Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 755 : vĩnh tuân quyết tâm, núi phi hạc
Phường thị do Phi Hạc Thương Hội mở ra nằm trong Minh Hàng Sâm Lâm, gần với Vạn Thú Uyên, đó là một ngọn núi không có đỉnh, giống như có người dùng pháp thuật đánh nát nửa phần trên của núi nên chỗ đó rộng rãi, cho phép mấy chục ngàn người cùng nhau ở lại mà không chen chúc.
Phi Hạc Thương Hội là thương hội tồn tại mấy trăm năm trời, tài lực hùng hồn, giao thiệp rộng rãi trong nhiều thế lực hai sao, bọn họ còn giao dịch với cả thế lực ba sao là Tử Vi Kiếm Tông.
Người xây dựng Phi Hạc Thương Hội là cha ruột của Hạc Vĩnh Tuân, Hạc Vĩnh Siêu, cùng với sự giúp đỡ của hai người là Bạch Kim Hà và Huỳnh Thế Vinh, sau này là Phó Hội Trưởng, bên dưới còn có nhiều Đại Tổng Quản, chịu trách nhiệm giám sát các sản nghiệp trong những thế lực hai sao.
Có thể nói Hạc Vĩnh Tuân là Thiếu Chủ giữ nhiều quyền lực, được nhiều người ủng hộ nhất nếu như Hạc Vĩnh Siêu không mất tích, trong mấy năm qua, thế lực của họ Hạc bị công kích mạnh, chỉ còn lại những người trong gia tộc họ Hạc đang chèo chống.
Giống như Thương Lăng, người hay đi theo hầu Hạc Vĩnh Tuân cũng từng là một Đại Tổng Quản nắm nhiều quyền hành trong thương hội, thế nhưng bị xa lánh vì Thương Lăng là người thân cận nhất với Hạc Vĩnh Siêu, gần giống như tâm phúc vậy.
Mỗi một Đại Tổng Quản đều có tu vi Kết Đan kỳ trở lên, người nổi bật còn đạt đến Nguyên Anh Chân Quân, tuy vậy, tu vi chỉ là thứ yếu, bọn họ có chính là tài trí, sự hiểm độc trong kinh doanh, kiếm nhiều tài nguyên về cho thương hội là mục đích duy nhất của họ.
“Cậu đã nghĩ thông rồi chứ?” Thanh Vũ đứng trên đầu Lam Sương Thiên Điểu, hắn hỏi mà không cần quay đầu nhìn Hạc Vĩnh Tuân.
Đoạn đường từ Bảo Trụ Vương Thành tiến tới phường thị trên ngọn núi bị cắt ngang phân nửa kia không quá xa, chỉ khoảng chừng vài trăm km, với tốc độ kinh người của Lam Sương Thiên Điểu, nó chỉ cần dùng chưa đầy một tiếng đồng hồ, đó còn là phải chờ đợi Trạm Huyền Tinh Thú nữa.
Hạc Vĩnh Tuân nao nao đánh giá Lam Sương Thiên Điểu, bộ lông óng mượt của nó khiến cậu không thể dời tầm mắt.
“Nếu như nhổ bộ lông này đem bán, hay nhờ Tạo Tác Sư bốn sao luyện thành trang phục thì sẽ bán được rất nhiều tiền?”
Nghĩ tới đây, đôi mắt của Hạc Vĩnh Tuân không khỏi tỏa sáng, bệnh nghề nghiệp của Hạc Vĩnh Tuân đang phát tác thì nghe thấy câu hỏi từ Thanh Vũ.
Hạc Vĩnh Tuân dời tầm mắt, cậu đứng vững trên lưng Lam Sương Thiên Điểu, đưa mắt nhìn về phía xa, cảnh vật rừng hoang cứ vượt qua trong tầm mắt của cậu với tốc độ rất nhanh, có nhiều hung thú đang đánh nhau giành lãnh địa, có tu sĩ đạp lên phi kiếm để bay lượn, có yêu tộc hoảng sợ nhìn lên Lam Sương Thiên Điểu, một thế giới tu luyện muôn màu, muôn vẻ đang bày biện trong mắt của cậu, thế nhưng cậu không có tâm trạng cảm nhận vẻ đẹp đó, mà cậu ta đang suy nghĩ về quá khứ.
Từ khi nhận thức cho đến nay, Hạc Vĩnh Tuân luôn tuân theo lời trưởng bối chỉ dạy, dốc lòng học tập kiến thức buôn bán, tự mình kinh doanh mà không cần sự giúp đỡ của thương hội để cảm nhận thế giới thương nhân là hiểm ác cỡ nào, cậu ta dần dần trưởng thành, và cũng dần nhận ra sự tàn khốc trong Phi Hạc Thương Hội.
Vì có đến ba gia tộc đấu đá lẫn nhau nên thương hội trở thành chiến trường, nhiều người đã chết, đỉnh điểm là sự mất tích của Hạc Vĩnh Siêu càng đốt cháy lên ngọn lửa dục vọng, nắm giữ cả thương hội chẳng khác nào nắm giữ thứ sức mạnh có thể điều khiển sự sống chết của hàng trăm triệu người?
Phải biết rằng, mỗi một thế lực người hay yêu đều cần phải thiên tài để phát triển, mà thiên tài thì thường do rất nhiều người bình thường, tiểu yêu chồng chất lên, càng nhiều thì sinh ra thiên tài càng tốt.
Thứ cướp đi số nhân khẩu đó là thiên tài, tranh đấu của tu sĩ, mà những thương hội chính là mấu chốt trong chuyện đó.
Gặp hạn hán lớn, tu sĩ không thể nào dùng pháp thuật để tưới nước cho một lãnh thổ khổng lồ, bọn họ không thể đánh tan cơn hạn hán với sức mạnh nhỏ bé, đó là chống lại trời đất, vì vậy họ cần phải có lương thực, mà lương thực lại do các thương hội vận chuyển đến từ xa, vậy thì người đứng đầu thế lực đó phải cắn răng bỏ Linh Thạch để mua lương thực cung cấp cho người phàm, tiểu yêu.
Dù biết bị thương hội chặt một đao nhưng vẫn phải cắn răng, nếu không sẽ khiến cho nhiều sinh linh chết vì thiên tài.
Phi Hạc Thương Hội chính là một trong những thương hội đó.
“Năm năm trước, một quốc gia gặp phải dịch bệnh, Phi Hạc Thương Hội nghe tin liền vận chuyển nhiều thảo dược trị bệnh nhưng tăng giá lên gấp mười lần, Quốc Vương bán sạch tất cả những gì ông ấy có vẫn không thể mua đủ thảo dược.”
“Tôi đã ở đó nhìn thấy cảnh lão Quốc Vương lặn lội từ xa đến quỳ xuống cầu xin Bạch Kim Hà cung cấp thảo dược, nhưng Bạch Kim Hà lạnh lùng đuổi lão Quốc Vương đi…” Nói tới đây, mặt của Hạc Vĩnh Tuân ảm đạm xuống, mang theo một cảm xúc tự trách.
“Lão Quốc Vương buồn bã trở về, trên đường đi nhìn thấy hàng triệu người thảm, thi xác chất đầy đồng, sau đó ông ta điên rồi, gặp người liền muốn cướp đoạt tài nguyên nói là muốn mua thảo dược để cứu sống những người dân chết oan, không lâu sau đó, nhiều kẻ tự xưng là chính đạo tiến tới vây quét ông ấy, bị ngàn kiếm đâm trúng, ông ta chết rất thê thảm, trên tay lão còn đang cầm rất nhiều thảo dược.”
Kể đến đây, giọng nói của Hạc Vĩnh Tuân nhỏ lại, gần như không thể nghe thấy, cậu ngẩng đầu lên nhìn Giáo Hoàng.
“Giáo Hoàng, ngài nói, lão Quốc Vương kia là ma đầu ư?”
“Ngài nói, tiền tài thực sự quan trọng hơn mạng sống của rất nhiều người đó ư?”
Thanh Vũ không quay đầu, hắn trầm mặc trong chốc lát và đáp lại:
“Không phải chính cậu đã có câu trả lời rồi sao?”
“Đúng vậy, sau đó, tôi quyết định trở thành người giống như cha tôi vậy, tôi muốn làm chủ thương hội để có thể thay đổi tất cả.”
“Tổng giá trị số dược thảo cứu sống hàng triệu người kia không đến hai mươi triệu Linh Thạch hạ phẩm, một con số rất nhỏ, tôi sẽ bỏ ra số đó để cứu trợ, đáng tiếc, tôi chỉ là một người không có quyền lực trong thương hội.”
“Nhưng mà, càng cố gắng thì càng vô vọng, Phi Hạc Thương Hội đã hết thuốc chữa.”
“Nó không còn là tâm huyết mà cha tôi nên cảm thấy tự hào nữa, nó chỉ là một đống vật bài tiết ghê tởm mà thôi!”
“Tôi muốn dùng chính bàn tay này để hủy diệt nó!”
“Dùng chính đôi mắt này để nhìn thấy nó tan biến!”
“Và khí đó, tôi sẽ có đủ sức mạnh để cứu giúp những người đang gặp nạn.”
Hạc Vĩnh Tuân nở nụ cười, một nụ cười mang theo nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng nó thể hiện một quyết tâm kiên định không gì có thể thay đổi, có vẻ, khi đứng trước người mang theo vầng hào quáng chói lóa như Thanh Vũ, Hạc Vĩnh Tuân mới bày tỏ tâm tư, nguyện vọng của bản thân cậu.
“Rất có ý chí!” Thanh Vũ cười nhạt một tiếng.
“Nhưng cậu vĩnh viễn không thể cứu hết những người vô tội đang trong hoạn nạn được!”
“Đó chính là sự thật!”
Hạc Vĩnh Tuân ngẩn ngơ nhìn vào Thanh Vũ, một người Giáo Hoàng làm dấy lên tinh thần chính nghĩa, lan tỏa trong rất nhiều quốc gia, thức tỉnh trái tim của rất nhiều người đang nói rằng thứ chính nghĩa đó không có cách nào hoàn thành.
Ngay cả Trần Liễu, Trần Minh Nguyệt, Băng Tu, Hư Minh, Không Tinh và Đỗ Kiến Huy cũng thể hiện vẻ mặt không thể tin được.
Thanh Vũ như đã biết biểu tình của bọn họ, hắn xoay người rồi nở một nụ cười tỏa sáng:
“Một mình cậu không thể làm được, một mình ta cũng không thể làm được, nhưng toàn bộ Giáo Đình có thể làm được!”
“Hãy thay đổi thế giới này!”
Từng lời nói giống như âm thanh vang xuống từ trời cao vọng đi vọng lại trong đầu của bọn họ, đó là hình tượng, đó là lời mà họ không thể quên được, dù cho sau này, khi trở thành tồn tại nhìn xuống chúng sinh cũng vậy.
“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!” Mọi người cùng nhau nói với tâm trạng xúc động, vui vẻ.
…
Núi Phi Hạc, cái tên mà Phi Hạc Thương Hội đặt cho nó, bởi vì mỗi lần Vạn Thú Uyên mở ra thì thương hội lại mở phường thị ở đây, bán đủ loại tài nguyên cần thiết dùng cho thám hiểm, không ngăn cấm yêu tộc mua đồ ở phường thị.
Hôm nay, cách thời gian mà Vạn Thú Uyên mở ra còn có một ngày, đó là lúc Phi Hạc Thương Hội tổ chức cuộc đấu giá hoành tráng nhất.
Rất nhiều vệt sáng trên bầu trời bay đế từ nơi xa rồi rơi xuống Núi Phi Hạc, cũng có nhiều hung thú đang chờ lấy nhiều tu sĩ, còn có yêu tộc biến thành hình dạng giống như con người, cảnh vật đông đúc, tiếng cười nói rộn vang.
Có nhiều nhóm người trẻ tuổi cầm kiếm đi dạo trong phường thị lâu lâu lại ghé vào các sạp hàng bán đủ loại vật kỳ lạ trong thế giới tu chân, có yêu tộc hung hăng gào thét muốn đánh một trận với tu sĩ con người dẫn đến sự chú ý của nhiều kẻ khác.
Rung động nhất là sự xuất hiện của các Yêu Vương tỏa ra yêu lực ngập trời, tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân pháp lực thâm sâu như biển cả làm người khác ghé mắt, trở thành tâm điểm của sự bàn tán.
“Này có nghe tin tức mới nhất không? Sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc đột nhiên tấn công Bảo Trụ Vương Thành rồi bị bắt giữ toàn bộ!”
“Còn nữa, các sát thủ phải trả ra nhiều Linh Thạch hạ phẩm mới được thả!”
“Bảo Trụ Vương Triều trâu bò đến vậy?” Có người kinh ngạc.
“Bảo Trụ Vương Triều có chỗ dựa là Quang Minh Giáo Đình, nghe nói trận chiến kia rất đặc sắc, đánh cho trời đất quay cuồng, rất nhiều Nguyên Anh Chân Quân tham chiến!”
“Đáng tiếc không được nhìn thấy trận chiến đó!” Có ngưới nói với nét mặt tiếc nuối.
“Quang Minh Giáo Đình đang căng thẳng với Đà La Môn, lại còn gây sự với Hắc Sát Thiên Mạc, đúng là nghé con không sợ cọp!” Có tu sĩ khinh thường.
“Hừ!” Bỗng nhiên, có một người phát ra tiếng hừ lạnh làm kẻ đó kêu rên một tiếng đau đớn.
“Ngươi dám nói xấu Quang Minh Giáo Đình, không sợ ta đánh cho ngươi gãy răng hay sao?”
“Ngươi, ngươi là Hắc Tinh, Tộc Trưởng của Hắc Viên tộc!” Kẻ bị thương hoảng sợ, vội vàng nhấc chân bỏ chạy.
“Nhát gan!” Hắc Tinh cười phô ra hàm răng trắng.
“Hắc Tinh Thánh Sứ, cậu làm vậy không khỏi quá mức bá đạo, chúng ta là người của Quang Minh Giáo Đình nên thể hiện đức tính tốt đẹp, hóa ái dễ gần tạo thiện cảm với người khác, không nên đả thương người, gặp phải loại người như tên kia thì cậu nên trực tiếp trói chặt hai tay, hai chân rồi yêu cầu hắn giao ra một ít Linh Thạch coi như phí bồi thường là được!” Có người đi cùng Hắc Tinh lên tiếng nhắc nhở.
“Cảm ơn Linh Long Thánh Sứ đã chỉ dạy!” Hắc Tinh vội vàng gật đầu nói phải.
Hắc Tinh đang đi cùng một nhóm người đến từ tổng bộ của Giáo Đình, trong đó còn có nhiều Mạo Hiểm Giả cảnh giới Tứ Dương kỳ, không tham gia chiến dịch quây quét Vạn Lý Tất Sát Nhân mà là đến đây mở mang tầm mắt, giao lưu học hỏi.
Dù sao có tới hơn mười thế lực hai sao tập trung thăm dò Vạn Thú Uyên, một cảnh lúc thường không thể nhìn thấy được.
Người vừa nhắc nhở Hắc Tinh là Phó Đường Chủ của Phù Đường, Linh Long Thánh Sứ, tu vi Tứ Dương hậu kỳ, hấp thụ nhiều tinh thần ấn ký từ Phù Sư một sao cho đến ba sao, có thể chế tạo ra nhiều phù chú, đủ sức đánh một trận với tu sĩ nửa bước Ngũ Dương kỳ.
Vạn Thú Uyên có Vạn Thú Hỏa và Vạn Thú Phong, bảo vật tốt giúp Phù Sư chế tạo ra nhiều loại phù chú mạnh mẽ, Linh Long nhận lệnh từ Nguyệt Linh tiến tới Vạn Thú Uyên một lần, còn Nguyệt Linh đang trấn giữ nhiều thành trì của Giáo Đình do Ngọc Trang để lại ở Hành Tinh Gaia, Ngọc Trang mở rộng rất nhanh nên cần một người có năng lực lẫn thực lực đóng giữ ở đó, một nơi có rất nhiều kẻ cao ngạo, không sợ trời đất, tưởng có năng lực tiến hóa thì không sợ gì cả.
Bọn họ vừa mới đến đây chưa lâu, lần đầu gặp gỡ nhiều tu sĩ nên nảy sinh lòng hiếu kỳ, chạy khắp phường thị để tìm hiểu.
“Đan dược này quá tồi tệ, còn không đạt đến phẩm chất hạ phẩm mà dám đem ra bán cho người khác?” Dương Bảo trừng mắt, mở miệng mắng mỏ trong khi nhìn vào một viên đan dược trên tay, ông ta là Phó Đường Chủ của Luyện Đan Đường, thường xuyên bị Nguyễn Thanh kiểm tra tài nghệ nên học tập rất khắc khổ, không luyện ra đan dược có phẩm chất thượng phẩm trở lên thì không có mặt mũi nào đem ra bán hay nộp cho Giáo Đình.
Trên tay ông là một viên Hồi Linh Đan cấp ba, có tác dụng hồi phục linh lực nhưng tạp chất trong đan dược quá nhiều, hiệu quả cực kém, vì thế Dương Bảo ghét bỏ, gần như muốn vứt nó xuống đất, nửa đường, ông ta nghĩ thầm:
“Nguyễn Thanh Đường Chủ đề cao phẩm chất tiết kiệm, thôi thôi, mang nó về lại luyện chế một lần, xóa bỏ tạp chất rồi nộp cho Giáo Đình.”
“Dương Bảo, ông mua hàng của tán tu, học tập không đủ nên tài nghệ kém cỏi là chuyện đương nhiên, không phải ai cũng giống như chúng ta, tu luyện trong môi trường tốt nhất.” Trọng Huy khẽ nói, vẻ mặt trầm ổn làm mọi người gật đầu đồng ý, Trọng Huy là Phó Đường Chủ của Luyện Khí Đường, ngộ ra tâm cảnh thứ nhất, là luyện khí sư tài giỏi chỉ sau Vũ Hy.
Nếu Vũ Hy không dùng Thiên Phú Chi Tinh thì tài năng của hai người sàn sàn nhau, không phân cao thấp.
Tâm tính của Vũ Hy vẫn còn non trẻ, làm việc gọn gàng, luyện chế vũ khí vì muốn bảo vệ người.
Còn Trọng Huy thì trải qua gió táp mưa sa, tuổi cao hơn Vũ Hy, tính cách trầm ổn, suy nghĩ cẩn thận, là một người đáng được tin cậy, luyện chế vũ khí vì muốn diệt trừ kẻ địch của Giáo Đình.
“Cậu trai trẻ này, tôi nhìn thấy cậu luyện chế pháp bảo rất chăm chú chứng tỏ cậu rất yêu thích nghề luyện khí nhưng lại không được học cách chế tạo tinh thâm, hôm nay tôi tặng cho cậu một quyển sách, chỉ hy vọng sau này cậu trở thành một người tốt, giữ được bản tâm, không hại người vô tội.” Trọng Huy điềm tĩnh nói với một tu sĩ trẻ tuổi đang chế tạo pháp bảo bên đường, một tay cầm quyển sách khá cũ đưa ra.
“Cảm ơn tiền bối!” Tu sĩ trẻ tuổi mừng rỡ nhận lấy quyển sách luyện khí, cậu ta cẩn thận bỏ nó vào túi chứa đồ.
Dương Bảo nhìn thấy vậy, ông ta nhíu mày, quyển sách luyện khí kia là do Trọng Huy mua lại từ một quầy hàng khác, có thể để cho tu sĩ trẻ tuổi một đường hướng thẳng tới Luyện Khí Sư ba sao, giá trị khá lớn, vậy mà lấy ra tặng người.
“Giáo Hoàng lòng dạ rộng lớn, ban cho người dân nhiều loại sách vở luyện quý giá, một quyển sách của tôi chẳng đáng là gì nhưng lại giúp đỡ một đời người, chúng ta là người của Quang Minh Giáo Đình, nếu như lòng dạ hẹp hòi thì làm sao xứng với sự tin tưởng của Giáo Đình, sự tin tưởng của hàng triệu người dân?” Trọng Huy vừa lắc đầu vừa nói vì nhận ra vẻ mặt của Dương Bảo thay đổi.
Dương Bảo là Luyện Đan Sư đi lên từ nhỏ yếu, tính cách cẩn thận và tiết kiệm, hơn một trăm năm qua đều như thế, lúc mới gia nhập Giáo Đình chỉ là một lão già Luyện Đan Sư một sao, không có địa vị gì, lại còn phải nhìn sắc mặt của cấp trên, tầm mắt ông ta không theo kịp, chưa nhận ra bản thân đã là một tu sĩ Tứ Dương kỳ, địa vị cao cả trong Giáo Đình nên vẫn còn bỡ ngỡ.
Dương Bảo và người khác, kể cả Hắc Tinh sau khi nghe Trọng Huy nói xong đều nao nao, cảm thấy rất có lý.
Vù! Vù!
Đột tiếng, tiếng xé gió vang lên từ một hướng, mọi người nhìn lại liền thấy một con chim khổng lồ bay tới từ đằng xa, nó tỏa ra một hung uy khủng khiếp làm toàn bộ tu sĩ, yêu tộc ở đây hoảng sợ, một Đại Thú Vương!
“Giáo Hoàng tới rồi!” Hắc Tinh cười hớn hở.
“Chúng ta đi tiếp đón Giáo Hoàng tôi!” Dương Bảo khẽ nói.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
96 chương
36 chương
87 chương
70 chương