Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 604 : tử kim tiên lôi, một kích chấn động

“Cửu Chuyển Thánh Nhân là cảnh giới gì?” Thanh Vũ kinh ngạc đến ngây người, hắn hiếu kỳ nhìn Chu Tĩnh Nhi. Mấy trăm ngàn viên linh thạch hạ phẩm phân rã thành linh lực tinh thuần rồi chảy vào trong cơ thể của Chu Tĩnh Nhi với tốc độ chóng mặt. Nếu cứ đà này thì Thanh Vũ không đủ tài nguyên để Chu Tĩnh Nhi hấp thụ, lúc đó, vòng xoáy hút linh lực sẽ mở rộng thật lớn làm kinh động hết những tu sĩ mạnh mẽ khác, vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp. “Thánh Nhân động kiếp, một chuyển một kiếp, không vượt qua liền hôi yên phi diệt.” Hệ Thống lạnh nhạt trả lời. “Cảnh báo ký chủ Chu Tĩnh Nhi đang bị ảnh hưởng bởi nhân quả, chuẩn bị thức tỉnh từ trong trầm mê của luân hồi, và có một tồn tại cực kỳ khủng bố đang dò xét nhân quả của Chu Tĩnh Nhi, nếu như thức tỉnh thành công, nhân quả hiện rõ, Chu Tinh Nhi sẽ bị tồn tại kia tìm thấy.” “Nếu Chu Tĩnh Nhi bị tìm thấy thì kết quả sẽ thế nào?” Thanh Vũ ngưng trọng hỏi, mặc dù hắn chẳng biết Thánh Nhân có sức mạnh cường đại đến cỡ nào nhưng một tồn tại dám dò xét nhân quả của Thánh Nhân cũng không đơn giản, sợ là một triệu Thanh Vũ cộng lại cũng chẳng làm nên trò trống gì trước tồn tại kia. “Hệ Thống cảm nhận được một sự ác ý đến từ tồn tại kia, kết quả chắc chắn bất lợi với Chu Tĩnh Nhi.” Hệ Thống nhàn nhạt nói ra. “Có cách nào để giải quyết không?” Thanh Vũ trầm giọng hỏi, hắn có thể coi là người quen của Chu Tĩnh Nhi, không thể đứng trơ mắt ra nhìn Chu Tĩnh Nhi bị người khác làm hại. Tuy cảnh giới Thanh Vũ không cao nhưng hắn vẫn muốn tìm cách giúp đỡ Chu Tĩnh Nhi. “Một triệu điểm tín ngưỡng cố định, toàn bộ điểm tín ngưỡng và một trăm năm tuổi thọ của ký chủ, Hệ Thống lập tức che dấu nhân quả, ngăn cản Chu Tĩnh Nhi thức tỉnh khỏi luân hồi, tạm thời hóa giải nguy cơ, nhưng vì thế ký chủ sẽ bị nhân quả quấn thân, nhân quả quá nặng, chạm phải liền thập tử vô sinh.” Hệ Thống lạnh nhạt nói ra. “Mời ký chủ quyết định.” “Còn cần ta quyết định ư? Đương nhiên là giúp Chu Tĩnh Nhi rồi!” Thanh Vũ cười nhẹ nói ra. “Xác nhận mệnh lệnh của ký củ, tiến hành ngăn cách nhân quả!” Hệ Thống liền lạnh lùng nói ra. Nháy mắt sau, điểm cống hiến cố định, vốn tích được một triệu điểm nhờ vào hợp tác với Hắc Viên tộc bị rút sạch sành sanh, mấy chục triệu điểm tín ngưỡng kia cũng biến mất, còn Thanh Vũ thì bị rút đi sinh cơ của một trăm tuổi, tinh thần suy yếu, linh lực chập chờn, một ít sợi tóc trên trán chuyển thành màu bạc. Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng ôn hòa phát ra từ Thanh Vũ bay đến bao phủ Chu Tĩnh Nhi, dường như cỗ lực lượng vô hình kia ngăn cách Chu Tĩnh Nhi khỏi phần còn lại của thế giới, vòng xoáy linh lực biến mất, Chu Tĩnh Nhi nhẹ nhàng ngã xuống mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, hình như cô ta đã ngủ say. Mọi thứ trở về trạng thái bình thường. “Đệ tử!” Văn Phác Chân lo lắng thốt thành lời, ông ta hốt hoảng bay đến gần Chu Tĩnh Nhi để kiểm tra cho cô ấy, cảm thấy Chu Tĩnh Nhi không bị gì, Văn Phác Chân thở dài một hơi. “Cảnh giới của Chu Tĩnh Nhi tăng lên rồi?” Trần Đình Hải đứng kế bên, hắn cảm nhận được sự khác biệt gì đó nên kêu lên. “Nửa bước Tứ Dương kỳ?” Văn Phác Chân hít sâu một hơi để giữ bình thường, chưa đầy mười giây đồng hồ, cảnh giới từ Nhị Dương trung kỳ tăng lên nửa bước Tứ Dương kỳ, chuyện này quá kinh thế hãi tục. Sợ là nếu truyền đi còn không có tu sĩ chịu tin tưởng, cho rằng lời nói bốc phết, nói điêu mà thôi. “Hãy đưa Chu Tĩnh Nhi đi nghỉ ngơi.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói, vẻ mặt tái nhợt, số sinh cơ trong một trăm năm tuổi quá lớn, Thanh Vũ rơi vào trạng thái suy yếu. “Giáo Hoàng, ngài có sao không?” Văn Phác Chân lo lắng hỏi vì nhìn thấy tình trạng của Thanh Vũ không tốt chút nào. Giống như một người bị thương nặng vậy. “Không sao…” Thanh Vũ lắc đầu nhẹ trong khi nói nhưng lời nói chưa hết tình dị biến xảy ra. Một luồng áp lực chấn động núi non, rung chuyển trời đất đột nhiên giáng lâm, bao phủ toàn bộ vùng đất này, hay nói đúng hơn, nó bao phủ toàn bộ Thiên Quy Đảo! Tất cả tu sĩ đều ngừng công việc đang làm, vẻ mặt kinh hoàng ngước nhìn trời cao. Một con mắt khổng lồ! “Đây là cái gì!!” Trần Đình Hải hoảng sợ nói ra. “Một con mắt trấn áp trăm triệu dặm, định trụ không gian!” Một con mèo trắng đang trong bán hư không hét thảm, bộ lông dựng ngược lên cả lên, sau đó nó liền dùng không gian che dấu bản thân trước con mắt khổng lồ trên bầu trời cao kia. Con mắt này rất kỳ dị, dù cho đứng ở bất kỳ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy rõ nó, kích thước giống nhau y hệt, tựa hồ nó đang ở trước mặt chứ không phải cách xa hàng triệu dặm trời cao. Con mắt khổng lồ lạnh lùng nhìn xuống mặt đất, dường như đang tìm kiếm một thứ gì đó, khiến cho hàng triệu tỷ sinh linh nín thở, trái tim đập nhanh, một nguy cơ sinh tử đang bao phủ trên đầu, bao gồm cả Thanh Vũ cũng không ngoại lệ.” “Hệ Thống…” Thanh Vũ nghiêm nghị nhìn con mắt khổng lồ trong khi nói chuyện với Hệ Thống. “Đúng vậy, nó là tồn tại đang truy tìm nhân quả của Chu Tĩnh Nhi.” Hệ Thống lạnh nhạt nói ra. “Nếu như ký chủ không quyết định bảo vệ Chu Tĩnh Nhi thì nó đã tìm thấy, ký chủ sẽ rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh.” “Tại sao không cứu lá cửu tử nhất sinh, còn cứu thì thập tử vô sinh?” Thanh Vũ nghi ngờ hỏi. Nhưng Hệ Thống còn chưa trả lời, một giọng nói lạnh lùng vọng ra từ con mắt khổng lồ: “Thiên Hoàng Quy, nghiệt súc chết chưa chết tội sao có thể an nghỉ yên lành?” Vừa nói xong, một tia sát màu tím vàng to lớn bắn ra từ con mắt, mạnh bạo đâm xuống mặt đất, hay nói đúng hơn là đánh vào mai rùa của Thiên Hoàng Thủy Hỏa Quy đã chết không biết bao nhiêu năm trời. Ầm! Một cái chớp mắt sau, trời long đất lở, bầu trời run rẩy, mặt đất phát ra tiếng nổ tung trầm đục, không gian bị xé rách. Thanh Vũ ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó, một tia sét màu tím vàng rơi xuống đại địa, đánh xuyên thủng Thiên Hoàng Quy, hủy diệt một vùng đất rộng lớn không cách nào tưởng tượng nổi, nó còn đánh cho mai rùa tách ra làm hai, một cái vực sâu không thấy đáy xuất hiện, sinh linh rơi xuống, tiếng thét rít gào vẫn vang vọng từ vực sâu ra bên ngoài. Văn Phác Chân, Trần Đình Hải, Võ Gia Hiệp, Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Vũ, Nguyễn Nhân Hiếu, Trần Anh Bắc, Trần Anh Nam mắt to mắt ra nhìn cảnh tượng khủng khiếp đang xảy ra, tròng mắt vằn vện tia máu, tiếng la hét của sinh linh trước khi chết đang vọng lại trong đầu của bọn họ. Phải có bao nhiêu sinh linh chết thì mới tạo ra tiếng hét truyền ra trăm triệu dặm chứ? Phải có bao nhiêu tu sĩ chết đi thì bầu trời mới chuyển thành màu đỏ? Màn đêm bị xé rách, cơn mưa máu rơi xuống, bầu trời một màu huyết sắc! Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, bởi vì một tia sét màu tím vàng nhỏ bé đang xuyên thủng không gian, trực chỉ hướng của Thanh Vũ, nó đang lao đến tấn công, muốn giết chết Thanh Vũ, đánh hắn thành một đám tro tàn! “Thập tử vô sinh!” Thanh Vũ trừng mắt nhìn tia sét nhỏ bé đang xé rách không gian, đánh văng một con mèo trắng ở trên đường, làm con mèo kêu thảm thiết, bộ lông đẹp đẽ bị đốt trụi, tia sét không ngừng lại, mục tiêu của nó là Thanh Vũ, hay nói đúng hơn, nhân quả của Thanh Vũ thu hút tia sét màu tím vàng kia, đây là thập tử vô sinh trong lời nói của Hệ Thống! Can thiệp chuyện của tồn tại ngang Thánh Nhân, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng! Là tốt hay là xấu, còn phải xem đến số mệnh! “Thần Quang!” Thanh Vũ không do dự một giây phút nào, hắn lạnh lùng nói ra. Vù! Thánh Dực, Thánh Thuẫn, Thánh Hoàn hiện lên, chúng liền giải thể, lắp ráp thành một vũ khí tên là Thần Quang! Thanh Vũ cầm lấy Thần Quang, ánh mắt ngưng tụ nhắm thẳng vào tia sét màu tím vàng, miệng khẽ nói; “Hai trăm năm tuổi thọ!” Ngay lập tức, sinh cơ của Thanh Vũ chảy ngược vào Thần Quang để trở thành nguồn năng lượng của Thần Quang, ngón tay Thanh Vũ đặt lên một cái công tắc Thần Quang, nút kích hoạt Thần Quang tấn công. Chẳng hề chậm rãi, không có sự tiếc nuối tuổi thọ gì, tinh thần suy sụp, hai mắt khép hờ lại gần như ngất đi, một mái tóc màu đen nhanh chóng ngã sang màu bạc, ngón tay đè xuống. Thần Quang tấn công! Xì! Thần Quang tỏa ra ánh sáng chói mắt, tựa như Thần Khí hiển hiện giữa thế gian, tuyệt luân vô bì, tuyệt diễm vô song, không có cách nào để hình dung vẻ đẹp của nó khi nó được kích hoạt, thế là, một vệt sáng bay ra từ Thần Quang, xóa đi tia sét màu tím vàng, Răng rắc! Tiếng không gian nứt vỡ vang lên rồi im bặt đi, sau đó không gian tự động chắp vá, tia sét màu tím vàng biến mất, con mắt khổng lồ tan biến vào hư vô, mọi thứ trở lại bình thường. “Giáo Hoàng!!” “Giáo Hoàng đại nhân!!” “Anh Thanh Vũ!!” “Thanh Vũ đại nhân!!” Thanh Vũ ngã xuống mặt đất, hàng loạt tiếng kêu của mọi người rơi vào tai Thanh Vũ, Thần Quang phân ra thành Thánh Dực, Thánh Hoàn, Thánh Thuẫn rồi chìm sâu vào cơ thể của Thanh Vũ, cơ thể suy nhược, ý thức xa dần cho đến khi một màn đêm không giới hạn buông xuống, Thanh Vũ bị ngất liệm đi. Ba trăm năm tuổi thọ cứ thế trôi qua! Nếu như Thanh Vũ không quyết đoán hay có thêm cảm xúc sợ hãi thì chắc chắn tia sét màu tím vàng kia sẽ là thứ chôn vùi Thanh Vũ, thập tử vô sinh nhưng vẫn còn một đường sống, một đường Thanh Vũ giết ra từ con đường chết. “A, đau quá, trời đánh bổn Miêu rồi!” Một con mèo kêu thảm thiết, nó khập khễnh đứng lên, hai mắt trừng to nhìn thân thể trụi lủi, không một sợi lông màu trắng. Nó là Đa Bảo Tắc Miêu đã bám theo Thanh Vũ, chờ đợi một cơ hội cướp của nhưng không thành, ngược lại còn là một trong những nguyên nhân giúp Thanh Vũ sống sót vì Đa Bảo Tặc Miêu sử dụng thiên phú không gian của chủng tộc, làm vơi đi một ít sức mạnh cuồng bạo của tia sét màu tím vàng, nếu không Thanh Vũ chắc chắn phải chết. “Tên kia ngất rồi?” Đa Bảo Tặc Miêu rụt rè liếc bầu trời một cái, sau đó hắn thu hồi ánh mắt, nhìn đến nhiều tu sĩ đang bao quanh Thanh Vũ. “Cơ hội tốt!” Đa Bảo Tặc Miêu hưng phấn rống lên, hắn đứng trong tối nhìn Thanh Vũ diệt trừ đám tu sĩ của Đà La Môn, vì thế Đa Bảo Tặc Miêu cho là Thanh Vũ có bảo vật khó lường, giúp tăng cao sức mạnh, hay cây Thần Quang khiếp người vừa nãy cũng rất đáng gờm, rất có giá trị! “Ta cướp!” Đa Bảo Tặc Miêu phấn khích không thôi, sau đó liền định nhảy lên trời cao, ẩn nấp vào không gian để tiếp cận Thanh Vũ, thế nhưng… Ầm! Đa Bảo Tặc Miêu đập đầu vào mặt đất, cái mông chổng lên trời, không còn sức lực để bay nữa chứ nói gì đến ẩn nấp vào bán không gian. “Là kẻ nào!!” Trần Anh Bắc, Trần Anh Nam liền phát hiện Đa Bảo Tặc Miêu, hai người lạnh lùng quát lên. Đa Bảo Tặc Miêu trừng mắt nhìn Trần Anh Bắc, Trần Anh Nam, hai tử sĩ này thấy Thanh Vũ bất tỉnh nên khá căng thẳng, đề phòng cảnh giác cao độ, sợ kẻ thù tìm đến, nét mặt băng lãnh trông rất hung dữ. Hai tròng mắt màu lam như nước biển đảo nhanh một vòng, sau đó chớp mắt vài cái, kêu lên một tiếng đáng thương vô cùng: “Meow.” “Chỉ là một con mèo hoang.” Trần Anh Bắc, Trần Anh Nam thở dài, nội tâm thả lỏng, tiếp tục canh phòng xung quanh trong lúc những người khác đang chăm sóc Thanh Vũ. “Haha!” Đa Bảo Tặc Miêu đắc ý cười thầm, lung lay đứng lên chuẩn bị bỏ chạy mất mèo, nào ngờ nghe thấy một âm thanh đáng yêu đang đến gần đây. “Mèo ngoan, em bị thương phải không? Thật là đáng thương, để chị chăm sóc cho em nhé.” Trần Nghiên Trúc cúi xuống nhìn Đa Bảo Tặc Miêu, hai con ngươi hồn nhiên kèm theo giọng nói chân thành làm Đà Bảo Tặc Miêu sửng sốt. “Mèo ngoan?” “Ta là mèo ngoan? Trời đất quỷ thần ơi, thật là một sự sỉ nhục!!” “Ta tung hoành mấy chục năm trời, cướp vô số bảo vật, số lần đánh lén thì càng không đếm xuể, một cô bé nhỏ này lại gọi ta là mèo ngoan!!” Đa Bảo Tặc Miêu cảm thấy tức giận, tôn nghiêm của một Tặc Miêu đang bị khiêu khích nghiêm trọng, phải cho cô bé loài người này biết móng vuốt của mèo đáng sợ như thế nào! “Ta cào!” Đà Bảo Tặc Miêu hét dài, nhưng âm thanh ra khỏi miệng thì là: “Meow!” Trần Nghiên Trúc nhìn thấy bé mèo nằm mệt nhoài, lại còn phát ra tiếng kêu cực kỳ dễ thương, bấy nhiêu đó đủ hớp hồn một cô bé nhỏ tuổi, thế là Trần Nghiên Trúc vui vẻ nói ra: “Thật là đáng yêu nha, chị quyết định rồi, từ nay em sẽ là thú cưng của chị.” “Meow! Meow!” Đà Bảo Tặc Miêu kêu lớn, tỏ vẻ không đồng ý nhưng tiếng kêu kia đối với Trần Nghiên Trúc thì lại có một ý nghĩa khác, bé mèo không lông này rất cần được chăm sóc, bảo vệ. Sau đó, không đợi Đa Bảo Tặc Miêu phản đối, Trần Nghiên Trúc đưa hai tay ra bắt lấy Đà Bảo Tặc Miêu, mặc dù có lòng bỏ chạy nhưng Tặc Miêu không còn sức lực, để mặc cho Trần Nghiên Trúc ôm vào lòng, trở về với bà lão Trần Loan. Giờ phút này, Đa Bảo Tặc Miêu ở giữa vòng vây của kẻ địch, trái tim mèo đập loạn xạ, hai mắt nhìn ngó xung quanh, nội tâm thấp thỏm lo âu, đó giờ luôn trốn trong không gian, một mình cô độc, từ khi sinh ra thì nó đã thế, không biết bản thân thuộc về nơi nào, không có cha mẹ, không có một người bạn. Cơ thể nặng trĩu, đôi mắt màu lam nhìn cảnh vật, nhìn thấy rõ từng khuôn mặt hay tiếng nói của tu sĩ, và rồi, mắt mèo sụp xuống, rơi vào một giấc ngủ trong ngực của Trần Nghiên Trúc, tuy xung quanh rất nguy hiểm, nhưng Đa Bảo Tặc Miêu lại cảm thấy an tâm và ấm áp đến lạ thường. “Bà ơi, anh Thanh Vũ có sao không?” Trần Nghiên Trúc lo lắng hỏi bà lão Trần Loan. “Có lẽ không sao đâu, cát nhân tự có thiên phúc, gặp dữ hóa lành.” Trần Loan nhẹ nhàng lắc đầu rồi nói, sau đó bà lão xoa đầu Trần Nghiên Trúc. “Nghiên Trúc cũng nghĩ vậy đó, cầu mong ông trời giúp đỡ anh Thanh Vũ, tai qua nạn khỏi.” Trần Nghiên Trúc nhắm mắt cầu nguyện vời các vì sào sáng trên bầu trời cao kia. Tiếng gió thổi ngang tai, bầu trời màu đỏ thối lui, mưa máu biến mất, đó chỉ là dị tượng hư ảo, không phải là thật, thế nhưng, một tia sét màu tím vàng giáng xuống, tạo ra một trường hạo kiếp lớn, vô số sinh linh bị chết thảm, vết nứt vẫn còn đứng đó phân tách Thiên Quy Đảo thành hai nửa. Một đêm bình thường này, vô số người than khóc, vồ số chủng tộc bi thương, mấy ngàn thế lực, tông môn, vương triều bị xóa xổ, máu tươi chảy thành sông lớn mang theo vô vàn oán niệm không cam lòng, tạo ra một quỷ vực điên cuồng! Nghe nói, khi dòng sông máu chứa rất nhiều oán niệm nặng xuất hiện, nó có thể câu thông với Minh Hà trong Cửu U Âm Hồn Giới.