Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 725 : cơ duyên của vân thùy
Một con rắn băng khổng lồ to đến không thể nào hình dung, phảng phất như một tồn tại vượt qua muôn vàn tuế nguyệt để phủ xuống nơi này!
Cả một vùng trời rộng lớn đều trở nên yên tĩnh, con rắn băng kia mở ra đôi mắt màu hoàng kim rực rỡ như thể hai vầng Mặt Trời thu nhỏ, chỉ một ánh nhìn hững hỡ quét ngang trời đất thôi cũng đủ tạo ra một luồng linh áp khổng lồ ảnh hưởng đến toàn thể sinh linh trong bán kính mấy trăm km.
Linh áp này cực kỳ khủng bố, nó như thể đang cảnh báo toàn thể sinh linh rằng trước mắt bọn họ là một mối nguy hiểm mà họ không thể nào chống lại!
Mặc dù chỉ là linh cảm nhưng nó thực chất đang cảnh báo linh hồn của mọi sinh linh!
Dị tượng này đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc sau thì con rắn băng to lớn kia mờ nhạt dần rồi hoàn toàn tan biến, khí lạnh đang bao phủ không gian cũng không tồn tại quá lâu.
Mọi thứ trở về như bình thường nhưng toàn bộ sinh linh đều không thể tỉnh hồn trước dị tượng đó!
Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy bản thân nhỏ yếu đến nhường nào!
Một cảm xúc đánh thẳng vào linh hồn của bọn họ, rất khó thể có thể phai mờ.
“Đó là thứ gì?”
“Thật kinh khủng!”
“Hồng hoang mãnh thú ư?”
“Không, đó là một yêu tộc, luồng khí lạnh giá kia mang theo rất nhiều yêu khí!”
Nguyễn Trần Thái Dung, Trung Quân, hai Hội Trưởng của Công Hôi Tạo Tác Sư đều ngây người ra, bên tai họ là những tiếng nói ồn ào của người dân bên trong Vương Thành.
Thậm chí bọn họ còn nhìn thấy nhiều bóng người hiển hiện giữa trời cao, chân đạp lên không khí, dù không tỏa ra linh áp kinh người nhưng sức mạnh của bọn họ vẫn khiến Thái Dung, Trung Quân Hội Trưởng cảm thấy kinh ngạc.
Họ là những người lãnh đạo của Không Vũ Vương Triều, đảm nhận nhiều chức vụ, và tất nhiên người có tu vi cao nhất là các chiến tướng của Vương Triều, sau đó là những quan văn khác.
“Hư ảnh vừa rồi ở gần chúng ta!” Trung Quân Hội Trưởng trầm ngâm nói.
“Đúng vậy, từ Vương Thành đi về hướng đó khoảng hai trăm km chính là Quang Minh Thánh Điện, tổng bộ của Quang Minh Giáo Đình!” Thái Dung nhẹ nhàng gật đầu nói.
“Quang Minh Thánh Điện à? Tôi đã nghe rất nhiều người bàn tán về nơi đó, một khu vực tuyệt mật của Giáo Đình, chỉ những người có chức danh Tín Sứ trở lên mới được phép bước vào bên trong.” Trung Quân khẽ nói với đôi mắt hiếu kỳ.
Trung Quân Hội Trưởng chưa bao giờ nhìn thấy Thánh Điện, ông ta chỉ biết đó là một dãy kiến trúc hùng vĩ ở trên không.
Trước khi tới Vương Thành, ông ta chẳng biết gì về Thánh Điện kia cả.
“Đúng là một nơi khiến con người ta cảm thấy tò mò.” Thái Dung cười khẽ.
Kể từ khi giao dịch thuyền vận chuyển cho Thanh Vũ thì Thái Dung gần như không có gặp lại Thanh Vũ nữa, cô phụ trách dạy dỗ nhiều học đồ cho Giáo Đình, tiêu biểu là một cô nhóc có cái tên kỳ lạ, Naela, một cô bé hiểu chuyện và có thiên phú cực cao để trở thành một Tạo Tác Sư tài giỏi.
Tuy thời gian Thái Dung chỉ dạy Naela chưa lâu nhưng thành tích mà Naela thể hiện khiến Thái Dung cảm thấy bất ngờ không thôi.
“Chính xác là vậy… điển hình như Naela, tại sao cô bé có thể tiến bộ nhanh đến thế?” Thái Dung đặt một tay lên gò má rồi nói với nét mặt suy tư.
“Naela? Nhóc học đồ mà cô hay nhắc đến ư?” Trung Quân hiếu kỳ hỏi lại.
“Không phải học đồ, bây giờ cô bé đã là một Tạo Tác Sư một sao rồi.” Thái Dung nhẹ nhàng lắc đầu đáp lại Trung Quân Hội Trưởng.
“Không thể nào đâu?” Trung Quân kinh ngạc thốt ra.
“Chẳng phải cô vừa thu Naela làm học đồ ư?”
“Đó là lý do tôi cảm thấy Giáo Đình này không đơn giản, ngoài Naela ra thì các học đồ khác đều đã chạm đến cảnh cửa Tạo Tác Sư một sao, có vẻ như Giáo Đình đã giúp đỡ bọn nhóc đó, tôi cũng không chắc chắn nữa…” Thái Dung nói với âm điệu không chắc chắn cho lắm.
Có một điều mà Thái Dung chưa nói ra đó là Naela đã chạm đến cánh cửa của Tạo Tác Sư hai sao, nếu không phải tài nghệ Tạo Tác Sư của cô có giới hạn thì Naela không chỉ dừng lại ở đó.
Đây là lý do tại sao Thái Dung lại cảm thấy vui mừng khi được dạy dỗ Naela, một người có khả năng đạt thành tựu cao ở trong tương lai.
“Giáo Đình này cực kỳ không đơn giản!” Trung Quân nghiêm túc đánh giá, ông vừa nhận được một tin tức về sự kiện diễn ra ở Thiết Thạch Nghĩ tộc.
Hắc Viên tộc đánh bại Thiết Thạch Nghĩ tộc một cách gần như là áp đảo!
Quang Minh Giáo Đình, Giáo Hoàng, Trần Thanh Vũ chiến thắng Đại Yêu Vương Thạch Ma Khải!
Thiết Thạch Nghĩ tộc bị buộc phải chia cắt ra một phần năm lãnh địa cho Hắc Viên tộc!
Liên minh của Minh Hàng Sâm Lâm không phản ứng hay làm ra quyết định gì đối với sự việc đó.
Có vẻ như ngay cả liên minh của những yêu tộc có sức mạnh hai sao cũng phải kiêng kỵ Quang Minh Giáo Đình.
“Quang Minh Giáo Đình này đang phát triển rất mạnh mẽ.” Thái Dung cảm khái một tiếng, cô cũng vừa nhận được truyền tin của bộ phận thu thập thông tin.
“Lúc tôi vừa đặt chân lên mảnh đất này thì số lượng tu sĩ cấp cao không nhiều như vậy, phần lớn đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ hay Trúc Cơ kỳ, mà bây giờ thì…” Thái Dung nói đến đây, cô không khỏi cười khổ một tiếng.
Trung Quân nhìn quanh một vòng, ông ta cũng gật đầu đồng ý với Thái Dung, đâu đâu cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ hay Kết Đan kỳ, trong đó không thiếu các tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân đang ẩn dấu ba động linh lực, tuy nhiên, dù là Chân Quân đi chăng nữa cũng không dám hống hách.
Lâu lâu có vài ngoại lệ như tu sĩ Hồng Hỏa Chân Quân, không tuân theo quy tắc của tiệm tạp hóa dẫn đến hành động thù địch rồi bị tống vào ngục giam.
“Chúng ta trở về với công việc chính thôi, nhu cầu nguyên liệu của Công Hội Tạo Tác Sư đang tăng mạnh, nếu như chúng ta làm tốt thì địa vị sẽ như nước đẩy thuyền, không cần phải vì tài nguyên mà sầu não nữa!” Trung Quân Hội Trưởng đột ngột chuyển chủ đề.
Ông ta đến Vương Thành vì tìm kiếm nguồn nguyên liệu phục vụ cho Tạo Tác Sư, trong đó có nhiều loại nguyên liệu quý hiếm, rất khó để tìm kiếm nhưng nhu cầu sử dụng lại cao.
Ví dụ như một nguyên liệu thu lấy từ loài hung thú gọi là Hắc Bạch Nhền Nhện, toàn thân chúng màu trắng nhưng lại nhả ra tơ nhện màu đen tuyền óng ánh, một trong những nguyên liệu tốt nhất để chế tạo ra những bộ quần áo pháp bảo cấp cao.
Còn có tơ tằm của Thu Huyền Linh Tằm, chúng thường sinh sống trong môi trường sạch sẽ và có nguồn thức ăn là các loại linh diệp, chúng đóng kén vào mùa thu hằng năm, chất lượng tơ tằm này còn hơn cả tơ nhện của Hắc Bạch Nhền Nhện.
Hai loại nguyên liệu trên chỉ là số ít trong những loại nguyên liệu mà Trung Quân và Thái Dung muốn thu mua từ Tiệm Tạp Hóa Quang Minh, còn có khoáng sản, các loại đá và kim loại xây dựng công trình…
Hết cách rồi, ai bảo Tiệm Tạp Hóa Quang Minh này nói rằng họ có thể đáp ứng toàn bộ nhu cầu của khách hàng làm gì?
Mặc dù hầu hết tu sĩ đề khịch mũi khinh thường điều đó nhưng Thái Dung vẫn dành cho Giáo Đình một niềm tin lớn lao, vì vậy, cô giới thiệu Trung Quân đến đây.
“Được thôi!” Thái Dung vui vẻ nói.
Sau đó Thái Dung, Trung Quân, hai Hội Trưởng đi vào tiệm tạp hóa và biểu lộ ra thân phận cùng với yêu cầu mua bán, người nhân viên bán hàng liền chào đón bọn họ với gương mặt tươi cười trong khi truyền âm cho Cù Minh Văn, người quản lý tiệm ở Vương Thành, một người từng làm việc cho Không Thiên Hà.
“Chúng tôi muốn làm một cuộc mua bán lớn!” Trung Quân Hội Trưởng cao giọng nói như thế.
“Xin mời đưa ra yêu cầu của các vị.” Cù Minh Văn trang trọng đáp lời.
“Đây chính là yêu cầu của chúng tôi!” Thái Dung đưa cho Cù Minh Văn một tờ giấy, trên đó ghi lại mười mấy loại nguyên liệu hiếm đối với Thiên Quy Đảo.
“Tôi không đủ quyền hạn làm chủ cuộc giao dịch ở mức độ lớn như thế này, xin hai vị hãy chờ đợi trong lúc tôi báo cáo việc này lên cho tổng bộ.” Cù Minh Văn nói với nét mặt nghiêm nghị.
“Các người có những nguyên liệu đó?” Trung Quân Hội Trưởng bất ngờ thốt ra.
Cù Minh Văn không hề từ chối yêu cầu mà là bảo phải báo cáo cho tổng bộ Giáo Đình, điều này chứng minh tiệm tạp hóa hoàn toàn có những nguyên liệu kia, không thiếu một thứ nào.
Cù Minh Văn bình tĩnh gật đầu: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của hai vị.”
“Chúng ta trở về để chờ đợi thôi.” Thái Dung gật đầu với Cù Minh Văn rồi quay sang nói với Trung Quân Hội Trưởng.
Khi ra khỏi tiệm tạp hóa trong sự nhiệt tình của Cù Minh Văn.
Trung Quân Hội Trưởng than thở một tiếng: “Vốn tưởng rằng bọn họ chỉ có một hai loại nguyên liệu, không ngờ kết quả lại vượt qua sự tưởng tượng của tôi.”
“Vậy thì ông có biết tại sao tôi lại tin tưởng tiệm tạp hóa đó chưa?” Thái Dung cười khẽ.
“Tôi rất cảm ơn cô vì lời giới thiệu tuyệt vời này.” Trung Quân Hội Trưởng điềm tĩnh nói.
“Không cần phải khách sao, chúng ta là người của một gia tộc, cần phải hỗ trợ cho nhau nhiều hơn, tất cả chỉ vì để tồn tại trong Công Hội Tạo Tác Sư này.” Thái Dung từ tốn nói ra.
“Đúng vậy, vì tồn tại, vì sống sót, chúng ta cần phải mạnh mẽ hơn nữa, Công Hội Tạo Tác Sư cũng không phải là một tổ chức yên bình, kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh nuốt chửng…” Trung Quân Hội Trưởng trầm trọng nói với đôi mắt kiên định.
“Đi thôi nào, tôi dẫn ông đến gặp gỡ những học đồ đến từ Giáo Đình…” Thái Dung vừa nói vừa dẫn đường.
“Cô vẫn tuân thủ theo quy tắc của Công Hội chứ?” Trung Quân lo lắng hỏi lại.
“Đương nhiên, tôi chỉ có thể cung cấp kiến thức bên ngoài của Công Hội cho những đứa trẻ đó chứ không tiết lộ các bí mật và cũng không cung cấp tài liệu của Tạo Tác Sư ba sao cho người ngoài.” Thái Dung thản nhiên trả lời.
Quy tắc của Công Hội Tạo Tác Sư là thế, Tạo Tác Sư hai sao không được quyền phát tán tài liệu của Tạo Tác Sư ba sao mà họ đang học tập cho người ngoài, cũng không tiết lộ những bí mật của Tạo Tác Sư như các bản vẽ kiến trúc, các phương pháp chế tạo trang phục từ da thú hay các loại tài liệu khác.
Vũ khí, áo giáp gì đó là sở trưởng của Luyện Khí Sư, còn vấn đề trang phục mặc thường ngày thì đó là phần sân chơi của Tạo Tác Sư may vá như Thái Dung Hội Trưởng, còn Trung Quân Hội Trưởng thì nghiêng về mảng xây dựng các công trình như thành trì của tu sĩ, chế tạo các loại vũ khí nóng như Ma Linh Pháo, các bẫy rập chết người trong các cơ quan, phần mộ của cường giả…
“Cô Thái Dung, con vừa chế tạo ra một bộ trang phục bằng với pháp bảo của tu sĩ Kết Đan kỳ…”
Thái Dung dẫn theo Trung Quân vừa bước vào vùng đất của Công Hội Tạo Tác Sư thì một vài đứa nhóc cả trai lẫn gái khoảng chừng trên dưới mười tuổi đã cùng nhau chạy ra chào đón.
Một cô bé ăn mặc sạch sẽ, đôi mắt long lanh, cô bé vừa cầm lấy một bộ quần áo dành cho trẻ con vừa nói như thế.
Thái Dung, Trung Quân Hội Trưởng lập tức sửng sốt nhìn vào cô bé.
“Naela, em trở thành Tạo Tác Sư hai sao rồi ư?” Thái Dung kinh hô thành tiếng.
“Thiên tài tuyệt thế?” Trung Quân Hội Trưởng bị sốc đến trợn mắt.
Phải biết rằng, ông ta đã sống hơn trăm năm nhưng trình độ Tạo Tác Sư mới ở mức ba sao mà thôi.
Nhưng nhìn đi, cô nhóc kia rõ ràng còn chưa đủ mười tám tuổi nhưng lại là Tạo Tác Sư hai sao!
Đả kích người không có góc chết!
Ngay cả Thái Dung, người được gia tộc bồi dưỡng, một thiên tài thực sự cũng phải cảm thấy tự ti, nghi ngờ về thiên phú của bản thân cô.
“Naela, em không sao chứ?” Thái Dung chợt nhìn thấy mười đầu ngón tay của Naela đang chảy máu, nội tâm của cô liền mềm nhũng, không hiểu tại sao Naela lại rất cô gắng, giống như cô bé đang muốn làm một điều gì đó, việc này làm Thái Dung cảm thấy càng thương yêu Naela hơn.
“Một cô bé kiên cường, khác với những học đồ khác…” Thái Dung nghĩ ngợi trong khi hạ người xuống đề băng bó cho Naela, đối với Thái Dung, cô chú ý vào sức khỏe của Naela hơn là thành tích của cô bé.
“Em không sao, bây giờ thì em đã có thể giúp đỡ mọi người rồi…” Naela mỉm cười híp mắt, nụ cười trong sáng, hạnh phúc và như thể có thêm một chút buồn bã, tiếc nuối.
“Nếu như lúc đó, mình có bộ trang phục này thì anh ấy đã không…” Một chút suy nghĩ vu vơ thoáng hiện lên trong tâm trí của Naela, không người nào biết đến cô bé cố gắng hết mình vì điều gì, và Naela cũng không nói với mọi người bởi vì cô bé không muốn trở nên yếu đuối thêm một lần nào nữa.
“Một hạt giống tốt.” Trung Quân Hội Trưởng thì nghĩ khác, ông ta nghiêm nghị trong khi nhìn vào Naela.
“Thái Dung Hội Trưởng đã không còn có thể chỉ dạy cho cô bé này nữa, cô bé cần nhiều kiến thức, tài liệu hơn nếu muốn đạt tới Tạo Tác Sư ba sao!” Trung Quân nghĩ thầm trong đầu.
“Thái Dung Hội Trưởng, hay là chúng ta tiến cử cô bé vào gia tộc…” Trung Quân nghiêm túc đề nghị.
Thái Dung yên lặng trong một vài giây, sau đó cô mới truyền âm lại cho Trung Quân Hội Trưởng:
“Hãy để Naela tự quyết định, thế giới của Tạo Tác Sư không phải là nơi yên bình, đó là nơi của những kẻ mạnh!”
“Được!” Trung Quân Hội Trưởng gật đầu, ông ta không thể ép buộc nếu như người khác không muốn, nếu cưỡng ép thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ, ảnh hưởng xấu đối với gia tộc và uy tính của ông ta, lại còn gây thù với Quang Minh Giáo Đình.
Còn nếu như Naela đồng ý, bọn họ có nhiều cách giúp Naela trở thành Tạo Tác Sư tài giỏi, đầu tiên là vấn đề kiến thức thâm ảo của Tạo Tác Sư, sau đó là những bí mật quan trọng của Công Hội…
Tuy nhiên, gia tộc sẽ không đồng ý bồi dưỡng một người ngoài!
Bọn họ cần phải bảo đảm rằng Naela sẽ giúp đỡ gia tộc Nguyễn Trần hay ít nhất là làm điều gì đó báo đáp.
Trên đời này không có thứ gì là miễn phí!
…
Quang Minh Thánh Điện, tổng bộ của Quang Minh Giáo Đình.
“Ở bên đó, thường thì dị tượng xuất hiện ở gần thác nước…” Chu Tĩnh Nhi với vừa đi nhanh đến khu vực Bản Nguyên Huyết Mạch Thác.
“Tĩnh Nhi, không nên vội vàng, Giáo Hoàng đang tiếp khách, chúng ta không thể làm thất lễ với khách nhân của Giáo Đình được.” Văn Phác Chân điềm tĩnh nói trong khi bước đi một cách trầm ổn, không vội vã.
Đi cùng Văn Phác Chân là một số tu sĩ mặc quần áo khác nhau, hầu hết đều là tu sĩ có tuổi đời đã cao, đầu tóc bắt đầu ngã màu, khí huyết suy bại trông thấy nhưng ánh mắt lại thâm sâu chứng minh bọn họ không phải là quả hồng mềm.
“Chúng tôi sắp được nhìn thấy vị Giáo Hoàng kia ư?” Một người hào hứng nói.
“Người đứng đầu cả một thế lực khổng lồ như vậy chắc chắn là một người cực kỳ đáng kính trọng!” Một người khác cất tiếng nói tiếp, nét mặt hơi căng thẳng một chút.
“Giáo Hoàng là một người rất thân thiện, mọi người không cần phải lo lắng đâu.” Chu Tĩnh Nhi cười nhẹ một tiếng để an ủi.
Mấy chục người này là tu sĩ có quan hệ thân thiết với Văn Phác Chân, bọn họ nhận được truyền tin của Văn Phác Chân về một kế hoạch cực kỳ khác thường nhưng lại có phần thưởng rất lớn nên bọn họ đã tới đây hội họp với Văn Phác Chân.
“Đúng vậy á, anh Thanh Vũ còn cho em rất nhiều quyển truyện cổ tích, nhờ những quyển truyện đó mà em làm quen thêm được rất nhiều bạn mới…” Trần Nghiên Trúc mỉm cười trong khi vuốt ve một con mèo trắng trong lòng bàn tay.
Con mèo trắng nằm im một chỗ, vẻ mặt hưởng thú, lâu lâu nó lại nhìn quanh với đôi mắt tò mò, sau đó lại chuyển thành bất an.
Nó chính là Đa Bảo Tặc Miêu, một con mèo đang trà trộn vào Giáo Đình vì tìm kiếm bảo vật!
“Đúng vậy, bổn Miêu nhắm tới bảo vật của Giáo Đình chứ không phải là muốn được đứa bé này vuốt ve!” Đa Bảo Tặc Miêu âm thầm củng cố quyết tâm trong lòng, nét mặt tận hưởng của nó đã bán đứng nó triệt để, hình như nó còn mập thêm một vòng.
Một con mèo béo ngốc ngếch đúng nghĩa!
Đi cùng Trần Nghiên Trúc là Võ Gia Hiệp cùng với Võ Gia Hân và một số người trong võ đường của ông ta, bọn họ đều là người có kinh nghiệm trong việc dạy học.
“Chỉ cần mọi người làm tốt công việc dạy học thì không cần phải lo lắng!” Võ Gia Hiệp bình tĩnh nói ra.
“Như lúc chúng ta dạy ở học viện của Không Vũ Vương Thành, chủ yếu là bồi dưỡng những mầm non, tạo điều kiện tốt nhất để chúng phát triển thành cổ thụ chống trời.”
“Gia Hiệp nói không sai! Hơn nữa, chúng ta sẽ dạy học ở học viên trực thuộc trực tiếp với Quang Minh Giáo Đình, chúng ta cần làm gương cho những thầy giáo, cô giáo khác!” Văn Phác Chân nghiêm túc nói.
Theo như kế hoạch mà Thanh Vũ và nhiều thành viên cấp cao cùng Văn Phác Chân, Võ Gia Hiệp đề ra, bọn họ sẽ tìm kiếm nhân tài làm việc dạy học, các tu sĩ cao tuổi rất thích hợp nhưng Văn Phác Chân không dám chọn bừa, mà ông ta chọn những người có đạo đức tốt để đưa đến đây.
Bọn họ sẽ được thử việc ở các học viện trong Không Vũ Vương Triều, các học viện kia vừa được xây dựng cách đây không lâu, tài liệu dạy học rất ít ỏi, chủ yếu là dạy kiến thức cơ bản cùng với các buổi luyện tập tu luyện, thân thể do Quang Minh Thánh Kỵ Sị Đoàn đảm nhiệm.
Sau này có sự giúp đỡ của mười mấy tu sĩ cao tuổi khiến các học sinh tiến bộ nhanh hơn.
Bây giờ Văn Phác Chân đưa bọn họ trở về Giáo Đình để trình lên phần báo cáo cho Thanh Vũ.
“Trước mặt Giáo Hoàng là thứ gì?” Tiếng nói kinh ngạc vang lên từ Chu Tĩnh Nhi làm Văn Phác Chân, Võ Gia Hiệp cùng các người khác chăm chú nhìn vào phía trước.
Một người thanh niên trẻ tuổi đang đứng cạnh thác nước khổng lồ, ngoài ra còn có Nguyễn Thanh Đường Chủ cùng rất nhiều Tín Sứ khác đang tập trung sự chú ý vào một người, không, đó không phải là còn người.
Đó là một cô gái với đôi mắt màu xanh da trời cực kỳ cuốn hút, cô ấy tỏa ra luồng khí lạnh giá làm cho mặt đất dưới chân của cô ấy đóng băng, cô gái này chính là Vân Thùy Tộc Trưởng.
"Không thể nào!" Bộ lông của Đa Bảo Tặc Miêu dựng đứng hết cả lên khi nhìn thấy cô gái kia.
"Cô ấy là khách quý của Giáo Hoàng ư?" Mọi người trầm trồ.
"Nguy hiểm...!" Chu Tĩnh Nhi nhíu mày, cô nhận ra sự tồn tại kia làm cơ thể của cô phản ứng theo kiểu phòng thủ, giống như Chu Tĩnh Nhi vừa nhìn thấy kẻ địch mạnh mẽ có thể uy hiếp đến mạng sống của mình.
“Chúc mừng Vân Thùy Tộc Trưởng!” Thanh Vũ cười nói trong khi bước đến gần Vân Thùy.
“Đây là…” Vân Thùy ngây ngốc cảm nhận sự thay đổi của bản thân sau khi nhảy xuống Bản Nguyên Huyết Mạch Thác.
Cô nhận ra dòng máu của cô đã trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
“Tộc Trưởng?!” Vân Mộng và những tộc lão khác đều kinh ngạc không thôi, bọn họ cảm thấy huyết mạch đang bị trấn áp bởi Vân Thùy, một việc kỳ lạ chưa xảy ra bao giờ.
“Giáo Hoàng?” Vân Thùy đưa đôi mắt khó hiểu nhìn vào Thanh Vũ.
“Lam Băng Thánh Xà tộc!” Thanh Vũ thản nhiên thốt ra một vài chữ.
“Chuyện này là thật ư?” Vân Thùy Tộc Trưởng nói với giọng nói rung động
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
96 chương
36 chương
87 chương
70 chương