Bảo Trụ Vương Triều, Bảo Trụ Vương Thành. Một ngày qua đi kể từ lúc nhóm Văn Phác Chân, Chu Tĩnh Nhi, Võ Gia Hiệp tiến đến thực thi nhiệm vụ bảo vệ trật tự của thành trì cùng với bước đầu xây dựng lên hệ thống học viện mà bọn họ đang hướng đến tại Bảo Trụ Vương Triều. Lục tục có tu sĩ đến từ Giáo Đình và các Mạo Hiểm Giả nhận nhiệm vụ của công hội đến điểm danh, tham gia vào sứ mệnh bảo vệ toàn bộ Bảo Trụ Vương Triều khỏi sự hỗn loạn trong khoảng thời gian Vạn Thú Uyên mở ra. Phạm vi hoạt động của mọi người rất rộng, tu sĩ điểm danh có mặt rồi bắt đầu nhận được sự phân công của Bảo Trụ Kim Vương, Quốc Vương đương nhiệm và rời khỏi Vương Thành, đến nơi thực hiện nhiệm vụ là các làng mạc, trấn nhỏ, thành trì hay những nơi có tài nguyên quan trọng đối với quốc gia như mỏ khoáng thạch, rừng rậm, các khu vực trồng linh dược… Nếu là khi trước, Bảo Trụ Vương Triều đành phải nhìn quốc gia bị tổn thất nghiêm trọng trong sự kiện tại Vạn Thú Uyên, bởi vì bọn họ chỉ là thế lực một sao nhỏ nhoi, không đủ sức mạnh để bảo vệ quốc gia một cách vẹn toàn, đành phải bỏ đi một số tài nguyên, mặc cho các tu sĩ, ma tu hay yêu tộc, hung thú phá hoại, cướp đoạt.  Bây giờ thì Bảo Trụ An Vương, Kim Vương cảm thấy yên tâm đến mặt lúc nào cũng cười tươi tắn, lòng của họ cực kỳ an toàn, không có chút lo sợ gì vì có đến hơn năm trăm tu sĩ cảnh giới từ Nhị Dương kỳ trở lên đang chia nhau ra khắp Vương Quốc, trong đó không thiếu tu sĩ Tam Dương kỳ, thậm chí là nửa bước Tứ Dương kỳ. Phần lớn tu sĩ đạt đến nửa bước Tứ Dương kỳ đều là Mạo Hiểm Giả nổi tiếng, hoàn thành nhiều nhiệm vụ trong công hội nên được nhiều điểm cống hiến để đổi lấy phần thưởng như tài nguyên hay số ngày tu luyện trong Huyễn Linh Chiến Trường. Ở trong Chính Điện mới toanh được xây dựng theo kiểu cách cao quý, toát ra uy nghiêm của Hoàng Thất, người thống trị cả một Vương Quốc to lớn. “Chỉ có một số tu sĩ nửa bước Tứ Dương kỳ đến đây mà ông ta cũng cảm thấy vui vẻ thế sao?” Chu Tĩnh Nhi nhìn Bảo Trụ An Vương và Kim Vương với ánh mắt kỳ quái, khó hiểu. Theo như một số thông tin mà Chu Tĩnh Nhi biết được từ nhiều nguồn khác nhau, Công Hội Mạo Hiểm Giả có rất nhiều người tài giỏi, nhiều người đã đạt đến cảnh giới Tứ Dương kỳ trở lên, số người nửa bước Tứ Dương thì nhiều lắm. Nếu không phải Hội Trưởng, Nguyễn Vu của Công Hội Mạo Hiểm Giả đang dẫn đầu nhiệm vụ cấp cao là diệt trừ tổ chức Vạn Lý Tất Sát Nhân thì số người đến đây bảo vệ Bảo Trụ Vương Triều sẽ không ngừng lại ở con số đó, ngoài ra, chắc chắn có tu sĩ Tứ Dương kỳ tham gia nữa. Đây là một cơ hội tốt để người dân ở nơi này nhìn thấy sự khác biệt của Không Vũ Quốc, Kinh Hồng Quốc sau khi Quang Minh Giáo Đình xuất hiện, truyền bá tín ngưỡng. Lúc này, bọn họ đang làm chuyện chính, lên kế hoạch xây dựng hệ thống giáo dục cho toàn bộ quốc gia, lập nên căn cơ vững chắc, giúp các thế hệ mai sau càng lúc càng tốt đẹp. “Mời!” Bảo Trụ An Vương chiếm lấy phần dẫn chương trình, từng ly rượu do chính Hoàng Thất ủ lần lượt được lấy ra để tiếp đãi khách quý. “Mời!” Văn Phác Chân đương nhiên không muốn mất lễ nghi, ông dẫn đầu các vị khách tiếp nhận sự tiếp đãi chu đáo, nồng nhiệt từ phe chủ nhà. Sau một khoảng thời gian khá lâu dành cho việc tận hưởng bữa tiệc lớn, Văn Phác Chân bắt đầu trở nên nghiêm túc, giọng nói bình tĩnh vang lên: “An Vương, Kim Vương, tôi nghĩ chúng ta nên đến với vấn đề chính.” “Hơn nữa, trong khoảng buổi trưa nay, Giáo Hoàng sẽ tới đây để tham quan Bảo Trụ Vương Thành, ông không nên uống quá chén.” “Cái gì? Giáo Hoàng muốn tới đây ư?” Bảo Trụ An Vương kinh ngạc thốt ra, gương mặt hơi ửng đỏ nhanh chóng thay đổi thành như lúc thường, ông ta vừa dùng linh lực đánh tan cơn say vì chuyện chính sự này rất quan trọng. Giáo Hoàng là ai? Người nắm quyền lực lớn nhất của Quang Minh Giáo Đình. Người từng đánh bại Tông Chủ của Đà La Môn là Lý Thiên Dự. Người mở đầu ra một thời đại mới của những thế lực nằm trong vùng đất tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh. Người giúp cho Hắc Viên tộc chiến thắng Thiết Thạch Nghĩ tộc, đẩy lùi một Đại Yêu Vương, Thạch Ma Khải! Bấy nhiêu đó còn chưa thể hiện hết sự cường đại của Giáo Hoàng, người đó còn là người được rất nhiều tu sĩ mạnh mẽ kính phục! Sau khi được cứu giúp bởi Quang Minh Giáo Đình, Bảo Trụ An Vương nhận được nhiều tài nguyên để đột phá đến Tứ Dương sơ kỳ là nhờ vào Giáo Đình, người luyện chế ra các loại đan dược quý giá đó là một người tên Nguyễn Thanh, Đường Chủ nắm nhiều quyền lực nhất trong Giáo Đình ngoại trừ hai vị Hồng Y Giáo Chủ mà ông chưa bao giờ gặp mặt. Giáo Đình vừa tặng quà liền để Bảo Trụ An Vương hiểu rõ, sự mạnh mẽ của Giáo Đình vượt qua khỏi suy đoán của ông, Giáo Đình chắc chắn mạnh hơn thế lực hai sao. Không những vậy, ông còn nghe nói Hồng Y Giáo Chủ, Ngọc Trang còn là một tu sĩ cực kỳ mạnh mẽ, thiên tư tuyệt thế! Dù là Văn Phác Chân hay Chu Tĩnh Nhi sở hữu thực lực khó lường, khi nghe đến hai chữ Giáo Hoàng, bọn họ đều cẩn thận và tỏ ra kính trọng. “Ngài ấy muốn tham quan Bảo Trụ Vương Thành.” Văn Phác Chân khẽ nói. “Tại sao ông lại không nói sớm hơn để cho chúng tôi đi chuẩn bị tiếp đón ngài ấy chứ?!” Bảo Trụ An Vương xoa xoa đầu, vẻ mặt khó khăn. “Tại vì ông quá vui vẻ nên tôi không nỡ đánh gãy cuộc vui của ông.” Văn Phác Chân cười khổ một tiếng. Bảo Trụ An Vương nghe xong, vẻ mặt đờ ra một chỗ, ông ta quay đầu nhìn mọi người xung quanh, ngay cả Kim Vương hay đứa cháu yêu quý là Như Kiều cũng quay mặt đi, không dám nhìn vào ông ta bởi vì lời nói của Văn Phác Chân rất đúng. Nếu như không đúng, Bảo Trụ An Vương chắc chắn đã bị người khác khống chế hay chiếm lấy cơ thể rồi, tính cách của An Vương là vậy, một người thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, luôn quý mến người mà ông cho là bạn bè. Lúc này, Bảo Trụ Như Kiều mới cất tiếng nói: “Ông Nội, con đã cho người chuẩn bị lễ nghi tiếp đón ngài Giáo Hoàng, ông không cần phải lo lắng nữa đâu.” An Vương vừa nghe xong, ông ta liền trừng mắt nhìn Như Kiều: “Tại sao con biết chuyện này trước cả ông chứ?” “Là Tĩnh Nhi nói cho con biết.” Như Kiều cười khẽ một tiếng rồi nhìn vào Chu Tĩnh Nhi, người đang nói chuyện rộn rã với Trần Nghiên Trúc và Võ Gia Hân, họ cùng nhau đến Quang Minh Giáo Đình, cùng nhau tu luyện, cùng nhau làm nhiều nhiệm vụ như một Mạo Hiểm Giả cho nên tình cảm rất thâm sâu. Bảo Trụ An Vương quay đầu nhìn Tĩnh Nhi, ông ta nghĩ lại chuyện của quá khứ cách đây một ngày, điều đó làm cả cơ thể của ông run lên, ông không có đủ can đảm để hỏi Chu Tĩnh Nhi. “Được rồi, chúng ta hãy giải quyết vấn đề chính trước khi ngài ấy tới đây.” Bảo Trụ An Vương đành phải thở dài một hơi rồi đổi chủ đề. “Về việc thành lập học viện, không biết mọi người có đề nghị gì?” Lúc này, Bảo Trụ Kim Vương là người thay mặt cho toàn bộ Vương Triều để bàn bạc với người đến từ Giáo Đình, không thể để cho An Vương giải quyết mọi chuyện, Kim Vương cũng cần trải qua sự ma luyện để thành tài, thành một bậc Quốc Vương tài giỏi. “Chúng tôi đã từng tham gia xây dựng học viện tại Không Vũ Vương Triều và Kinh Hồng Vương Triều, cùng với kế hoạch đang triển khai tại năm thế lực khác và tổng kết ra được một bản kế hoạch khá tốt, mời các vị xem thử.” Văn Phác Chân từ tốn nói trong khi đưa một đống giấy tờ cho Kim Vương nhìn xem. Thế là, một cuộc họp về xây dựng hệ thống giáo dục ảnh hưởng đến tương lai, thay đổi rất nhiều thứ theo chiều hướng tích cực đã bắt đầu tại Bảo Trụ Vương Triều. Đây chỉ là một sự khởi đầu! Không một ai nghĩ đến, trong tương lai, các học viện đời đầu này sẽ huy hoàng đến nhường nào! “Chúng ta ra bên ngoài nhé, tôi có biết một số tiệm bán đồ ăn vặt rất ngon.” Bảo Trụ Như Kiều bước nhẹ lại gần ba người Chu Tĩnh Nhi rồi điềm đạm nói. “Nghe cũng rất hay đó.” Tĩnh Nhi gật đầu đồng ý, dù sao cô không muốn ở lại nghe mấy thứ nhàm chán này, người trẻ tuổi là vậy, cô thật không hiểu nổi tại sao hơn mười mấy người ở đằng kia lại chăm chú vào vấn đề chán ngắt như thế. “Nghiên Trúc muốn mua quà về cho Bà Nội.” Trần Nghiên Trúc nói với âm thanh lanh lảnh. “Meow!” Con mèo màu trắng cũng kêu lên một tiếng để truyền đạt ý muốn của nó, nó cũng muốn ăn. “Trong hệ thống học viện cũng có một số môn học như nấu ăn, đây là cơ hội tốt để tìm hiểu về nền ẩm thực của nơi đây.” Võ Gia Hân nhẹ nhàng nói ra, cha của cô là Võ Gia Hiệp, một người từng đứng đầu Võ Đường, giúp cho dân làng chống lại hung thú, có vẻ như cô cũng thừa hưởng một số tư tưởng, tính cách tốt đẹp của người cha. “Chúng ta mau lên đường đi!” Như Kiều mỉm cười rồi dẫn đầu đi trước. … Cùng trong một ngày này, ở nơi xa xôi so với tổng bộ Quang Minh Giáo Đình. Đây là một vùng đất dưới sự cai trị đẫm máu của Hợp Ma Tông, thế lực hai sao chuyên tu luyện theo hướng độc ác, tàn nhẫn, lấy mạng sống của người khác để bản thân trở nên mạnh mẽ. Chính vì sự cai trị bá đạo đó cho nên rất nhiều người dân bình thường, kể cả tu sĩ đều căm hận, ghét bỏ Hợp Ma Tông, sự thù hận này ngày càng chồng chất rồi tích lũy thành những cuộc khởi nghĩa, đó là sự ra đời của Quân Khởi Nghĩa. Quân Khởi Nghĩa, Vệ Quốc Liên Minh, dưới sự chỉ đạo tài tình, đúng đắn của Minh Chủ, Đường Ngọc Lan Anh, nay thế lực này giúp cho Quân Khởi Nghĩa của hơn hai mươi thế lực khác giành lấy thắng lợi, tiến hành thay đổi cuộc sống của người dân, nên ai nấy đều cảm kích Vệ Quốc Liên Minh. Đương nhiên, với tình báo của mình, Đường Ngọc Lan Anh sẽ không chấp nhận một số thế lực tự xưng Quân Khởi Nghĩa nhưng thật ra lại hoạt động vì lợi ích cá nhân mặc kệ sự hi sinh của người dân gia nhập vào Vệ Quốc Liên Minh. Những thế lực như thế, Đường Ngọc Lan Anh diệt trừ thẳng tay, không có một sự nhân nhượng nào dành cho bọn chúng. Dù là lập ra nhiều thành tựu, Vệ Quốc Liên Minh vẫn chưa muốn dừng lại bước tiến, bọn họ đang tập trung quân lực chính của mình để tiến công nhiều quốc gia khác nhau đang được thống trị bởi các Quốc Vương là tay sai của Hợp Ma Tông. Hôm nay, Huyết Nhật Thánh Đoàn, Đoàn Trưởng tạm thời, Khương Thiên Hải và Cổ Thanh Thu vừa nhận được một nhiệm vụ thu thập thông tin của quân địch ở chiến tuyến phía trước, bọn họ phải tiến đến đó quan sát số lượng quân địch, cách quân địch bày bình bố trận và số lượng tu sĩ của Hợp Ma Tông. Những ngày gần đây, Vệ Quốc Liên Minh bị tổn thất nhiều chiến sĩ anh dùng vì sự xuất hiện của bọn tu sĩ đến từ Hợp Ma Tông, hình như tầm mắt của Hợp Ma Tông đã nhìn thấy mối đe dọa đến từ Vệ Quốc Liên Minh nên các người nắm quyền đã cử tu sĩ đến giúp đỡ thế lực tay sai. Lần hành động này gồm có tám người, Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu, năm Phó Đoàn Trưởng sở hữu Ngũ Hành Thuần Linh thể là Viên Canh, Trần Lễ, Lê Hoàng Phước, Nguyễn Khắc Cường cùng với Lý Anh Khang, còn có một người nữa là Nguyễn Nhân Hiếu. “Nhân Hiếu, cậu rất thích hợp với nhiệm vụ lần nay, may là cậu vừa đột phá Nhị Dương kỳ, có thể bay lượn, nếu không thì cơ hội lập công như hôm nay cũng không thể làm được.” Viên Canh cười nói với Nguyễn Nhân Hiếu trong khi cả nhóm đang di chuyển bằng cách bay lượn qua một dãy núi khá dài, bên kia dãy núi chính là nơi đóng quân của kẻ địch. “Nhân Hiếu, cậu đúng là một người kỳ lạ, kể tử khi gia nhập Huyết Nhật Thánh Đoàn đến nay, cậu chưa từng giết chết một người.” Lê Hoàng Phước tấm tắc nói ra. Nguyễn Nhân Hiếu, một người duy nhất trong Huyết Nhật Thánh Đoàn chưa từng sát sinh dù cho cậu ta đã tham chiến rất nhiều, cậu ta chỉ bảo vệ đồng đội và không hề giết chết kẻ địch, điều này khiến cho những thành viên khác cảm thấy tức giận, khó chịu đối với Nhân Hiếu, ngay cả năm Phó Đoàn Trưởng cũng thế, nên giờ đây cậu ta đang phải chịu nhiều chỉ trích, sự khinh thường ngầm của những người khác. Nguyễn Nhân Hiếu yên lặng, cậu ta không trả lời lại hai người kia, ánh mắt của mọi người vẫn luôn như thế, nhưng Nguyễn Nhân Hiếu không muốn thay đổi, cậu ta từng được cha mẹ dạy dỗ phải biết yêu thương người khác, không được giết người như một kẻ ác, cậu ta vẫn luôn giữ đúng lời dặn dò của họ. Với lại, Nguyễn Nhân Hiếu cũng cảm thấy bản thân quá yếu kém, tốc độ tu luyện của cậu kém hơn người bình thường gấp một trăm lần, những người khác đã đột phá đến Nhị Dương hậu kỳ, đỉnh phong, thậm chí là Tam Dương kỳ, còn cậu thì vừa chân ướt chân ráo đến Nhị Dương sơ kỳ. So về chiến công, cậu càng là người đứng ở dưới chót. So về kết quả của những cuộc huấn luyện, vị trí cuối bảng chính là nơi dành cho cậu. Khương Thiên Hải nhíu mày nhìn vào những người khác, sau đó cậu ta lại nhìn vào Nguyễn Nhân Hiếu rồi lắc đầu, không ai có thể thay đổi quyết định của Nhân Hiếu, Khương Thiên Hải đã từng thử và nhận lấy thất bại. Cổ Thanh Thu thì bay gần đến Nhân Hiếu rồi vỗ vai an ủi, cậu đang nợ Nhân Hiếu một mạng sống, nếu không có Nhân Hiếu, Cổ Thanh Thu đã chết từ rất lâu rồi. “Mọi người chấn chỉnh tinh thần, kẻ địch đang ở trước mặt!” Mười lăm phút qua đi, Khương Thiên Hải nghiêm giọng nhắc nhở. “Vâng!” Mọi người gật đầu, gương mặt chăm chú hẳn lên. Họ có kinh nghiệm của những lần thăm dò quân địch trước đó nên họ rất bình tĩnh tiếp cận phòng tuyến của kẻ địch, bọn họ không dùng thần thức để điều tra vì sợ quân địch phát hiện, cho nên họ đã dùng một loại áo choàng che dấu dao động linh lực và thân thể để đến gần, quan sát kẻ địch bằng mắt trần. “Quân địch có khoảng mười ngàn, trong đó những Bách Phu Trưởng đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Thiên Phu Trưởng là Kết Đan kỳ, còn có nhiều tu sĩ khác đang ẩn nấp ở bên trong, thực lực không mạnh.” Khoảng chừng năm phút, nhóm Khương Thiên Hải đã tổng kết ra được kết quả khá chính xác, họ còn vẽ lại bản đồ phòng ngự và đánh dấu từng Bách Phu Trưởng hay Thiên Phu Trưởng. Bách Phu Trưởng, Thiên Phu Trưởng là tên gọi của người dẫn dắt một trăm người và một ngàn người. “Chúng ta trở về thôi.” Cổ Thanh Thu thở phào nhẹ nhõm. “May là nhiệm vụ lần này không có chuyện gì ngoài ý muốn…” Viên Canh nới với tâm trạng thoải mái, nhưng cậu ta còn chưa dứt lời thì hàng loạt cột sáng khổng lồ đã phóng ra từ bên dưới lòng đất, tổng cộng có tám cột sáng, nó bao phủ cả nhóm Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu vào trong, áo choàng tàng hình bị mất tác dụng ngay tức khắc. “Không ổn!” Khương Thiên Hải nhíu mày. “Chúng ta đã bị chúng phát hiện!” Cổ Thanh Thu trầm giọng nói. Sáu người khác liền vào trạng thái đề phòng, chuẩn bị chiến đấu, đây là nơi gần với đồn địch, khi đã bị phát hiện, họ phải đột phá vòng vây để chạy thoát trước khi bị kẻ địch bao vây. “Các ngươi vẫn khỏe chứ?” Một giọng nói the thé mang theo cảm giác rùng rợn vang lên bên tai của cả nhóm, một người bay đến từ phía phòng tuyến của kẻ địch, hắn ta mặc một bộ quần áo màu trắng đen, trông rất dị hợm, gương mặt thì bóng loáng, rất khó coi, nhất là đôi mắt của hắn cứ đảo liên tục giống như hận không để người khác biết hắn là một kẻ quái dị vậy. “Là ngươi, Bạch Thú?” Cổ Thanh Thu lạnh lùng nói. “Chính là ta, sao nào, có cảm thấy vui mừng hay không?” Bạch Thú cười hớn hở. “Ta nhớ rằng, lần trước khi ta bỏ chạy thì chính ngươi là kẻ buông lời muốn giết chết ta trong lần gặp sau thì phải.” “Giờ thì ta đang ở đây, ngươi hãy mau đến đây giết chết ta đi nào.” Bạch Thú nói với vẻ mặt vừa khiêu khích, vừa chăm chọc. Lần trước, trong khi hai quân giao chiến, Bạch Thú là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, viện quân của Hợp Ma Tông, hắn bị Cổ Thanh Thu đánh bại rồi bỏ chạy, đặc biệt sau đó, Cổ Thanh Thu còn điều tra Bạch Thú, một kẻ tự vứt bỏ tên gọi của mình, muốn trở thành một con thú thật sự, hắn còn giết hại rất nhiều người vô tội, mỗi một tội lỗi đều làm người người căm phẫn. “Há ha!” Bạch Thú cười to trong khi nhìn vào Cổ Thanh Thu. “Ngươi rất muốn giết ta, ngươi có sức mạnh đó nhưng ngươi lại không thể đánh bại cả bọn chúng ta!” Cổ Thanh Thu đứng yên một chỗ cùng với cả nhóm, cậu ta không vọng đọng bởi vì cậu ta biết bản thân đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm, rất nhiều hơi thở đang ẩn nấp trong tám cây cột ánh sáng, đó là trận pháp vây nhốt của đám tu sĩ Hợp Ma Tông, Bát Ma Hoan Trận. Trận pháp này được thiết lập dựa trên tám mạng sống sờ sờ đang bị thiêu cháy, nói ra thì rất tàn nhẫn. “Đừng làm mất thời gian của bọn họ, chỉ là tám thằng nhóc con, mau bắt lấy bọn chúng đi.” Một số người bước trên không khí, đứng song song với Bạch Thú, vẻ mặt khinh thường. Bọn họ phải huy động nhiều người như thế chỉ vì muốn bắt lấy tám thằng nhóc miệng còn hôi sữa? Đúng là làm cho các tu sĩ Chân Nhân như họ mất mặt. “Ngươi có bị ngu hay không?” Bạch Thú trừng mắt tên tu sĩ vừa nói chuyện. “Ngươi nói cái gì!” Tu sĩ kia liền hét to một tiếng, vẻ mặt tức giận. “Ngươi không cảm nhận được có đến hai tu sĩ Chân Quân đang bảo vệ bọn chúng sao?” Bạch Thú hừ lạnh. “Hai Chân Quân?!” Các tu sĩ giật mình, nét mặt hoảng sợ trong khi cảm ứng xung quanh, tìm kiếm hai Chân Quân kia. “Không cần tìm, bọn ta ở đây!” Một giọng nói lạnh nhạt phát ra từ sau lưng nhóm Khương Thiên Hải, đó là hai người cầm kiếm dài, họ đang bước tới đi đến đối mặt với các tu sĩ của Hợp Ma Tông. “Tiền bối!” Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu và những người trong nhóm giật mình. “Tiền bối âm thầm bảo vệ chúng ta!” Nguyễn Nhân Hiếu cảm động trong lòng. Hai người vừa xuất hiện là Trần Anh Bắc và Trần Anh Nam, hai tử sĩ Đà La Môn bị Thanh Vũ trấn áp rồi ép buộc dùng Quang Minh Tín Ngưỡng Quả, giờ đây họ đang phụ trách bảo vệ Huyết Nhật Thánh Đoàn khỏi những nguy hiểm quá tầm như tình cảnh ở hiện tại. “Các ngươi con không mau ra đây?” Trần Anh Bắc bình tĩnh nói ra, mắt của hắn không nhìn vào đám tu sĩ như Bạch Thú, mà hắn đang nhìn vào một số người khác. “Không ngờ Vệ Quốc Liên Minh bé nhỏ lại có tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân giúp đỡ.” Tiếng nói nhàn nhạt vang lên, bốn tu sĩ dùng tốc độ nhanh chóng, như thể một mũi tên phóng thẳng đến vùng đất bị vây nhốt này, bốn tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân đến từ Hợp Ma Tông. “Có hai Nguyên Anh Chân Quân thôi sao?” Một tu sĩ Chân Quân cười khinh bỉ. “Đó là bốn vị Trưởng Lão Nội Môn của Hợp Ma Tông!” Các tu sĩ đi cùng Bạch Thú liền biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc. “Hừ hừ, Vệ Quốc Liên Minh đã chọc giận Hợp Ma Tông cho nên cao tầng mới cử các ngài Trưởng Lão Nội Môn xuống để trừng phạt bọn chúng.” Bạch Thú cười lạnh. Trong khoảnh khắc này, bốn tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, tu vi thấp nhất là Nguyên Anh trung kỳ đang cùng nhau tạo ra áp lực đè nặng lên vai nhóm người Trần Anh Bắc, Khương Thiên Hải. Trần Anh Bắc cùng Trần Anh Nam đứng cản hết toàn bộ áp lực đó, bảo vệ cho nhóm Khương Thiên Hải an toàn, tuy vậy, hai người đều biết, thời điểm mà bọn họ đền tội đã đến. “Ngay khi bắt đầu chiến đấu, các ngươi hãy chạy đi!” Trần Anh Bắc truyền âm, một giọng điệu ra lệnh không cho phép người khác từ chối. “Còn hai tiền bối thì sao?” Cổ Thanh Thu lo lắng hỏi lại. “Các ngươi còn không hiểu sao?” Trần Anh Nam nhàn nhạt hỏi lại. “Các ngươi chính là tương lại của Huyết Nhật Thánh Đoàn, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót!” “Còn hai người bọn ta chỉ là những kẻ mang trong mình tội lỗi được ngài Giáo Hoàng cưu mang mà thôi.” “Không, chúng tôi sẽ chiến đấu cùng hai tiến bối!” Khương Thiên Hải kiên định nói. “Đúng vậy, chúng ta hãy cùng nhau rời khỏi đây!” Mọi người đều gật đầu đồng ý với Khương Thiên Hải. Bỗng nhiên, một tiến quát to phát ra từ bốn tu sĩ Hợp Ma Tông, một kẻ dẫn đầu, tu vi Nguyên Anh đỉnh phong đã phát ra điều gì đó từ nhóm Trần Anh Bắc, Khương Thiên Hải. “Bọn chúng muốn bàn kế thoát khỏi đây, mau động thủ!” Một cái chớp mắt sau, bốn tu sĩ Nguyên Anh cùng nhau tấn công, bốn thanh phi kiếm lao vùn vụt tới, đâm xuyên qua không khí, sức mạnh đáng sợ vạch ra một đường kiếm trên mặt đất. Còn mười mấy tu sĩ Kết Đan Chân Nhân khác cũng hung ác, bọn họ ra tay dồn nhóm Trần Anh Bắc vào chỗ chết. Ở thởi khắc nguy hiểm, Trần Anh Bắc và Trần Anh Nam không cho nhóm Khương Thiên Hải lựa chọn. Một luồng sức mạnh vô hình ập tới, đánh bay nhóm Khương Thiên Hải ra ngoài xa. Đó là một đòn tấn công mạnh nhất, lóa sáng nhất của Trần Anh Bắc. Bởi vì Trần Anh Bắc vừa sử dụng Thần Thông mạnh nhất của Quang Minh Giáo Đình, Rực Sáng! Một đòn rực sáng mang theo nhóm Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu phá vỡ tám cây cột, giúp cả nhóm thành công chạy thoát khỏi Bát Ma Hoan Trận. “Không!!” Khương Thiên Hải hét to với nét mặt tức giận. “Không!” Cổ Thanh Thu đắng chát nhìn về phía trước, bọn họ cứ xa dần, xa dần, trong tầm mắt của cả nhóm, Trần Anh Bắc đang nở một nụ cười trong khi từng phần cơ thể biến thành tro bụi, hắn đã dùng mạng sống để sử dụng Rực Sáng. “Đừng làm như vậy!” Nguyễn Nhân Hiếu nghiến răng, đôi mắt đỏ hồng, máu tươi chảy ra từ khóe miệng của cậu. Những người khác cũng như thế, không hiểu tại sao, sự phẫn nộ đối với hai người Trần Anh Bắc và Trần Anh Nam đã biến mất, trong những cuộc huấn luyện, hai người đó rất vô tình, đả kịch làm bọn họ cảm thấy tức giận, uất ức. Nhưng giờ đây, từng người một đang dùng mạng sống để bảo vệ bọn họ! “Các ngươi không cần phải đau lòng!” “Cả đời ta, cả đời Trần Anh Bắc đều có hai tay dính đầy máu tanh, bọn ta chỉ biết giết hại người khác.” “Còn giờ đây, lần đầu tiên trong cuộc đời, bọn ta dùng mạng sống để bảo vệ người khác…” “Cảm giác này… không tệ chút nào!” Sau cùng, Trần Anh Nam để lại cho bọn họ một bóng lưng thẳng tắp, dường như có ngọn lửa đang thiêu cháy trên cơ thể đó, nó vừa làm cho Trần Anh Nam trở thành ánh sáng chói lóa nhất, và nó cũng đang hủy diệt Trần Anh Nam, từ thân thể cho đến linh hồn. Trần Anh Nam chém ra một kiếm, nó biến thành một bức tường ngăn cản toàn bộ tu sĩ Hợp Ma Tông. Lời nói cuối cùng của Trần Anh Nam vẫn vang vọng bên tai của cả nhóm trong khi cả nhóm đang bị đẩy ra xa bởi sức mạnh còn đọng lại từ Trần Anh Bắc. Người từng đánh cả nhóm trọng thương, người tát mạnh vào mặt mỗi khi bọn họ phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng, vốn dĩ người như vậy sẽ rất ích kỷ, nhưng mà, cũng chính là người như thế đã cứu cả nhóm Khương Thiên Hải. Ngày hôm đó là ngày mà hai tử sĩ Đà La Môn đền tội, nó cũng là ngày mà hai thành viên của Quang Minh Giáo Đình hi sinh, ngày mà Huyết Nhật Thánh Đoàn mất đi hai vị tiền bối từng giúp bọn họ huấn luyện. Và đây cũng là ngày, các thành viên trung tâm Huyết Nhật Thánh Đoán nhận ra, đôi vai của bọn họ đã nặng trịch, rất nhiều mạng sống, rất nhiều hi vọng và sự gửi gắm đang ở trên đó.