“Bạn của hai cô bị người bắt?” Kỷ Lưu Sa nhíu mày hỏi. Từ lúc Ngọc Trang, Dương Khả đồng ý giúp ông đi tìm Tẩy Linh Quả thì Kỷ Lưu Sa đã có thiện cảm với hai người họ. Khu rừng phía đông rất hung hiểm, dù là ông cũng phải gọi thêm nhiều tu sĩ cùng cấp mới có can đảm tiến vào khu rừng đó. Nhưng hai cô gái cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, trông có vẻ mảnh mai này lại tiến vào trong mà không có sự trợ giúp nào, tình bạn cao cả làm người thán phục. Vì vậy, Kỷ Lưu Sa chuyên môn nhờ một vài người điều tra về Ngọc Trang và Dương Khả, biết nơi Tiêu Mị - người bị trúng độc của Minh Cốt Trùng đang ở. “Đúng vậy, tôi vừa nhận được tin tức.” Ngọc Trang nhẹ nhàng gật đầu trả lời. “Quán trọ kia là cuộc Phi Hạc thương hội, mức độ phòng thủ cao, ai có thể bắt lấy Tiêu Mị khỏi đó chứ?” Kỷ Lưu Sa khó hiểu. Phi Hạc thượng hội trải dài khắp hàng chục thế lực hai sao, phân bộ có khắp nơi, chủ yếu là các quán trọ dành cho tu sĩ. Tu sĩ tìm đến Phi Hạc thương hội vì nơi đó an toàn, dù là người của thế lực hai sao cũng không dám có ý đồ bất chính, đả thương người trong quán trọ. Nên Kỷ Lưu Sa không tin tưởng lắm. “Có lẽ tin tức của hai cô sai lầm chăng?” Ngọc Trang lắc đầu nói: “Không thể nào sai lầm, người của tôi vừa sử dụng truyền âm phù liên lạc với tôi.” “Vậy thì kẻ nào lại có quyền lực lớn đến can thiệp vào cả quán trọ kia?” Kỷ Lưu Sa ngưng trọng nói, một Luyện Đan Sư nổi tiếng như ông còn chưa đủ sức ảnh hưởng đến quán trọ, kẻ đứng sau tất có thân thế lớn. “Kỷ Chinh.” Dương Khả đột ngột kêu ra một cái tên có tiếng tăm trong Kỷ Linh Thành. “Đúng là hắn.” Ngọc Trang gật đầu, trong lòng thì đang suy nghĩ cách ứng phó, quán trọ Phi Hạc cách nơi này khá xa, mất vài phút thì Ngọc Trang mới đến được đó, vì vậy cô không vội trở về, vì có trở về thì cũng không nhìn thấy Tiêu Mị. Và Ngọc Trang không lo cho an nguy của Tiêu Mị vì có một người đang bảo vệ Tiêu Mị trong bóng tối, người kia có thực lực sâu không lường được, ngay cả Ngọc Trang cũng không biết sức mạnh chân chính của người đó. Tuy nhiên, cách làm việc của người kia có hơi kỳ hoặc một chút, miệng luôn treo một câu nói: “Tôi không thích làm việc quá nhiều.” “Ý của cô là, Kỷ Chinh con của Kỷ Mộc Thành Chủ?” Kỷ Lưu Sa ngạc nhiên hỏi lại, nội tâm ông thì xác định được đáp án của Dương Khả là đúng rồi. Nếu ví Phi Hạc thương hội là cường long, thì Kỷ Mộc Thành Chủ chính là địa đầu xà. Cường long không áp địa đầu xà! Một câu danh ngôn lưu truyền qua nhiều thế hệ. Và vì thế việc Kỷ Chinh có quyền nhúng tay một chút vào Phi Hạc thương hội là việc dễ dàng. Giao ra một tu sĩ yếu đuối cảnh giới Trúc Cơ kỳ, lại kết được một ân tình với Kỷ Mộc Thánh Chủ, từ nay việc làm ăn của Phi Hạc thương hội ở tòa thành trì này sẽ thuận buồm xuôi gió. Ngọc Trang gật đầu nói: “Kỷ Chinh vừa sai người chặn đường chúng tôi ở bìa rừng, hòng đoạt lấy Tẩy Linh Quả, chúng tôi đã đánh bại tất cả tay sai của Kỷ Chinh, có lẽ đó là lý do Kỷ Chinh nhắm vào Tiêu Mị.” “Kỷ Chinh muốn cướp đoạt Tẩy Linh Quả từ tay hai cô.” Kỷ Lưu Sa lạnh lùng nói. Ánh mắt lập lòe suy nghĩ sâu xa, Kỷ Chinh là thiên tài một sao, Trúc Cơ đỉnh phong. Còn Tẩy Linh Quả là dược liệu chính trong Tẩy Tủy Đan, một loại đan dược giúp căn cơ của tu sĩ càng kiên cố hơn. Tuy nhiên, Kỷ Lưu Sa chỉ luyện chế mười viên Tẩy Tủy Đan, ông cho con cháu sử dụng và dâng lên cho công hội một phần, mười viên vừa đủ. “Kỷ Mộc từng đề nghị ta bán cho hắn một viên Tẩy Tủy Đan, nhưng ta lại từ chối, vì vậy, bọn họ muốn cướp đoạt Tẩy Linh Quả, dùng nó để đổi lấy Tẩy Tủy Đan từ ta.” Kỷ Lưu Sa nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ông không ngờ việc luyện chế một lò đan dược để giúp cho con cháu mạnh hơn lại gây ra những hậu quả khôn lường, hại đến người vô tội có tấm lòng làm ông kính trọng. “Chuyện này không liên quan đến Kỷ đại sư.” Ngọc Trang thấy gương mặt tự trách của Kỷ Lưu Sa, cô khuyên nhủ một tiếng. “Kỷ Chinh muốn trả thù chúng tôi vì đã làm kế hoạch của hắn thất bại.” “Không, đây là lỗi của ta.” Kỷ Lưu Sa lắc đầu, đinh ninh nói. “Ta cảm thấy hổ thẹn vì đã làm hại đến bạn của hai cô.” “Thôi, để ta liên lạc với Kỷ Mộc, cho hắn một viên Tẩy Tủy Đan để hắn thả bạn của hai cô ra.” Kỷ Lưu Sa lên tiếng nói. Ngọc Trang và Dương Khả nhìn nhau, nội tâm hơi cảm động vì tính cách cương trực của Kỷ Lưu Sa, đáng lẽ hai cô còn không có quyền gặp ông ta chứ nói gì đến việc thực hiện một cuộc giao dịch như thế này? “Làm phiền Kỷ đại sư.” Dương Khả nhẹ nhàng đáp lại, còn Ngọc Trang thì gật đầu đồng ý, bớt một việc thì đôi bên cùng có lợi. Kỷ Lưu Sa lắc đầu một cái, ông lấy một lá phù rồi truyền âm cho Kỷ Mộc Thành Chủ ra nhận được hồi âm trong vài giây sau. “Kỷ Mộc đồng ý rồi, chúng ta đi đón người thôi.” Kỷ Lưu Sa thở dài một hơi rồi lên tiếng nói. “Thật tốt quá.” Dương Khả nở nụ cười vui vẻ. Khi biết Kỷ Chinh là kẻ bắt Tiêu Mị thì Dương Khả hơi lo lắng về những chuyện sắp sửa xảy ra, theo tính cách của Ngọc Trang, người luôn quan tâm đến bạn bè thì Ngọc Trang chuẩn bị làm ra một việc gì đó kinh động đến toàn thành. Thậm chí, sợ là Kỷ Chinh hay Kỷ Mộc Thành Chủ đều ăn đau khổ. Tuy nhiên, khiêu chiến với toàn Kỷ Linh Thành đồng nghĩa với trở thành kẻ thù của toàn bộ Kỷ Hằng Quốc, ba người sẽ bị truy nã gắt gao, Kỷ Hằng Quốc hay Kỷ Mộc Thành Chủ phái tu sĩ ra truy lùng họ cho đến khi họ rời khỏi lãnh thổ. Với lại, bấy nhiêu chưa phải là tất cả, tán tu hay một số thế lực khác rồi cũng tham gia vì tiền thưởng, Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị sống trong những chuỗi ngày chém giết với người khác, đó không phải là mục đích của ba người khi đến Kỷ Linh Thành. May mắn, Kỷ Lưu Sa có tính cách tốt đẹp, chịu bỏ ra một viên Tẩy Tủy Đan quý giá để làm mọi chuyện ổn thỏa, nếu không, dựa theo ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Trang ở hiện giờ, Dương Khả tin rằng Ngọc Trang không hề chần chờ cho Kỷ Linh Thành nhận một đòn trọng kích. Kỷ Lưu Sa dẫn đường, Ngọc Trang và Dương Khả đi theo, ba người bước trên con đường cái rộn rã tiến thẳng vào trung tâm Kỷ Linh Thành, có một khu vực gọi là Kỷ Mộc Phủ - nơi ở của Kỷ Mộc Thành Chủ cùng người thân. Cả tòa phủ đệ chiếm diện tích hơn một trăm nghìn mét vuông, kiến trúc to lớn rậm rạp tạo thành một quần thể kiến trúc nguy nga, được xây dựng theo một quy luật nào đó cấu thành một trận pháp mạnh mẽ đạt đến cấp ba. Hoàng Cương Đao Trận – đại trận nổi tiếng với lực công kích kinh người, tu sĩ Kết Đan sơ kỳ bị vây khốn ở bên trong đại trận thì đừng hòng sống sót. Ở trên đường đi, Kỷ Lưu Sa là người được chào đón nồng nhiệt và kính trọng bởi mọi người xung quanh, một bộ đồ chuyên dụng của Luyện Đan Sư, huy chương hai sao bắt mắt, không một ai dám bỏ qua Kỷ Lưu Sa, mỗi khi đi ngang thì có người lên tiếng chào hỏi. Kỷ Lưu Sa quen với việc này từ rất lâu rồi, ông nở nụ cười hòa ái rồi đáp lại, như vậy càng khiến mọi người vui vẻ hơn. Hiển nhiên là bọn họ chào hỏi Kỷ Lưu Sa nhằm làm quen với ông, và kiếm một chút lợi ích từ Luyện Đan Sư hai sao. “Chúng ta tới rồi.” Kỷ Lưu Sa quay đầu ra sau nói với Ngọc Trang, Dương Khả. Ba người đang đứng trước một cánh cổng lớn cao khoảng năm mét, có một hàng binh lính đứng canh ở ngoài, bọn họ mặc đồ cùng một kiểu dáng, khôi giáp trầm giọng, pháp bảo lóe lên ánh sáng lạnh lẽo của kim loại. Mỗi một binh lính đều có tu vi ở cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ chứng tỏ địa vị siêu nhiên của Kỷ Mộc Thành Chủ. “Đứng lại.” Một người lính trầm giọng đứng cản đường Kỷ Lưu Sa. “Kỷ Mộc Thành Chủ đang đợi ta ở bên trong.” Kỷ Lưu Sa nhàn nhạt lên tiếng nói. Tên lính nhìn thấy huy chương của Kỷ Lưu Sa, hắn hơi cúi đầu rồi nhường đường, âm thanh nhỏ nhẹ: “Mời Kỷ đại sư vào trong.” “Đi thôi.” Kỷ Lưu Sa gật đầu với Ngọc Trang và Dương Khả, còn mười hai tên lính gác thì lạnh nhạt đánh giá hai cô gái, ánh mắt càng rỡ quét tới quét lui. Bọn họ là lính của Kỷ Mộc Thành Chủ, có địa vị cao hơn tán tu rất nhiều, đừng thấy tu vi mới Trúc Cơ hậu kỳ mà khinh thường, ở sau họ còn có nhiều người khác nữa, một tiếng hô liền kêu gọi cả đống tu sĩ ra hỗ trợ, thậm chí có cả tán tu nương nhờ vào nữa. Tán tu muốn sống tốt ở Kỷ Linh Thành, việc đầu tiên là ra mắt các binh lính ở đây, đút lót một ít tài nguyên và nhận được nhiều thứ, làm việc tiện lợi hơn nhiều. Bước vào trong cánh cổng khổng lồ là một sân đá rộng mấy trăm mét, ngoại trừ con đường ở giữa dành cho người tiến vào sâu trong tòa phủ đệ ra, sân hai bên là nơi luyện tập của các binh lính. Ngọc Trang, Dương Khả thấy nhiều người đang ra sức hò hét trong khi diễn luyện một bài đao pháp nào đó, mồ hôi chảy xuống từ đầu họ rồi thấm ướt hết cả quần áo. Nhìn từ xa thì bọn họ rất có tinh thần, chịu khổ, chịu khó, hoàn thành bài tập để làm một tên binh lính tốt hơn. Có một người đàn ông ở độ tuổi tầm bốn mươi, ánh mắt sắc bén, nét mặt trầm ổn tiến tới từ đằng xa, lời nói to rõ vọng vào tai mọi người. “Kỷ đại sư, đã lâu rồi gặp rồi.” “Vài ngày không thấy mà Kỷ Mộc Thành Chủ đã khác hẳn, tu vi thâm hậu hơn nhiều.” Kỷ Lưu Sa vừa đi vừa nói. “Hai cô gái này là?” Kỷ Mộc liếc Ngọc Trang và Dương Khả. “Chính là hai người họ.” Kỷ Lưu Sa nhẹ nhàng gật đầu. “Ta đã đưa người tới, vật kia đâu?” “Tốt.” Kỷ Mộc gật đầu, tay quăng một cái hạp ngọc về phía Kỷ Lưu Sa. Kỷ Lưu Sa bắt lấy rồi mở ra, nét mặt say mê khi ngửi mùi hương từ một góc cây khô màu đỏ. “Bích Huyết Đằng, dược hiệu năm trăm năm, bảo vật hiếm có.” Kỷ Lưu Sa gật đầu nói. “Tạm biệt.” Kỷ Lưu Sa quay đầu đi khỏi trong ánh mắt ngỡ ngàng của Ngọc Trang và Dương Khả. “Kỷ đại sư?” Dương Khả kêu lên một cách khó hiểu. “Hai cô gái, con của ta đang chờ ở bên trong, vừa vặn thiếu ba lô đỉnh, ba người các cô chính là bảo vật trời ban cho đứa con của ta.” Kỷ Mộc cười nhẹ một tiếng nói, linh lực ồ ạt bay ra ngoài thân thể, tạo ra một cỗ linh áp bao phủ Ngọc Trang và Dương Khả vào trong. “Đừng gọi ông ta làm gì, đối với Luyện Đan Sư, linh dược luôn quan trọng hơn con người.”