Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 503 : hồng y giáo chủ mới, huấn luyện tàn khốc và thành quả ngon ngọt

Ba viên Kết Kim Đan màu vàng nhạt trôi nổi ở trên Luyện Đan Thánh Đỉnh, chúng đang phát ra thứ ánh sáng mỹ lệ và còn có mây mù lượn lờ ở xung quanh, giống như một tác phẩm xuất xứ từ bàn tay thiên nhiên tạo hóa, đẹp một cách khó cưỡng và còn làm cho lòng người ước ao. “Kết Kim Đan, phẩm chất tuyệt phẩm!!” Vũ Hy, Nguyệt Linh rung động nhìn Nguyễn Thanh và Kết Kim Đan, bọn họ cũng là người có nghề nghiệp, hiểu rõ việc luyện chế ra phẩm chất tuyệt phẩm khó đến mức nào. Tính theo Luyện Khí Sư, Phù Sư, bảo vật cấp ba tuyệt phẩm dành cho tu sĩ Tam Dương viên mãn hoặc đặt một chân vào cảnh giới Tứ Dương kỳ sử dụng. Một lá phù loại đó bộc phát ra pháp thuật ngang bằng với một kích toàn lực của tu sĩ nửa bước Tứ Dương kỳ! Với lại, lần đầu tiên Nguyễn Thanh luyện đan cấp ba thành công nhưng sáng lập một kỷ lục rất đáng gờm, sợ rằng rất lâu về sau cũng không có người nào vượt qua được Nguyễn Thanh. Nguyễn Thanh đưa tay về phía ba viên Kết Kim Đan, bọn chúng nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay của cô, Nguyễn Thanh bình thản đặt ba viên đan dược lấp lánh ánh vàng vào từng cái hộp ngọc, đến đây, Nguyễn Thanh mới thở ra một hơi, trút bỏ gánh nặng. “Chúc mừng Nguyễn Thanh Đường Chủ đột phá tới Luyện Đan Sư hai sao!” Thanh Vũ bước ra khỏi đám đông và cười chúc. “Chúc mừng Nguyễn Thanh Đường Chủ đột phá tới Luyện Đan Sư hai sao!” Đám người cũng đồng thanh nói lớn, vẻ mặt vui mừng, Đan Đường càng lớn mạnh thì bọn họ càng được lợi ích thực tế, đan dược cũng rẻ đi rất nhiều, giờ đây còn có Kết Kim Đan để mua nữa. Kết Kim Đan phẩm chất càng cao, tỷ lệ đột phá cảnh giới Tam Dương kỳ càng lớn, phẩm chất tuyệt phẩm tăng đến tận chín phần mười tỷ lệ đột phá thành công, nắm trong tay một viên Kết Kim Đan thì con đường đi vào cảnh giới Tam Dương kỳ bằng phẳng, không có một chút chông gai, chướng ngại nào nữa. Trong lúc nhất thời, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía ba cái hộp ngọc đựng Kết Kim Đan, người chưa đột phá cảnh giới Tam Dương kỳ thì có vẻ mặt ước ao, người đột phá rồi thì có vẻ mặt khâm phục. “Cảm ơn mọi người đã tới đây chứng kiến khoảnh khắc tôi đặt chân vào Luyện Đan Sư hai sao.” Nguyễn Thanh nhẹ nhàng gật đầu và lên tiếng, âm thanh trong trẻo pha lẫn sự vui vẻ. Mặc dù biết trước quyền năng tối thượng của Luyện Đan Thánh Đỉnh nhưng Nguyễn Thanh lại không ngờ khi nhìn thấy trực tiếp thì nó còn chấn động hơn nhiều, không hổ danh với hai chữ Thánh Vật của Quang Minh Giáo Đình. “Quang Minh Giáo Đình lại có thêm một Luyện Đan Sư hai sao tài giỏi như Nguyễn Thanh Đường Chủ là một chuyện vui mừng hiếm có.” Thanh Vũ mỉm cười nói ra. “Không dám, cũng nhờ vào Giáo Hoàng giúp đỡ.” Nguyễn Thanh lắc đầu và nói một cách từ tốn, ở đây có rất nhiều người vì thế Nguyễn Thanh không thể gọi Thanh Vũ bằng xưng hô thân thiết hơn được, Thanh Vũ cũng vậy, hắn đang đứng trên vị thế của một Giáo Hoàng chúc mừng một thành viên vừa đạt được thành tích rất tốt, không thể gọi Nguyễn Thanh bằng xưng hô như bình thường được. “Thật đáng tiếc, hiện giờ Giáo Đình đang bận rộn, không thể tổ chức một buổi tiệc chúc mừng cho Nguyễn Thanh Đường Chủ, ta làm Giáo Hoàng cảm thấy hổ thẹn.” Thanh Vũ thở dài một hơi. “Không cần đâu, mọi người đều có việc chưa hoàn thành, và công việc thì quan trọng hơn.” Nguyễn Thanh lắc đầu lên tiếng, bên Tu Chân Giới, cô sắp xếp mọi việc gọn gàng và ngăn nắp, phân chia công việc cho mỗi người. Còn ở Hành Tinh Gaia, mọi thứ quá hỗn loạn và không hề có một sự chuẩn mực nào, không thể biết trước liệu một giây sau sẽ có chuyện gì xảy ra, và nhịp độ của Hành Tinh Gaia rất nhanh, mọi người phải luôn tập trung để bắt kịp với Hành Tinh Gaia, chậm một chút thôi liền bị rơi về phía sau. “Không thể để như vậy được.” Thanh Vũ bình tĩnh lắc đầu. Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Thanh Vũ nghiêm trọng nói: “Nguyễn Thanh Đường Chủ lập nhiều công lao, tận tâm tận tụy đóng góp cho Quang Minh Giáo Đình, nay lại còn đột phá Luyện Đan Sư hai sao, ta lấy danh nghĩa là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình tuyên bố thăng cho Nguyễn Thanh Đường Chủ làm Hồng Y Giáo Chủ, toàn quyền quản lý Luyện Đan Đường.” Giọng nói cứng cỏi, đóng đinh chặt sắt vang ra từ Thanh Vũ khiến mọi người ngây ngẩn trong một vài giây, trước kia, các Đường Chủ có quyền lực cao nhưng không có chức vụ chính đáng, giờ thì Thanh Vũ đã thăng chức cho Nguyễn Thanh làm Hồng Y Giáo Chủ, danh xứng với thực. “Cảm ơn Giáo Hoàng đã coi trọng, tôi Nguyễn Thanh sẽ cố gắng làm việc hết mình, góp sức vào phát triển Luyện Đan Đường.” Nguyễn Thanh hơi bất ngờ nhưng cô liền cúi đầu trả lời, vẻ mặt vui mừng không che dấu được. “Tốt, từ nay trở về sau Đan Đường phải nhờ vào Nguyễn Thanh Giáo Chủ rồi.” Thanh Vũ điềm tĩnh gật đầu. “Thôi, ta còn có việc phải làm, không thể chung vui với mọi người được.” Thanh Vũ nói tiếp, sau đó hắn quay đầu bước đi về phía các nguồn linh lực đang sôi động ở bên ngoài kia, Quân Đoàn Gaia đang chiến đấu ác liệt với huyễn ảnh dữ tợn để bảo vệ cho vùng đất gần ranh giới an toàn. “Tạm biệt Giáo Hoàng!” Mọi người đồng thanh nói lớn, bọn họ nhìn thấy bóng lưng của Thanh Vũ biến mất khỏi tầm mắt thì liền vỡ òa trong bầu không khí vui mừng. Nhất là Vũ Hy, Nguyệt Linh, Lâm Phong, Không Tinh, Hư Minh, Băng Tu, Triệu Thiên Ánh, Liễu Sơ Tinh, và nhiều người khác thường ở trong Thánh Điện, bọn họ rất thân thiết với Nguyễn Thanh, trong nội tâm họ đã xem Nguyễn Thanh như một người trong gia đình. Tính tình của Nguyễn Thanh ôn hòa, lại dịu dàng và biết quan tâm người ở xung quanh nên mọi người dễ có thiện cảm với cô ấy. “Chúc mừng chị nha.” Nguyệt Linh hớn hở cầm tay Nguyễn Thanh và còn nhảy lên nhảy xuống nữa. “Cảm ơn em.” Nguyễn Thanh gật đầu, cười trả lời. “Em cũng nên thử sử dụng Thánh Vật mà chị vừa mới đưa đi.” Nguyệt Linh nghe vậy, hai mắt long lanh của cô sáng rực lên và gật đầu nói: “Em sẽ thử dùng Thánh Vật, không ngờ Giáo Hoàng lại ban thưởng cho chúng ta mấy bảo vật quý giá đến vậy.” “Chị tin chắc rằng em sẽ làm tốt hơn chị nhiều.” Nguyễn Thanh mỉm cười khen ngợi. “Chúc mừng chị.” Lâm Phong cười nói. “Chúc mừng Đường Chủ.” Mọi người vui vẻ bao quanh xung quanh Nguyễn Thanh. “Đường Chủ đại nhân, mong ngày hãy chỉ dạy chúng tôi nhiều hơn nữa.” Dương Bảo, Lê Hành thì đang hưng phấn, ánh mắt nóng rực vì tìm thấy một hướng đi đúng đắn. “Không phải, giờ nên gọi là Hồng Y Giáo Chủ Nguyễn Thanh Đường Chủ mới đúng!!” Trần Văn Long chen vào một câu. Lúc trước, bọn họ gia nhập Giáo Đình vì số đan phương và tài liệu luyện đan, có cơ hội thăng tiến lên Luyện Đan Sư cấp cao hơn, Nguyễn Thanh Đường Chủ dù giỏi nhưng chưa thật sự nổi trội cho lắm, bọn họ chỉ nghe lệnh của Nguyễn Thanh và không bằng lòng chịu phục cô ấy. Dù sao bọn họ cũng là Luyện Đan Sư lâu năm, không thể vứt bỏ đi sự kiêu hãnh để khâm phục một người trẻ tuổi như Nguyễn Thanh được, họ cho rằng nếu chịu cố gắng thì sau này thế nào họ cũng vượt qua Nguyễn Thanh, giành lấy chức Đường Chủ. Nhưng đến tận giây phút Nguyễn Thanh luyện chế ra viên Kết Kim Đan tuyệt phẩm vì mọi suy nghĩ, toan tính của các Luyện Đan Sư liền biến mất không còn tăm hơi, bọn họ chịu phục Nguyễn Thanh rồi, có Luyện Đan Sư một sao lại luyện chế ra được đan dược loại đó trong lần đầu tiên chứ? Sợ rằng ở trong Công Hội Luyện Đan Sư cũng chẳng có thiên tài nào tài giỏi hơn Nguyễn Thanh. Hiện giờ, bọn họ còn chưa biết quyền năng của Thánh Vật ra sao, chỉ nghe Thánh Vật rất quý giá mà thôi. Thanh Vũ, Nguyệt Linh, Nguyễn Thanh trò chuyện về Thánh Vật luôn luôn cẩn thận, không để lộ quyền năng kinh khủng của Thánh Vật cho người ngoài nghe được, chỉ những người đạt cấp bậc Hồng Y Giáo Chủ trở lên mới đủ tư cách nghe ngóng, tuy nhiên, có một số người ngoại lệ như Lâm Phong, Không Tinh, Băng Tu, Hư Minh, Triệu Thiên Ánh, Liễu Sơ Tinh, bọn họ vô tình nghe được một hai thông tin về Thánh Vật từ các cuộc trò chuyện của Thanh Vũ. Nếu cứ khoe khoang về quyền năng của Thánh Vật cho thế giới bên ngoài thì thế nào phiền phức cũng gỏ cửa Giáo Đình. “Chúc mừng chị.” Vũ Hy chân thành nói. “Cậu cũng nên đột phá tới Luyện Khí Sư hai sao rồi.” Nguyễn Thanh cười trả lời. “Chị nói phải, em phải nỗ lực hơn nữa để Giáo Đình có trong tay thứ vũ khí mạnh nhất chiến đấu với kẻ thù.” Vũ Hy nghiêm túc gật đầu, xiết chặt nắm đấm, quyết tâm của Vũ Hy bùng cháy lên cao. Mọi người chúc mừng và Nguyễn Thanh cứ đáp lại một cách thân thiện với từng người, chẳng bao lâu sau, mọi người tản đi mất, trở lại với công việc thường ngày, và nhiều thứ thay đổi tích cực hơn, Kết Kim Đan bắt đầu lan rộng ra ở bên trong Giáo Đình, tu sĩ Nhị Dương đỉnh phong luôn dồn sự chú ý về số Kết Kim Đan đó. … Thanh Vũ bình thản bước đi giữa khu rừng xanh ngát, đôi khi hắn nhìn thấy các huyễn ảnh chết nằm la liệt, lại còn nhìn thấy cả hoàn cảnh xung quanh bị phá hủy bởi các trận chiến lớn, qua nhiều ngày chinh chiến, Quân Đoàn Gaia dưới sự lãnh đạo của Dieter phá tan nhiều lớp quái vật, đẩy bọn chúng ra khỏi bán kính năm km. Tốn ba phút đồng hồ dạo chơi, Thanh Vũ thấy rõ Quân Đoàn Gaia đang ở đằng xa, tiếng quát tháo, hô hào hùng hồn và bi tráng, một hàng phòng thủ lập ra bởi những thành viên tạo thành Bách Thánh Trận, kẻ địch của bọn họ là đám quái vật đủ loại hình thù kỳ quái, móng vuốt sáng bóng, hàm răng nhọn hoắc và ánh mắt thì dữ dằn không sợ chết. Ầm! Ầm! Ầm! Ngũ Hành Thánh Thuật nổ vang ở trên bầu trời, lực lượng trùng kích xé nát cơ thể của hàng trăm con côn trùng có cánh màu đen, bọn chúng cháy rụi rồi nằm im ở trên mặt đất, Quân Đoàn Gaia lạnh lùng đứng vững ở một chỗ, hàng phòng tuyến chống lại bầy quái vật và không hề lui một bước nào. Thanh Vũ điềm tĩnh nhìn Quân Đoàn Gaia chiến đấu, năm phút sau, số quái vật chết đi lên đến năm sáu ngàn con, một vài Bách Thánh Trận bắt đầu lung lay và đổ ngã, bầy quái vật nhào tới xé nát các thành viên chưa kịp tổ chức lại đội hình, bọn họ bị nhấn chìm trong máu lửa. Một nhóm người chết đi, một nhóm người khác lại bổ sung, bọn họ vừa chết thì liền trở ra phòng tuyến để chiến đấu, may rằng các Quân Đoàn Trưởng rất khôn ngoan, bọn họ sử dụng một mẹo nhỏ để giảm đi chấn thương tâm lý của các thành viên, khi Bách Thánh Trận vỡ nát thì các thành viên lập tức sử dụng một kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ. Một kỹ năng cho phép Thánh Kỵ Sĩ không cảm thấy đau đớn hay sợ hãi kẻ thù, cho dù bọn họ phải nếm trải cái chết! Kỹ năng Giận Dữ! Nhưng với Giận Dữ không thì chưa đủ xóa đi chấn thương tâm lý của mọi người, bọn họ còn có một quyết tâm cao độ và sự cố gắng, kiên trì khiến người khác khâm phục! “Quân Đoàn Trưởng Dieter.” Thanh Vũ bỗng nhiên bay đến gần hàng phòng tuyến và gọi Dieter. “Giáo Hoàng?” Dieter ngạc nhiên nhìn Thanh Vũ và không quên đánh ra một quyền, ngọn lửa bùng phát ra nhiệt độ kinh khủng thiêu đốt hàng trăm quái vật đang tiến công. “Ta nghĩ cậu nên giảm áp lực của mọi người bằng cách thu hẹp phòng tuyến thì hơn, mọi người đang bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì số lần chết quá nhiều.” Thanh Vũ nhẹ giọng truyền âm cho Dieter. Dieter nhíu mày sau khi nghe xong lời đề nghị của Thanh Vũ, cậu ta quay đầu nhìn các thành viên đang ra sức chiến đấu, vẻ mặt ai nấy đều xuống sắc và mọi người vẫn luôn kiên trì để bọn quái vật không phá hủy được lớp phòng tuyến của họ. “Cảm ơn Giáo Hoàng nhắc nhở.” Dieter vừa khom người vừa nói. Bọn họ chiến đấu với lũ quái vật đã hơn năm mươi ngày trời, chưa dừng lại một giây phút nào, cường độ chiến đấu dồn dập khiến các thành viên không thích nghi kịp và xuống sức, tinh thần mệt mỏi gắng gượng. Để lâu thì việc đó biến thành một tai họa ngầm của Quân Đoàn Gaia. “Mọi người nghe lệnh, thu hẹp vùng phòng thủ xuống còn ba km.” Dieter trầm giọng ra lệnh. “Vâng!” Một ngàn thành viên đồng thanh đáp lại và bắt đầu di chuyển về phía sau. Chẳng bao lâu, vùng chiến đấu giảm xuống và số lượng quái vật tấn công cũng vậy, bọn chúng có một ý thức lãnh thổ cao, khi Quân Đoàn Gaia rút đi khỏi vùng lãnh thổ của chúng thì vài loài quái vật không tấn công bằng toàn lực nữa, chỉ còn ít trăm cá thể mà thôi. “Bọn họ phối hợp ăn ý hơn trước rất nhiều.” Thanh Vũ khen ngợi. “Đó là thành quả trong hơn năm mươi ngày khổ cực.” Dieter gật đầu nói, vẻ mặt tự hào khi là người chỉ huy một đội quân với một tinh thần sắt thép như vậy. Thanh Vũ thoải mái nhìn thành quả của Quân Đoàn Gaia, hầu như toàn bộ mọi người đều kết Bách Thánh Trận đạt cảnh giới nửa bước Thiên Thể, ánh sáng hoàng kim cháy rực ở trên người họ là minh chứng của Thiên Thể, sức mạnh lớn lao dư sức nghiền nát tu sĩ Tam Dương đỉnh phong. Một cách luyện binh khác nào địa ngục nhưng mang lại hiệu quả kinh người! Quân Đoàn Gaia dần dà nếm trải ngon ngọt của thành quả mà bọn họ phải vượt qua cực khổ để có được. Không những sự ăn ý, tình chiến hữu tăng lên, còn có cả tu vi của bọn họ nữa, Quân Đoàn Gaia rất chịu đầu tư, rút đi một khoảng lớn tài nguyên dành cho các cuộc huấn luyện đầu tiên, đề cao hiệu quả lên mức cao nhất, tạo ra một đội quân mạnh mẽ trong thời gian ngắn nhất. Còn các cuộc huấn luyện sao? Có sức mạnh nghĩa là bọn họ có năng lực tìm kiếm tài nguyên! Một vòng tuần hoàn tốt đẹp như trong mơ! “Giáo Hoàng!” Đột nhiên, một nhóm người đi tới từ phía sau của Quân Đoàn Gaia, Nguyễn Vu dẫn đầu bọn họ, các thành viên trong Quân Đoàn Diệt Tà đầy kiêu hãnh, đôi mắt ẩn chứa sát ý ngưng đọng thành thực chất. “Nguyễn Vu à?” Thanh Vũ gật đầu với Nguyễn Vu. Thanh Vũ chẳng bất ngờ gì, bởi vì ngay sau khi Thanh Vũ rời đi thì Nguyễn Vu cũng tổ chức người của ông ấy đi theo sau Thanh Vũ, mục đích chỉ có một, luyện binh! “Quân Đoàn Trưởng Dieter!” Nguyễn Vu nhìn sang Dieter. “Nguyễn Vu, ông muốn luyện binh cùng Quân Đoàn Gaia chúng tôi sao?” Dieter nở nụ cười đầy ẩn ý, rõ ràng cậu ta muốn ganh đua với Quân Đoàn Diệt Tà. Nguyễn Vu lắc đầu nhẹ và nói với vẻ mặt tự tin: “Không, chúng tôi muốn tiến sâu về phía bên ngoài!” “Giáo Hoàng, Quân Đoàn Trưởng Dieter, chúng tôi xin phép đi trước.” Nguyễn Vu nhìn Thanh Vũ rồi nhìn qua Dieter, ông ấy để lại một câu nói rồi chỉ huy hơn một trăm năm mươi người mặc trọng giáp vượt qua hàng phòng tuyến, giết sạch quái vật cản đường và biến mất tại cuối đường chân trời, để lại tiếng hô hào và sát khí phóng lên trời cao. “Một đội quân rất mạnh!” Dieter nghiêm túc nhìn theo Nguyễn Vu rồi đánh giá. “Tôi cũng nghĩ giống như ngài.” Lucas đẩy gọng kính lên cao và khẽ nói, tia điện lan tỏa từ thân thể Lucas ra xa hơn mười mét giật chết tất cả quái vật, biến thân thể to lớn của chúng thành than cốc, bất thình lình, cảnh giới của Lucas là Tam Dương trung kỳ. “Đội quân của Nguyễn Vu từng chinh chiến mấy chục chục trận sinh tử với Tà Đồ.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.