Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 617 : thiên trúc tiên nữ
Cùng lúc đó, một người bước đi uyển chuyển, vóc người thon thả, hai mắt màu lục bích thanh đạm nhưng không thể che mất đi phần thần thái thần bí, hơn hẳn người bình thường, một làn tóc dài màu đen mượt mà hơi phất phới theo một cơn gió nhẹ thổi qua.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, không dính khói bụi của nhân gian, mỗi một cái chớp mắt đều đẹp không sao xả xiết, cánh môi đỏ mọng, mũi cao tuyết ngọc, làn da trắng ngà, khí chất như dương chi bạch ngọc, mặc dù ở gần nhưng lại cách xa không thể chạm.
Vóc người mềm mại cao ráo, có thể nhìn thấy một đường cong chạy dọc trên thân thể thanh cao thoát tục kia, ẩn bên dưới một chiếc váy trắng với các điểm họa tiết màu xanh lục làm nổi bật hơn sự cao quý của cô ta, bất cứ khi nào, vượt qua mọi thời gian, vẻ đẹp không bao giờ thay đổi, chỉ cần một cái nhìn liền khắc sâu bóng hình này vào trong tâm khảm.
Liễu Tịnh Kỳ!
Thiên Trúc Đạo Cốt!
Cầm trên tay một cây trúc màu xanh lục bích như ngọc, cây trúc này dài khoảng một mét, không có lưỡi, vỏn vẹn là một thanh trúc ngắn, không hơn không kém.
Thiên Trúc Đạo Kiếm!
Đây chính là kỳ danh của thanh trúc đó, tương truyền, nó là một món bảo vật Thiên Cấp hạ phẩm lấy được từ một gốc Thiên Trúc, giá trị không thể đo lường bằng linh thạch.
Báu vật truyền thừa của Liễu gia! Một gia tộc lánh đời, sinh sống trong một rừng trúc nằm ở sâu trong một dãy núi hoang vắng, ở thế hệ này, Liễu Tịnh Kỳ chính là nhân vật xuất sắc nhất của Liễu gia, vì mang theo thể chất Thiên Trúc Đạo Cốt, hiểu thấu huyền diệu của Thiên Trúc nên được cho phép rời khỏi Liễu gia, tiến vào Tử Vi Kiếm Tông để lịch luyện.
Và Liễu Tịnh Kỳ còn có một danh tiếng khác.
Thanh Nhã Như Trúc, Đạm Mạc Như Lan, Thiên Trúc Tiên Nữ, Liễu Tịnh Kỳ!
Tùy theo mỗi bước chân không phát ra tiếng động của Liễu Tịnh Kỳ, một ngọn gió lớn màu xanh lục thổi đến, xua đuổi tất cả sương mù đang che phủ vùng đất hình tròn gần đỉnh núi, không những thế, mỗi nơi ngọn gió kia bay ngang đều tạo ra một đám cây trúc xanh biếc, vẻ đẹp thiên nhiên gần gũi khiến lòng người mê mẩn.
Cả một vùng đất rộng lớn biến thành một rừng trúc!
Đây là Đạo Cảnh! Một lĩnh vực ảo ảnh tạo ra bởi một người sở hữu Đạo Thể!
Đặc biệt là những cây trúc này khác xa so với cây trúc bình thường, chúng vươn cao lên, mỗi một chiếc lá đều óng ánh như có mạng sống, chúng đang vươn mình một cách mạnh mẽ, trông tràn đầy sức mạnh.
Đó chính là Thiên Trúc, một gốc kỳ mộc được người đời công nhận là bảo vật Thiên Cấp hạ phẩm, mỗi một cành, mỗi một chiếc lá đều ẩn chứa rất nhiều huyền diệu của thiên nhiên tạo hóa, nếu lĩnh ngộ được thì thực lực tăng mạnh.
Nếu may mắn lấy được một nhánh cây trúc thì có thể luyện chế thành bản mệnh pháp báo, uẩn dưỡng trong cơ thể, thực lực tăng đến đâu, pháp bảo tăng cao đến nấy, không cần phải đúc lại pháp bảo mỗi khi đột phá.
“Liễu Tịnh Kỳ!” Cơ Hoàng Thiên Ân ngưng trọng nhìn Liễu Tịnh Kỳ, những ký ức ở trong quá khứ chợt ùa về.
Một cô gái xuất trần lạnh nhạt đứng giữa đấu trường, một thanh trúc ngọc khẽ động, đánh bại Tử Vi Cửu Kiếm, trực tiếp giành lấy danh hiệu Tử Vi Nhất Kiếm, khiến Cơ Hoàng Thiên Ân hắn rớt xuống Tử Vi Nhị Kiếm.
Thanh Ti Kiếm Kiếm Thể của hắn chẳng phải là một thứ thể chất tầm thường, mười đầu ngón tay điều khiển mười lưỡi kiếm như tơ nhện, cứng rắn sắc bén, biến hóa vô vàn, bất kỳ kẻ địch nào gặp phải hắn đều nhăn mày khó chịu.
Thế nhưng, hắn không thể tiếp nổi một kiếm của Liễu Tịnh Kỳ!
Cũng giống như lúc Hắc Tinh đánh bại hắn bằng một quyền.
“Hắc Tinh?!” Cơ Hoàng Thiên Ân liền chuyển tầm mắt vào Hắc Tinh, yêu tộc này cũng đánh bại hắn giống như cách Liễu Tịnh Kỳ từng làm vậy.
Xem ra, Liễu Tịnh Kỳ đã gặp phải đối thủ!
“Tại sao một yêu tộc Bạch Viên lại sở hữu thiên phú mạnh mẽ đến vậy chứ?”
“Mặc kệ, mình chỉ cần một viên Trúc Cơ Thạch màu vàng!”
…
Keng! Keng!
Vô số kiếm khí bao quanh Hắc Tinh buộc cậu ta phải ngừng lại động tác gỡ lấy Trúc Cơ Thạch màu vàng từ đỉnh núi, với hai mắt ngưng trọng, Hắc Tinh nhìn Liễu Tịnh Kỳ.
“Hắc Tinh, đó là Tử Vi Nhất Kiếm, Liễu Tịnh Kỳ.” Hàn Hạo Nguyên âm thầm truyền âm.
Hắc Tinh hơi gật đầu, sau đó cậu ta lên tiếng nói ra:
“Liễu Tịnh Kỳ, bây giờ ta không có thời gian để phí phạm, hãy để trận chiến diễn ra sau khi ta chữa trị cho cô gái này.”
Vì cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ từ Liễu Tịnh Kỳ cho nên Hắc Tinh không thể không chủ động nhường, mạng sống của Đường Ngọc Lan Anh cao hơn trận chiến của Hắc Tinh rất nhiều, cái nào nặng, cái nào nhẹ, Hắc Tinh đã suy nghĩ thông suốt.
“Trúc Cơ Thạch là vật mà ai cũng muốn, nếu như ngươi muốn lấy đi, hãy tiếp một kiếm của ta!” Liễu Tịnh Kỳ cất tiếng nói, âm thanh nhẹ nhàng đủ để làm bất cứ một nam tu sĩ nào cũng phải siêu lòng.
Đương nhiên, ngoại trừ Hắc Tinh ra, cậu ta là một Hắc Viên tộc, không thể cảm nhận vẻ đẹp của con người một cách tốt nhất nên miễn dịch với sự xinh đẹp của Liễu Tịnh Kỳ.
“Nếu như ngươi muốn Trúc Cơ Thạch, ta sẽ không ngăn cản ngươi lấy nó.” Hắc Tinh trầm giọng nói ra.
Liễu Tịnh Kỳ lắc đầu nhẹ, đôi mắt màu xanh lục bích nhìn tới Hắc Tinh, từ đầu tới giờ, cô chẳng hề nhìn đến một người ngoại trừ Hắc Tinh, một đối thủ làm cô cảm thấy hứng thú.
Đã lâu rồi chưa gặp phải đối thủ ngang tầm, cho nên Liễu Tịnh Kỳ không cần Trúc Cơ Thạch, chỉ cần một trận chiến!
Còn về mạng sống của Đường Ngọc Lan Anh? Liễu Tịnh Kỳ không quan tâm, sinh mệnh của một người lạ mặt chẳng liên quan gì đến cô, với lại, từ khi rời khỏi Liễu gia đến này, cô tận mắt nhìn thấy cái chết của hàng triệu người, nội tâm đã sớm coi nhẹ cái chết.
Đời người, cuối cùng rồi ai cũng phải chết, Thiên Trúc có thần thông quảng đại, có cao lớn như đất trời cũng có ngày mục nát rồi hóa thành tro bụi.
Mạng sống của Đường Ngọc Lan Anh cũng như một chiếc lá trên cây trúc mà thôi, nhẹ nhàng rời khỏi nhánh cây, trở về với cát bụi.
“Muốn cứu cô gái đó, trước tiên đỡ một kiếm.” Liễu Tịnh Kỳ nhẹ giọng nói.
“Được, nếu ngươi đã muốn đánh thì ta sẽ chấp nhận!” Hắc Tinh nhìn qua khuôn mặt đang chuyển thành màu đen của Đường Ngọc Lan Anh, cậu ta biết trận chiến này không thể trì hoãn được nữa, cần đánh nhanh thắng nhanh để cứu người.
“Ra tay đi, để xem Thiên Trúc Đạo Kiếm của ngươi mạnh như thế nào!” Hắc Tinh cao giọng nói ra, ánh mắt hoàng kim lóe lên tia sáng chói lóa trông rất thần bí nhưng lại kiêu hãnh đến lạ thường.
“Ồ, ngươi không phải là Bạch Viên tộc.” Liễu Tịnh Kỳ bình tĩnh nói ra.
“Đúng vậy!” Hắc Tinh gật đầu trả lời.
“Như ta đã nói, chỉ cần ngươi sống sót qua một kiếm của ta thì Trúc Cơ Thạch thuộc về ngươi, nếu như không sống được thì ta cũng sẽ chữa trị cho cô gái kia.” Liễu Tịnh Kỳ thản nhiên nói ra, thanh trúc trên tay nhẹ nhàng chuyển động.
Keng! Keng!
Vô số tia kiếm khí như lá trúc ngập tràn trong không khí, chúng chuyển động nhịp nhàn tạo thành một cơn lốc xoáy bao phủ Hắc Tinh vào bên trong, mỗi một chiếc là nhỏ đều là một kiếm sắc bén có thể cắt xuyên qua phòng ngự của tu sĩ nửa bước Tứ Dương kỳ.
Một sự chuyển động nhỏ nhoi của Liễu Tịnh Kỳ đã tạo ra một kiếm thức tuyệt sát!
“Thiên Trúc Phong Tuyệt Kiếm!” Liễu Tịnh Kỳ nhẹ nhàng lên tiếng.
“Thật mạnh!” Hắc Tinh trầm giọng nói, đôi mắt quan sát kiếm thức của Liễu Tịnh Kỳ, sức mạnh của cô ta không dưới Hắc Tinh, điều đó khiến Hắc Tinh vừa mừng vừa sợ.
Mừng vì tìm thấy một đổi thủ cùng cấp, sợ vì cảm thấy thế giới Tu Chân này quá thần bí, chỉ là một Thiên Quy Đảo nhỏ nhoi thôi đã có thiên tài mạnh ngang với Hắc Tinh.
Cho dù Hắc Tinh chưa kích hoạt hoàn toàn huyết mạch của Thánh Viên nhưng việc này cực kỳ khủng khiếp.
Bỗng chốc, lòng tin của Hắc Tinh rơi xuống không phanh, áp lực chủng tộc lại càng nhấn chìm Hắc Tinh vào nỗi sợ.
Nếu như, xuất hiện một thiên tài ở phe dối nghịch mà Hắc Tinh không đánh thắng thì Hắc Viên tộc có thể quật khởi không?
“Thánh Viên tộc, lấy chiến mà sinh, không dung kẻ yếu, không chứa kẻ nhu nhược!” Bỗng nhiên, một giọng nói xuyên thấu thời không rơi vào tai của Hắc Tinh làm tinh thần của cậu ta chấn động mạnh, hai mắt ánh lên mãnh liệt.
“Là giọng nói của vị tiền bối đó!” Hắc TInh giật mình.
“Chiến! Mặc kệ đối thủ có mạnh ra sao! Mặc kệ kết quả là thắng hay thua, Thánh Viên tộc, không sợ chiến!” Hắc TInh âm thầm gầm thét.
Hắc Tinh ngẩng đầu chú ý đến Thiên Trúc Phong Tuyệt Kiếm, kiếm thức này rất cường đại, Hắc Tinh có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của nó đủ sức chôn vùi mạng sống của một tu sĩ Tứ Dương kỳ.
Nhị Dương viên mãn giết Tứ Dương sơ kỳ!
Đây là thực lực của Tử Vi Nhất Kiếm trong thế hệ Trúc Cơ kỳ của Tử VI Kiếm Tông.
Ở trên thế hệ này, còn có thế hệ Kết Đan kỳ, Nguyên Anh Kỳ!
Những kẻ sinh tồn qua nhiều năm tháng, không rơi xuống vì những trận khiêu chiến của những người khác mới thật sự đáng sợ!
Liễu Tịnh Kỳ chỉ là một thiên tài tạm thời của Tử Vi Kiếm Tông mà thôi!
Có lẽ, một ngày nào đó cô ta sẽ bị người khác đánh bại, thay vào vị trí Tử Vi Nhất Kiếm.
Thế đạo của Tu Chân Giới, chỉ có tiến không được lùi!
Cái nhiều nhất và cũng không đáng giá nhất trên thế giới này là sinh mệnh!
Cái không thiếu nhất của sinh mệnh chính là các sinh mệnh đặc biệt, Thiên Tài!
Thiên tài như lá mùa thu! Một mùa lá rụng, một mùa lá sinh.
Trên Thiên Quy Đảo có hơn ngàn tỷ sinh linh đang tồn tại, vậy thì có ít nhất trăm triệu thiên tài một sao, một triệu thiên tài hai sao, mười ngàn thiên tài ba sao, một trăm thiên tài bốn sao, đó là còn chưa kể đến số thiên tài một sao, hai sao, ba sao, bốn sao sở hữu thể chất đặc biệt, sức chiến đấu của bọn họ nhân lên gấp hàng trăm lần.
Nếu tính đến Tu Chân Giới thì càng kinh khủng hơn nữa, nhiều tin tức khiến cho người đời hoài nghi vì không dám tin tưởng, tương truyền, có tồn tại lấy tu vi Trúc Cơ hoàn mỹ nghịch phạt Đại Tôn! Tuy khi đột phá cảnh giới thì lực chiến vượt cấp sẽ giảm dần nhưng sức mạnh cỡ này giúp cho người kia chiếm lấy nhiều cơ hội hơn người khác.
Có người được trời đất quan tâm gọi là Thiên Quyến Giả tạo hóa vô song, cơ duyên vô hạn, vừa sinh ra đã sở hữu sức mạnh ngang hàng Tiên Nhân, thậm chí dù cho gặp sát kiếp tuyệt vọng nhất cũng không thể nào vẫn lạc, gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an.
Có Vô Địch Chiến Hoàng chiến tẫn thiên tài trong thiên hạ, bày ra chiến đài xuyên Vạn Giới! Một thương đinh giết vô số thiên tài cùng cấp! Đáng tiếc, việc làm đó xúc động nhiều kiêng kỵ, cuối cùng, một vị tồn tại yêu nghiệt ẩn thế bị kinh động, trực tiếp gửi một hình chiếu phân thân ra tay, bóp chết Vô Địch Chiến Hoàng kia.
…
Giờ đây Hắc Tinh vừa chạm trán với Liễu Tịnh Kỳ, thiên tài ngang cấp, lòng tin vừa mới bị lung lay bị một lời nói xuyên thủng thời gian, không gian đánh thức.
“Đây chính là Đạo Thể kết hợp cùng Thiên Trúc Đạo Kiếm đạt phẩm chất Thiên Cấp hạ phẩm.” Hắc Tinh ngưng trọng nói thầm.
“Mình cảm thấy cô ta còn chưa phát huy ra hết sức mạnh của hai thứ đó, nhưng cũng đủ đánh ngang tay với mình.”
“Trực tiếp dùng đòn mạnh nhất phá vỡ kiếm chiêu!” Hắc Tinh quyết định, ngay lập tức, một làn sương mù màu đỏ tràn ra bao phủ Hắc Tinh.
Kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ, tăng lực chiến lên gấp năm lần! Đây là lần thứ hai Hắc Tinh sử dụng sau khi có được dòng máu cao quý của Thánh Viên tộc, lần đầu là lúc thử thực lực với Giáo Hoàng.
Chưa ngừng lại ở đó, Hắc Tinh còn sử dụng rất nhiều pháp tắc hệ kim gia trì lên nắm đấm, pháp tắc hệ kim đơn giản kia có trong Nhị Dương Thánh Thuật, Kim Dương Kiếm.
Có thể nói, đây là trạng thái mạnh nhất của Hắc Tinh.
Lực chiến này dễ dàng đánh bạo một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ!
Nhưng nó còn cách trình độ nghịch phạt Đại Tôn quá xa! Thiên tài trong lời đồn kia làm cách nào để đánh vỡ giới hạn của cảnh giới?
Có lẽ, đây là câu hỏi chung của toàn thể người nào đang muốn mạnh mẽ hơn.
Keng! Keng!
Thấy Hắc Tinh đã chuẩn bị xong, Liễu Tịnh Kỳ chuyển kiếm chiêu thành tấn công, hàng ngàn lá cây trúc màu xanh lục tung bay như thể một cái vòi rồng khổng lồ, trung tâm là Hắc Tinh, chúng như một máy xoay thịt dữ tợn đang muốn cắt Hắc Tinh thành trăm ngàn mảnh.
Lực lượng sắc bén vô cùng xoắn vào trung tâm, áp lực kinh khủng, mặt đất rách nát, không khí điên loạn, những người khác liền lùi ra thật xa không dám lại gần vì một tia kiếm khí cũng đủ giết bọn họ mười lần.
Cùng mang danh thiên tài nhưng lại cách biệt quá xa vời, so với Liễu Tịnh Kỳ thì danh tiếng thiên tài của bọn họ chỉ là một đồ bỏ đi.
Vào thời điểm Hắc Tinh vừa định ra tay đấm vỡ kiếm chiêu thì bất chợt một màn sáng màu vàng rực rỡ hiện ra, bảo vệ Hắc Tinh khỏi Thiên Trúc Phong Tuyệt Kiếm, mặc cho các lá trúc sắc bén cỡ nào cũng không thể để lại một dấu vết trên bức màn sáng đó.
Sau đó, bức màn sáng mở rộng, đánh vỡ kiếm chiêu, các lá trúc rơi xuống mặt đất, Thiên Trúc Phong Tuyệt Kiếm bị phá vỡ.
“Là người nào làm?” Liễu Tịnh Kỳ ngạc nhiên nói trong khi nhìn xung quanh.
“Ngọc Trang Giáo Chủ?” Hắc Tinh lẩm bẩm một tiếng, cậu ta cảm thấy linh lực của bức màn sáng kia rất quen, nó thuộc về Ngọc Trang Giáo Chủ đây mà.
Cả đám tu sĩ, yêu tộc đang có mặt tại đây đều kinh ngạc đến ngây người, bọn họ không thể tin được rằng kiếm chiêu đáng sợ kia lại bị đánh vỡ quá đơn giản. Thế là, cả đám nhao nhao đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm người kia.
“Hắc Tinh, hãy cứu cô gái kia trước.” Một giọng nói điềm đạm vang vào tai của Hắc Tinh.
“Vâng!” Hắc Tinh gật đầu một cái rồi quay đầu, chạy đến gần đỉnh núi để gỡ một viên Trúc Cơ Thạch màu vàng, giúp đỡ Đường Ngọc Lan Anh luyện hóa, đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ.
Nếu không có người mạnh cỡ Hắc Tinh giúp thì Đường Ngọc Lan Anh không thể luyện hóa thành công Trúc Cơ Thạch màu vàng, cho nên nhóm Lâm Phong đều đang chờ đợi Hắc Tinh đánh xong trận.
“Là cô giúp đỡ Hắc Tinh?” Liễu Tinh Kỳ ngưng trọng hỏi trong khi nhìn vào một con đường trong rừng trúc.
Liễu Tịnh Kỳ nhìn thấy ba người con gái trẻ tuổi đang dạo bước, đó là Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị.
Ngọc Trang nhẹ nhàng trả lời:
“Đúng vậy, tôi sẽ là người thay mặt Hắc Tinh chiến đấu với cô.”
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
31 chương
76 chương
72 chương
45 chương
3274 chương
39 chương