Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 723 : chào đón đồng minh mới!
Quang Minh Thánh Điện là tổng bộ của Quang Minh Giáo Đình, khu vực được bảo vệ một cách nghiêm ngặt nhất bởi Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn cùng nhiều Thánh Đồ, Thánh Sứ khác.
Quang Minh Thánh Kỵ Sị Đoàn do Lưu Úc làm Quân Đoàn Trưởng phụ trách giữ gìn trị an, bắt giữ những tội phạm có chức danh Tín Sứ trở lên về cho Hội Đồng Thẩm Phán xét xử.
Bất kỳ lúc nào, dù là giữa trưa nắng gắt hay buổi tối với màn đêm thơ mộng hòa cùng âm thanh của những loài côn trùng, Thánh Kỵ Sĩ vẫn luôn hiện diện trên từng nẻo đừng với bộ giáp màu trắng bạc bắt mắt và một đôi mắt nghiêm nghị quan sát xung quanh.
Ẩn bên trong Quang Minh Thánh Điện là những Thánh Đồ, Thánh Sứ không tham dự bất kỳ bộ phận nào, bọn họ giống như những người khổ tu, chuyên tâm tu luyện pháp thuật hay thân thể, gần như không có người bên ngoài Quang Minh Thánh Điện biết đến sự tồn tại của bọn họ.
Tất nhiên, bọn họ cũng được phép đi vào Huyễn Linh Chiến Trường để tu luyện, bọn họ cũng nhận được tài nguyên do Giáo Đình cung cấp để nâng cao tu vi, bọn họ chính là những tồn tại mạnh mẽ bậc nhất trong Quang Minh Giáo Đình, tu vi trung bình đều đạt đến Tứ Dương sơ kỳ trở lên.
Ngay cả chính Thanh Vũ cũng không thể biết rõ vị trí chính xác của những Thánh Đồ, Thánh Sứ này, bọn họ từng hiện diện tại miền đất xa xôi bên ngoài Không Vũ Vương Triều, bọn họ cũng từng tham gia nhiều chiến dịch vây vét Venger, quái vật tiến hóa ở Hành Tinh Gaia.
Bọn họ giống như những làn gió vô hình nhưng thật sự tồn tại!
Bọn họ được quản lý bởi một người, chính là Lạc Hàn Thảo, Thánh Sứ của Quang Minh Giáo Đình!
Một trong những nhóm người nhận nhiệm vụ truyền bá tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh đầu tiên của Giáo Đình.
Công lao của bọn họ là không cần phải bàn cãi, nếu như không có bọn họ, chưa chắc Giáo Đình lại có nhiều Tín Đồ như hiện giờ.
Vì Không Yên Quốc Vương đã bắt tay vào quản lý mảng tín ngưỡng tại Không Vũ Vương Triều cho nên phần lớn Thánh Đồ, Thánh Sứ đều ẩn cứ, không tham dự vào mấy việc đó nữa.
Cho nên, ngay tại giờ phút này, Vân Thùy Tộc Trưởng, Vân Mộng Phó Tộc Trưởng hay mười mấy tộc lão cảnh giới Yêu Tướng khác đều cảm thấy khiếp sợ, ngạc nhiên và hãi hùng.
Ở bên trong không khí, từng vệt linh áp cường đại ẩn hiện, xuất hiện mờ mịt bên trong sự cảm nhận của bọn họ.
Mỗi một luồng linh áp này đều đại diện cho những tu sĩ con người đạt đến cảnh giới Nguyên Anh Chân Quân trở lên!
Không những vậy, số lượng linh áp còn cao đến rợn người, có mấy trăm luồng linh áp giống thế!
Chưa ngừng lại ở đó, theo từng bước chân trên nền đá sạch sẽ, đi qua những cặp mắt hiếu kỳ của những Tín Sứ đang đứng ở hai bên đường, càng đi sâu vào trung tâm của Thánh Điện, áp lực do những luồng linh áp kia đem lại càng lúc càng lớn hơn nữa.
Trong đó, có những thần thức vô hình phủ xuống nhìn bọn họ nhưng bọn họ lại không thể cảm nhận được đối phương, chỉ biết rằng phảng phất như bản thân đang bị những tồn tại khủng bố chú ý tới.
Những tu sĩ kia đã gần chạm đến cảnh giới Hóa Thần Đại Tôn!
Ít nhất, Vân Thùy Tộc Trưởng suy nghĩ như vậy.
Bên dưới vầng Mặt Trời tỏa sáng rực rỡ, ngay bên trong Quang Minh Thánh Điện hào nhoáng nguy nga, lần đầu tiên, Vân Thùy Tộc Trưởng và những Thủy Linh Xà khác cảm nhận được sức mạnh hùng hồn của Quang Minh Giáo Đình.
Kể từ khi Quang Minh Giáo Đình bắt đầu mở rộng vùng đất tín ngưỡng tại những quốc gia xung quanh Không Vũ Vương Triều từ sự kiện một đám người đứng đầu thế lực đó gây sự với Không Yên thì số lượng Tín Đồ tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Ngoài ra, Quân Đoàn Gaia đang đánh đuổi quái vật, thu nhận rất nhiều người dân, xây dựng từng tòa thành trì khổng lồ vây quanh Thập Linh Hỏa Thành tạo thành một hệ thống phòng thủ vững chắc, lại còn có sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Ngọc Trang ở vùng đất phía nam quốc gia Niyensa thì con số Tín Đồ đã đạt đến số lượng kinh người.
Mấy triệu Tín Đồ, cùng hàng chục ngàn Tín Sứ!
Bên cạnh đó, tu vi của Tín Đồ, Tín Sứ càng mạnh thì Thanh Vũ nhận được điểm tín ngưỡng càng nhiều, mỗi ngày hắn có thể nhận hơn tám mươi triệu điểm tín ngưỡng trở lên!
Điều này làm cho Giáo Đình bắt đầu phát triển với tốc độ nhanh chóng nhất, số lượng tu sĩ cấp cao bắt đầu xuất hiện ồ ạt.
Bây giờ, tu sĩ Tam Dương kỳ, Tứ Dương kỳ đã không còn ít ỏi nữa, chỉ cần đi trên vùng đất tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh thì có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ đó.
Nhưng, với tư cách là một bộ tộc chỉ mạnh ngang thế lực một sao, Vân Thùy Tộc Trưởng không thể không cảm khái với nội tình của Giáo Đình.
“Rất nhiều tu sĩ Chân Quân đang dò xét chúng ta…” Vân Mộng Phó Tộc Trưởng truyền âm cho Vân Thùy Tộc Trưởng, nét mặt thể hiện sự rung động mạnh.
Những tộc lão khác thì đã không còn dũng khí để trò truyện phiếm nữa, bọn họ nhận ra rằng, tùy tiện một người đứng ở hai bên đường cũng có thể đánh ngang tay, thậm chí là chiến thắng bọn họ.
“Đây là Quang Minh Giáo Đình ư? Chẳng trách Yêu Nguyệt Tông lại không phản ứng với Giáo Đình dù Giáo Đình đang xâm phạm lãnh thổ của bọn họ…” Một tộc lão nghĩ thầm.
“May mắn rằng Hắc Viên tộc hay Quang Minh Giáo Đình không tấn công chúng ta, nếu không thì Thủy Linh Xà tộc đã không còn tồn tại nữa!” Vân Thùy Tộc Trưởng khẽ nói.
Vân Thùy Tộc Trưởng không khỏi cảm thấy sợ hãi vì hành động tấn công Hắc Viên tộc ở thời gian trước đó, bọn họ quả thật là một đám yêu tộc vô tri, căn bản không biết Hắc Viên tộc đã kết minh với một thế lực mạnh mẽ đến nhường nào.
Và cũng may mắn vì Hắc Viên tộc không trách tội bọn họ, mà còn chủ động làm hòa…
Rất nhiều thứ tạo nên tình huống như bây giờ, Hắc Tinh tiến cử Thủy Linh Xà tộc với Quang Minh Giáo Đình!
Vốn dĩ, Vân Thùy Tộc Trưởng còn muốn cẩn thận suy tính tại sao Giáo Đình lại kết minh với bọn họ, ở đây có âm mưu gì chăng?
Nhưng giờ thì Vân Thùy Tộc Trưởng đã không còn suy nghĩ về vấn đề đó nữa, Giáo Đình chẳn cần tính toán một yêu tộc nhỏ bé như bọn họ làm gì.
Với lại, Vân Thùy Tộc Trưởng còn nhìn thấy nhiều thứ trong chuyến đi tham quan Thánh Điện.
“Lang Nha tộc, Bạch Điệp tộc, Hắc Hổ tộc, Sơn Dương tộc, Thủy Linh Yêu Ngư, Hoa Độc Xà, … bọn họ đều là những bộ tộc sinh sống bên trong Hắc Viên Sâm Lâm, tất cả đều là yêu tộc nhỏ bé không đáng kể…”
“Bọn họ cũng gia nhập Giáo Đình ư?”
Hai bên của con đường rộng lớn tráng lệ, Vân Thùy nhìn thấy nhiều con người với những đặc điểm nổi bật khác nhau chứng minh bọn họ là yêu tộc biến thành hình người cho để sinh hoạt cho dễ dàng.
Có thể đứng ở đây nghĩa là bọn họ đã gia nhập Giáo Đình.
Quan trọng hơn hết, Giáo Đình chấp nhận bọn họ, những yêu tộc nhỏ bé, trong đó có bộ tộc còn không có đến một ngàn tộc nhân.
“Đây là thế giới mà Giáo Hoàng nhắc đến sao?” Vân Thùy nghĩ lại từng chữ vào cuộc gặp gỡ định mệnh giữa cô và Thanh Vũ.
Thanh Vũ dõng dạc nói với đôi mắt sáng ngời:
“Tất cả đều có thể trở thành bạn! Không phân chủng tộc khác biệt, chỉ cần sinh vật có trí khôn thì có thể sinh sống yên bình trong Quang Minh Thánh Thổ!”
Vân Thùy Tộc Trưởng tưởng rằng những lời nói đó chỉ để mê hoặc cô chấp nhận điều kiện do Giáo Hoàng đưa ra, nhưng thực sự thì những lời đó hoàn toàn đúng đắn.
Những yêu tộc, nhân loại đang ở đây, tất cả bọn họ đều có một khuôn mặt vui vẻ, hạnh phúc, những nụ cười chân thành, những người bạn khác biệt về chủng tộc… bọn họ đang ở bên cạnh nhau, sống như một cộng đồng mà không hề có sự phân biệt…
“Đây là Thánh Thổ… Quang Minh Thánh Thổ…!” Vân Thùy Tộc Trưởng âm thầm nói nhỏ, bất tri bất giác, một tia sáng xuất hiện trong hai con ngươi xinh đẹp của cô, một tia sáng rạng rỡ như thể cô vừa nhìn thấy một tương lai tốt đẹp nào đó.
“Đúng vậy, chỉ cần Quang Minh Thánh Thổ tồn tại thì sẽ không còn những cuộc đấu tranh tàn khốc nữa, muôn vàn chủng tộc sẽ sinh sống hòa bình với nhau…”
Vân Thùy hơi nghiêng đầu sang một bên, cô nhìn thấy gương mặt trẻ trung của Thanh Vũ, một người Giáo Hoàng thần bí, một người Giáo Hoàng đang muốn thực hiện mộng tưởng vĩ đại kia.
“Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, mộng tưởng của ngài ấy đang ảnh hưởng đến những người xung quanh, bọn họ thật sự nghiêm túc khi nói về điều đó…” Vân Thùy mỉm cười.
Thủy Linh Xà tộc luôn không muốn tranh đấu với chủng tộc khác nhưng bọn họ cũng không muốn bị diệt tộc, khi một số tộc nhân bị khống chế bởi Dị Hồn Chân Quân và đẩy bộ tộc vào nguy hiểm thì Vân Thùy Tộc Trưởng mới quyết định hành động sai lầm là tấn công Hắc Viên tộc để tranh giành tài nguyên.
Bây giờ thì mọi thứ nguy hiểm đã tan biến, Vân Thùy Tộc Trưởng cảm thấy mộng tưởng của Quang Minh Giáo Đình rất đáng được tôn trọng, nếu như điều đó trở thành sự thật, Thủy Linh Xà tộc không cần phải luôn lo lắng đề phòng nguy hiểm đến sự tồn vong của toàn tộc nữa.
Vì vậy, nội tâm của Vân Thùy Tộc Trưởng đã quyết định.
Thủy Linh Xà tộc được chào đón nồng nhiệt với quy cách cao nhất của Quang Minh Giáo Đình, nhiều người nhìn vào nhóm Vân Thùy với ánh mắt hiếu kỳ, không có người nào tỏ ra khinh thường.
Điều đầu tiên bọn họ học được từ Giáo Đình chính là tình yêu thương, đoàn kết và biết tôn trọng những người khác.
Với lại, ở hiện tại nhóm Vân Thùy khá yếu so với mặt bằng chung của Giáo Đình nhưng không đồng nghĩa rằng tương lai của họ sẽ thua kém.
“Thủy Linh Xà tộc? Nghe nói bọn họ sẽ trở thành đồng minh của Giáo Đình!”
“Thật tốt quá, sau này chúng ta lại có thêm một người bạn mới nữa.”
“Đầm lầy, lãnh thổ của Thủy Linh Xà tộc là một môi trường tốt để nuôi nhiều hung thú, thực vật có giá trị kinh tế cao.”
“Chắc chắn bọn họ sẽ trở thành một thế lực mạnh mẽ trong tương lai.”
Những Tín Sứ nhỏ giọng bàn tán, ai nấy đều cảm thấy hào hứng, phần lớn mọi người ở đây đều là người dân bình thường cho tới khi Giáo Đình xuất hiện, bọn họ không biết tu sĩ hay phân biệt đối xử với yêu tộc, và cũng chẳng cần biết, bọn họ chỉ biết một thứ duy nhất, đồng minh của Giáo Đình nghĩa là bạn bè của họ, đáng giá để kết giao.
“Xin mời Vân Thùy Tộc Trưởng!” Sau cùng, Thanh Vũ đưa một tay ra hiệu trong khi nói với Vân Thùy, bọn họ đang đứng trước Thánh Điện, nơi dùng để tiếp khách của Giáo Đình và cũng là nơi dùng để tổ chức những cuộc họp quan trọng.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đã cho phép tôi tham quan Quang Minh Thánh Điện, tôi rất vui mừng vì được chào đón như thế!” Vân Thùy Tộc Trưởng nhẹ nhàng gật đầu.
“Sau này chúng ta sẽ là đồng minh, không cần câu nệ, Quang Minh Thánh Điện luôn mở rộng cánh cửa chào đón Vân Thùy Tộc Trưởng và toàn bộ Thủy Linh Xà tộc.” Thanh Vũ từ tốn đáp lại.
“Nào, vào bên trong đi, các đầu bếp của Giáo Đình đã chuẩn bị một bàn tiệc để tiếp đãi các vị.” Nguyễn Thanh cười nói.
Vân Thùy khẽ gật đầu rồi theo sau Thanh Vũ đi vào bên trong Thánh Điện, đó là một cung điện rộng lớn được thiết kế theo phong cách trang nghiêm, không gian bên trong được tô điểm bởi những hạt ánh sáng dịu nhẹ rất ấm áp và chan hòa.
Có một cái bàn dài ở giữa Thánh Điện, và trên cái bàn kia là một tấm khăn trải bàn màu trắng tinh khôi cùng với hàng loạt những món ăn vừa được mang lên từ những cô hầu gái.
Bất thình lình, Behira cũng có mặt ở trong Thánh Điện.
Bằng một giọng nói bình tĩnh, nhẹ nhàng, Behira lên tiếng:
“Thưa Giáo Hoàng, Đường Chủ, bàn tiệc đã chuẩn bị hoàn tất.”
“Làm tốt lắm, Behira!” Thanh Vũ cười gật đầu.
“Xin mời các vị.” Behira bước đến và cẩn thận nói với nhóm Vân Thùy trong khi nhấc một cái ghế mời Vân Thùy Tộc Trưởng ngồi vào, cô ấy phục vụ một cách chu đáo và cẩn thận, thể hiện ra hết trình độ cao của một người hầu gái, ngay cả Vân Thùy cũng phải sửng sờ vì sự chu đáo vẹn toàn đó.
Sau khi hai bên đã ngồi vào chỗ, Thanh Vũ cất tiếng nói ra:
“Mọi người hãy thưởng bữa tiệc mừng sự kết minh giữa Quang Minh Giáo Đình và Thủy Linh Xà tộc!”
“Cạn ly!” Thanh Vũ giơ lên một ly rượu.
Nguyễn Thanh Đường Chủ cũng làm theo.
Vân Thùy, Vân Mộng và các tộc lão hơi bất ngờ nhưng bọn họ cũng phản ứng rất nhanh, thực hiện đồng tác giống hệt Thanh Vũ.
“Cạn ly!”
Rượu này là một loại rượu thượng hạng làm từ các loại linh quả cấp bốn trở lên, vì là rượu trái cây cho nên khá dễ uống, mang theo hương vị ngọt ngào thân thuộc đối với những yêu tộc như Thủy Linh Xà tộc.
Vân Thùy uống hết ly rượu, gò má hơi ửng hồng, lần đầu tiên cô uống rượu, lại còn là rượu cấp bốn, mỗi một ly rượu đề có giá trị liên thành, đủ cho tiểu yêu đột phá vài cảnh giới nhỏ.
Behira nhìn thấy Thanh Vũ chào đón Thủy Linh Xà tộc xong xuôi, cô khẽ vỗ hai tay lại với nhau tạo ra tiếng động khá nhỏ.
Rất nhanh, mười mấy cô hầu gái tiến tới gần bàn tiệc và đưa tay mở từng cái nắp thức ăn, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hương thơm tuyệt với lan tỏa khắp trong không gian căn phòng, kích thích vị giác của mỗi người.
“Để chào mừng đồng minh mới của Quang Minh Giáo Đình, các đầu bếp đặc biệt cùng nhau nấu ra một món ăn mới để tiếp đãi các vị.” Behira khẽ nói.
“Món này có tên là Phở Bò Đặc Biệt!”
Thanh Vũ ngây người trong khi nhìn vào bát phở đang bốc khói thơm lừng, một mùi vị quen thuộc xộc thẳng vào mũi của hắn, mùi vị của quê hương.
Ngay cả hắn cũng không biết rằng các đầu bếp lại chuẩn bị món ăn đặc biệt tới vậy, một món ăn truyền thống, một biểu tượng bất diệt mà con người ở quê hương Thanh Vũ luôn tự hào.
Thanh Vũ nở một nụ cười nhẹ.
Trong những ánh mắt ngạc nhiên, tò mò của Vân Thùy và những người khác, Behira dõng dạc lên tiếng:
“Phở là một món ăn cầu kỳ, tất cả nguyên liệu đều được chế biến một cách tỉ mỉ, chỉ lời nói thôi không thể diễn ra hết sự tuyệt vời của nó, xin mời các vị thưởng thức!”
Sau đó là một bầu không khí vui vẻ với những âm thanh hạnh phúc, một món phở này đủ sánh ngang linh dược cấp bốn, cung cấp đủ linh khí để những tộc lão hay thậm chí là Vân Thùy đề cao tu vi một mảng lớn.
Tất nhiên, các đầu bếp chế biến ra món Phở Bò Đặc Biệt là nhóm đầu bếp Briona ở Hành Tinh Gaia, nhưng bọn họ lại không được phép tiến về thế giới bên này, chỉ có những cô hầu gái được Mặc Hàn tự tay huấn luyện mới có đặc quyền đó.
“Nào, chúng ta đi vào vấn đề chính thôi!” Trong khi những người hầu gái dọn dẹp bàn ăn, Thanh Vũ thản nhiên nói ra trong khi đưa một sấp giấy tờ chi chít chữ cho Vân Thùy Tộc Trưởng.
“Đây là kế hoạch hợp tác giữa chúng ta!” Thanh Vũ nói như thế.
Vân Thùy Tộc Trưởng tiếp nhận bản kế hoạch rồi bắt đầu đọc kỹ từng chữ, sau đó cô lại giao nó cho Vân Mộng và những tộc lão khác.
“Có thật là ngài sẽ hỗ trợ chúng tôi một cái Linh Tuyền cấp bốn không?” Vân Mộng Phó Tộc Trưởng cảm thấy khó tin.
“Vân Mộng!” Vân Thùy khẽ gọi một tiếng vì cảm thấy Vân Mộng thất lễ đối với Giáo Hoàng.
Không có lý do gì để một người Giáo Hoàng lừa dối bọn họ.
Sự nghi ngờ kia là không cần thiết.
“Đúng vậy.” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu.
“Linh Tuyền đối với Thủy Linh Xà tộc là một thứ không thể thiếu, ta tin rằng Linh Tuyền cấp bốn sẽ giúp đỡ cho Thủy Linh Xà tộc rất nhiều.”
“Với lại, nhờ có Linh Tuyền cấp bốn, khu vực lãnh thổ đầm lầy kia sẽ được cải thiện, càng ngày càng có nhiều linh khí, khi đó, vùng đất kia sẽ là một khối bảo địa thích hợp trồng trọt và nuôi dưỡng rất nhiều hung thú, linh dược có giá trị cao.”
“Quang Minh Giáo Đình rất vui vẻ khi Thủy Linh Xà tộc phát triển!” Thanh Vũ nghiêm trọng nói.
Vân Thùy im lặng một lúc, sau đó cô hỏi lại:
“Tại sao Giáo Hoàng lại giúp đỡ chúng tôi?”
“Vì Vân Thùy Tộc Trưởng và toàn bộ Thủy Linh Xà tộc là đồng minh của Quang Minh Giáo Đình!” Thanh Vũ chậm rãi cất tiếng trả lời.
“Chúng tôi đồng ý với kế hoạch hợp tác này!” Vân Thùy gật đầu nói.
“Hợp tác vui vẻ!” Thanh Vũ cười nói.
Bản kế hoạch kia đều là những chi tiết mà Giáo Đình sẽ giúp đỡ Thủy Linh Xà tộc, trong đó có dạy dỗ tộc nhân của Thủy Linh Xà trở thành Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, Phù Sư, Linh Dược Sư, … lại còn giảm đi mười phần trăm hàng hóa của Giáo Đình khi bán cho bọn họ.
Với lại, Giáo Đình tặng cho Thủy Linh Xà tộc một cái Linh Tuyền cấp bốn cùng với những hạt giống, con non hung thú có giá trị kinh tế cao để bọn họ có nguồn thu nhập ổn định, giúp toàn tộc phát triển.
Đổi lại, Quang Minh Giáo Đình có quyền lợi truyền bá tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh tại lãnh thổ của Thủy Linh Xà tộc, đơn giản là như thế.
Nhìn từ bề ngoài, kẻ được lợi là Thủy Linh Xà tộc, thực chất, theo thời gian qua đi, Quang Minh Giáo Đình mới là người có được nhiều lợi ích nhất, lại còn có sự tin tưởng của Thủy Linh Xà tộc.
Mối quan hệ hợp tác như vậy thường rất bền chặt, Thanh Vũ tin rằng Thủy Linh Xà tộc sẽ không bao giờ bỏ đi một đồng minh đáng tin cây và thân thiện giống thế.
“Mời Vân Thùy Tộc Trưởng và các vị theo ta, ta có một phần quà nho nhỏ dành tặng cho các vị!” Thanh Vũ đứng lên rồi nói.
“Phần quà?” Vân Thùy kinh ngạc, một cảm giác kỳ diệu xuất hiện trong lòng của cô như thể nó đang báo hiệu gì đó.
“Phần quà từ Giáo Đình ư?” Vân Mộng cũng cảm thấy giống như Vân Thùy Tộc Trưởng, tựa hồ, vận mệnh của bọn họ đã thay đổi.
“Đúng vậy, phần quà này ở đằng đó…” Thanh Vũ cười khẽ trong khi đưa một ngón tay chỉ về phía xa xa, một làn hơi nước đang bao phủ ở nơi đó, có những tiếng nước chảy mạnh từ trên cao xuống nữa.
Vân Thùy, Vân Mộng và các tộc lão vội vàng nhìn theo, họ thấy nơi đó là một cái thác nước khá lớn.
Thực chất, vào lúc đặt chân lên Quang Minh Thánh Điện thì họ đã phát hiện cái thác nước đẹp đẽ như một kỳ quan thiên nhiên kia rồi, chỉ là họ không để tâm quá nhiều mà thôi.
“Tên của nó là Bản Nguyên Huyết Mạch Thác!” Thanh Vũ chậm rãi giới thiệu.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
96 chương
36 chương
87 chương
70 chương