Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 544 : phong thanh dương, kỷ lãnh hoàng kiêu ngạo

Kể từ khi bắt đầu buổi đấu giá cho đến hơn hai mươi vật phẩm được bán đi trong bầu không khí sôi nổi, Lý Thừa Ngân chưa bao giờ lên tiếng hay đấu giá một món vật phẩm nào. Mọi người tưởng rằng Lý Thừa Ngân không có hành động gì nhưng lúc hắn ta cất giọng gọi giá thì tất cả đều yên lặng nhìn Lý Thừa Ngân, chẳng hiểu tại sao, không khí trong căn phòng rộng rãi lại trở nên thật ngột ngạt. Dương Khả, Tiêu Mị nhíu mày nhìn Lý Thừa Ngân, hai người họ cũng nghe một ít thông tin về Thiếu Chủ của Đà La Môn, đó là một con người tàn bạo ẩn sau lớp vỏ ngoài điển trai, luôn suy nghĩ một cách tàn độc để đạt được lợi ích cho bản thân. Lý Thừa Ngân báo giá, mọi người đều không dám cạnh tranh với Lý Thừa Ngân khiến Dương Khả, Tiêu Mị khó xử. “Thế nào? Chả lẽ các ngươi không nghe thấy hay sao?” Lý Thừa Ngân liếc lên bục đấu giá, giọng nói lạnh nhạt. “Quý khách số một ra giá năm ngàn lẻ một linh thạch hạ phẩm cho Khống Mộc Thuật, còn có ai ra giá cao hơn nữa không?” Dương Khả khó chịu nói. Tuy vậy, sau tiếng nói của Dương Khả, chẳng có một ai dám rao giá, tình cảnh hết sức quỷ dị, rõ ràng có hơn năm trăm người đang ngồi trong đây nhưng tất cả đều lặng yên, một số nhìn Lý Thừa Ngân với ánh mắt kiêng kỵ. “Năm ngàn lẻ một linh thạch lần thứ hai!” Dương Khả tiếp tục lên tiếng nói. “Năm ngàn lẻ một linh thạch lần thứ ba, Khống Mộc Thuật thuộc về quý khách số một.” Dương Khả đã rất khó chịu vì nhìn thấy thái độ dửng dưng của Lý Thừa Ngân, khóe miệng của hắn ta cong lên, nở một nụ cười khinh thường. “Tốt, hôm nay bổn Thiếu Gia vui vẻ, quyết định mua tất cả vật phẩm có trong buổi đấu giá!” Lý Thừa Ngân cười to nói trong khi đưa ra một túi trữ vật đựng linh thạch hạ phẩm. Mọi người lắng nghe tiếng cười không coi ai ra gì, ai nấy đều mang vẻ mặt khó coi, bọn họ trả tiền đến đây là để mua vật cần thiết chứ không phải để một kẻ khác đè đầu cưỡi cổ, tuy vậy, mặc dù không thích cách làm bá đạo của Lý Thừa Ngân, họ vẫn cắn răng chịu đựng. “Vật phẩm kế tiếp, Hỏa Hồng Chưởng, pháp thuật Hoàng Cấp thượng phẩm, nó là một bộ pháp thuật hệ hỏa có uy lực rất mạnh, giá khởi đầu là bảy ngàn linh thạch hạ phẩm.” Tiêu Mị cố gắng nói lớn. “Bảy ngàn lẻ một linh thạch hạ phẩm.” Lý Thừa Ngân mỉm cười nói. Cứ thế, cả căn phòng chìm trong sự khó chịu vì Lý Thừa Ngân cứ liên tục báo giá cao hơn giá khởi đầu một linh thạch hạ phẩm, không một ai dám đứng ra ngăn cản hành động của hắn ta. Khoảng sáu, bảy vật phẩm rơi vào túi của Lý Thừa Ngân với cái giá cực kỳ rẻ mạt, buổi đấu giá đứng trước nguy cơ tan vỡ, thất bại, nếu tin tức này truyền đi thì chẳng ai thèm đến buổi đấu giá do Hạc Vĩnh Tuân tổ chức nữa. Đó là một thủ đoạn của Lý Thừa Ngân để triệt để bóp chết Hạc Vĩnh Tuân! “Chú Thương Lăng, chúng ta nên đứng ra ngăn cản hắn!” Hạc Vĩnh Tuân xiết chặt nắm đấm nói với Thương Lăng, hai người đang đứng trong góc tối để quan sát. Thương Lăng nhẹ nhàng lắc đầu nói ra: “Không thể, nếu như chúng ta đứng ra ngăn cản khách đấu giá thì sau này không cần tổ chức đấu giá làm gì, chuyện này vượt qua tầm kiểm soát của chúng ta ngoại trừ chúng ta kết thúc buổi đấu giá sớm hơn dự tính, bảo toàn tất cả vật phẩm còn lại.” “Nhưng mà nếu thế thì chúng vẫn thật bại!” Hạc Vĩnh Tuân tức giận nói. “Không thể mất đi lý trí vào giờ phút này, cứ nhìn xem tình hình đi, bởi vì trong buổi đấu giá có một người dư sức ngăn cản Lý Thừa Ngân ngang ngược kia.” Thương Lăng thở dài nói. “Ý của chú là?” Hạc Vĩnh Tuân suy tư nói. “Đúng vậy, là người đó.” Thương Lăng bình tĩnh gật đầu. “Giáo Hoàng, kẻ này đang phá đám, chúng ta có nên dạy cho hắn một bài học không?” Diêu Hạo cau mày nhìn Lý Thừa Ngân đang vui vẻ thưởng thức bữa tiệc ngon lành, cậu không thể nào ưa nổi cái tên Lý Thừa Ngân này. Lúc Lý Thừa Ngân nhắm vào các thành viên của Ảnh Bộ thì Diêu Hạo đã âm thầm quan sát, nếu không phải Thanh Vũ ngăn cản thì Diêu Hạo đã ra bên ngoài cho Lý Thừa Ngân biết thế nào là sức mạnh áp đảo tuyệt đối rồi, xem coi hắn ta có hung hăng nữa hay không? Thanh Vũ đưa tay lên cằm suy nghĩ, hắn không muốn bại lộ thực lực của bản thân để rồi bị nhắm vào như một tồn tại đủ sức uy hiếp đến kế hoạch của Dị Hồn Chân Quân, Giáo Đình không sợ việc lộ ra giữa thế gian nhưng cần có những bước tiến ổn định và suy tính cẩn thận. Thanh Vũ dự định đưa Giáo Đình lên một tổ chức ngang hàng với thế lực hai sao, hắn đang quan sát xem cách hoạt động của các thế lực khác như thế nào, và giờ thì Thanh Vũ đã rõ, trực tiếp cai trị bằng vũ lực, nhìn xem mấy thế lực một sao đang có mặt trong đây luôn luôn cúi đầu mỗi khi Lý Thừa Ngân liếc tới. Thanh Vũ có thể đưa Giáo Đình phát triển đến thế lực hai sao và không cần sợ Dị Hồn Chân Quân nhắm vào, vì mỗi ngày trôi qua, tin tức các thế lực đánh giết lẫn nhau cứ ồ ạt ập tới, xuất hiện thêm một Giáo Đình cũng không có gì lạ lùng lắm. Thế nhưng, hắn cần che dấu thực lực chân chính! Hãy để cho kẻ thù tưởng rằng Thanh Vũ không đủ trình độ đe dọa đến chúng! Đó là cách Thanh Vũ chọn. Thanh Vũ quyết định nâng đỡ Hạc Vĩnh Tuân vì cậu ta là một thành viên chính thức ngồi vào vị trí Thiếu Chủ của Phi Hạc Thương Hội, một khi Hạc Vĩnh Tuân giành lấy hạng nhất thì quan hệ giữa Quanh Minh Giáo Đình và Phi Hạc Thương Hội sẽ tốt đẹp hơn. Sau mọi suy nghĩ trong đầu, Thanh Vũ cho rằng việc xung đột với Đà La Môn là một chuyện không mang lại lợi ích cho Giáo Đình ngoài rước thêm một kẻ thù, nhưng hắn không thể để Lý Thừa Ngân đạp đổ Hạc Vĩnh Tuân xuống được. “Ta sẽ âm thầm xuất thủ, không cho phép hắn ta nói một câu nào nữa.” Thanh Vũ thản nhiên truyền âm cho Diêu Hạo, Ngọc Trang, Lâm Phong, Không Yên, Hắc Tinh, bọn họ cũng chán ghét Lý Thừa Ngân nên đều đồng ý cả. Trên bục đấu giá, Dương Khả, Tiêu Mị lại tiếp tục đem ra vật phẩm tiếp theo. Dương Khả dõng dạc nói: “Sinh Nguyên Đan, một loại đan dược quý giá có tác dụng tăng cao tuổi thọ cho người sử dụng lên đến năm năm, tuy nhiên chỉ giới hạn với tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở xuống, còn có tác dụng khác là chữa trị thương thế nghiêm trọng trong thời gian ngắn, nếu tu sĩ cấp cao hơn sử dụng thì không hiệu quả bằng một phần mười, giá khởi điểm mười ngàn linh thạch hạ phẩm.” “Sinh Nguyên Đan? Đan dược không khác gì tiên đan chữa thương cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ?” Một đệ tử của thế lực một sao hét lớn vì ngạc nhiên, tiếng hét này kích thích lòng tham của mọi người. Đúng như dự đoán, không để mọi người chờ, một giọng nói lại vang lên như một chu kỳ bất biến: “Mười ngàn lẻ…” “Mười một ngàn linh thạch hạ phẩm!” Không, lần này có hai tiếng nói, một của Lý Thừa Ngân, một của người đàn ông trung niên, ông ta trông như một lão nông cần cù làm việc với đôi con ngươi mỏi mệt, ông ta đang mặc một bộ đồ giống như thợ rèn sắt vậy. “Có người dám cạnh tranh với Lý Thừa Ngân?” Đây là suy nghĩ đầu tiên của mọi người khi nhìn vào người đàn ông kia. “Ngươi là ai?” Lý Thừa Ngân thấy có người ngáng đường của hắn, hắn quát lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông. “Ngươi không nhận ra ta sao?” Người đàn ông băng lãnh nói, nhìn thẳng vào mắt của Lý Thừa Ngân, còn tay thì chạm nhẹ vào vùng mặt rồi lột bỏ lớp ngụy trang, lộ ra khuôn mặt chân thật của ông ấy. Dưới biết bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc, Lý Thừa Ngân hoảng hốt hét lớn: “Phong Thanh Dương?! Tại sao ngươi lại ở đây!!” “Đúng là ta!” Phong Thanh Dương lạnh lùng trả lời. Vù! Vù! Tám Chân Nhân đang nhắm mắt dưỡng thần nghe đến cái tên quen thuộc Phong Thanh Dương, bọn họ lập tức mở mắt ra, vận chuyển linh lực tạo nên một luồng uy áp bao phủ toàn bộ căn phòng, khiến cho tường, ghế rung động không ngừng nghỉ, các tán tu đều ôm ngực vì cảm thấy khó chịu bởi luồng linh áp đáng sợ của tám Chân Nhân. “Phong Thanh Dương, người Luyện Khí Sư hai sao phát hiện ra Trúc Cơ Cốc?” “Ông ta bán tin cho Đà La Môn đầu tiên nhưng bị truy sát, ông ấy chạy thoát được vì bán tin tức cho các thế lực khác.” “Nghe nói Phong Thanh Dương từng đánh cho Lý Thừa Ngân chạy trốn.” “Tại sao ông ta lại ở đây? Không sợ tu sĩ của Đà La Môn vây công sao?” Các tán tu nghi ngờ nhìn Phong Thanh Dương. “Tốt lắm, ngày trước ngươi chạy thoát, nhưng hôm nay thì đừng hòng!” Lý Thừa Ngân bỗng nhiên cười to nói. “Người đâu, giết chết Phong Thanh Dương cho ta!” Keng! Keng! Keng! Tám Chân Nhân liền nghe lệnh của Lý Thừa Ngân, kiếm ra khỏi vỏ, âm thanh sắc bén cứ rung động bên tai, tám người nhìn thẳng vào Phong Thanh Dương, ánh mắt ẩn chứa sát khí nồng đậm, bọn họ đã tạo ra một trận thế của Đà La Kiếm Trận, chuẩn bị dùng nó chém giết Phong Thanh Dương. Đáng lý ra, tin tức về Trúc Cơ Cốc kia chỉ nằm trong tay của Đà La Môn, vì để bảo toàn tin tức nên Môn Chủ quyết định tiêu diệt Phong Thanh Dương, nào ngờ người đàn ông này mạnh mẽ phi thường, trực tiếp giết ra một con đường máu, tự bạo mấy chục pháp bảo cấp ba, đánh trọng thương năm Trưởng Lão của Đà La Môn, sau đó sử dụng mưu kế nhờ cậy vào thế lực khác cứu giúp khi bị vây vào tình cảnh chết chắc. “Bằng các ngươi cũng muốn chém giết ta?” Phong Thanh Dương hùng hồn nói, khí thế bạo phát ra ngoài, cuồng phong nổi lên giữa căn phòng, thậm chí người trong đây còn cảm nhận được nhiệt độ đang tăng lên, nóng bỏng hơn bao giờ hết, khí thế kia đạt đến Kết Đan hậu kỳ, áp chế luôn cả tám Chân Nhân. “Tất nhiên là không rồi!” Lý Thừa Ngân cười khẩy một tiếng, tay bóp nát một lá phù truyền tin. “Chỉ cần giữ ngươi ở đây trong ba phút thì cường giả của Đà La Môn sẽ tới kịp, khi đó ngươi chết chắc!” “Thật sao? Nếu ta đánh nát ngươi ngay tại đây thì bọn họ có đến cũng tìm thấy một cái xác chết mà thôi.” Phong Thanh Dương bình tĩnh nói trong khi nhìn vào Lý Thừa Ngân. Lý Thừa Ngân sởn gai ốc khi bị ánh mắt như đang nhìn con mồi của Phong Thanh Dương nhắm vào, hắn ta cảm thấy sợ hãi khi Phong Thanh Dương đặt tay lên cái búa lớn cạnh ghế ngồi. “Chuẩn bị đánh nhau to rồi!” Kỷ Lãnh Hoàng phấn khích nói ra, giữa cảnh ngưng trọng này, tán tu đều câm miệng để không bị liên lụy vào nhưng vẫn có một kẻ đang xem trò vui. “Mời các vị bình tĩnh, đây là đấu giá hội dưới danh nghĩa của Phi Hạc Thương Hội, Thương Lăng này sẽ không tiếc đắc tội bất cứ ai để bảo toàn danh tiếng của thương hội.” Ngay lúc hai bên gần đánh nhau tới nơi, một giọng nói bình thản vang lên. Mọi người nhìn lên bục đấu giá và thấy được Thương Lăng đang đứng đó, khuôn mặt nghiêm túc. “Đây là chuyện riêng của Đà La Môn.” Lý Thừa Ngân quay đầu nhìn Thương Lăng, ánh mắt lạnh lùng. “Đây là danh tiếng của Phi Hạc Thương Hội.” Thương Lăng thản nhiên chỉ tay vào cái lá cờ in hình một con hạc trắng ngay trên bục đấu giá. “Mời các vị tiếp tục tận hưởng cuộc đấu giá.” Thương Lăng mỉm cười khi Lý Thừa Ngân khoát tay ra hiệu cho tám Chân Nhân không động thủ nữa, còn Phong Thanh Dương thì không ngó ngàng đến Lý Thừa Ngân, ông nhìn đến viên đan dược Sinh Nguyên Đan, ánh mắt khát khao. Lý Thừa Ngân cảm nhận được cảm xúc của Phong Thanh Dương, hắn cười gằn một cái, cao giọng nói ra: “Sinh Nguyên Đan, hai mươi ngàn linh thạch hạ phẩm!” Phong Thanh Dương liếc Lý Thừa Ngân một cái, biết rằng Lý Thừa Ngân cố ý tranh đoạt với ông, nhưng ông không quan tâm cho lắm, ông cứ tiếp tục báo giá: “Hai mươi lăm ngàn linh thạch hạ phẩm!” “Hai mươi a a a a…!?” Lý Thừa Ngân mỉm cười nói, nhưng chưa nói hết thì cổ họng bị cứng lại, không thể phát ra âm thanh nào ngoài mấy chữ a a, nhìn rất buồn cười. “A a a?!” Lý Thừa Ngân không tin tà, hắn cố gắng nói nhưng lại thất bại, sau đó hắn phẫn nộ nhìn Phong Thanh Dương vì cho rằng chính ông ta là người làm ra việc đó. “Khốn kiếp, ngươi đã làm gì Thiếu Chủ!” Lưu Minh quát lớn – hắn là một Chân Nhân bảo vệ Lý Thừa Ngân. Bảy người kia cũng lại tiếp tục rút kiếm, đề phòng nhìn Phong Thanh Dương, dù bọn họ có cùng nhau xông lên cũng chưa chắc ngăn cản được Phong Thanh Dương đánh chết Lý Thừa Ngân, và Lý Thừa Ngân cũng nhận ra điều đó nên đồng ý trì hoãn cuộc chiến theo lời Thương Lăng. “Nếu ta muốn thì hắn đã chết rồi, cần gì phải giở thủ đoạn đó?” Phong Thanh Dương nhàn nhạt nói trong khi liếc xéo tám Chân Nhân khiến bọn họ tức điên vì cảm thấy bị khinh thường. “Mời hai cô tiếp tục buổi đấu giá.” Phong Thanh Dương hòa nhã nói với Dương Khả, Tiêu Mị. “Quý khách số một trăm sáu mươi hai ra giá cho Sinh Nguyên Đan là hai mươi lăm ngàn linh thạch hạ phẩm, còn có ai trả cao hơn nữa không?” Dương Khả vui vẻ nói, cuối cùng có một người ngăn cản Lý Thừa Ngân hung hăng rồi. “Hai mươi lăm ngàn linh thạch hạ phẩm lần thứ hai!” “A a a a!” Lý Thừa Ngân phẫn nộ nói, đôi tay dùng sức bóp nát cả thành ghế, hai mắt đỏ ngầu. “Có người nào trả cao hơn nữa không?” Dương Khả mỉm cười nhìn Lý Thừa Ngân như đang khiêu khích hắn ta nói chuyện. “AAAAA!” Lý Thừa Ngân hét dài vì cố gắng cách mấy cũng không nói chuyện được. “Xem ra không ai trả cao hơn nữa rồi, vậy thì vị khách Phong Thanh Dương đã thành công mua được Sinh Nguyên Đan, mời quý khách giao tiền.” Dương Khả cười nhẹ nói ra. “Cảm ơn.” Phong Thanh Dương gật đầu, kế tiếp ông ta giao tiền và nhận lấy Sinh Nguyên Đan, làm xong tất cả, Phong Thanh Dương không ngừng lại lâu, ông liền đứng dậy rồi rời khỏi căn phòng đấu giá, nóng lòng làm một việc gì đó. “AAA!” Lý Thừa Ngân hét dài, tay chỉ vào Phong Thanh Dương, có vẻ hắn đang ra một mệnh lệnh gì đó cho tám Chân Nhân nhưng không được, hắn không thể sử dụng cả thần thức để truyền âm, dường như cả thế giới đang cô lập hắn ta vậy. Chính xác thì Lý Thừa Ngân đang bị Thanh Vũ trói buộc bằng linh lực có đặc tính phong ấn. “Thiếu Chủ muốn nói gì?” Lưu Minh nghi ngờ hỏi. “AAAA!” Lý Thưa Ngân giơ tay múa chân nhưng không thể biểu đạt ra mệnh lệnh, sau đó hắn ta cảm thấy mấy ánh mắt chăm chọc, cười khinh bỉ của người ngồi trong buổi đấu giá, giống như hắn đã trở thành một trò vui tiêu khiển. Với tâm trạng phẫn nộ cùng cực, Lý Thừa Ngân lập tức đứng lên rồi bước đi, tám Chân Nhân đi theo sau, nhưng bọn họ chưa bước ra khỏi căn phòng thì nghe thấy một tiếng cười cực kỳ thoải mái từ hàng ghế cuối cùng, “Haha! Bổn Lãnh Hoàng không nhịn được cười nữa rồi, trông tên kia giống như một con cún bị xích mõm vậy, nhớ ngày ấy ta từng khóa mõm một con sói trên núi, bây giờ nhìn thấy cảnh này liền nhớ lại thời còn trẻ ghê.” Tiếng nói vừa dứt, Kỷ Lãnh Hoàng liền đón nhận chín ánh mắt chứa sát khí kinh thiên, nhất của là Lý Thừa Ngân thì muốn ăn tươi nuốt sống Kỷ Lãnh Hoàng. “Làm sao? Muốn đánh nhau sao? Có tin hay không? Bổn Lãnh Hoàng giết sạch tám người các ngươi? Trừ tên Lý Thừa Ngân ngu ngốc ra thì ta có thể giết sạch các ngươi mà không bị ai truy cứu!” Kỷ Lãnh Hoàng thấy vậy, cậu ta ngẩng cao đầu nói. Lý Duy Mạnh, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy ngồi kế bên, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Kỷ Lãnh Hoàng, mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán. Toàn bộ người ngồi trong căn phòng lớn đền sửng sốt nhìn Kỷ Lãnh Hoàng, cậu ta biến thành tâm điểm của sự chú ý.