Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 468 : tìm hiểu huyễn linh chiến trường

Theo sau Nguyễn Vu chưa đến nửa phút thì đã không nhìn thấy bóng hình của Nguyễn Vu đâu. “Tốc độ thời gian chênh lệch!” Richard ngưng trọng nói. Thanh Vũ bình tĩnh gật đầu, điều khiển pháp thuật đuổi theo dấu vết do Nguyễn Vu để lại, nó bao gồm hơi thở đặc thù của Nguyễn Vu, dấu chân hay linh lực có thuộc tính quang minh vẫn còn tồn tại nhạt nhòa ở trong không gian. “Ông ta xử hết bọn chuồn chuồn bay này rồi.” Vương Tinh cười khổ nói. Xác chết bọn chuồn chuồn khổng lồ có mặt ở khắp nơi, và có vài loài động vật với hình dạng kỳ dị dài ngắn khác nhau chui lên từ trong lòng đất, kéo xác bọn chuồn chuồn xuống để ăn thịt hay dự trữ thức ăn. “Huyễn ảnh cũng có một môi trường sinh thái riêng biệt, không phải là huyễn ảnh bình thường.” Mặc Hàn trầm giọng nói ra. “Đúng vậy, bọn chúng đang sống trong một thế giới riêng biệt của bọn chúng.” Rinka gật đầu nói. “Chúng ta là những kẻ ngoại lai!” Nguyễn Thanh cũng lên tiếng nói ra. Đám người theo sau Nguyễn Vu – người đàn ông cầm cây chiến phủ to lớn đang huy động tạo ra các cơn gió ầm ầm, mang theo lực lượng mạnh mẽ xé nát mặt đất hay thực vật xung quanh, chém chết nhiều con chuồn chuồn lớn. Vì có lẽ đây là nơi ở của lũ chuồn chuồn bay nên số lượng có hơn nhiều, cảnh giới trung bình của chúng là Nhất Dương kỳ cho đến Nhị Dương đỉnh phong, cá thể đặc biệt thì mạnh ngang với Tam Dương sơ kỳ, Nguyễn Vu đại sát bốn phương tám hướng, giết ra một con đường máu. “Giáo Hoàng!” Nguyễn Vu như cảm nhận gì, ông cười vẫy tay ở trên màn ảnh, hình như ông ấy đã nhận ra pháp thuật của Thanh Vũ đang chiếu thẳng vào mặt ông. “Tại sao ngài chậm thế? Tôi đã chiến đấu gần ba mươi phút rồi.” Nguyễn Vu cười to nói trong khi chiến đấu, lũ chuồn chuồn bị chém chết, và dường như chúng tỏa ra sợ hãi, cả bầy nhao nhao đập cánh bỏ chạy. “Haha!” Nguyễn Vu cười to, vẻ mặt thỏa mãn và đắc ý, được thể hiện sức mạnh trước toàn thể thành viên cấp cao của Giáo Đình là một việc làm vinh quang, Nguyễn Vu rất vui vẻ dù với tâm tính thành thục. “Nguyễn Vu, ông cảm thấy thế nào?” Thanh Vũ lên tiếng hỏi. Nguyễn Vu suy tư trong vài giây rồi trả lời: “Cảm giác thật tốt và cũng rất lạ lùng, tôi trở thành một phần của thế giới hư huyễn này và có thể chiến đấu, sinh tồn trong đây nhưng tôi nhận được một tin tức rằng khi chết thì tôi sẽ bị đá ra khỏi hư giới, xuất hiện ở thực giới.” “Tuy nhiên, tất cả cảm giác, nỗi đau, thực lực, thậm chí là cây Trảm Thần Phủ này rất là chân thật, thậm chí cả lũ chuồn chuồn kia đều là sinh vật đang tồn tại thật! Tôi không thể phân biệt rõ ràng y như khi nhìn qua màn ảnh của ngài được.” “Ông đã trở thành một phần của hư giới!” Thanh Vũ điềm tĩnh lên tiếng nói. “Vậy là khi chết chúng ta sẽ bị đá ra khỏi hư giới, trở về thực giới?” Mặc Hàn nhàn nhạt nói. “Nguyễn Vu được thông báo quy tắc của thế giới hư huyễn khi đặt chân lên đó.” Rinka nhẹ nhàng nói ra. “Quả là một thế giới thần kỳ, vượt xa những gì tôi tưởng tượng về nó, tôi chỉ nghĩ rằng nó là ảo ảnh.” Richard lắc đầu và nói với nét mặt khâm phục. “Tốc độ tu luyện thì sao? Có giống như ở ngoài này không?” Dieter hiếu kỳ hỏi Nguyễn Vu. Nguyễn Vu nhắm mắt lại vài giây mới mở ra, giọng nói vui vẻ: “Giống hệt như bên ngoài, tốc độ tu luyện tăng lên nhiều nhờ linh lực nồng đậm, với lại, khi giết chết đám sinh vật ở hư giới thì tôi cảm thấy có một nguồn năng lượng tinh thuần chảy vào cơ thể, tăng tu vi của tôi lên một chút.” “Dù giết nhiều chuồn chuồn bay nhưng tu vi không khác trước là bao, tuy nhiên việc này rất đáng để quan tâm.” “Tiêu diệt sinh vật ở hư giới còn làm tăng tu vi?” Vũ Hy kinh ngạc thốt lên. “Có thể bởi vì cảnh giới của ông vượt qua đám chuồn chuồn quá nhiều nên năng lượng ở trong chúng không giúp ích cho ông là bao nhiêu.” Thanh Vũ bình tĩnh nói. “Đúng vậy, suy đoán của Giáo Hoàng giống như suy đoán của tôi.” Nguyễn Vu gật đầu đồng ý. “Còn dược thảo thì sao? Bọn chúng có thật không?” Nguyễn Thanh thì quan tâm đến vấn đề này nhiều. Vương Tinh cũng háo hức ngóng trông, là một Linh Dược Sư trồng linh dược cho Giáo Đình, Vương Tinh mong muốn cải thiện bản thân, cách tốt nhất là quan sát môi trường sinh trưởng thích hợp của các loài linh dược bằng chính đôi mắt trần, học tập theo đó để mà tăng cao trình độ trồng linh dược. Nguyễn Vu nghe vậy, ông cúi người xuống chạm tay vào một loài hoa màu tím, sau đó ông kéo cả cây lẫn hoa lên, đất cát chảy xuống men theo khe hở của các ngón tay, còn loài hoa thì đang tỏa hương thơm lừng. Nguyễn Vu bóp chặt tay lại và nước từ cây hoa kia ứa ra ngoài, ông dùng linh lực luyện hóa chúng, rất nhanh thì chúng trở thành năng lượng tinh thuần, nhưng nhỏ bé không đáng kể so với Nguyễn Vu. “Đây là một cây linh dược cấp một.” Vương Tinh ngạc nhiên nói. “Chúng đã chuyển hóa thành linh lực tinh thuần khi Nguyễn Vu luyện hóa!” “Tất cả đều là thật?” Nguyễn Thanh mừng rỡ. Tuy nhiên, trái lại với ý nghĩ của mọi người, Nguyễn Vu lắc đầu, nói bằng giọng tiếc nuối: “Tôi không thể hấp thụ được nguồn năng lượng này, chỉ sinh vật hư huyễn mới sử dụng được chúng.” “Tuy nhiên, tôi có thể tác động chúng bằng linh lực của bản thân, vậy thì việc luyện đan từ chúng không thành vấn đề.” “Hãy nhớ, đây là một thế giới hư ảo!” Thanh Vũ nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở mọi người. “Tất cả là thật đối với sinh vật ở hư giới nhưng là ảo với chúng ta, chúng ta chỉ hấp thu được nguồn năng lượng mà bản thân hấp thu được.” “Nhưng theo lời của Nguyễn Vu, thì chúng ta có một lợi ích nữa.” “Sử dụng linh dược hư ảo kia luyện chế đan dược, tăng cao độ thành thục và tránh lãng phí linh dược như hiện giờ.” Nguyễn Thanh cười nhẹ tiếp lời Thanh Vũ. Thanh Vũ nhìn Nguyễn Thanh rồi gật đầu, tỏ thái độ đồng ý. “Nguyễn Thanh Đường Chủ nói đúng, tất cả nguyên liệu kia là ảo nhưng chúng ta có thể lợi dụng chúng phục vụ mục đích học tập.” Thanh Vũ mỉm cười nói. “Vậy thì tốt rồi, Luyện Khí Đường đang sử dụng nguyên liệu với số lượng tổn hao rất lớn, để bọn nhỏ vào trong đó học tập là một ý kiến tốt.” Vũ Hy cười nhẹ lên tiếng nói. Vào lúc mọi người đang bàn tán về Huyễn Linh Chiến Trường, nêu ra nhiều quan đến của họ thì Nguyễn Vu giết vào sâu trong rừng cây lá rộng, khu rừng có vẻ âm u vì thiếu ánh sáng, lá cây khổng lồ bao phủ tất cả và tạo ra một hệ sinh thái tối tăm, nhiều loài côn trùng không tệ di chuyển tạo ra một thành xì xào. Nguyễn Vu đi từng bước một và đề phòng xung quanh rất cẩn thận. Bỗng nhiên, ngay lúc Nguyễn Vu bước chân lên một mặt đất hơi mềm thì có một vật xông ra từ mặt đất, chúng là rễ cây thô to đến ba mét và uốn dẻo như một cây roi. Ầm! Ầm! Hàng chục rễ cây màu xám đập xuống từ trên cao, nhắm thẳng vào vị trí của Nguyễn Vu. “Hừ!” Nguyễn Vu không hoảng loạn, ông lạnh lùng hừ một tiếng rồi dùng thanh chiến phủ chém ra ngoài. Ầm! Bên luồng sức mạnh đâm sầm vào nhau, Nguyễn Vu chém bay hết mấy chục rễ cây xám nhưng bọn chúng cứ xông ra từ lòng đất, số lượng tăng lên đến gần trăm. “Cái gì thế?” Thanh Vũ cũng đã nhận thấy tình cảnh này. “Rễ cây kia là gì?” “Một loài sinh vật hệ mộc sao?” Mọi người cũng nhao nhao lên tiếng nói. “Nguyễn Vu không chống lại chúng được!” Rinka bình tĩnh phân tích. “Cậu ta gần thua rồi.” Mặc Hàn gật đầu nói. Đúng như lời hai người dự đoán, rễ cây càng lúc càng nhiều, lên tới hai trăm, Nguyễn Vu đánh trả ở cường độ cao nhưng vẫn bị đẩy lùi, lúc Nguyễn Vu sử dụng Thần Thông Trảm Thần Tứ Thức nhằm phá tan đám rễ cây, tìm ra chân thân của chúng, nhưng nào ngờ có rễ cây xám tấn công ông từ phía sau. Vù vù! Chúng trói chặt Nguyễn Vu thành một cái bánh rễ cây hào nhoáng hình tròn to đến mười mét, cho dù Nguyễn Vu có đạt cảnh giới Tam Dương đỉnh phong cũng đừng hòng thoát ra khỏi đó. “Nguyễn Vu không xong rồi.” Vũ Hy lo lắng nói ra. “Chúng ta không đến cứu kịp đâu.” Vương Tinh lắc đầu nói. “Đừng lo lắng, Nguyễn Vu đã nói rồi, khi chết thì chúng ta sẽ bị đá ra khỏi hư giới.” Mặc Hàn đưa tay lên áp chế sự bất an của mọi người. “Khốn kiếp!” Nguyễn Vụ vùng vẫy nhưng đám rễ cây trói quá chặt, chúng còn phân ra hàng trăm ngàn sợi rễ nhỏ đâm sâu vào cơ thể ông rồi hút máu, khoảng năm giây sau, Nguyễn Vu biến thành một bộ xương khô. Đám rễ cây dần lui ra rồi chui xuống lòng đất, biến mất giống như chưa từng xuất hiện, bộ thi thể của Nguyễn Vu thì tan biến thành hàng ngàn điểm sáng nhỏ, sau đó lóe lên một cái liền biến mất, ngay cả đồ vật do ông đem theo cũng thế. “Ta vẫn còn sống?” Nguyễn Vu hiện ra giữa thực giới, giọng nói thì thào, ánh mắt thì ngưng trọng hơn khi nhìn vào lằn ranh giới, phía bên kia, mọi vật đều lạ lẫm với ông, mọi thứ trông bình thường nhưng lại nguy hiểm rất nhiều. Với thực lực ngang với Tam Dương hậu kỳ, sử dụng Thần Thông thì kháng cự một hai chiêu với cường giả nửa bước Tứ Dương kỳ, nhưng Nguyễn Vu vẫn cảm thấy bản thân nhỏ yếu, có nhiều không gian phát triển hơn. “Ông không sao chứ?” Thanh Vũ hỏi han Nguyễn Vu. Nguyễn Vu lắc đầu nói: “Hoàn toàn bình thường, nhưng cảm giác của cái chết thật tồi tệ, tôi không muốn cảm nhận nó lần thứ hai đâu.” “Vậy thì tốt rồi.” Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm. “Được rồi, ông hãy trở lại đây đi.” Thanh Vũ ra lệnh cho Nguyễn Vu. “Vâng!” Nguyễn Vu hơi cúi đầu đáp lại, ông quay người đi về phía cánh cửa huyền bí, trở về Hành Tinh Gaia. “Chuyến đi thế nào?” Dieter cười hỏi. “Rất tốt nhưng lại đầy nguy hiểm.” Nguyễn Vu thoải mái trả lời, ông ngồi xuống cái ghế của mình và cười nói với mọi người. Sau một lúc nói chuyện, Nguyễn Vu mới hứng thú hỏi: “Tôi đã đi được bao xa?” “Hình như là ba mươi km tính theo đường thẳng.” Thanh Vũ cười trả lời. “Gần như vậy?” Nguyễn Vu ngẩn người hỏi. “Đúng thế, ông vừa đi vừa chiến đấu, nửa tiếng đi được bấy nhiêu là ghê gớm rồi.” Richard gật đầu nói. “Được rồi, Huyễn Linh Chiến Trường vẫn có nhiều điều mà chúng ta chưa khám phá, thế nên ta muốn Giáo Đình độc chiếm nó trong một khoảng thời gian, sau đó mới cho phép các Tín Sứ khác đi vào trong, nhưng chúng ta phải thu một ít phí vào cửa.” Thanh Vũ từ tốn nói ra. “Giáo Hoàng nói rất đúng, Huyễn Linh Chiến Trường rất thần bí và chúng ta phải có trách nhiệm tìm tòi nó, sau đó mở ra với mọi người như một khu vực luyện tập đặc biệt, và phí vào cửa là một nguồn thu giúp Giáo Đình phát triển.” Mặc Hàn gật đầu nói. “Tạm thời cứ để Quân Đoàn Gaia giữ nó.” Thanh Vũ nhìn vào Rinka, Dieter, Richard rồi nói ra. “Vâng, chúng tôi sẽ bảo đảm nó an toàn.” Ba người đồng thanh trả lời, nét mặt trang trọng. “Ta tin tưởng các Quân Đoàn Trưởng sẽ làm tốt việc đó.” Thanh Vũ mỉm cười. Mọi người nhìn vào ba người Quân Đoàn Trưởng với ánh mắt hâm mộ, có được vật phẩm quan trọng mở ra con đường đi đến Huyễn Linh Chiến Trường không khác gì đang nắm giữ một phần tiếng nói ở trong Giáo Đình. Theo thời gian, Huyễn Linh Chiến Trường sẽ tự chứng minh vị thế của nó ở trong Giáo Đình và địa vị của người giữ nó cũng tăng cao hơn nhiều. “Hồng Y Giáo Chủ Mặc Hàn, có công quản lý Thập Linh Hỏa Thành và Tiệm Tạp Hóa Quang Minh, ta nhân danh Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình ban thưởng cho ông một Trận Pháp Thánh Nhãn và một Thiên Phú Chi Tinh, hi vọng ông sẽ làm tốt công việc ở hiện tại và cả tương lai sau này.” Thanh Vũ hắng giọng một cái rồi lên tiếng, tiếp tục ban thưởng. Mặc Hàn không ngạc nhiên cho lắm, người khác được ban thưởng, thậm chí cả tên Vương Tinh không đáng tin cậy kia cũng được thì có lý do gì mà ông không nhận được chứ? Mặc Hàn đứng lên rồi khom người, cao giọng nói: “Cảm ơn Giáo Hoàng đã ban thưởng, tôi lấy mạng sống của mình thề làm việc tận tâm hết mình cho Giáo Hoàng, không để mọi người thất vọng.” “Tốt lắm, ta nghĩ rằng mọi người đều hiểu rõ năng lực của ông.” Thanh Vũ cười nhạt nói ra. Mặc Hàn gật đầu một cái rồi ngồi xuống, tay ông cầm hai vật phẩm mà lòng đang vui sướng. Nhìn thấy mọi người đều đang nâng niu Thánh Vật, Mặc Hàn liền lấy Trận Pháp Thánh Nhãn đeo lên trán, làm con mắt thứ ba và cũng là con mắt mạnh nhất của ông. Trong khoảnh khắc kia, Mặc Hàn nhắm chặt toàn bộ con mắt rồi mới mở ra, thế giới trở nên thật xa lạ, mọi thứ đều sáng sủa hơn rất nhiều, ông còn nhìn thấy cả sự chuyển động của không khí, dòng chảy của linh lực, và nhìn thấy luôn cả sức mạnh của mỗi người. Đột nhiên, Thanh Vũ cảm nhận có một đôi mắt khác thường chỉ về phía mình. Thanh Vũ quay đầu sang hỏi: “Ông làm sao vậy?” Mặc Hàn nhíu mày, nét mặt cổ quái nói: “Giáo Hoàng là xử nam?” Lắng nghe lời nói dù nhỏ nhưng lại nói về Giáo Hoàng, tất cả đôi tai của mọi người đều nghe rõ ràng, họ lập tức ngẩng đầu lên nhìn Thanh Vũ với ánh mắt khác thường, nét mặt suy tư. “A hèm!” Thanh Vũ vội vàng ho một tiếng. “Có ai cho ta biết tại sao Nguyệt Linh Đường Chủ không có ở đây không?”