Vương cung được xây dựng bằng những cục đá cẩm thạch có chất lượng cao hơn tường thành, lực lượng phòng hộ nơi đây cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Ở trong vương cung, có nhiều tu sĩ mạnh mẽ tọa trấn làm cho vương cung phát ra những khí tức uy nghiêm, không thể xâm phạm. Đội xe của Thanh Vũ có năm con Độc Giác Mã, khi chúng lần lượt bước vào trong vương thành, người dân liền phát hiện sự mạnh mẽ của chúng nó, không thể không nói, hung thú mạnh mẽ đại diện cho người chủ của nó mạnh mẽ. Năm con Độc Giác Mã cảnh giới luyện khí mười hai tầng tạo nên oanh động không kém Thanh Sí Đểu của Nguyễn Vu, nhiều người hiếu kì đứng xem xung quanh, có người còn gọi thêm đồng bạn đi theo. Khi họ nhận ra người đang đánh xe là Không Yên thành chủ, dường như tất cả mọi người đều lập tức hóa đá, biểu tình trên khuôn mặt cứng lại, chỉ để một cái tròng mắt đang trợn tròn. Họ đang nhìn thấy gì? Một tên cường giả Trúc Cơ trung kỳ đang đánh xe ngựa! Cái này có chút khoa trương đi? Sự ngạc nhiên trong họ còn tăng cao khi phát hiện có nhiều cường giả mạnh mẽ ở trong đoàn xe này, từng chiếc xe đều ẩn ẩn có vài đạo khí tức khủng bố phát ra, làm cho mọi người không muốn tiến đến gần, ngay cả dò xét cũng không dám. Nếu chọc tức một vị trong đó thì họ sẽ chết không có chổ chôn! Mặt của Không Yên không biểu tình khi nhìn thấy cảnh tượng này, đối với Không Yên đánh xe cho Giáo Hoàng là điều hiển nhiên, Giáo Hoàng là người được Quang Minh Chi Thần chọn trúng, tất có bản lĩnh của mình. ‘’Đây là Không Yên thành chủ.’’ Điều nên xảy ra cũng tới lúc xảy ra, trong đám người có một tên thanh niên kinh hô thành tiếng. Nghe được người thanh niên này nói, những người còn lại đều sợ hãi, một vị thành chủ lại đi đánh xe ngựa? Trong đầu của họ không thể tưởng tượng được tình cảnh này, nhưng nó lại xuất hiện ngay trước mắt. Đoàn xe một đường đi đến, vượt qua từng dãy nhà cao to, hướng tới vương cung. Cuối cùng thì đoàn xe của Thanh Vũ đã đến bên ngoài vương cung, bên ngoài có vài chục tên lính gác mặc trọng giáp đang đứng canh gác, khi thấy đoàn xe này, có người tiến lên kiểm tra. Không Yên chỉ phất tay lên, một chiếc lệnh bài làm bằng ngọc thạch, trên đó còn khắc một chữ Không, tỏa ra từng tia uy nghiêm. Tên lính gác khi nhận ra được vật này, lập tức cung kính mời đoàn xe vào trong vương cung. Cảnh tượng trước mắt Thanh Vũ hoàn toàn chuyển biến, đập vào mắt hắn là một cái quảng trường to lớn, rộng khoảng một km vuông, được xây bằng đá hoa cương đẹp đẽ. Bên cạnh quảng trường là từng dãy chuồng thú, giờ phút này, hung thú kéo xe đều được gở xuống xiền xích của mình, rồi an bài tại nơi đó. Mặc dù đã được tự do, hầu hết hung thú đều nằm ngủ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có hai đầu Tuyết Lang, một con Thanh Sí Điều mới dám đưa mắt nhìn xung quanh một cách hiếu kì. Khi Thanh Vũ bước vào đây, nhiều đạo khí tức mạnh mẽ đã xuất hiện, giống như đang phô trương thanh thế, cũng có thể là tạo ra một cỗ áp bách lên đoàn xe này. Năm con Độc Giác Mã được an bài xong xui, đoàn người của Thanh Vũ, dưới sự chỉ dẫn của một tên lính gác đi dọc theo hành lang bên cạnh quảng trường, thẳng đến vương điện. Bước đến một con đường có nhiều nhánh rẽ, tên lính gạc chần chờ một chút rồi mới nói ra: ‘’Chỉ có Không Yên đại nhân mới được phép bước vào trong vương điện, những người còn lại đều theo thuộc hạ đi về phòng nghỉ ngơi.’’ Không Yên cũng biết chuyện này, không làm khó hắn, chỉ cười nhạt nói: ‘’Đi thôi, ở trong đây, không ai quen thuộc hơn ta đâu.’’ Khi xác nhận người đại nhân này biết đường đi, tên lính gác khom người một cái rồi đi về một hướng, đám người Thanh Vũ cũng đi theo. Không Yên nhìn cảnh vật xung quanh, trong đầu hắn xuất hiện một số hồi ức khi con nhỏ, hắn không khỏi thở dài một tiếng, đưa chân bước về một phương hướng khác. Dọc theo hành lang đi đến, cảnh vật hai bên đẹp đẽ không gì sánh nổi, có những tòa giả sơn trồng đầy linh dược, hay những hồ nước nhỏ nuôi nhiều con hung thú nhìn đẹp mắt, các loài hoa khoe sắc cùng những chú bướm đang bay lượn. Không khí căng thẳng đã giảm nhẹ đi vài phần khi nhìn thấy cảnh đẹp này. Bởi vì đây là một cái thịnh hội dành cho người trẻ tuổi, cho nên số lượng người ở trong những dãy phòng dành cho nghỉ ngơi này khá nhiều. Cảm nhận được bầu không khí có chút náo nhiệt và đầy ý chí chiến đấu, Thanh Vũ không khỏi gật đầu, nhiều nhóm người trẻ tuổi tụm năm tụm ba lại với nhau, ngồi trên cái bàn đá mà nói chuyện, không khí ngập mũi thuốc súng nhưng vẫn ẩn nhẫn, bởi vì sau đó sẽ có một cuộc tranh tài. Khi đám thanh niên này nhìn thấy đoàn người của Thanh Vũ, nhất là hai mươi mốt tên Trúc Cơ sơ kỳ tạo thành áp lực tản ra xung quanh, những người thành niên này đều biến sắc, không dám nhìn nhiều, trong đầu đang lục tung trí nhớ để xem thế lực nào có lực lượng mạnh mẽ đến như vậy, đáng tiếc là với số lượng thông tin ít ỏi của họ, có tra cả đời cũng không tìm ra. Trên người Thanh Vũ không tản ra bất kỳ tu vi nào, làm cho người khác xem hắn chỉ là một phàm nhân, ít nhất là đám người thanh niên này chỉ xem Thanh Vũ là tên sai vặt cho cường giả, cho nên không chú ý nhiều. Không Huy đi theo sau từ nãy đến giờ, nhìn thấy đám người thanh niên trạc tuổi mình, trong lòng hắn cũng có ý định chạy đến cùng họ kết giao, nhưng hắn nghĩ lại, một đám đực chơi chung nhau thì có gì vui? Thế là hắn từ bỏ ý định này, ngay lập tức trong tai hắn vang lên từng tiếng âm thanh kiều diễm, cười đùa của thiếu nữ. Không Huy nói trong khi hai mắt hắn phát quang: ‘’Giáo Hoàng đại nhân, ta cũng muốn cùng họ kết giao, học hỏi một chút kinh nghiệm, rồi thuận tiện tìm kiếm thông tin của kẻ địch.’’ Nhìn bộ dạng của Không Huy như vậy, Thanh Vũ cũng chỉ gật đầu nói: ‘’Đi thôi.’’ Không Huy vui mừng khom người nói: ‘’Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân đã cho phép.’’ Sau đó Không Huy quay đầu chạy về phía những thanh âm tươi vui kia phát ra, Vương Lăng khom người với Thanh Vũ rồi đi theo. Ẩn sâu dưới lòng đất của vương cung là một cái mạch khoáng hạ phẩm Linh Thạch, cho nên linh khí ở trong đây đặc biệt nhiều và tinh thuần hơn so với bên ngoài mấy lần, dãy phòng nghỉ ngơi này được xây dựng theo một đồ án kỳ quái nào đó, làm cho nó có thể hấp thụ nhiều linh khí tập trung ở đây. Một đường đi tới, có chút mệt mỏi, nhưng Thanh Vũ cũng điều tra được nhiều thông tin, số lượng cường giả Trúc Cơ kỳ ở đây có chút doạt người, Thanh Vũ khi xác nhận xong, ở trong đây có đến hơn một trăm tên Trúc Cơ sơ kỳ, bốn mươi tên Trúc Cơ trung kỳ. Nhiều cường giả như vậy tu họp, tạo ra một cỗ áp lực nặng nề cho người xung quanh, có lẽ vì thế cho nên đám người trẻ tuổi kia không muốn dừng lại nơi này, mà ra ngoài tìm thú vui. Khi Thanh Vũ nhận ra được sức mạnh của vương quốc, hắn đã từng nghĩ rằng nội tình vương quốc mạnh mẽ, nhưng không ngờ sự thật lại vượt quá Thanh Vũ dự đoán, đây mới chỉ là nhất tinh thế lực mà thôi, không biết nhị tinh thế lực trở lên lại khủng bố như thế nào? Thanh Vũ thật sự không dám nghĩ đến, điều trước mắt là tăng lên thực lực của Giáo Đình, mà vật cản đầu tiên mà Thanh Vũ gặp phải là vương quốc này, ngay tại hôm nay, một hồi tranh đấu là không thể tránh khỏi. … Vương điện, ngay tại thời khắc này, Không Yên đã đứng trong đó, có khoảng hơn ba mươi người đang ở trong đây, ngoại trừ hai mươi tám vị thành chủ và đại tướng quân, trên đài cao có một cái vương tọa, một người đàn ông trung niên đang ngồi, trên người hắn ẩn chứa khí tức uy nghiêm, làm cho bầu không khí ngột ngạt. Bên dưới vương tọa cũng có một chổ ngồi, trên đó đang có một tên thiếu niên, thần thái khiếp người, hai ánh mắt sắc bén, đó là đại vương tử Không Thiên Hà, chỉ mới hai mươi hai tuổi đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, cũng coi như là một thiên tài hiếm có. Trong vương điện đang có từng người thành chủ bước ra, báo cáo tình hình phát triển của vương quốc gần đây, cùng với một số thông tin về cuộc chiến tranh của Tà Đồ, Không Yên cũng phải báo cáo. Bất chợt, thời gian đã trôi qua một canh giờ, lúc này, bên ngoài vương điện có một ông lão bước đến, mặc dù tuổi cao, nhưng bước chân vững chắc như bàn thạch.