Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 585 : loạn lạc hiện, tai nạn ập xuống

Phía đằng xa, hồ nước mất vẻ yên lặng như thường ngày, một cái lốc xoáy khổng lồ ở giữa hồ, nó điên cuồng thu hút linh lực của vùng không gian quanh đó. Hấp thu sạch linh lực pha lẫn một chút khí cơ cổ xưa đầy vận vị, đó là lối vào của Trúc Cơ Cốc! Nhưng có vẻ như việc Trúc Cơ Cốc mở ra không chấn động bằng trận chiến của Thanh Vũ và Lý Thiên Dự, hai tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân. Ngay cả tu sĩ được cấp quyền tu luyện ở gần lối vào cũng đã tỉnh lại, vẻ mặt rung động quan sát trận chiến kia từ xa. Có thể nói, đây là những cường giả đứng đầu của một thế lực hai sao. Có thể học tập một chút gì thì hai người họ thì tu vi, cảm ngộ của mọi người cũng tăng lên đáng kể. Lý Thiên Dự điều khiển Lý Thừa Ngân nhảy vào Trúc Cơ Cốc, Ngọc Trang theo sau đó để truy bắt Lý Thừa Ngân về định tội. Thanh Vũ lạnh nhạt quét ngang Lương Phi Nguyên cùng đám thuộc hạ của hắn, cả đám đang bần thần, nhất là Lương Phi Nguyên đang chột dạ vì những hành vi tính kế ám hại Thanh Vũ trước đó. Thế là hắn không dám nhìn thẳng vào mắt của Thanh Vũ, khí thế của Thanh Vũ quá lớn, đè ép đến hắn không thở nổi. Bỏ qua Lương Phi Nguyên, Thanh Vũ không trừng phạt kẻ đó vì hắn vừa chọc phải một tồn tại mạnh mẽ, thế lực hai sao, Đà La Môn. Thù giết con, không đội trời chung! Chắc chắn Lý Thiên Dự sẽ trả thù, ngay cả Đà La Môn cũng thế, Giáo Đình đang đối mặt với một quái vật thống lĩnh hàng trăm thế lực một sao, cho nên Thanh Vũ không thể gây chiến thêm một Hợp Ma Tông nữa. Tu vi của Lý Thiên Dự ít nhất là Nguyên Anh hậu kỳ trở lên, bằng với Minh Khư Quỷ Vương nhưng chiến lực của Minh Khư Quỷ Vương lại mạnh hơn khá nhiều. Đó là suy đoán của Thanh Vũ thông qua trận chiến với Lý Thiên Dự. “Hắc Tinh, Lâm Phong, Không Yên, vào Trúc Cơ Cốc, hỗ trợ Ngọc Trang bắt lấy Lý Thừa Ngân!” Thanh Vũ bình tĩnh nói trong khi nhìn về phía bọn họ. “Vâng!” Không chần chờ một giây phút nào, ba người gật đầu đáp lại. Ánh mắt nghiêm nghị, bọn họ cảm thấy có một mối ngăn cách giữa Giáo Hoàng và Ngọc Trang Giáo Chủ. Hình như hai người đã trái ý với nhau về cách xử sự, Hắc Tinh từng bị Ngọc Trang ngăn cản việc chém giết đám ác nhân, cho nên cậu ta là người hiểu rõ nhất trạng thái giữa hai người. Lý niệm không đồng nhất! Ba người nhận lệnh, bọn họ liền tiến thẳng vào Trúc Cơ Cốc, nói thật thì bọn họ chẳng cần truy bắt Lý Thừa Ngân làm gì, người bị Ngọc Trang nhắm vào thì không thể nào thoát khỏi vận mệnh bi thương cho được. Bọn họ tiến vào trong là để tìm kiếm một ít cơ duyên tạo hóa, đột phá cảnh giới cao hơn trong Trúc Cơ kỳ. Dương Khả, Tiêu Mị, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy cũng theo sau ba người, chả cần tham dự Thiên Tài Hội chi nữa, có một Nguyên Anh Chân Quân gần đó thì kẻ nào dám đứng ra ngăn cản, sợ sống quá lâu ư? Lúc đi ngang Thanh Vũ thì hắn đã giao một vật cho Dương Khả. “Đưa nó đến tay của Ngọc Trang.” Thanh Vũ nghiêm túc nói. “Vâng!” Dương Khả gật đầu trả lời, sau đó bước tiếp, lúc Thanh Vũ tỏa ra sát khí đối với Lý Thừa Ngân, một mặt khác với sự thân thiện thường ngày, điều đó tạo ra một ấn tượng mạnh về Thanh Vũ, cho nên giọng nói của Ngọc Trang cũng cung kính hơn. “Cẩn thận!” Thanh Vũ nhẹ nhàng nhắc nhở, hắn không lo lắng cho an nguy của mọi người lắm vì ai cũng giữ pháp bảo tốt, phù chú đầy túi, lại còn học tập nhiều pháp thuật mạnh mẽ như Quang Minh Thánh Điển, Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, Khai Sơn Ấn Thiên Cấp hạ phẩm. Với thực lực chừng đó, họ có thể dễ dàng bảo vệ mạng sống trước tu sĩ Kết Đan trung kỳ. Làm xong mọi việc, Thanh Vũ bỗng nhiên nghe thấy giọng nói đến từ một người đầy bất ngờ, Đỗ Kiến Huy. “Cảm ơn ngài đã cứu mạng!” Đỗ Kiến Huy nghiêm mặt nói ra, thần thái không hạ thấp trước Thanh Vũ, cũng không tự cao tự đại. “Không có gì.” Thanh Vũ nhàn nhạt khoát tay rồi nói, hắn không có thù hận gì với Đỗ Kiến Huy, dù cho lúc trước Đỗ Kiến Huy rất khó chịu với Thanh Vũ, nhưng tóm lại oán khí trong lòng của Đỗ Kiến Huy đã tiêu tan hết. “Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ đền ơn cứu mạng này!” Đỗ Kiến Huy trịnh trọng nói, sau đó hắn liền bay thẳng lên trời cao, và mấy chục kiếm khí phát ra từ thanh kiếm gỉ sét chém xuống, giết chết hết đám tu sĩ của Đà La Môn. Bọn họ bị đánh cho tàn phế, nằm liệt trên mặt đất, không còn lực chống trả và cũng chẳng có người ra tay cứu bọn họ, nói giỡn sao, bọn họ vừa đắc tội một Nguyên Anh Chân Quân! Chết cũng đáng đời, tự làm nghiệt không thể sống! “Pháp bảo cấp năm, phúc duyên rất lớn, xem ra hắn không biết rõ hoàn toàn về thanh kiếm gỉ sét đó.” Thanh Vũ nhìn lướt qua thanh kiếm gỉ sét trên tay Đỗ Kiến Huy rồi cười nhẹ, không để vào lòng làm gì. Linh tính của thanh kiếm bị trọng thương, chưa thức tỉnh nên Đỗ Kiến Huy không hiểu sức mạnh ẩn trong thanh kiếm đạt đến trình độ nào, nếu như linh tính thức tỉnh, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng nuốt hận trước sự cường đại của pháp bảo cấp năm. “Kiếm thuật nhẹ nhàng mà hắn sử dụng cũng đến từ thanh kiếm đó.” Thanh Vũ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt. “Thanh Vũ Chân Quân, hẹn ngày gặp lại!” Mạc Ảnh Quân cười nói, sau đó cậu ta bước vào Trúc Cơ Cốc cùng Kỷ Lãnh Hoàng và các thiên tài của Hoàng Cương Đao Tông. “Gặp lại!” Thanh Vũ gật đầu một cái để chào hỏi, sau đó hắn cảm thấy nhiều ánh mắt đang dòm ngó mình, tất cả tu sĩ đều đang ngưng thần để coi Thanh Vũ sẽ tiếp tục làm gì. Thanh Vũ không để tâm vào bọn họ lắm, hắn nhìn Lý Duy Mạnh và Trần Đình Hải rồi nói ra: “Chúng ta đi thôi!” “Vâng!” Trần Đình Hải gật đầu cái rụp. Còn Lý Duy Mạnh thì hơi mê man, không biết Thanh Vũ sẽ đi đến đâu. “Ông hãy trở về Khai Sơn Tông, còn việc an toàn của họ cứ để ta lo.” Thanh Vũ thản nhiên truyền âm cho Lý Duy Mạnh. Hắn biết Lý Duy Mạnh đang lo cho hai thiên tài của Khai Sơn Tông vì họ cũng đắc tội với Đà La Môn, dưới sự giận dữ ngập trời của Lý Thiên Dự, một sát kiếp sẽ phủ xuống khi chuyến hành trình tới Trúc Cơ Cốc khép lại. Đà La Môn sẽ bảo vệ Lý Thừa Ngân và tru sát kẻ thù của Đà La Môn. Lý Duy Mạnh gật đầu đồng ý, ông còn nhiều việc chưa làm xong ở Khai Sơn Tông, ông cần trở về một chuyến để kể lại mọi việc, chuyển cho Khai Sơn Tông một pháp thuật cấp cao, ông đã nhận được sự đồng ý của Thanh Vũ từ trước đó chưa lâu. Thanh Vũ, Trần Đình Hải, Lý Duy Mạnh rời đi, bầu không khí căng thẳng trở nên nhẹ nhàng hơn, các tu sĩ mới tỉnh hồn lại, vẻ mặt kinh ngạc không thôi và còn nói chuyện bàn tán xôn xao nữa. Người của Đà La Môn chết sạch, Thiên Tài Hội không thể tiếp tục nữa, cả đám tu sĩ hay thiên tài không biết làm sao. Nhiều thiên tài không đủ tài giỏi để tiến vào thứ hạng một ngàn trở lên thì nhìn về phía lối vào Trúc Cơ Cốc, ánh mắt nóng bỏng, bọn họ cũng muốn vào trong đó nhưng không thể vì Lương Phi Nguyên đang trông chừng họ. “Một Nguyên Anh Chân Quân, xem ra ta không thể làm gì Tiêu Mị ở ngoài đây được.” Lương Phi Nguyên trầm tư. “Vậy thì cứ ra tay ở trong Trúc Cơ Cốc!” “Chiến lực các ngươi mạnh thì sao, Trúc Cơ Cốc vô cùng hỗn loạn, người của ta lại đông đúc, không khó để bắt giữ một tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong!” Suy nghĩ xong xuôi, Lương Phi Nguyên trầm giọng quát lớn: “Người đâu, phong tỏa lối vào Trúc Cơ…” “Ngươi đứng lại!!” Lương Phi Nguyên vội vàng chuyển lời nói vì hắn nhìn thấy một người đang đi bộ, hướng về phía Trúc Cơ Cốc. Một kẻ to gan cùng cực, dám cả gan đi trước hắn một bước, nhóm người vào trước có Thanh Vũ trấn áp cũng thôi đi, một tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong lại gan góc chiếm đoạt tiên cơ trước mặt Thiếu Tông Chủ của Hợp Ma Tông ư? Tiếng quát truyền vang ra, nhưng mà người kia chưa có dấu hiệu ngừng lại, vẫn đi bộ thong thả như đang đi dạo ngoài vườn hoa, ngắm cảnh vui ý đẹp. “To gan, ngươi không nghe lệnh của Thiếu Tông Chủ hay sao?” Một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ phẫn nộ, hắn ta đứng chặn đường người thanh niên kia, ánh mắt ác độc, hắn cầm một cây phi kiếm chém tới, hòng giết chết người thanh niên trước mặt, chấn nhiếp đám tu sĩ ở xa kia. “Hắn là người đó?” Đoàn Thế Thanh kinh ngạc thành tiếng. “Một lời nói đánh bại chín mươi chín thiên tài, thực lực khó thường, nhưng lần này thì khác, đối thủ của hắn là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ!” “Là người nào gan dạ vậy, không hề đem lời nói của Lương Phi Nguyên vào tai?” Các tu sĩ nghi ngờ nhìn người thanh niên kia, bọn họ biết người đó quỷ dị khó lường nhưng không biết sâu cạn nên cũng hiếu kỳ nhìn tới. Một bước chân chạm nhẹ vào mặt đất, thần thái thong dong, người thanh niên bước tiếp mặc cho năng lượng đáng sợ sắp đánh trúng người. Nhưng mà, khung cảnh trong tưởng tượng của mọi người đã không xảy ra, người thanh niên kia không dừng bước, cũng không hề chú ý đến tu sĩ Kết Đan hậu kỳ của Hợp Ma Tông, pháp thuật bắn đến gần khoảng một mét thì tan rã về hư vô. “Ngươi…” Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ biến sắc, hắn không tin tà, định tiếp tục đưa pháp bảo tấn công, thế nhưng hắn lại cảm thấy cả người khó chịu, toàn thân nóng bỏng, giống như đang có một ngọn lửa cháy trong bụng của hắn vậy, đốt cháy hết thân thể của hắn. “Trời ạ!” Các tu sĩ đứng ngoài thì trừng mắt lên nhìn, không chớp mắt tý nào. “Trưởng Lão!” Đám tu sĩ Hợp Ma Tông thì hoảng sợ hét to. “Không thể nào!” Lương Phi Nguyên kinh hãi nói. Vù! Vù! Cơn gió thổi đến, xua tan đi một lớp tro tàn, tu sĩ Kết Đan hậu kỳ bỗng dưng bốc cháy, biến thành một đống tro cốt màu đen, sau đó phiêu tán khắp đất trời. Người thanh niên kia bước đi, mỗi bước chân nhẹ tênh nhưng như thể đang giẫm vào trái tim của mọi người. Yên lặng, quỷ dị, đầy sợ hãi! Một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ cứ thế mà chết, ngay cả chính người người cũng không biết lý do vì sao. Một cảm xúc hoảng loạn xuất hiện trong lòng Lương Phi Nguyên! Theo sau bóng lưng kia đi vào Trúc Cơ Cốc, nội tâm của Lương Phi Nguyên mới buông lỏng, hắn thở ra một hơi thật dài, cảm thấy bản thân vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc. Nếu người thanh niên kỳ lạ kia tấn công thì chẳng một ai trong đây có thể chắc chắn rằng họ có thể sống sót. Người kia là một tồn tại đem đến cho họ một cảm giác tuyệt vọng! “Đi!” Một ít thiên tài tỉnh táo, ánh mắt lóe lên, bọn họ chạy thẳng vào Trúc Cơ Cốc với tốc độ nhanh nhất, tựa như một mũi tên xuyên thẳng qua khiến Lương Phi Nguyên không kịp ngăn cản. Giống một ngọn lửa vừa đốt cạnh đống rơm khô, nó cháy hừng hực lên thiêu rụi hết thảy, cả đám thiên tài bất chấp nguy hiểm, bọn họ nhào thẳng tới, tranh thủ cơ hội đi vào Trúc Cơ Cốc tìm kiếm cơ duyên. “Đáng chết!” Lương Phi Nguyên phẫn nộ quát lớn, hắn không thể ngăn cản đám thiên tài đang kích động được, nếu không cái được bù không đủ cái mất. “Vào đi, càng nhiều người, Trúc Cơ Cốc càng loạn, thành toàn cho Lương Phi Nguyên ta đạp vô thượng đại đạo!!” Lương Phi Nguyên cười gằn. Cơ duyên trước mắt, thiên tài Hợp Ma Tông đông nhất, lên đến mấy trăm người, trong đó gần hai mươi người là thiên tài một sao, hắn chiếm giữ một ưu thế rất lớn. “Không ngờ rằng kết quả của Thiên Tài Hội lại là như vậy.” Đoàn Thế Thành cười khổ một tiếng, ông ta đứng lên, mang theo đứa cháu trở về nhà. “Chuyện vui chỉ vừa bắt đầu!” Một vài tu sĩ suy ngẫm. “Đà La Môn sẽ không bỏ qua!” “Không thể tránh khỏi một trận đại chiến, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân cũng bị cuốn vào!” “Trúc Cơ Cốc, khởi nguồn của nhiều loạn lạc!” “Để xem kẻ nào có thể cười sau cùng.” Người đến nhanh, đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc sau, mấy chục ngàn tu sĩ rời khỏi Trúc Cơ Cốc, nhưng một ít thiên tài cũng mò đến đây để tiến vào trong vùng đất thần bí đầy tạo hóa kia, chẳng ai ngăn cản bọn họ cả. Nghe nói, Môn Chủ của Đà La Môn tức giận ngập trời, tàn sát hết người thân của Lý Thanh Chiếu, còn ra một mệnh lệnh để cường giả phủ xuống, chờ đợi Trúc Cơ Cốc kết thúc. Hợp Ma Tông tụ tập rất nhiều thiên tài Trúc Cơ kỳ tiến vào Trúc Cơ Cốc, nghe nói số lượng lên đến gần một ngàn. Hoàng Cương Đao Tông xuất động nhiều cường giả đi đến phía đông nam Xích Nghĩ Sâm Lâm tiêu diệt hung thú. Rất nhiều tu sĩ rời khỏi Hàn Linh Thành, tham dự vào trận chiến với Xích Nghĩ Ma Tộc. Gần mười thành trì nhân loại bị hung thú tàn sát, thây cốt phơi ngàn dặm, tiếng bi oán, tiếng gào thét tuyệt vọng, cảm xúc thê lương bao trùm một cõi. Xích Nghĩ Ma Tộc, cá thể đầu đàn hấp thụ nhiều thi thể của tu sĩ, đạt tới giới hạn, chuẩn bị đột phá trở thành Thú Vương! Đây sẽ là một tràng tai kiếp với các Tông Môn, Vương Triều một sao. Mặc cho người người nhanh chóng tiếp viện nhưng xu thế này không giảm, Xích Nghĩ Ma Tộc, hơn mười ngàn cá thể mạnh nhất của tộc đàn, trùng kích hết mọi sự phòng ngự của tu sĩ. Rất nhiều tin tức lưu truyền bốn phía, nhưng tất cả không liên quan đến Thanh Vũ, hắn dẫn theo Trần Đình Hải đi thẳng về phía đông nam, tới lãnh thổ của Thủy Nhiên Tông, hắn cần phải biết rõ ngôi làng nhỏ kia có bị làm sao không. Nhưng Thanh Vũ biết rõ một kết quả ở trong lòng, ngôi làng nhỏ kia không thể tránh khỏi tai nạn, họ ở gần bìa rừng nên bị tấn công đầu tiên.