động truyền tới toàn bộ hải yêu gần Lam Hải Nhân Ngư, Lam Hải Đế Hoàng trở về, năm trăm ngàn Lam Hải Nhân Ngư bị tàn sát, tộc trưởng đương nhiêm bị bêu đầu, cả dòng chính bị đồ sát sạch sẽ từ người già đến trẻ nhỏ, máu tươi chảy dài cả trăm dặm còn chưa loãng đi! Nô lệ, những công cụ chiến binh mạnh nhất của Lam Hải Nhân Ngư chuyển mình thành người thống trị, người đứng đầu là Lam Hải Quỳnh, nô lệ Đế Hoàng vốn dĩ đã chết ở năm trăm năm về trước. Nghe nói, trong ngày đó, Lam Hải Quỳnh một mình tàn sát nửa triệu tộc nhân, ngay cả mười lão tổ cảnh giới Pháp Tướng cũng không thể chạy thoát, đánh cho hải vực thủng ngàn lỗ, núi lửa phun trào, sóng biển cao hơn trăm mét. Sau vài ngày, Lam Hải Nhân Ngư cử sứ giả đến hàng trăm hải yêu khác nhau, một mưu đồ kinh thiên chuẩn bị mở ra! … Một nơi nào đó trong lãnh thổ của Đà La Môn, âm thanh la hét rung trời, pháp thuật xẹt qua không trung rồi nổ tung, từng mảnh cơ thể vụn rơi xuống mặt đất, ngọn lửa cháy hừng hực, khói đen bao trùm cả bầu trời. Đây là một trận chiến lớn giữa Quang Minh Giáo Đình và Vạn Lý Tất Sát Nhân. Nguyễn Vu chỉ huy Quân Đoàn Diệt Tà cùng với các Mạo Hiểm Giả tấn công hang ổ của Vạn Lý Tất Sát Nhân, có thêm sự trợ giúp của hai tu sĩ Ngũ Dương kỳ là Lý Hồng Thiên và Hoàng Minh Chiến, hai người họ từng là Thái Thượng Trưởng Lão của Đà La Môn, ở trận chiến tại Bảo Trụ Vương Thành, họ bị Nguyệt Linh và Lý Quỳnh Chi bắt giữ, sau cùng ăn Quang Minh Tín Ngưỡng Quả, tận trung với Giáo Đình. Không còn gì nghi ngờ về kết quả của cuộc chiến, Công Hội Mạo Hiểm Giả chiến thắng một cách tuyệt đối, mặc dù cũng có thương vong nhưng so với chiến quả thì không đáng kể! Có người vui sướng cũng có người đau buồn, Nguyễn Vu bước qua vùng chiến, nét mặt điềm tĩnh, ông nhìn vào một đám người tu luyện, cảnh giới của họ không cao lắm, mạnh nhất là Tam Dương sơ kỳ. “Các ngươi được tự do!” Nguyễn Vũ lạnh nhạt cất tiếng nói, sau đó ông ta quay người, đưa lưng về phía đám người đang hoảng sợ đó, bỗng dưng, Nguyễn Vu nghe thấy một tiếng nói non nớt từ phía sau, một tiếng chất vất, giọng điệu run rẩy, rõ ràng người đó cũng không bình tĩnh. “Vì cái gì?” Một cô bé khoảng mười sáu tuổi cắn răng nhìn vào Nguyễn Vu, cả đám người đưa mắt nhìn cô bé, bao gồm một số Mạo Hiểm Giả đang trông về phía này. Nguyễn Vu không quay đầu, giọng nói hờ hững: “Nhân quả báo ứng, bọn chúng phải đền tội!” “Tại sao các ngươi không giết ta?” Cô bé đề cao giọng hét lớn, đôi mắt ngập nước, nội tâm của cô đang rất căm hận đám người này, bọn họ đã chết chết cha mẹ của cô, giết chết anh trai của cô, giết hết những người mà cô yêu quý, trong một giờ ngắn ngủi, cả thế giới của cô bé đã sụp đổ! “Ngươi, không có tội!” Nguyễn Thanh nhàn nhạt trả lời. “Ta sẽ báo thù!” Cô bé siết chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn, nước mắt chảy xuống như mưa. “Ngươi hãy nhớ kỹ tên của ta, ta là Cơ Như Ý, một ngày nào đó, chính ta sẽ trả thù!!” Những người đứng gần cô bé đều giật mình khi nghe thấy lời nói đó, cô bé này không biết nói như vậy là đang khiêu khích Nguyễn Vu hay sao? Nguyễn Vu không trả lời, bước chân lãnh tĩnh, không ai biết nội tâm của ông ta đang suy nghĩ gì. “Đây chính là chính nghĩa!” Nguyễn Vu lẩm bẩm một tiếng rồi đi xa, để lại một bóng lưng thẳng tắp, không bao giờ sụp đổ. Chính nghĩa của Nguyễn Vu là diệt trừ kẻ ác! Chính nghĩa của cô bé là trả thù cho người thân! Đó là vận mệnh, đó là tự nhiên, đó là thế giới này! “Các người hãy đi theo ta, nếu như các người đi một mình thì sẽ bị trả thù bởi các tu sĩ khác…” Một Mạo Hiểm Giả khẽ nói, vẻ mặt không đành lòng nhìn đám người này gặp phải sát kiếp. Đám người này là người thân của Vạn Lý Tất Sát Nhân, nhưng họ chưa bao giờ làm điều ác nên có thể sống sót tới giờ phút hiện tại, nhưng Vạn Lý Tất Sát Nhân làm chuyện xấu quá nhiều, gây hận thù khắp nơi, những cừu nhân kia sẽ tìm đến người thân của Vạn Lý Tất Sát Nhân để trả thù cho hả giận. Sau ngày hôm nay, Vạn Lý Tất Sát Nhân không còn tồn tại! Rất nhiều người reo hò, rất nhiều người vui sướng đến chảy cả nước mắt! Đám người không dám cãi lại Mạo Hiểm Giả, một người trong đó kéo Cơ Như Ý đi theo trong lúc cô bé vẫn còn đang thất thần, họ cảm thấy Cơ Như Ý làm vậy là ngu xuẩn, nhưng sâu trong nội tâm lại khâm phục Cơ Như Ý, ít ra, cô bé vẫn có đủ can đảm đối mặt với kẻ thù, không như họ, chỉ biết yên lặng cúi đầu. … Đà La Môn. “Vạn Lý Tất Sát Nhân là chó của Đà La Môn, chỉ có chúng ta mới có thể giết chết chúng!” “Giáo Hoàng bị thương nặng, không thể tự lo cho thân mình, nhưng bọn chúng lại dám càn rỡ như thế!” “Ta cho phép ngươi tấn công Giáo Đình! Dùng lực lượng mạnh nhất của Đà La Môn, buông tay chiến một trận!” “Đúng dịp, ta cũng đang cần rất nhiều tế phẩm!” Lý Thiên Dự đứng trên đỉnh núi, từng âm thanh truyền đến từ nơi sâu xa của Đà La Môn, đôi mắt của hắn liền lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hắn không nhìn các tu sĩ Đà La Môn đang bận rộn ở bên dưới núi. “Giáo Đình, một tháng sau chính là ngày các ngươi bị đồ diệt!” Vào thời điểm này, từng luồng uy áp khổng lồ dâng lên khiến cho các đệ tử Đà La Môn kinh ngạc không thôi, bất tri bất giác một cảm giác tự hào xuất hiện trong lòng của bọn họ, Đà La Môn mạnh như vậy thì còn sợ gì kẻ địch? Có đến hơn mười uy áp như vậy, mỗi một uy áp đều không thua kém gì tu sĩ Ngũ Dương sơ kỳ, trong đó còn có tu sĩ càng mạnh! Quang Minh Giáo Đình tính là cái thá gì? Đây là nội tình của Đà La Môn! … Hành Tinh Gaia, phía nam Niyensa, vượt qua tòa thành Fluchter của Sven Fluchter “Chỉ Huy Cường Hóa”, kéo dài xuyên qua quốc gia Bali, nơi đây là một quốc gia khác, nhưng giờ phút này, điều đó đã không còn quan trọng, trong thời thế hiện tại, con người chỉ có thể suy nghĩ, tìm cách sinh tồn, không hề đủ sức mạnh nghĩ đến việc phục hồi quốc gia lại như cũ, tất nhiên là trừ Công Chúa Fiona ra. Nguyệt Quang Thánh Thành! Đây là một tòa thành mới xuất hiện cách đây không lâu, nghe nói, tòa thành này được Nữ Thần Ánh Sáng tạo ra từ hư không, lúc nó xuất hiện liền làm cho mấy chục ngàn người kinh ngạc đến há mồm thành chữ O. Hình dạng của nó giống như hình bán nguyệt, khi trời tối, cả tòa thành liền tỏa sáng tựa như Mặt Trăng trên cao, đối chiếu với hai vầng Mặt Trăng ở vòm trời Hành Tinh Gaia, trông như một kỳ quan vậy. Lúc này, Nguyệt Quang Thánh Thành đang là nơi sinh sống của hơn một trăm ngàn người đến từ bốn phương tám hướng, các sách vở tu luyện cũng đã xuất hiện khắp quầy hàng, mở ra văn minh tu luyện, con người bay lượn tự do trên bầu trời đã không phải là cảnh tượng chỉ có trong thế giới viễn tưởng nữa! Cũng giống như những nơi khác, có con người thì có cạnh trạnh và những người nổi bật. Sau khi Ngọc Trang rời khỏi Nguyệt Quang Thánh Thành, một đám người đã nổi lên nhờ sức kêu gọi lẫn thực lực áp đảo kẻ khác, trở thành tầng lớp thống trị Nguyệt Quang Thánh Thành, ngay cả Trưởng Thánh Sứ Thần do Ngọc Trang đề cử cũng bị áp chế tới không thở nổi. Một Trưởng Thánh Sứ Thần cảnh giới Ngũ Dương sơ kỳ làm sao chống lại hơn hai mươi người tiến hóa sở hữu dị năng mạnh có, chiến lực thậm chí còn hơn cả Ngũ Dương sơ kỳ cơ chứ? “Ngài là Nguyệt Linh Đường Chủ?” Trưởng Thánh Sứ Thần nghi ngờ hỏi, hắn là Marcos, người được Ngọc Trang Giáo Chủ coi trọng, ban thưởng cho một Ngũ Dương Thánh Quả, nhờ đó trở thành tu sĩ Ngũ Dương kỳ, dưới quyền có hơn hai trăm người, hắn đang quản lý Thánh Đường ở Nguyệt Quang Thánh Thành. Trước đó không lâu, Marcos nghe nói có một nhân vật lớn sẽ đến đây, nhân vật kia là Đường Chủ thần bí của Quang Minh Giáo Đình tên là Nguyệt Linh. Marcos còn tưởng rằng Nguyệt Linh là một người rất đặc biệt, khí chất mạnh mẽ gì đó, không ngờ khi gặp Nguyệt Linh thì cô ấy lại là một cô gái mảnh mai, đôi mắt linh động, không giống như một thượng vị giả cao ngạo chút nào. “Ngươi là Mar-- gì đó?” Nguyệt Linh cười híp mắt. “Đúng vậy, tôi là Marcos, Trưởng Thánh Sứ Thần do Nữ Thần vĩ đại tuyển chọn!” Marcos khẽ nói, khi nhắc đến hai chữ Nữ Thần thì đôi mắt của hắn thể hiện ra vẻ cuồng nhiệt, thậm chí, có truyền ngôn nói rằng, Ngọc Trang chính là Vị Thần Quang Minh trong tín ngưỡng của Quang Minh Giáo Đình! Nữ Thần Ánh Sáng – danh hiệu mà toàn bộ con người ở vùng đất này kính dâng cho Nguyễn Ngọc Trang, một người mà toàn bộ Nguyệt Quang Thánh Thành đều sùng bái đến điên cuồng, ngay cả đám người thủ lĩnh kiêu ngạo gì đó cũng không thể không cúi đầu trước Nữ Thần Ánh Sáng! Trong ấn tượng của Marcos, Nữ Thần Ánh Sáng còn có uy vọng hơn cả Trần Thanh Vũ, Giáo Hoàng đương nhiệm của Giáo Đình, một số người cuồng nhiệt còn cho rằng Ngọc Trang mới là người nên lãnh đạo Giáo Đình, Thanh Vũ nên từ chức! “Ngươi nên đổi xưng hô, bây giờ ngươi nên gọi ta là Điện Chủ, người đứng đầu Luyện Phù Thánh Điện!” Nguyệt Linh thản nhiên nói, cô bước qua Marcos, đi thẳng một mạch đến Thánh Đường. Một số người đi theo sau Ngọc Trang thì ngó đầu đánh giá Marcos, sắc mặt hiếu kỳ, bọn họ là thành viên của Phù Đường, họ theo sau Nguyệt Linh để học hỏi kinh nghiệm, tất nhiên, Nguyệt Linh cũng có ý định muốn đề bạt họ giữ chức vị cao trong Giáo Đình, mở rộng danh tiếng và quyền lực của Luyện Phù Thánh Điện. Sau khi Thanh Vũ tỉnh lại, trải qua cuộc nói chuyện kéo dài với nhiều thành viên cấp cao, một hệ thống Giáo Đình hoàn toàn mới đã được triển khai, Nguyệt Linh nhận được tin tức rất nhanh. Các Đường đổi thành Điện, tên nghe quý phái hơn nhiều. Hiện giờ, Quang Minh Giáo Đình có Luyện Phù Thánh Điện, Luyện Đan Thánh Điện, Luyện Khí Thánh Điện, Tuần Thú Thánh Điện, Linh Dược Thánh Điện, Bảo Vật Thánh Điện, Trận Pháp Thánh Điện, Ám Ảnh Thánh Điện. Còn có Quang Minh Giáo Đoàn bao gồm các Thánh Pháp Sư và Thánh Kỵ Sĩ nổi bật được đề cử gia nhập vào đó. Còn lại là các đoàn vẫn như cũ như Quân Đoàn Gaia, Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn bồi dưỡng Thánh Kỵ Sĩ và Quang Minh Thánh Pháp Đoàn bồi dưỡng Thánh Pháp Sư, quyền lực của thành viên Quang Minh Giáo Điện chỉ thua kém Hồng Y Giáo Chủ, trên Thánh Sứ, họ là đại biểu cho những người mạnh nhất của Giáo Đình. Giống như Lạc Hàn Thảo, Công Chúa Fiona, Hắc Tinh, Lâm Phong, Không Tinh, Hư Minh, Băng Tu, Trần Liễu, Trần Minh Nguyệt, Liễu Sơ Tinh, Băng Như Lan, Ngạc Thiên Quang, Thanok, … cùng với các Thánh Sứ, Thánh Kỵ Sĩ dưới quyền là thành viên của Quang Minh Giáo Điện, tất nhiên, vị trí này cũng có thể thay đổi, về sau, người nổi bật như Lạc Hàn Thảo dư sức làm Giáo Chủ, có thể coi họ là những người dự bị cho chức danh Giáo Chủ, chỉ thiếu công lao và danh vọng mà thôi. “Hãy gọi những kẻ cả gan làm loạn Nguyệt Quang Thánh Thành đến đây!” Nguyệt Linh nhàn nhạt ra lệnh cho Marocs. “Đường… Điện Chủ, cô không thể làm như vậy, bọn họ rất hung hăng…” Marcos liên lên tiếng muốn khuyên bảo Nguyệt Linh đừng hành động mà không suy nghĩ, ra lệnh cho những thủ lĩnh kia khác nào nói rằng họ thấp hơn Điện Chủ một bậc? Chắc chắn bọn họ sẽ gây rối, thậm chí là đả thương Nguyệt Linh Điện Chủ. “Hừ!” Một thành viên của Phù Điện khẽ kêu một tiếng thể hiện ra sự khó chịu, có kẻ dám khinh thường Điện Chủ của họ, sao họ không tức giận cơ chứ? Đám thủ lĩnh kia tính là thứ gì? Điện Chủ chính là nhân vật đứng đầu Quang Minh Giáo Đình, ngay cả Giáo Hoàng cũng dám đánh! Bọn họ đi theo Nguyệt Linh Điện Chủ từ Tòa Thành Fluchter cho đến Nguyệt Quang Thánh Thành, một đường tiêu diệt vô số Venger và quái vật nguy hiểm, ngay cả đám thủ lĩnh ở quốc gia Bali cũng cúi đầu nhận tội trước Nguyệt Linh Điện Chủ! “Cô cần phải suy nghĩ lại…!” Marcos sậm mặt, lời nói không kiên nhẫn, người trẻ tuổi đúng là ngông cuồng, căn bản không biết nước của Nguyệt Quang Thánh Thành sâu bao nhiêu, thế lực của các thủ lĩnh kia lớn đến nổi một tay che trời! “Uy nghiêm Giáo Đình là thứ mà ngươi có thể nghi ngờ?” Nguyệt Linh nói một cách từ tốn, nhưng đôi mắt hời hợt kia lại thể hiện sự lạnh lùng, cao ngạo mà không ai có thể bì được! Marcos liền tức giận, cảm thấy bản thân đang bị coi khinh, hắn định mở miệng phản bác, nhưng bất chợt, Marcos bị một sức mạnh vô hình đánh trúng, cả người bay vọt ra khỏi Thánh Đường, đâm thẳng vào một tòa nhà ở trung tâm Nguyệt Quang Thánh Thành, rất nhiều người nhìn thấy cảnh đó. Thất Vĩ Thiên Hồ là chủng tộc bực nào? Nguyệt Linh lại càng mạnh mẽ đến không cách nào biết rõ! Một tên tu sĩ Ngũ Dương sơ kỳ cũng dám năm lần bảy lượt nghi ngờ Nguyệt Linh? Bài học này là quá nhẹ so với thái độ bất kính của Marcos. “Ta là Điện Chủ đến từ tổng bộ của Quang Minh Giáo Đình, bọn chuột nhắt còn không đến đây yết kiến?” Giọng nói bình tĩnh mà to lớn của Nguyệt Linh vang vọng khắp Nguyệt Quang Thánh Thành, trong thoáng chốc, vô số người giật mình, nhất là những kẻ hô mưa gọi gió càng cảm thấy tức giận, nhanh chóng kêu gọi người, tập trung thành một đám đông tiến thẳng đến Thánh Đường chất vấn hỏi tội. Bọn họ có thể kiêng kỵ Nữ Thần Ánh Sáng chứ không hề coi trọng Quang Minh Giáo Đình! Dù Giáo Hoàng tự mình đến đây cũng bị đối xử như thế mà thôi! Một Điện Chủ vô danh thì kêu gào cái quái gì cơ chứ? Nhất là đám thủ lĩnh đến Nguyệt Quang Thánh Thành ở đoạn thời gian sau càng tỏ ra khinh miệt, cười gằn liên tục.