Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 483 : đóng tàu! vấn đề phẩm chất của pháp bảo, đan dược

Luyện thành Nhị Dương Thánh Thuật – Kim Dương Kiếm, điều khiển được một pháp tắc đơn giản hệ kim, giờ đây thực lực của Thanh Vũ tăng cao hơn nhiều. Sử dụng pháp thuật hệ kim một cách thuần thục hơn, không cần niệm chú và còn có thể kết hợp pháp thuật hệ kim với các loại pháp thuật khác mà không lo lắng bị phản phệ, trọng thương. Vì thế, Thanh Vũ đang mạnh ngang hàng với tu sĩ Tứ Dương kỳ, nếu sử dụng toàn bộ kỹ năng tăng chiến lực của Thánh Kỵ Sĩ và Giáo Hoàng Sáo Trang, Thanh Vũ tự tin rằng hắn sẽ đánh bại một tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ một cách dễ dàng. Tuy nhiên, các kỹ năng tăng phúc kia bị giới hạn bởi thời gian, tối đa là mười phút, sau khoảng thời gian đó thì Thanh Vũ sẽ mất đi phần lớn thể lực, sức mạnh không còn bằng trạng thái bình thường. Nguyễn Trần Thái Dung cố gắng đè nén sự rung động ở trong lòng, cô đoán được Giáo Hoàng mà mọi người đồn đãi rất mạnh, nhưng không dự đoán được Giáo Hoàng lại là tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ trở lên. Mặc dù cô là một Tạo Tác Sư tài giỏi, đạt tới hai sao dù tuổi đời còn rất trẻ, nhưng cô không có địa vị ngang bằng với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chỉ những người Tạo Tác Sư hai sao, cảnh giới ít nhất là Kết Đan đỉnh phong mới được đối đãi ngang hàng với tu sĩ đó. Nguyễn Trần Thái Dung mang trên mình sứ mệnh thành lập một phân bộ của công hội ở Không Vũ quốc, Kinh Hồng quốc và hơn mười quốc gia xung quanh, cho nên cô không thể cúi thấp đầu trước Thanh Vũ được. Thế là Nguyễn Trần Thái Dung lên tiếng hỏi với thần thái điềm tĩnh, không cao ngạo, không thấp hèn, chỉ đơn giản là trao đổi giữa các đối tác trong một cuộc giao dịch. “Xin hỏi Giáo Hoàng muốn hợp tác với tôi ra sao?” Thanh Vũ nghe vậy, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, từ tốn nói ra: “Ta không hợp tác với cô, ý của ta là Công Hội Tạo Tác Sư.” “Tôi là người giữ toàn quyền quyết định của Công Hội Tạo Tác Sư ở Không Vũ quốc.” Nguyễn Trần Thái Dung khẽ nói ra, xác nhận quyền lực của bản thân cô cho Thanh Vũ biết. “Ta hiểu rõ.” Thanh Vũ vẫn ung dung, không hề nao núng thay đổi quyền định. “Tuy nhiên, có những việc mà cô không làm được, chỉ có Công Hội Tạo Tác Sư cấp cao hơn mới có thể hoàn thành.” “Giáo Hoàng muốn gì?” Nguyễn Trần Thái Dung trực tiếp hỏi, nét mặt bình thản không có vẻ gì là tức giận khi Thanh Vũ không coi trọng cô. “Ta muốn đóng thuyền!” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng nói trong khi nhìn về phía Nguyễn Trần Thái Dung, để xem biểu hiện của cô là như thế nào. Nguyễn Trần Thái Dung hơi ngạc nhiên khi nghe Thanh Vũ nói về thuyền, cô nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Nếu Giáo Hoàng muốn mua thuyền thì tôi có thể quyết định, chỉ cần nó nằm ở cấp ba trở xuống là được.” “Vấn đề chính là ở chỗ đó.” Thanh Vũ cười lên tiếng nói ra. “Ý của Giáo Hoàng là muốn đóng một chiếc thuyền cấp ba?” Nguyễn Trần Thái Dung ngạc nhiên không thôi. Cô nhớ ở quốc gia nhỏ này có một con sông kéo dài hàng nghìn km, nối liền với biển cả, nhưng sinh vật ở con sông này thì khá yếu đuối, rất ít hung thú đạt tới Kết Đan kỳ vì bị giới hạn bởi tài nguyên. Đóng một chiếc thuyền cấp ba cho việc di chuyển trên sông đó thì không đáng giá chút nào! “Đúng vậy.” Thanh Vũ thản nhiên gật đầu. “Ta muốn đóng một chiếc thuyền đi trên sông có sức phòng ngự ngang với Kết Đan trung kỳ trở lên.” “Vậy thì tôi không thể quyết định được rồi, chuyện này vượt quá quyền hạn của tôi.” Nguyễn Trần Thái Dung cười khổ. Hèn chi Thanh Vũ nói hợp tác với Công Hội cấp trên chứ không phải là hợp tác với bản thân cô, chiếc thuyền cấp ba đều thuộc vật phẩm có giới hạn và quý giá, một người Hội Trưởng ở phân bộ nhỏ không đủ quyền quyết định đến cuộc mua bán này. “Hãy đưa ra yêu cầu của Giáo Hoàng về chiếc thuyền đó, tôi sẽ gửi yêu cầu lên Công Hội Tạo Tác Sư cấp cao hơn để họ trả lời.” Nguyễn Trần Thái Dung lên tiếng nói. “Được.” Thanh Vũ gật đầu, vui vẻ đáp lại. “Ta muốn đóng một chiếc thuyền vận tải cỡ lớn, sức phòng ngự ở phần phía dưới thân thuyền phải chống được những đợt công kích từ thủy quái có sức mạnh đạt Kết Đan hậu kỳ, sức tấn công không quá mạnh mà chỉ cần tốc độ tốt và sự linh hoạt khi chuyển hướng.” Thanh Vũ thản nhiên nói. “Ngoài ra, ta còn cần khoang chứa năng lượng hoạt động phải lớn, duy trì cường độ hoạt động trong thời gian dài và có một trận pháp quét hình cảnh báo nguy hiểm đến gần.” Nghe xong các yêu cầu về chiếc thuyền kia, Nguyễn Trần Thái Dung và ngay cả Vương Lăng đều bất ngờ, bởi vì bọn họ chưa bao giờ nghĩ một chiếc thuyền vận tải lại có nhiều điều kiện kèm theo đến thế. “Đa số chiếc thuyền do được chế tạo bởi Công Hội đều có sức phòng thủ vượt hơn sức tấn công vì vật liệu chế tạo khác nhau, sức tấn công của chiến thuyền bị giới hạn bởi cấp độ của Ma Linh Pháo, một loại pháp bảo chuyển hóa linh thạch thành pháp thuật tấn công kẻ địch, còn nguyên liệu đóng thân tàu rất dễ tìm kiếm ở những thương hội.” Nguyễn Trần Thái Dung bình tĩnh nói. Thanh Vũ, Vương Lăng lẳng lặng nghe Thái Dung, không lên tiếng ngắt lời cô ta. “Còn Ma Linh Pháo là một loại pháp bảo độc quyền của Công Hội cho nên giá cả khá cao, Giáo Hoàng không cần sức tấn công quá lớn vì thế tôi sẽ chọn Ma Linh Pháo cấp ba trung phẩm, khi nạp đầy năng lượng là linh thạch thì nó có thể đẩy lùi tu sĩ Kết Đan trung kỳ.” Thanh Vũ âm thầm gật đầu, pháp bảo, đan dược khi luyện chế thành công thì chia ra thành nhiều loại trong một cấp bao gồm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tuyệt phẩm. Hạ phẩm dành cho tu sĩ cùng cấp sơ kỳ. Trung phẩm dành cho tu sĩ cùng cấp trung kỳ, hậu kỳ. Thượng phẩm thích hợp với tu sĩ cùng cấp đỉnh phong. Còn tuyệt phẩm thì dành cho tu sĩ cùng cấp viên mãn hoặc đặt một chân đến cảnh giới tiếp theo. Còn pháp bảo hoàn mỹ thì nằm ở một cấp độ khác, nghe nói chỉ thiên tài ở nghề nghiệp mới có thể luyện chế ra, tuy nhiên, ở mấy thế lực một sao, hai sao chưa xuất hiện một loại pháp bảo hoàn mỹ nào. Thiên tài có thể luyện chế pháp bảo hoàn mỹ còn có thể luyện chế luôn cả pháp bảo cảnh giới cao hơn, nhưng hoàn mỹ thì thích hợp với tu sĩ cùng cấp, bởi vì muốn sử dụng một pháp bảo cảnh giới cao hơn cần tinh thần, thể lực và linh lực mạnh, còn gặp tình trạng tiêu hao quá nhanh dẫn đến nhiều hậu quả khó lường. Đáng tiếc, muốn luyện chế ra một pháp bảo hoàn mỹ thì cần có thiên thời, địa lợi, nhân hòa và một chút tài nguyên quý hiếm, chẳng hạn như thứ linh khí tuyệt vời nằm ở trong Trúc Cơ Thạch tại Trúc Cơ Cốc, tu sĩ gọi nó là Đại Đạo Chi Khí, còn Belsin – một trong bảy Thất Thánh Đại Thiên Sứ gọi nó là Tinh Hoa Của Đất Trời. Loại linh khí kia rất mông lung và dễ tan biến khi ở trong môi trường khắc nghiệt ngoài vùng đất đặc biệt như Trúc Cơ Cốc, cho nên không người nào có thể đem nó ra để buôn bán mà chỉ sử dụng ở trong Trúc Cơ Cốc. Nhưng Trúc Cơ Cốc lại giới hạn tu vi của người tiến vào trong, cứ thế, dù nhiều người có lòng luyện chế pháp bảo hoàn mỹ nhưng lại không có lực. Cách tốt nhất để thực hiện ra công tích vĩ đại đó là luyện chế pháp bảo ở Trúc Cơ Cốc, một việc làm hết sức nguy hiểm. Bởi vì, Trúc Cơ Cốc không phải là một vườn hoa mặc người khác ngắm và ngắt bất cứ lúc nào cũng được. “Ma Linh Pháo, một loại vũ khí rất đa dụng.” Thanh Vũ cười khen ngợi. “Ta chọn loại Ma Linh Pháo cấp ba trung phẩm đó.” “Vậy thì trên chiếc thuyền kia sẽ có mười khẩu Ma Linh Pháo do Giáo Hoàng chọn.” Nguyễn Trần Thái Dung nở nụ cười nói. “Tiếp theo, thuyền được gia trì bởi một loại trận pháp tăng tốc cấp ba, tuy nhiên nó không đủ đáp ứng cho Giáo Hoàng, vì thế tôi đề nghị bố trí thêm một trận pháp tăng tốc nữa, tổng cộng là hai trận pháp hỗ trợ cho nhau, tốc độ ngang với tu sĩ Kết Đan đỉnh phong mà vẫn giữ được sự linh hoạt tốt.” “Cứ làm như vậy đi.” Thanh Vũ gật đầu, nét mặt hài lòng với những gì Nguyễn Trần Thái Dung đề nghị. Quả là một người Tạo Tác Sư tài giỏi, kiến thức của cô ta không giới hạn bởi một chi nhánh nhỏ trong Tạo Tác Sư mà còn am hiểu về những chi nhánh khác. “Tuy nhiên, yêu cầu cuối của Giáo Hoàng rất mới lạ, tôi chưa bao giờ nghĩ một tàu vận chuyển lại cần dò xét xung quanh để phát hiện mối nguy hiểm cả, bởi vì có người ở trên tàu sẽ phụ trách làm việc đó.” Nguyễn Trần Thái Dung hứng thú nói. “Thế nào? Cô có làm được không?” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng rồi hỏi. “Đương nhiên là được, đó là một việc khá dễ bởi vì Công Hội chỉ cần bố trí một trận pháp dò xét cấp ba là được.” Nguyễn Trần Thái Dung tự tin nói. “Đó là những gì ta trông đợi ở tàu vận chuyển này.” Thanh Vũ gật đầu. Lũ quái vật ở Hành Tinh Gaia khá đặc biệt, ngoài những cá thể bình thường ra còn những cá thể có năng lực, Thanh Vũ phải đề phòng tốt nhất. Một trận pháp cấp ba chỉ là sự phòng vệ nho nhỏ mà thôi, hắn còn dự định nhờ người có chuyên môn về tàu chiến hiện đại lắp đặt thêm nhiều lớp phòng vệ cho tàu vận chuyển như là ra đa, sóng siêu âm, máy dò nhiệt… “À, cô có thể tăng thêm một thứ nữa không? Đó là một trận pháp phá băng ở trên sông.” Thanh Vũ bỗng nhiên hỏi. “Tốt thôi, tuy nhiên, với toàn bộ các yêu cầu trên thì tàu vận chuyển này sẽ có giá trị khá lớn.” Nguyễn Trần Thái Dung thoải mái gật đầu, sau đó cô lên tiếng nhắc nhở Thanh Vũ. “Ồ? Vậy thì tổng giá trị của một chiếc thuyền đó là bao nhiêu?” Thanh Vũ vẫn lãnh đạm, không quan tâm đến giá tiền lắm. “Để tôi xem, nó nằm ở khoảng một triệu linh thạch hạ phẩm.” Nguyễn Trần Thái Dung nhíu chặt chân mày suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời. Thanh Vũ và Vương Lăng nghe vậy, nét mặt không khỏi giật giật, bởi vì bấy nhiêu tài sản kia đủ để một tu sĩ Nguyên Anh kỳ lâu năm đau đớn vài chục năm trời. “Một triệu linh thạch hạ phẩm, bằng với mười triệu điểm tín ngưỡng, giá cả rẻ hơn mình tưởng.” Thanh Vũ nghĩ thầm trong đầu, theo số người tín ngưỡng tăng lên, Tín Đồ cũng thế, điểm tín ngưỡng Thanh Vũ có thể nhận vào mỗi ngày là hơn sáu triệu. Bởi vì Giáo Đình có quá nhiều thành viên cần phải trả lương nên nhiêu đó chẳng là bao với Thanh Vũ, nói muốn sử dụng thì nháy mắt là hết sạch. Tu luyện ở tốc độ cao là thế, không phải mấy loại tu sĩ một ngày sử dụng có vài linh thạch đã thỏa mãn đâu. Đó chính là lý do tại sao các thành viên của Giáo Đình lại tiến bộ thần tốc về tu vi đến vậy. “Giá cả rất hợp lý.” Thanh Vũ mỉm cười nói. Nguyễn Trần Thái Dung thấy nét mặt của Thanh Vũ, cô liền đoán Thanh Vũ chưa hiểu gì, cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Đó chỉ là giá cả nguyên liệu của một chiếc thuyền, tôi chưa tính đến số tiền phải chi trả cho Trận Pháp Sư, Luyện Khí Sư, và Công Hội Tạo Tác Sư.” “Vậy tổng tất cả là bao?” Thanh Vũ liền hỏi. “Tầm hai triệu linh thạch hạ phẩm đi, tôi chưa thể đưa ra cái giá chính xác nhất.” Nguyễn Trần Thái Dung nhàn nhạt nói ra. “Hai triệu linh thạch hạ phẩm?” Vương Lăng nuốt một ngụm nước bọt, có đào hết toàn bộ Không Vũ quốc cũng không đem ra được số linh thạch đó, ít nhất với tình trạng đang phát triển như bây giờ là thế. “Được!” Thanh Vũ sảng khoái gật đầu, nhưng lòng thì đang suy nghĩ làm cách nào để kiếm thêm thu nhập cho Giáo Đình. Một cái tên đầy tiền tài chợt xuất hiện trong đầu Thanh Vũ, Hạc Vĩnh Tuân! “Vậy một tháng sau thì Công Hội sẽ chuyển thuyền đến Không Vũ quốc.” Nguyễn Trần Thái Dung cười lên tiếng, một cuộc giao dịch lớn sẽ làm địa vị của cô tăng cao, nhất là khi cô vừa mới đặt chân lên mảnh đất nhỏ này, nó có vẻ nhiều triển vọng hơn cô nghĩ. “Vậy chúng ta ký Giấy Khế Ước thôi.” Thanh Vũ cười mỉm nói.