Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 492 : đánh bại quỷ vương

Xẹt! Ngũ Sắc Diệt Tà Thương lớn dần ngay bên trong hai con ngươi màu xanh lục quỷ dị của Minh Khư Quỷ Vương, và sau thời gian một cái chớp mắt, không gian trở nên tĩnh lặng để đón chào một vụ nổ kinh động đất trời. Ầm!! Ngũ Sắc Diệt Tà Thương nổ tung ngay khi chạm vào thân thể của Minh Khư Quỷ Vương, một ngọn lửa lớn cháy rực, nó bùng lên như thể đang cố gắng nhấn chìm cả người Minh Khư Quỷ Vương và hủy diệt từng phần thân thể của ông ấy. Những vệt lửa bắn phá ra xung quanh giống như các viên thiên thạch nhỏ đang rực cháy, đẹp đẽ một cách khó cưỡng nhưng lại hàm chứa sự nguy hiểm khó lường. “Không thể nào!” Tiền Phá Lang nói với vẻ mặt thẫn thờ, dường như Tiền Phá Lang đang chiến đấu để tin tưởng vào khoảnh khắc mà hắn không bao giờ nghĩ đến, Minh Khư Quỷ Vương sẽ bị đánh bại sao? Không! Tiền Phá Lang cố gắng chiến đấu để câu trả lời phủ định kia chiến thắng ở trong một cuộc chiến của tinh thần. “Chuyện gì vừa xảy ra?” Đám người mặc áo đen thì ngồi bệch xuống đất, đôi tay, đôi chân, thậm chí là toàn thân của bọn họ đều đang run rẩy và lạnh lẽo. “Quỷ Vương đại nhân!” Hơn một trăm Quỷ Tốt hoảng hốt bay lượn, đứng ngồi không yên nhưng bọn chúng không tiến lên giúp đỡ, bọn chúng tin tưởng Minh Khư Quỷ Vương sẽ chiến thắng và người thanh niên rồi sẽ trở thành một cái xác chết dưới tay Quỷ Vương. Đúng vậy! Minh Khư Quỷ Vương là một tồn tại vô địch, là một Quỷ Vương rất mạnh mẽ, sức mạnh của ông được bọn Quỷ Tốt sùng bái một cách nồng nhiệt, làm sao Quỷ Vương có thể thua trận? Ầm! Ầm! Ầm! Minh Khư Quỷ Vương bị đẩy lùi, mỗi bước chân của ông đều cắm thật sâu xuống lòng đất, thậm chí nó còn hủy hoại một vùng đất ở gần, nhìn cảnh tượng đồ sộ chỉ xuất hiện khi các tu sĩ cảnh giới lớn chiến đấu với nhau, mọi người không khỏi đánh giá lại sức mạnh và sự chênh lệch giữa họ và Minh Khư. Một loại sức mạnh mà người nào cũng ước ao. Giờ đây, Thanh Vũ đang nắm trong tay sức mạnh đó và chiến đấu với Minh Khư Quỷ Vương. Bụi mù nhanh chóng tan đi và để lộ ra thân thể của Minh Khư Quỷ Vương, ông ta vừa lùi ra ít nhất là mười bước chân để triệt tiêu cỗ lực lượng đang trùng kích, phá hoại trong cơ thể ông. Sau cùng thì Minh Khư vẫn sống sót với một bộ trọng giáp bị hủy hoại nghiêm trọng và máu tươi màu xanh lục ẩn chứa năng lượng đang ba động rất kinh người, một giọt máu nhỏ kia thôi dư sức giết chết một tu sĩ Nhị Dương kỳ. “Đó là thứ sức mạnh mà ngươi dựa vào ư?” Minh Khư Quỷ Vương vừa gạt đi máu ở trên môi vừa nói một cách thản nhiên, ông không tức giận và cũng không cảm thấy thất bại, nét mặt kia thuộc về một người vừa mới cảm thấy hứng thú nhưng ngay sau đó lại cảm thấy thất vọng nặng nề. “Đúng vậy.” Thanh Vũ mỉm cười và gật đầu. “Chưa đủ!” Minh Khư Quỷ Vương lắc đầu., giọng nói quả quyết. Có vẻ như Thanh Vũ đã không chiến đấu bằng tất cả thực lực ở trận chiến trước, giờ đây Thanh Vũ vừa bộc lộ ra sức mạnh chân chính, thế nhưng bấy nhiêu đó vẫn còn thiếu rất nhiều, hơn Minh Khư Quỷ Vương một cảnh giới nhỏ, chênh lệch kia rồi sẽ bị Minh Khư bù đắp trong vài năm tới. Vậy thì, câu hỏi đặt ra rằng Thanh Vũ có xứng đáng để Minh Khư Quỷ Vương thần phục? Chắc chắn là không rồi, người mà Minh Khư Quỷ Vương làm việc cho là Quỷ Hoàng, một tồn tại rất đáng sợ, nhấc tay đưa chân là có thể tiêu diệt một Quỷ Vương, chẳng cần đến pháp thuật cầu kỳ làm gì. Đó mới thật sự là một cường giả đáng để Minh Khư đi theo. “Thật sao? Ta thì không nghĩ như vậy.” Thanh Vũ nhẹ nhàng trả lời và cùng lúc đó hơn hai mươi vòng tròn pháp thuật ẩn chứa năng lượng khổng lồ hiện giữa không trung, bao quanh Minh Khư Quỷ Vương. “Pháp thuật của ngươi rất tinh diệu, nó ẩn chứa nhiều lý lẽ mà pháp thuật bình thường không thể đạt tới.” Minh Khư Quỷ Vương nhìn toàn bộ số vòng tròn pháp thuật kia vào đáy mắt và cất tiếng khen ngợi từ trong thâm tâm. “Nhưng ngươi đã thất bại!” Minh Khư Quỷ Vương lạnh nhạt nói ra trong khi đôi tay đang kết ấn. Vù! Vù! Cùng thời điểm đó, một luồng linh áp vọt ra khỏi hố sâu, linh áp kia khuấy động một vùng trời, mạnh hơn cả linh áp của Minh Khư Quỷ Vương rất nhiều lần, hơn nữa, có thêm một sức mạnh rất âm u, quỷ dị ẩn trong nguồn linh áp đó. Nó tuyệt nhiên không phải là một thứ tốt lành! “Đừng hòng liên kết với đại trận, bởi vì ta đã phát hiện nó từ lúc đầu rồi.” Thanh Vũ vừa nói vừa lắc đầu, đôi mắt không một chút gợn sóng dù cho Minh Khư Quỷ Vương vừa làm một chuyện gì đó khá đáng sợ và nó có thể giết chết Thanh Vũ. “Đã muộn rồi!” Minh Khư Quỷ Vương nở nụ cười lạnh. Ông nào biết Thanh Vũ lại phát hiện ra một đại trận cấp năm ở bên dưới hố sâu? Nhưng vào lúc ông sử dụng ấn quyết liên kết đại trận thì phần thắng đã thuộc về ông. Ít nhất, Minh Khư Quỷ Vương tin tưởng như thế. “Quang Minh Thánh Thuẫn, Trấn Áp!” Thanh Vũ lạnh lùng nói, ánh mắt thì sắc bén tựa như mọi thứ, mọi diễn biến đều nằm trong sự kiểm soát của hắn. Không còn nghi ngờ gì nữa, với cảnh giới Tứ Dương đỉnh phong, thiên tài một sao, quyền năng của Thánh Dực và những kỹ năng rất cục súc nhưng lại phát huy tác dụng rất lớn, toàn bộ những điều kiện có lợi kia khiến Thanh Vũ sánh ngang tu sĩ Ngũ Dương sơ kỳ! Ngũ Dương sơ kỳ sử dụng Thánh Thuẫn là khái niệm gì? Ầm!! Minh Khư Quỷ Vương đang trực tiếp đón nhận câu trả lời bằng chính thân thể của ông ta! Ánh sáng tỏa ra từ Thánh Thuẫn cản tầm nhìn của người bình thường, nó xông thẳng vào bầu trời cao, trở thành một nguồn sáng duy nhất, một nguồn sáng giống như ngọn hải đăng luôn chỉ đường cho con người ngoài biển cả vào mỗi đêm tối, một thứ ánh sáng chói lóa đến mức Minh Khư Quỷ Vương cũng phải nheo mắt lại. Vài giây sau, Minh Khư Quỷ Vương mở mắt ra và nhìn, đôi mắt kia toát lên vẻ rung động, bởi vì Minh Khư Quỷ Vương đang đứng ở trung tâm của một Kim Tự Tháp hoàng kim, nó rất lớn, thân thể hơn một trăm mét của ông quá bé nhỏ nếu so với Kim Tự Tháp. “Thứ sức mạnh này? Pháp bảo của ngươi là thứ gì?” Minh Khư Quỷ Vương kinh ngạc hỏi Thanh Vũ. “Một Thánh Vật của Giáo Hoàng.” Thanh Vũ đáp lại Minh Khư, tư thái nhẹ nhõm. Minh Khư Quỷ Vương cố gắng kết ấn quyết để liên hệ với đại trận bên dưới hố sâu, nhưng có vẻ như ông không thể làm được giống trước nữa, Kim Tự Tháp ngăn cản tất cả mối liên hệ của ông và đại trận, và nguồn linh áp ở bên dưới hố thì tan biến dần ở trên bầu trời, sau đó đại trận im ắng hẳn đi. “Thánh Vật? Uy lực của nó tăng lên song song với cảnh giới của ngươi, tại sao lại có một pháp bảo đáng sợ đến vậy?” Minh Khư Quỷ Vương ngẩng đầu lên nhìn Thanh Vũ, nét mặt hiện rõ sự chấn kinh, dù cho tâm tính của ông cứng cỏi đến cách mấy nhưng khi gặp phải một loại Thánh Vật thì vẫn kinh ngạc. Thanh Vũ nghe câu hỏi từ Minh Khư Quỷ Vương, ông ấy là đối thủ mạnh nhất mà Thanh Vũ từng đối đầu, và trận chiến ngày hôm nay đem lại cho Thanh Vũ nhiều kinh nghiệm về chiến đấu. Minh Khư Quỷ Vương rất mạnh, không một ai nghi ngờ điều đó, sự cường đại của ông ta ở khí thế, sự tự tin vào khả năng của bản thân ông ấy, và cũng như kinh nghiệm chiến đấu lâu năm. Được chiến đấu một trận hết sức với Minh Khư làm Thanh Vũ rất thỏa mãn, không phải ngày nào cũng có thể chiến đấu sinh tử giống như hôm nay đâu, ở trong Giáo Đình, người nào dám bung hết sức ra để đánh một trận với Thanh Vũ? “Ta rất hài lòng về trận chiến vừa diễn ra, và để đáp lại việc đó, ta sẽ trả lời cho ngươi câu hỏi kia.” Thanh Vũ chậm rãi nói ra. “Thánh Vật này được gọi là Quang Minh Thánh Thuẫn, một loại Thánh Vật mạnh của Quang Minh Giáo Đình, và ta chưa từng nhìn thấy loại Thánh Vật nào sánh ngang nó ở Tu Chân Giới cả.” “Quang Minh Thánh Thuẫn?” Minh Khư Quỷ Vương lẩm bẩm, vì lý do chiến đấu trực diện với Thanh Vũ nên ông biết Thánh Thuẫn hoạt động ra sau, gần như bốn mươi phần trăm năng lượng có trong đòn pháp thuật của ông bị Thánh Thuẫn triệt tiêu đi mất, sau đó nó còn chuyển hóa thành một nguồn năng lượng chống lại chính pháp thuật của ông. Chỉ một uy lực kia đủ để Thánh Thuẫn giữ một vị trí trong các loại bảo vật đứng đầu của Tu Chân Giới! “Thần phục ta, nếu từ chối thì ngươi sẽ chết!” Thanh Vũ trầm giọng nói, khuôn mặt nghiêm túc chứng tỏ hắn không lừa gạt Minh Khư Quỷ Vương. Thanh Vũ còn điều khiển Thánh Thuẫn bắn ra các sợi xích lớn được cấu tạo bằng các ký hiệu phong ấn, chúng xuyên thấu vào trong thân thể Minh Khư Quỷ Vương và khóa chặt khả năng vận dụng quỷ khí của ông ta. Minh Khư Quỷ Vương mất đi quỷ khí và cả sức mạnh của thân thể, ở xung quanh còn có các vòng tròn pháp thuật đang nhấp nháy, chúng dư sức tước đoạt mạng sống của ông. “Những món Thánh Vật của ngươi rất mạnh mẽ, nhưng thực lực chân chính của ngươi thì không!” Minh Khư cười nhạt một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh và ông còn nhìn thẳng vào mắt của Thanh Vũ để nói. “Nếu vậy thì ngươi sẽ chết!” Thanh Vũ trầm giọng lên tiếng nhắc nhở. “Chết?” Minh Khư Quỷ Vương cười rộ lên. “Không phải là ta chưa từng chết!” “Chết thêm lần nữa mà thôi, không có gì đáng sợ!” Một giọng nói thản nhiên vọng ra từ Minh Khư Quỷ Vương. Đi hù dọa một con quỷ về cái chết khác nào một trò đùa vô vị? “Quỷ Vương đại nhân!!” Đám Quỷ Tốt đang xao động ở đằng xa, khi chúng nhìn thấy Minh Khư Quỷ Vương bị trấn áp, chúng liền tập hợp tạo thành một đội quân tấn công Thanh Vũ. Quá phũ phàng cho bọn Quỷ Tốt, Thanh Vũ dành cho chúng một pháp thuật hệ mộc. Ầm!! Một cây cổ thụ vươn cao lên, bắt rễ từ mặt đất, hàng trăm cành cây chĩa ra xung quanh như một bầy rắn độc, khi bọn Quỷ Tốt đến gần, các cành cây đó lập tức phóng tới và khóa chặt bọn Quỷ Tốt, chúng cố gắng vùng vẫy nhưng không có chút tác dụng nào, chúng trơ mắt lên nhìn Minh Khư Quỷ Vương. Thanh Vũ nhìn Minh Khư trong vài giây, thời gian kích hoạt Danh Hiệu chẳng còn bao lâu nữa, Thanh Vũ đành phải ra một quyết định. “Ngươi đã không tự chọn con đường dễ đi thì đừng trách ta!” Thanh Vũ lạnh lùng nói trong khi các sợi xích càng khóa chặt Minh Khư Quỷ Vuong hơn nữa. Ầm! Ầm! Ầm!! Vòng tròn pháp thuật xoay tròn thật nhanh và có các pháp thuật mạnh bạo bắn ra từ trung tâm, mục tiêu của chúng là Minh Khư Quỷ Vương. Bị nhiều sức mạnh của Tứ Dương đỉnh phong tấn công, sức phòng thủ của Minh Khư rõ ràng không chống lại, thân thể của ông ta bị xé nát, máu tươi chảy lênh láng, dù vậy ông chưa bao giờ kêu đau tiếng nào. “Tra tấn? Thủ đoạn của ngươi đó sao?” Minh Khư Quỷ Vương cười một cách thẳng thừng trong khi nhìn vào Thanh Vũ. “Không phải!” Thanh Vũ lắc đầu. “Thủ đoạn của ta là thứ này.” “Một quả trái cây?” Nụ cười của Minh Khư càng nồng đậm, thậm chí còn ẩn chứa một sự khinh thường, bởi vì ông thấy Thanh Vũ đang cầm một vật hình tròn giống như một quả cây dại. “Đúng vậy, ăn nó đi.” Thanh Vũ gật đầu nhẹ và trả lời, ngón tay cong lại rồi búng ra, quả trái cây bay chính xác vào miệng lớn của Minh Khư Quỷ Vương, ông bị thương quá nặng vì thế không còn chút sức lực nào để tránh né. Sau cùng, quả trái cây kia trượt xuống vòm họng, đi tới phần bụng của Minh Khư Quỷ Vương, quỷ khí đang bị phong ấn nhưng vẫn còn một phần nhỏ vẫn hoạt động, thế là chúng bao vây luyện hóa quả trái cây kia. “Chúc mừng ngươi trở thành một thành viên của Giáo Đình.” Thanh Vũ mỉm cười nhìn Minh Khư Quỷ Vương. “Ngươi cho ta ăn thứ gì?” Mới đầu, Minh Khư còn xem đây là một trò đùa, nhưng khi luyện hóa xong, rất nhiều thông tin chảy vào đầu óc của ông, và ông mất đi nhận thức khi vừa hỏi Thanh Vũ. “Quang Minh Tín Ngưỡng Quả!” Thanh Vũ khẽ nói, Minh Khư vừa hôn mê nên không nghe được câu trả lời.