Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 507 : công chúa, hãy chạy đi!
Cô gái với vóc người mảnh mai cầm trên tay một thanh súng ngắm AWM SSS, một loại vũ khí nóng tầm xa đời mới nhất của quốc gia Niyensa.
Ở cực ly gần chưa đến ba mươi mét thế này, một viên đạn từ AWM SSS đủ để xuyên thủng qua cơ thể của người tiến hóa cấp ba sơ kỳ, trung kỳ, vậy thì một Công Chúa Fiona không đề phòng sẽ gánh chịu thảm trạng gì chứ?
Raymond, Rose, Tekei, Max, hay tất cả mọi người có mặt ở đây nhìn thấy cảnh Akina bóp cò súng, trái tim đang đập nhanh vì hoảng sợ của bọn họ càng thắt lại, bọn họ cảm thấy đau đớn, đôi mắt họ trừng lên nhìn Akina, ẩn trong ánh mắt kia là một sự khó tin và không tài nào hiểu nổi hành động của Akina là gì.
Tiếng súng trầm trọng vọng tới và làm mọi người chú ý, ngay cả Fiona cũng không ngoại lệ, cô nhẹ nhàng quay người nhìn Akina, đôi mắt xinh đẹp tựa tranh vẽ, làn tóc vẫn còn lay động theo động tác uyển chuyển của cô, mái tóc đen dài óng mượt hấp dẫn, thêm một vẻ đẹp cao quý đến từ xuất thân Hoàng Tộc, khí chất kia khiến Fiona luôn trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
Viên đạn vụt qua giữa không khí, Fiona không thể nhìn thấy nó, những người khác cũng thế, lúc Fiona vừa quay đầu vì nghe âm thanh súng nổ rất lớn thì một vài tiếng hét kinh hãi đã vang ra.
Ầm!
Fiona không nhận viên đạn bạc của Akina, kẻ xấu số đón nhận viên đạn hủy diệt kia là Duncan, lão ta mở to mắt ra nhìn về phía Akina, vẻ mặt khó tin và ngây dại, tia máu dần chiếm đầy hai con ngươi tuyệt vọng của Duncan.
“Akina!!” Duncan cố gắng phát ra từng chữ, giọng nói nặng nề và mệt mỏi, tuy nhiên, trước nhiều đôi mắt ngạc nhiên, vết thương được gây ra bởi viên đạn bạc rất kỳ lạ, nó chuyển động và bộc phát ra một cỗ sức mạnh phá hủy thân thể Duncan, chẳng mấy chốc sau, thân thể Duncan vỡ vụn ra như ngói nát.
“Duncan chết rồi!?” Raymond rung động nhìn cảnh tượng vừa xảy ra.
“Mục tiêu của Akina là Duncan chứ không phải Công Chúa?” Rose kinh ngạc nhìn về phía Akina và sau đó cô lại liếc về phía xác chết của Duncan, lòng cô cảm thấy thoải mái vì Duncan là một trong những kẻ thù Rose luôn muốn tiêu diệt.
“Duncan chết? Hắn ta định làm hại Công Chúa Fiona và Akina nhận ra hành động bỉ ổi của hắn!” Max rung giọng nói.
“Thật tốt quá, tên khốn kiếp gián tiếp hại chết nhiều đồng đội của chúng ta đã bị Akina giết!” Một vài người vui mừng, chẳng lâu sau, bọn họ lại trở về với thực tại, chiến trường vẫn còn đang tiếp diễn và họ nào có thời gian vui vẻ, nhiều người liền tìm một con đường thoát thân, nhấc chân lên chạy hết sức với hi vọng rằng bọn họ sẽ sống sót.
Raymond nhìn Akina với vẻ mặt chấn kinh, dù vừa giết một Duncan, kẻ cầm đầu của một đội ngũ lớn có tiếng tăm lừng lẫy nhưng Akina vẫn thản nhiên không coi đó là một chuyện quan trọng gì, Akina đang lau chùi nòng súng nóng giống như việc giết Duncan là một việc làm bẩn thỉu làm dơ bàn tay trắng noãn hay món vũ khí Akina yêu thích.
“Raymond!” Rose khẽ kêu lên, cô chỉ cho Raymond về đám người trong nhóm, họ là chiến hữu của mọi người nhưng đã chạy đi từ mấy chục giây trước.
Raymond trầm mặc một lúc lâu, vừa nhìn họ, Raymond vừa nhẹ giọng nói: “Để họ đi đi.”
“Raymond nói đúng đấy, chúng ta còn việc phải làm.” Akina mỉm cười và nói bằng giọng dịu nhẹ đặc trưng của chính cô, giọng nói không hề ăn khớp với hành động của Akina, một người bắn tỉa cực kỳ tài giỏi.
Duncan là người tiến hóa cấp ba trung kỳ, ông ta chuẩn bị tấn công Fiona thì đã bị Akina tiêu diệt gọn gàng, chẳng hề có một chút sức lực để giãy giụa gì, một cái chết mau lẹ và nhanh chóng, quá đáng tiếc cho một người tiến hóa cấp ba khi kết thúc cuộc đời bằng cách này.
“Cảm ơn cô Akina.” Fiona gật đầu với Akina, lúc nghe tiếng súng và nghe luôn cả giọng nói hoảng sợ của Raymond, Rose, Fiona tưởng chừng bản thân cô bị Akina nhắm đến, nhưng mọi thứ lại trái ngược, Akina cứu cô một mạng từ tay Duncan.
“Không có gì, tôi nghĩ đây không phải là lúc cho tình cảm thắm thiết đâu.” Akina bình tĩnh lắc đầu, ánh mắt của cô trở nên lạnh lùng khi nhìn về một phía.
“Các ngươi giết chết đại ca Duncan?” Một nhóm người thuộc đoàn xe, bọn họ không ở vị trí tiền tuyến để chống lại đám quân lính của Martin Oliver, ngược lại, bọn họ đang tức giận nhìn thẳng vào Akina, và tỏ vẻ tham lam mỗi lần nhìn vào Fiona.
“Các ngươi là người của Duncan?” Fiona nhìn đám người đông đúc chừng ba mươi, bốn mươi, bọn chúng đã chứng minh rằng chúng không thuộc phe của cô.
“Haha, giờ thì không phải nữa rồi, bắt được Công Chúa Fiona thì anh em chúng tôi sẽ được Quốc Vương bệ hạ phong cho một chức quý tộc!” Một người cười lớn trong khi nhìn vào Fiona.
“Xin Công Chúa hãy lùi sang một bên, chúng tôi sẽ xử lý bọn người rác rưởi này.” Akina nhẹ nhàng nói với Fiona, và cô cùng Raymond, Rose, Max, Tekei tiến lên phía trước, đứng bảo vệ cho Fiona trong lúc các vệ binh đang liều mạng chiến đấu với kẻ thù.
“Hừ, con khốn, bọn tạo phải trả thù cho đại ca Duncan bằng cách hành hạ mày một trăm ngày đêm!!” Một người gầm lên, vẻ mặt dữ tợn nhìn vào Akina, thái độ thay đổi nhanh chóng khi nói chuyện với Fiona.
“Cũng nhờ con khốn đó mà chúng ta có cơ hội thăng tiến.” Một người trầm ngâm nói.
“Hừ, vậy thì ban thưởng cho nó thêm một trăm ngày hành hạ, sống không bằng chết!” Một người cười gằn đề nghị.
“Tốt, giết sạch bọn chúng, tránh để đêm dài lắm mộng.” Một người đưa tay lên ngăn cản đám người và ra quyết định chung.
“Giết!” Bọn người thuộc hạ của Duncan đều đồng ý với đề nghị đó, thế là bọn chúng lao thẳng vào Akina nhằm giết chết cô ấy.
“Tôi đã chờ thời khắc này rất lâu rồi.” Raymond cười một cách dữ dằn trong khi chạm hai nắm đấm vào nhau.
“Tôi cũng vậy!’ Max cười lạnh một tiếng.
“Bọn chúng cũng tham gia kế hoạch của Duncan, chính bọn chúng hại chết nhiều chiến hữu của chúng ta.” Tekei thì nói bằng khuôn mặt phẫn nộ.
“Giết chết bọn chúng, trả thù cho các chiến hữu bên dưới suối vàng!” Rose có vẻ không chờ đợi được nữa, cô trực tiếp nói và xông tới bọn người kia.
Ầm!
Tuy nhiên, một viên đạn lại nhanh hơn tất cả, vệt sáng lóe lên rồi biến mất ở nòng súng, thế là một người đang muốn giết chết Akina nằm dưới mặt đất, thân thể đổ vỡ như ngói vụn, giống như tình trạng của Duncan.
Akina nhìn xuyên qua nòng ngắm, hai con người hiện lên ánh tím huyền bí, tựa như đôi mắt lạ lẫm kia có thể nhìn xuyên qua mọi vật, chỉ dẫn cho Akina về điểm yếu nhất của mỗi con người.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng súng liên tục vọng ra, mỗi một lần như vậy thì có người sẽ chết một cách thảm thiết, Raymond, Rose, Max, Tekei chưa kịp làm gì thì đám người xấu đã chết hơn phân nửa, bọn chúng còn chưa kịp chạy ra mười bước chân.
“Akina? Cô ấy mạnh đến vậy sao?” Fiona kinh ngạc nhìn Akina, cô chưa từng nghĩ là một thành viên không nổi bật giống Akina lại giết nhiều người tiến hóa cấp ba chỉ bằng một thanh súng ngắm hiện đại, vừa không tin cũng không được vì Akina vừa thể hiện ra kỹ năng dùng súng siêu đẳng, ẩn trong các phát đạn gọn gàng kia là một nguồn sức mạnh thần bí phá hủy kết cấu cơ thể của đám người xấu.
“Akina, cô có dị năng sao?” Raymond bất ngờ hỏi.
“Tôi cũng nghĩ giống như anh Raymond, một loại ngắm ngắm cỡ đó không thể nào giết chết được nhiều người tiến hóa cấp ba trong vòng chưa đến ba giây!” Rose cũng gật đầu đồng ý, cô vừa chuẩn bị đại chiến một trận cho cơn giận vơi đi, nào ngờ Akina giành hết phần của mọi người.
“Con khốn kia là ác quỷ!!” Một kẻ nhìn thấy người chết thảm thiết và hắn bắt đầu kinh sợ, hắn vừa chỉ tay vào Akina vừa hét thảm, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Ác quỷ! Nó là ác quỷ giết người!!” Một người bị ảnh hưởng bởi tình trạng ở xung quanh, hắn cũng mất đi ý chí chiến đấu tiếp.
“Chạy mau, nó là ác quỷ! Đừng để nó đến gần chúng ta.” Càng ngày, số người bỏ chạy khỏi Akina càng đông, chưa đánh được một chút gì thì bọn chúng đã nhấc ba chân, bốn cẳng chạy thẳng vào khu rừng sâu hòng dùng thực vật che khuất tầm nhìn của Akina.
Còn phần thưởng khi bắt được Công Chúa Fiona? Trả thù cho Duncan? Bỏ qua một bên đi thôi, chẳng một ai lại luyến tiếc mấy thứ hư huyễn đó để rồi mất đi mạng sống, trừ những kỷ bị tham lam che mờ lý trí.
“Chạy?” Akina lạnh nhạt thốt ra một chữ duy nhất, ánh sáng tím càng mạnh hơn ở trong đôi mắt của Akina, sau đó với một ngón tay bóp cò, Akina nhanh nhẹn bắn ra hơn ba mươi viên đạn từ súng ngắm, cả việc thay đạn lẫn ngắm chuẩn vào mục tiêu, Akina làm mọi thứ nhẹ như mây, không hao tổn một chút thời gian dư thừa nào cho đám người xấu xa kia chạy cả.
“Bọn chúng, chết hết rồi?” Ramond rung giọng lên tiếng, ông nhìn vào khu rừng và thấy vài vũng máu tươi, có thực vật dày đặc che chở thì sao? Bọn chúng không thể nào thoát khỏi dị năng của Akina.
Một dị năng rất kinh khủng, và một con người đặc biệt đã sử dụng nó, để lại một danh tiếng vang vọng giữa toàn bộ thế giới, Tử Thần Akina!
Akina xử lý bọn tay chân của Duncan, tiễn chúng đi đoàn tụ với đại ca của chúng ở dưới địa ngục. cho đến tận mấy phút sau, Raymond, Rose, Max, Tekei vẫn chưa lấy lại tinh thần, bọn họ khó tin nhìn Akina.
“Mặt tôi dính gì à?” Akina nhíu mày nhìn mọi người.
“Không, không.” Rose vội vàng lên tiếng, ngày thường cô hay cãi nhau với Akina nên giờ phút này cô hơi căng thẳng đôi chút, có khi nào Akina thấy ghét cô rồi tặng cho cô một viên kẹo bạc không?
Nghĩ đến thôi cũng đủ làm Rose lạnh sống lưng rồi.
“Cảm ơn cô nhé Akina.” Fiona mỉm cười nhìn Akina, lòng của Fiona không còn phải lo lắng nữa, Fiona làm sao tự bảo vệ bản thân cô được chứ? Nếu bị bắt giữ thì những vệ binh, Shiron phải dè chừng đám quân lính của Matin Oliver, lâm vào thế bị động.
Nhờ Akina mà mọi thứ đã được giải quyết tốt đẹp.
“Không có gì đâu, tôi là người dân của Niyensa nên phải có trách nhiệm bảo vệ Công Chúa lương thiện của Niyensa rồi.” Akina nhẹ nhàng lắc đầu và nói.
Ầm!
Trong lúc mọi người vừa nói chuyện được vài ba câu, tiếng động trầm trọng vọng đến từ bên trong khu quân sự, bức tường khổng lồ bị một bóng người đụng nát, gạch đá bay thẳng lên trời cao rồi đập mạnh xuống mặt đất, một vài người chịu trận và hét thảm thương.
“Shiron!” Fiona lo lắng thốt lên, vì người vừa bay ra khỏi căn cứ quân sự là Shiron, một vệ binh giống như người thân, bậc cha chú của Fiona, không ngờ với một sức mạnh ở trình độ đó thế nhưng Shiron vẫn nhận nhiều vết thương nghiêm trọng.
“Đệ Nhất Dũng Sĩ? Haha, Danh Hiệu này của người rất có trọng thương, hôm nay ta phải xé nát nó!” Tiếng cười vang dội từ Moored, ông ấy phóng ra bên ngoài, bước chân đạp vào không khí giống như đang đi ở trên mặt đất.
Đạp không! Một năng lực của người tiến hóa cấp bốn! Moored vừa tìm ra cách sử dụng nó trong khi chiến đấu với Shiron.
Shion bay khoảng chừng mấy chục mét, ông ấy cũng cố gắng ngừng lại bằng cách dậm chân mạnh vào không khí, Shiron bay lên giữa không trung, khuôn mặt ngưng trọng nhìn Moored.
Tất nhiên là tư chất của Shiron làm sao lại thua Moored?
“Tổng Tư Lệnh Moored sao? Muốn giết ta thì người cũng phải sẵn sàng cho cái chết!”
“Ta nghĩ ta không cần chuẩn bị cho cái chết.” Moored bình thản lắc đầu, sau đó hắn nhìn về phía bên trái, trong một khu nhà của căn cứ quân sự.
“Ra đi, hết thời gian chơi đùa rồi!”
Bành! Cánh cửa bị đánh bay, tiếng nói của Moored đánh thức một ít người đang ẩn nấp ở bên trong căn nhà, bọn họ bước đi trầm ổn trong khi quan sát Shiron.
“Ba kẻ gần tiến vào cảnh giới cấp bốn?” Shiron bất ngờ lên tiếng.
“Ngươi có ánh mắt đấy, bọn ta vừa được Martin Oliver thuê làm một chuyện, vì thế xin phép Đệ Nhất Dũng Sĩ ngươi hãy tự quỳ xuống đưa đầu cho chúng ta đem về tặng Martin Oliver.” Một người cười gật đầu và nói.
“Năng lực sóng siêu âm? Một dị năng thật tuyệt vời, ta muốn thử sức với ngươi nhưng lại không thể làm được, đáng tiếc quá.” Một người cười nhạt nói.
“Giết hắn rồi trở về thôi!” Người còn lại thì chẳng có tính kiên nhẫn chút nào.
Shiron ngắm nhìn bốn người Moored một lúc lâu, nhìn thấy đôi mắt đầy sát khí của chúng, Shiron trầm mặc quay người nhìn Fiona.
“Công Chúa, hãy chạy đi!”
“Hừ, đến giờ phút này còn lo lắng cho con nhóc kia sao?” Bốn người đột ngột xuất hiện ở gần Shiron, Moored đấm ra một quyền ẩn chứa năng lượng cuồng bạo và nó nổ tung, ba người còn lại cũng không vừa, bọn họ cũng có dị năng, chỉ thấy mấy chục cây cột đất nhọn hoắc đâm thủng từ dưới mặt đất tấn công Shiron, có người thì biến đôi tay thành một loại vũ khí hình sắc bén chém thẳng tới Shiron, kẻ cuối cùng thì biến thân thành một con quái vật cao ba mươi mét, hình dạng giống như loài khủng long bạo chúa, một chân giẫm xuống, đánh cho cả vùng đất hơn hai trăm mét vỡ nát…
Mỗi một người đều tản mát ra áp lực của người tiến hóa cấp bốn sơ kỳ! Moored thì mạnh hơn một chút, gần chạm tới cấp bốn trung kỳ.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
31 chương
76 chương
72 chương
45 chương
3274 chương
39 chương