Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 470 : sự cần thiết của thuyền vận tải

“Căn cứ quân sự của Davine cách Thập Linh Hỏa thành bảy mươi km về phía đông nam.” Mặc Hàn đi ở sau Thanh Vũ, ông nói khẽ. “Ta biết rõ.” Thanh Vũ gật đầu nói. “Ta còn nhớ là đã lấy một được viên tinh thể biến dị hệ điện từ trong tay Thomas Treis và giao viên đó cho Rinka và Linda.” “Viên tinh thể kia giờ đang nằm trong tay Quân Đoàn Gaia, Rinka và Linda đã bán nó cho bọn họ.” Mặc Hàn cười nói. “Vậy à? Ta không ngạc nhiên lắm, ở khu vực lân cận đây thì chỉ có Quân Đoàn Gaia đủ khả năng chi trả cho một viên tinh thể biến dị.” Thanh Vũ gật đầu trả lời bằng giọng nói thản nhiên. Rinka và Linda đều sở hữu năng lực tiến hóa mạnh mẽ, rõ ràng là hai cô nàng này không cần thêm một viên tinh thể tiến hóa ẩn chứa năng lực làm gì, việc bán đi nó để lấy nhiều tài nguyên cần thiết cho tu luyện là bình thường. “Bây giờ thì ai sở hữu năng lực kia?” Thanh Vũ hứng thú hỏi tiếp. “Trong Quân Đoàn Gaia, ngoại trừ Nathan đã hi sinh ra thì chỉ còn một Quân Đoàn Phó không có năng lực tiến hóa là Lucas, cậu thanh niên đeo kính cận.” Mặc Hàn nhẹ nhàng trả lời. “Lucas, một người không tệ và xứng đáng với năng lực tiến hóa hệ điện đó, cậu ta cống hiến rất nhiều cho Quân Đoàn Gaia và cả Giáo Đình.” Thanh Vũ gật đầu nói với giọng hài lòng. Trong lúc đó, hai người bay tới gần cổng thành phía nam, bởi vì Thanh Vũ không muốn xuất hiện trước mắt người dân cho nên hắn dùng linh lực che dấu bản thân, với đôi mắt bình thường thì không thể nào nhìn thấy hắn được, trừ khi tu vi đạt tới Tam Dương kỳ trở lên mới có tư cách đó. “Ta mới rời khỏi vài ngày mà thành trì này có vẻ đông đúc hơn nhiều.” Thanh Vũ cười nhẹ nói. Mặc Hàn gật đầu: “Quân Đoàn Gaia làm rất tốt nhiệm vụ của họ, mỗi ngày có đến hai cuộc viễn chinh và thanh trừ Venger ở vài thị trấn gần đây, có vẻ khoảng nửa tháng sau thì khu vực này an toàn hơn nhiều.” “Tôi còn ra lệnh cho Trinh Sát Đoàn dẫn dụ lũ sinh vật tiến hóa cấp ba hậu kỳ trở lên ra khỏi vùng đất gần Thập Linh Hỏa thành, tạo ra một vùng an toàn cho người dân săn bắt.” “Ông làm rất đúng, để nhiều sinh vật mạnh như thế ở đây thì gây ra hậu quả chết người.” Thanh Vũ gật đầu. “Cũng nhờ vào năng lực của người thiếu niên Vincy, quả là một năng lực tuyệt vời, khi ở trạng thái bóng đen kia, không một sinh vật cấp ba nào đủ khả năng gây hại đến cậu ta.” Mặc Hàn hào hứng nói. Vincy là người thiếu niên tung tin đồn về ngọn núi Vivian, nơi đám sát thủ của tổ chức K.A.K đóng quân, bọn chúng rất tàn bạo nên Thanh Vũ đã quyết định quét sạch toàn bộ chúng và cứu ra rất nhiều người bị giam tại đó. Dù Vincy hành động vì mục đích cứu người nhưng việc đó gây ảnh hưởng đến trật tự của Thập Linh Hỏa Thành niên cậu ta bị Thanh Vũ bắt ký kết làm việc cho Giáo Đình ở Trinh Sát Đoàn, phụ giúp cho Selina – cô gái đang điều hành Trinh Sát Đoàn cùng Không Thiên Hà. Giờ đây Vincy đã chứng tỏ bản thân trước nhiều người và được cả Hồng Y Giáo Chủ Mặc Hàn khen ngợi hết lời trước Thanh Vũ. “Vincy? Ta còn tưởng rằng cậu ta sẽ tìm cách trốn tránh công việc đây.” Thanh Vũ cười nhạt một tiếng rồi nói. Có năng lực mạnh mẽ nhưng lại sống ẩn dật không tranh giành quyền thế, phải biết là hiện giờ nhiều người thức tỉnh năng lực tiến hóa đều đang ra sức chiêu mộ đồng đội, tạo thành một đội ngũ tiến công về phía hoang dã, vừa đánh đuổi sinh vật vừa cứu người để nhận phần thưởng từ Giáo Đình. Ai lại chống được mê hoặc từ sức mạnh? Vincy đã hành động một mình bỏ qua cả mê hoặc kia cho nên Thanh Vũ đánh giá cậu ta là một người lười biếng, vì ai cũng năng nổ trước tình cảnh tồi tàn thế giới cả. “Lilith, Linda đâu rồi? Hành động lần này cần có sự trợ giúp của hai người đó.” Thanh Vũ lạnh nhạt hỏi. Mặc Hàn liền trả lời: “Tôi đã thông báo cho hai người kia để họ đi đến vùng gần ở căn cứ quân sự và phối hợp hành động với chúng ta.” “Còn nữa, Lilith vừa gửi một bản yêu cầu để cho Tina, người có năng lực tiến hóa thúc đẩy cây cối sinh trưởng trở thành một thành viên cấp cao của Linh Dược Đường đồng thời là thành viên cấp cao của bộ ngoại giao, và còn yêu cầu cho phép bộ ngoại giao tăng thêm số lượng thành viên lên một trăm người.” “Hai yêu cầu của Rinka rất đơn giản, vì thế hãy chấp nhận, dù sao Lilith và Linda cũng đã cứu mạng chúng ta một lần, còn giúp đỡ Giáo Đình rất nhiều.” Thanh Vũ gật đầu rồi nói một cách bình tĩnh. Tina là người đứng đầu của một tập thể người sinh sống trong thác nước, nương nhờ vào năng lực tiến hóa của Tina, làm cho một cây biến dị sinh trưởng nhanh chóng, và bọn họ di chuyển về Thập Linh Hỏa Thành sau sự kiện ở ngọn núi Vivian. Tina cũng là bạn thân thiết của Lilith và Linda nên cô ấy gia nhập vào bộ ngoại giao của Lilith. Tuy nhiên, Lilith nhận ra năng lực của Tina không thể lãng phí và đưa ra yêu cầu kia. “Lưu Úc.” Thanh Vũ chợt nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trên cổng thành, ông ta nhìn về phía bên ngoài thành một cách chăm chú như đang quan sát gì đó. “Giáo Hoàng!” Lưu Úc giật mình khi nghe được giọng nói của người vừa gọi tên ông, thế là ông quay đầu về phía sau rồi chào lại. “Lưu Úc, ông hãy cầm lấy tờ danh sách này trở lại Tu Chân Giới rồi dẫn những người có tên trong đây sang Hành Tinh Gaia, sau đó đi gặp Tuân Vu, Khương Văn, hai người kia có chuyện muốn bàn bạc với ông.” Thanh Vũ nói khẽ. “Vâng!” Lưu Úc gật đầu đáp lại và cũng không hỏi lý do vì sao Tuân Vu, Khương Văn tìm ông, hai người kia là Phó Đoàn Trưởng của Thánh Kỵ Sĩ Đoàn. Thanh Vũ đưa cho Lưu Úc tờ giấy ghi lại danh sách người được phép đi tới Hành Tinh Gaia, hắn đã bỏ nhiều thời gian ra sàng lọc từ rất nhiều người mới được hai trăm cái tên có vẻ ổn. Đa số là người từ Không Vũ quốc hay Kinh Hồng quốc, và người trong Quân Đoàn Diệt Tà của Nguyễn Vu. Bọn họ chưa được cấp quyền tự do ra vào Thế Giới Thông Đạo nên đành phải xin phép được tới Hành Tinh Gaia có nhiều kỳ ngộ này. Lưu Úc gật đầu với Mặc Hàn một cái, tiếp theo ông nhảy xuống từ cổng thành rồi đi bộ tới tòa tháp trung tâm Thập Linh Hỏa Thành. Thanh Vũ sao quên được cách huấn luyện mới của Thánh Kỵ Sĩ Đoàn? Tuân Vu và Khương Văn đang rất chờ mong cuộc huấn luyện này bắt đầu. “Cảnh giới của Lưu Úc là Nhị Dương đỉnh phong, nhưng chưa đủ tích lũy để đột phá, Mặc Hàn, ngày sau hãy trông chừng Lưu Úc, đừng để ông ta tu luyện quá mức dẫn đến hại thân thể, không tốt cho tương lai, còn nguy hiểm cả về tính mạng nữa.” Thanh Vũ từ tốn dặn dò Mặc Hàn. “Vâng, tôi sẽ quan tâm đến Lưu Úc.” Mặc Hàn khom người trả lời. “Diêu Hạo vừa đột phá đến Tứ Dương sơ kỳ và đang đi xa, Ảnh Bộ sẽ thành lập ở Hành Tinh Gaia, vào thời điểm này ông hãy tạm thời dẫn dắt Ảnh Bộ hoạt động, chờ ngày Diêu Hạo về và giao cho cậu ta.” Thanh Vũ lại tiếp tục dặn dò. “Vâng.” Mặc Hàn dù ngạc nhiên vì thông tin Diêu Hạo đột phá cảnh giới Tứ Dương kỳ trước ông, ông nhớ rõ Diêu Hạo chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười tám tuổi. Ở đoạn thời gian trước, Thanh Vũ còn nhờ ông trông nom Diêu Hạo và Diêu Nguyệt nữa. “Diêu Hạo sử dụng Tứ Dương Thánh Quả.” Thanh Vũ thấy nét mặt suy tư của Mặc Hàn và đành phải bổ sung thêm một câu. “Thì ra là vậy!” Mặc Hàn gật đầu nói. “Ông gần đột phá Tứ Dương kỳ, cho nên ta không đưa cho ông Tứ Dương Thánh Quả, còn Diêu Hạo quản lý Ảnh Bộ, cần có một thực lực xứng đáng để làm tốt công việc.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra. “Tôi hiểu rõ, và tôi biết là ngài luôn làm việc với suy tính kỹ càng và có hiệu quả tốt nhất.” Mặc Hàn cúi đầu nói với giọng chân thành, vì ông nghĩ Thanh Vũ tưởng ông đố kỵ với Diêu Hạo. Cũng phải thôi, so với Diêu Hạo thu thập thông tin ở trong bóng tối, và một Mặc Hàn tận tụy chém giết với lũ quái vật, còn canh chừng tổ chức sát thủ K.A.K và cả Zero, áp lực của Mặc Hàn nặng nề hơn nhiều nhưng Diêu Hạo lại nhận được quá nhiều sự ưu ái từ Thanh Vũ. Ai cũng phải ghen tỵ vì việc đó cả. Thanh Vũ, Mặc Hàn cùng nhiều người khác ở trong Giáo Đình vẫn luôn đề phòng người lạ mặt, cẩn thận bảo vệ Celena – cô bé với năng lực tiên tri từng bị tấn công bởi một thành viên của tổ chức Zero. Rõ ràng, bọn họ tấn công vào Thập Linh Hỏa Thành là có mục tiêu chính xác, đầu tiên là dẫn dụ phần lớn sức mạnh của Giáo Đình nhờ vào lợi dụng lòng tốt cứu người, sau đó tấn công Thập Linh Hỏa Thành vào lúc sự phòng vệ yếu nhất. Nếu không phải Lilith và Linda nhanh trí và hợp tác hoàn hảo thì có chuyện không tốt đến với Selena rồi. Chắc chắn rằng bọn người Zero không từ bỏ ý đồ bắt lấy Selena. “Nghe nói Giáo Hoàng định chiêu mộ Tạo Tác Sư vào Giáo Đình?” Mặc Hàn bỗng nhiên lên tiếng hỏi. Thanh Vũ gật đầu nhẹ rồi nói: “Đúng vậy, để bọn họ chỉ dạy Naela cùng nhiều người muốn học tập trở thành Tạo Tác Sư, đây là một yêu cầu của Giáo Đình dành cho bọn họ chứ không phải chiêu mộ họ.” “Vậy thì tốt rồi, Giáo Hoàng có thể yêu cầu họ chế tạo những chiếc thuyền pháp bảo đi trên sông được không?” Mặc Hàn vui vẻ nói. “Ông dự tính khai thác dòng sông Jimith sao?” Thanh Vũ liền đoán toan tính của Mặc Hàn. Mặc Hàn gật đầu nói: “Giankil trở về căn cứ từ hai ngày trước và gửi một yêu cầu mua sắm vũ khí, lương thực cho Giáo Đình, tuy nhiên tôi không thể vận chuyển số lượng lớn nếu không có thuyền.” “Còn việc xây dựng mở rộng Thập Linh Hỏa Thành chuẩn bị cho số người tăng thêm, tôi phát hiện một rừng cây gỗ to rất khỏe mạnh và chắc chắn, nó nằm ở bên bờ của sông Jimith, việc khai thác nó và đưa về đây cũng cần phương tiện vận chuyển.” “Xem ra không có thuyền thì mọi việc trở nên thật chậm chạp rồi.” Thanh Vũ nhíu mày nói. “Đúng vậy.” Mặc Hàn gật đầu. “Ta sẽ cho Tạo Tác Sư đóng một chiếc thuyền loại lớn có sức phòng thủ chống lại cả tu sĩ Tam Dương trung kỳ, sau đó đổi hàng chục chiếc giống vậy từ Cửa Hàng.” Thanh Vũ đưa ra cách giải quyết. “Một cách xử lý rất tốt cho tình cảnh hiện tại, chúng ta không có thời gian quá nhiều.” Mặc Hàn cười gật đầu nói. Con sông Jimith lớn và dài, tiếp giáp với biển ở bờ đông bắc, xuyên qua cả quốc gia Niyenya, tính tổng chiều dài lên đến hơn một nghìn km, mang theo lưu lượng phù sa lớn bồi đắp cho đất đai dọc theo bờ sông, một con sông mang tính chiến lược quan trọng. Tuy vậy, những con thuyền vận tải bình thường rất yếu ớt trước đám sinh vật ở dưới nước, so với đám quái vật kia, con thuyền mỏng manh hơn cả tờ giấy trắng, đụng một cái liền chìm xuống, cho nên Mặc Hàn mới yêu cầu đóng thuyền pháp bảo của tu sĩ. Hơn nữa, nghe nói loại thuyền cấp bốn trở lên còn có thể bay lượn trên bầu trời! “Đến rồi!” Mặc Hàn nhắc nhở Thanh Vũ một tiếng, hai người bay đến một khu rừng có nhiều dấu hiệu hoạt động của con người. Đây là vùng đất cách căn cứ quân sự khoảng một km, nhưng Mặc Hàn rất cẩn thận nhìn xuống mặt đất để xem có vật gì nguy hiểm không. Thanh Vũ không dám lơ là, hắn dừng lại giữa không trung rồi sử dụng thần thức. “Thùng chứa nguyên liệu lỏng của tên lửa, Hydrazine!” Thanh Vũ ngưng trọng nói trong khi nhìn vào một cái thùng thiếc ở cách đó không xa lắm, chừng hai trăm mét. “Uy lực của thùng Hydrazine này rất lớn, và Davine còn có thể điều khiển nó bay lên bầu trời, cho nên tạm thời tôi chưa tìm ra cách ứng phó với Davine.” Mặc Hàn thở dài nói.