Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 740 : tình hình các phương
Mặc Hàn nghe xong, vẻ mặt thay đổi thành ngạc nhiên, ông ta suy nghĩ trong chốc lát rồi cất tiếng hỏi lại:
“Người mà Giáo Hoàng muốn chiêu mộ đó là…?”
“Chính xác là người đó.” Thanh Vũ thản nhiên gật đầu nói trong đi vươn tay ra cái bàn gần đó để đổ nước trà từ chiếc bình xuống cốc.
Mùi hương thoang thoảng của Lục Diệu Trà liền lan tỏa ra không khí, tạo nên một cảm giác thư thái dễ chịu.
“Chẳng phải ngài đã có quyết định về người đó rồi sao?” Mặc Hàn cảm thấy khó hiểu.
“Kế hoạch cũng chỉ là kế hoạch, có những thứ chúng ta cần phải thay đổi theo thời thế.” Thanh Vũ mỉm cười trả lời.
“Hạc Vĩnh Tuân, vốn dĩ ta muốn nâng đỡ cậu ta ở trong Phi Hạc Thương Hội, nhưng có vẻ như Hạc Vĩnh Tuân không được chào đón lắm, điều này cho thấy kế hoạch kia không thể thành công.”
“Với lại, Phi Hạc Thương Hội chỉ là một thương hội nhỏ mà thôi, có cũng được, không có cũng không sao, cái ta muốn chính là người tài giỏi có thể chống lên một phương trời!” Nói đến đây, hai mắt của Thanh Vũ trở nên có thần hơn nhiều.
“Giáo Hoàng nói rất đúng.” Mặc Hàn gật đầu nói ra.
“Có điều tôi không hiểu, rốt cuộc Trung Tâm Thương Mại là thứ gì?”
“Hãy đọc tài liệu về nó.” Thanh Vũ cười khẽ một tiếng trong khi đưa một đống giấy tờ cho Mặc Hàn.
Đó là phần tài liệu giải thích về Trung Tâm Thương Mại mà Thanh Vũ mua từ Cửa Hàng của Hệ Thống.
“Không ngờ chỉ là một khu vực dành cho buôn bán lại có thể phát triển đến mức này!” Mặc Hàn đọc lướt qua một hồi rồi nói bằng vẻ mặt cảm khái.
“Nếu như chúng ta xây dựng thành công hệ thống Trung Tâm Thương Mại thì sẽ giúp ích cho người dân lẫn thúc đẩy sự phát triển của vùng đất tín ngưỡng!”
“Mọi người cùng phát triển, đó vốn là một trong những đường lối của Giáo Đình.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.
“Giáo Hoàng nhìn xa trông rộng, Mặc Hàn không bằng!” Mặc Hàn cúi đầu trong khi nói, âm thanh chân thành.
Thân là tu sĩ sống mấy trăm năm, suy nghĩ cá nhân ích kỷ đã ăn sâu vào tiềm thức, rất khó để có thể thay đổi, nhưng càng tiếp xúc với Thanh Vũ và những người dân bình thường, các thành viên thân thiện của Giáo Đình, Mặc Hàn đang ngày càng biết quan tâm lo lắng cho người khác hơn.
Không ai định đoạt việc tu luyện sẽ khiến tu sĩ trở nên tàn nhẫn và ích kỷ cùng với cô độc cả.
Thanh Vũ đang thay đổi nhận thức đó một cách vô hình và ảnh hưởng đến nhiều tu sĩ mới gia nhập Giáo Đình.
“Không Vũ Vương Triều này đã phát triển hơn xưa nhiều rồi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói trong khi nhìn xuống khoảng không gian từ tầng thứ năm của tiệm tạp hóa, hắn thấy rõ phần lớn cảnh vật bên trong Không Vũ Vương Thành, nhìn thấy dòng người chi chít, nhìn thấy tu sĩ chiến đấu trên những sân đấu trong sự cổ vũ nồng nhiệt của người xung quanh, rất nhiều thứ, một bầu không khí bừng bừng sức sống.
“Không Yên là một Quốc Vương tốt, có khả năng lãnh đạo và khiến cho một quốc gia phát triển vượt bậc!” Mặc Hàn không khỏi gật đầu khen ngợi.
“Nói tới đây thì tôi mới nhớ ra, Không Yên muốn mua năm ngàn cây Linh Mộc cấp một và một trăm cây Linh Mộc cấp hai từ Giáo Đình cùng với nhiều tài liệu xây dựng thành trì để mở rộng và quy hoạch Không Vũ Vương Thành, ngài nghĩ sao về chuyện này?”
“Không Yên muốn mở rộng Không Vũ Vương Thành là chuyện tất nhiên, hãy cố gắng đáp ứng Không Yên, với lại, ta nghe nói Không Yên đang chiêu mộ thêm binh lính?” Thanh Vũ từ tốn nói ra.
“Đúng vậy, Không Yên muốn chiêu mộ thêm năm mươi ngàn binh sĩ!” Mặc Hàn nhẹ nhàng đáp.
“Có vẻ như Không Yên thật sự coi trọng chuyến đi đến Vực Sâu Vong Sương nên mở rộng binh lực, hãy đưa mười triệu Linh Thạch hạ phẩm này cho Không Yên, nói rằng ta ban thưởng cho ông ấy vì sự đóng góp to lớn của ông ấy đối với Giáo Đình!” Thanh Vũ chuyển số Linh Thạch hạ phẩm sang một cái túi chứa đồ rồi đưa cho Mặc Hàn.
“Vâng thưa Giáo Hoàng!” Mặc Hàn khẽ gật đầu.
Ông cũng biết về chuyện ở Vực Sâu Vong Sương và kế hoạch sắp tới của Giáo Đình, đó là một bước đi nguy hiểm cho nên không những Không Yên Quốc Vương đang chuẩn bị mà ngay cả Giáo Đình cũng thế.
“Giáo Hoàng, tôi nghe nói Nguyễn Vu Hội Trưởng đang nhắm tới một đám ma tu, theo như tin tức mà Ảnh Bộ thu được thì chúng chính là tay sai do Đà La Môn điều khiển để làm việc dơ bẩn!” Mặc Hàn khẽ nói tiếp.
“Thực lực của bọn ma tu kia thế nào?” Thanh Vũ nghiêng đầu hỏi.
“Ít nhất có mười tu sĩ Tứ Dương kỳ trở lên, khoảng hơn một trăm tu sĩ Tam Dương kỳ cùng rất nhiều tu sĩ Nhất Dương và Nhị Dương!” Mặc Hàn nhẹ nhàng trả lời.
“Thực lực không tệ!” Thanh Vũ nói với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Nếu bọn chúng đã là ma tu tàn nhẫn vô nhân đạo, vậy thì giữ chúng cũng chẳng có ích lợi gì, Nguyễn Vu đã tự mình ra trận thì đã không còn nguy hiểm gì nữa, hãy để ông ta buông tay mà làm!”
“Vâng, tôi sẽ chuyển lời cho Nguyễn Vu Hội Trưởng!” Mặc Hàn gật đầu đáp.
“Nhớ kỹ, phải cẩn thận, an toàn là trên hết!” Thanh Vũ nhấn mạnh.
“Còn nữa, Công Hội Mạo Hiểm Giả từ khi thành lập đến nay đã lập ra nhiều công lao, bắt giữ và trừng trị vô số tu sĩ phạm tội, mười triệu Linh Thạch hạ phẩm này coi như để bồi dường cho bọn họ đi.” Thanh Vũ từ tốn nói tiếp.
“Có thêm sự ủng hộ của Giáo Hoàng, chắc chắn tinh thần của mọi người sẽ cao, chiến thắng là hiển nhiên!” Mặc Hàn cười nói.
Nói thật thì mười triệu Linh Thạch hạ phẩm đối với Công Hội Mạo Hiểm Giả chẳng đáng là bao nhưng nó đại diện cho sự công nhận của Giáo Hoàng, ai nấy đều cảm thấy tự hào khi nhận phần thưởng này, một sự khích lệ to lớn trên tinh thần.
Nguyễn Vu nắm trong tay một ngàn người có thể kết thành Thiên Thánh Kỵ Sĩ Trận, nó cho phép linh lực, thể lực, sức mạnh của một ngàn người kết nối lại với nhau tạo thành một tồn tại khổng lồ có sức mạnh vượt trội.
Đừng nói là hơn mười tu sĩ Tứ Dương kỳ, coi như tu sĩ Ngũ Dương kỳ có đến thì cũng chưa chắc có thể sống sót trước Công Hội Mạo Hiểm Giả.
Huống chi, có rất nhiều Mạo Hiểm Giả, số lượng lên đến mấy ngàn người, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì họ sẽ nhận được điểm cống hiến của công hội lẫn phần thưởng của nhiệm vụ, điểm cống hiến của công hội có tác dụng đề cao cấp bậc của họ trong công hội và đổi lấy nhiều phần thưởng quý giá bao gồm tiến vào tu luyện ở Huyễn Linh Chiến Trường!
Trải qua nhiều ngày phát triển, sức mạnh tổng thể của Công Hội Mạo Hiểm Giả đã đến một mức độ mạnh mẽ, bỏ xa nhiều thế lực hai sao.
Mặc dù Thanh Vũ hay Nguyễn Vu Hội Trưởng không thể ra lệnh trực tiếp cho các Mạo Hiểm Giả nhưng có thể dùng hình thức nhiệm vụ.
Giống như Nguyễn Vu hay các Đường Chủ khác thường phát nhiệm vụ tiêu diệt ma tu, trấn áp hỗn loạn, đánh đuổi hung thú hay tìm kiếm tài nguyên cho các Mạo Hiểm Giả đi hoàn thành.
“Vạn Thú Uyên sắp sửa mở ra, Bảo Trụ Vương Triều nằm gần Minh Hàng Sâm Lâm, ví vậy nơi đó sẽ trở thành trạm trung chuyển của nhiều tu sĩ, hãy cử người tiến đến Bảo Trụ Vương Triều giữ gìn trật tự giúp đỡ Bảo Trụ Vương Tộc một tay!” Thanh Vũ chậm rãi cất tiếng nói.
“Vâng, tôi sẽ cho người đến trấn giữ Bảo Trụ Vương Triều, không để kẻ gian thừa cơ làm chuyện xấu!” Mặc Hàn từ tốn trả lời.
“Tình hình ở Đà La Môn thế nào rồi? Chúng ta ngang nhiên khống chế Đại Hàng Vương Triều, Đại Từ Vương Triều, Linh Kiếm Tông, Phong Ma Động, Cổ Kiếm Sơn, năm thế lực dưới trướng Đà La Môn, lại còn lan tỏa tin tức xử quyết Lý Thừa Ngân cùng Lương Phi Nguyên, chắc hẳn bọn họ phải có động tĩnh gì đi?” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
“Thưa Giáo Hoàng, Đà La Môn không hề tỏ thái độ, bọn họ đang chuẩn bị cho Hội Thưởng Rượu vào gần hai tháng sau, có vẻ như bọn họ đang lập ra một âm mưu gì đó, dù sao Lý Thừa Ngân cũng là con trai của Tông Chủ Đà La Môn, Lý Thiên Dự.” Mặc Hàn nhẹ nhàng trả lời, vẻ mặt suy tư.
“Còn Hợp Ma Tông thì sao?” Thanh Vũ hỏi với ánh mắt sắc lạnh.
“Hợp Ma Tông đang tranh đấu nội bộ để giành giật vị trí Tông Chủ, tạm thời bọn họ không có hành động gì lớn nhưng cũng cử khá nhiều đệ tử trợ giúp các thế lực dưới quyền chống lại Vệ Quốc Liên Minh.” Mặc Hàn nhẹ giọng nói.
“Vệ Quốc Liên Minh đã giải phóng hơn ba mươi lăm thế lực một sao và ngày càng mở rộng phong trào của quân khởi nghĩa, chắc chắn Hợp Ma Tông sẽ nhận ra điều đó nguy hiểm tới bọn họ đến mức nào, Hợp Ma Tông là một thế lực tàn độc, không thể không đề phòng.” Thanh Vũ bình tĩnh nói trong khi lấy ra một tờ giấy rồi dùng linh lực khắc từng chữ lên đó.
“Đưa lá thư này của ta đến tay của Trần Huyền Tôn Giả, Tông Chủ của Yêu Nguyệt Tông!” Thanh Vũ vừa nói vừa đưa lá thư bay xuống tầng dưới của tiệm tạp hóa.
“Vâng thưa Giáo Hoàng!” Một thành viên Ảnh Bộ liền hiện thân và nhận lấy lá thư đó.
“Giáo Hoàng, ngài muốn liên hệ với Yêu Nguyệt Tông rồi ư?” Mặc Hàn cười hỏi.
“Trần Huyền Tôn Giả làm người trọng nghĩa, ngay thẳng chính trực, lại còn từng giúp đỡ Quang Minh Giáo Đình chống lại một Hóa Thần Đại Tôn của Đà La Môn, chúng ta có thể kết minh với họ.” Thanh Vũ từ tốn lên tiếng.
“Hơn nữa, Giáo Đình không thể dậm chân tại chỗ, việc mở rộng vùng đất tín ngưỡng đến lãnh thổ của Yêu Nguyệt Tông là điều tất yếu, nếu như hai bên trở thành đồng minh của nhau thì chuyện này dễ làm hơn nhiều.”
“Vài ngày nữa, Tông Chủ Đinh Ngọc Thạch của Khai Sơn Tông sẽ gửi tin tức về các tu sĩ cao ẩn thế đến cho chúng ta, ông hãy cử người tiến hành điều tra, nếu như hợp cách thì hãy gửi lời mời của Giáo Đình đến cho họ.”
“Vâng, tôi biết phải làm thế nào!” Mặc Hàn khẽ đáp.
“Nay chúng ta đã cho người xâm nhập vào toàn bộ thế lực dưới quyền Đà La Môn, chỉ cần ta ra lệnh là có thể thay đổi triều đại, lật đổ tông môn, quét sạch vây cánh của Đà La Môn nhưng chuyện này sẽ khiến cho các thế lực khác dị nghị và bài xích Giáo Đình, không thể làm!” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Nhưng tự Đà La Môn lại cho chúng ta một cơ hội làm điều đó.” Thanh Vũ cười khẽ.
“Mặc Hàn, ông không còn phải chờ đợi lâu nữa đâu!”
“Mặc Hàn hiểu rõ!” Mặc Hàn gật đầu nói.
Mặc Hàn đang mang trong mình một mối thù không đội trời chung, ông ta đã có thực lực để trả thù nhưng lại bận việc ở Giáo Đình, vì ân huệ, Mặc Hàn không thể rời đi trong lúc Giáo Đình đang gặp khó khăn, chưa ổn định.
Lời nói của Thanh Vũ giống như một lời cam đoan dành cho Mặc Hàn rằng sau khi làm xong đống việc đó thì ông ta có thể làm điều mà bản thân nhất định phải làm.
“Hiện giờ ta muốn tu luyện.” Thanh Vũ khẽ nói một câu.
“Mặc Hàn xin phép.” Mặc Hàn hơi khom người trong khi nói rồi biến mất khỏi căn phòng.
Càng ngày Mặc Hàn càng cảm thấy sự thay đổi của Thanh Vũ, giống như Thanh Vũ càng có thêm khí chất của một thượng vị giả, người nắm giữ quyền lực sinh ra uy áp khiến người khác kính sợ.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
96 chương
36 chương
87 chương
70 chương