Hắc Viên Sâm Lâm, khu rừng gần Không Vũ quốc, mộ địa dành cho Hắc Viên tộc. Không khí u buồn ve vãn khắp không gian, hàng trăm Hắc Viên đứng trước ba ngôi mộ vừa mới đắp lên, đất đá mới tinh, ngôi mộ chỉ là một gò đất nhỏ, trông rất sơ xài, có lẽ, chẳng mấy lâu sau thì loài cỏ dại lan tràn tới và phủ lên ngôi mộ một lớp màu xanh lục. “Tộc Trưởng, là ai đã giết chết họ?” Một Hắc Viên đột ngột gào thét, Tiểu Hắc trở về cùng mấy người khác sớm hơn dự tính, tuy nhiên, họ lại có thêm ba cái xác, một cỗ lửa giận nhấc lên trong lòng mọi người. “Là Dị Hồn Chân Quân!” Tiểu Hắc trầm giọng nói. “Chúng ta đi giết hắn!” Một Hắc Viên gầm lên. “Không được!” Tiểu Hắc cay đắng nhìn mọi người rồi lắc đầu từ chối. Dị Hồn Chân Quân là cường giả đạt cảnh giới Tứ Dương kỳ trở lên, chỉ với một tia linh hồn từ nô ấn liền đánh cho TIểu Hắc bầm dập, vậy thì toàn lực của Dị Hồn Chân Quân sẽ đáng sợ đến cỡ nào? Cả tộc của Tiểu Hắc mạnh đấy, tu luyện Quang Minh Thánh Điển, Thánh Kỵ Sĩ, người nào người nấy đều có hơi thở mạnh mẽ, cùng cấp ít có đối thủ, lại còn học tập Bách Thánh Trận, một khi trận pháp hoàn thành, chiến lực tăng rất cao. Nhưng nhiêu đó lại có ý nghĩa gì? Dị Hồn Chân Quân trấn áp toàn bộ dòng chính! Một cái nhấc tay đủ khiến sáu bảy phần mười cường giả dòng chính mất sức chiến đấu, lơ lửng trên không mặc cho người khác chém giết. Tiểu Hắc kích hoạt huyết mạch, kích hoạt cả đống kỹ năng phụ trợ, liều mạng chiến đấu, lại có thêm hỗ trợ từ Hắc Đinh, một hỗ trợ đánh đổi bằng cả mạng sống quý giá của đứa trẻ nhỏ ngây ngô, ấy vậy mà, Tiểu Hắc chỉ mới phá hủy được một cái lồng! Một cái lồng do Dị Hồn Chân Quân tạo ra trong một giây! Cả tộc có cùng nhau tấn công đi chăng nữa, chẳng qua cũng đem mạng sống bỏ vào lò lửa, như con thiêu thân bay vào ngọn đèn, tưởng rằng huy hoàng trong nhất thời, nhưng thật ra, đó chỉ là một sự ngu dốt vô ích thôi. “Tại sao vậy!” Một Hắc Viên quát lớn, chỉ thẳng vào mặt Tiểu Hắc. “Tộc Trưởng! Đó là bạn của tôi, Hắc Đinh, Hắc Bảo, Hắc Hàn, bọn họ vừa nâng cốc cùng tôi vào ngày hôm qua, thế mà nay lại biến thành một cái xác lạnh, tôi rất tức giận, trái tim tôi muốn nổ tung khỏi lồng ngực!” “Ông không tức giận sao? Trái tim của ông làm bằng gì vậy?” “Im miệng ngay!” Tiểu Hắc trầm giọng nhìn vào tên Hắc Viên kia, Tiểu Hắc quen với tên đó, một Hắc Viên có tên Hắc Sừng, cảnh giới ngang bằng với Hắc Đinh, mấy người bọn họ thường hay đi chung với nhau, Tiểu Hắc cũng hiểu rõ bọn họ là người bạn đầu tiên của Hắc Đinh. Lòng bọn họ đau khổ vì cái chết đột ngột của Hắc Đinh, và sự đau khổ kia dằn vặt, chuyển thành sự hận thù dành cho hung thủ. “Dị Hồn Chân Quân là tu sĩ cảnh giới Tứ Dương kỳ, các ngươi làm gì được hắn?” Tiểu Hắc lạnh giọng nói tiếp. “Haha! Ông sợ hung thủ quá mạnh sao?” Hắc Sừng chợt cười to, giọng cười khinh thường trong lúc chỉ tay thẳng vào Tiểu Hắc. “Ta không sợ hắn! Và ngươi cũng ngậm mồm đi.” Tiểu Hắc bước lên một bước, hơi thở mạnh mẽ tràn ra ngoài khiến cho các Hắc Viên cảm thấy áp lực nặng nề. “Ông không sợ hắn? Vậy tại sao ông lại đứng ở đây rồi ngăn chặn chúng tôi đi báo thù, ông giống như một thằng hèn vậy!” Hắc Sừng gầm lên, nét mặt mất bình tĩnh. “Ngươi bảo ta là thằng hèn?” Tiểu Hắc băng lãnh nói, sau đó tiếp cận Hắc Sừng với tốc độ mà Hắc Sừng không theo kịp, một bàn tay nắm lấy cổ của Hắc Sừng rồi dùng lực hất văng. Bành! Hắc Sừng ngã xuống đất một cách đau đớn, hắn lập tức đứng lên và dự định nói tiếp, nào ngờ TIểu Hắc cởi lớp áo giáp trắng bạc, phô ra thân thể cháy đen, vết thương rỉ máu, có rất nhiều dấu răng dữ tợn cắn sâu vào trong da thịt của Tiểu Hắc. “Nếu ta sợ, thì ta đã không như thế này rồi.” Tiểu Hắc lạnh lùng nhìn Hắc Sừng. Hắc Sừng trầm mặc, đầu cụp xuống vì cảm thấy hối hận, nghĩ lại thì Tiểu Hắc chăm lo cho Hắc Đinh từ nhỏ đến lớn, tình cảm thâm sâu, Hắc Đinh coi Tiểu Hắc như một người cha đỡ đầu, ắt hẳn Tiểu Hắc đã rất tuyệt vọng khi Hắc Đinh chết, và cố gắng tấn công hung thủ trong sự điên cuồng. “Tôi xin lỗi.” Hắc Sừng nhỏ giọng nói. Tiểu Hắc lắc đầu một cái, nhìn mấy khuôn mặt của tộc nhân, người nào người nấy đều tức giận, thậm chí một số con ươm ướm nước mắt. “Mọi người giải tán đi, ta đã báo việc này lên Giáo Đình và tìm cách xử lý.” Tiểu Hắc nhẹ giọng nói. “Vâng!” Mấy trăm tộc nhân trả lời rồi đi ra khỏi mộ địa, để lại một thân hình lẻ loi, cô đơn của Tiểu Hắc. “Xin lỗi, Hắc Đinh.” “Ta không thể cứu cậu.” “Một ngày nào đó, ta sẽ đưa Dị Hồn Chân Quân đến đây để dập đầu trước cậu.” Tiểu Hắc nói với âm thanh nhỏ bé chỉ đủ một mình Tiểu Hắc nghe được, cơn gió lạnh thổi ngang qua, làm bầu không khí u ám sôi trào, phảng phất như có một vài bóng hình đang đứng đó, ngắm nhìn miền quê hương, nơi họ sinh ra, nơi họ thuộc về khi chết đi, một khuôn mặt tiếc nuối gửi gắm lại tất cả tâm tình, tan biến theo ngọn gió, tình về với hư không. Tiểu Hắc quay đầu bước đi, nhưng có một người đang đứng ở xa, trước khu mộ địa, người đó đang chờ Tiểu Hắc. “Giáo Hoàng.” Tiểu Hắc vội vàng đến gần và khom người nói. “Bao nhiêu người đã chết.” Thanh Vũ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói. “Rất nhiều, tôi không nhớ rõ.” Tiểu Hắc lắc đầu rồi trả lời. “Cơn bão lửa tràn tới, nhiều người chết cháy, nhiều âm thanh thê thảm, bọn họ không có sức chống trả.” “Tại sao? Rõ ràng, bọn họ không có tội tình gì, tại sao hắn lại tàn độc đến vậy.” Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Thanh Vũ, âm thanh đau đớn, một nét mặt mà Tiểu Hắc chưa bao giờ thể hiện trước các tộc nhân. Tiểu Hắc chỉ thể hiện nó trước một người mà Tiểu Hắc rất tin tưởng, chính là Thanh Vũ. “Xin lỗi vì ta không ở đó để ngăn chặn thảm kịch này.” Thanh Vũ trầm mặc một lúc mới lên tiếng. “Ngài không có lỗi, tên Dị Hồn Chân Quân kia mới là kẻ có lỗi.” Tiểu Hắc ảm đạm nói. “Để ta dâng một nén hương cho bọn họ.” Thanh Vũ vượt qua Tiểu Hắc, bước tới gần ba ngôi mộ mới, tay cầm ba nén hương đang cháy chậm, mùi hương nhẹ, cột khói nhỏ bốc lên nghi ngút ngã theo chiều gió, Thanh Vũ bình tĩnh cầu nguyện rồi đặt ba nén hương xuống ba ngôi mộ. “Khi ở Giáo Đình, ba người thường nói là, nguyên Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian.” “Nhưng ở lúc này, ba người đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình rồi, yên nghỉ đi.” “Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn bảo vệ linh hồn của ba người.” “Thế giới không có địa ngục, không có cực lạc, và cũng không có luân hồi, tuy nhiên, ta sẽ tiễn ba người ra đi trong Thánh Quang thuần khiết, tạm biệt.” Thanh Vũ đưa tay lên ngực rồi khom người, ánh sáng màu trắng tinh khôi tỏa ra từ cơ thể Thanh Vũ và bắn thẳng vào bầu trời, đưa ba linh hồn lạc lõng ra đi bằng con đường màu trắng tuyệt đẹp thông thẳng vào trời xanh, và đó cũng là màu của tang lễ. “Tiểu Hắc.” Thanh Vũ trở về với Tiểu Hắc. “Ngươi biết không? Ở quê hương của ta, có những kẻ vì một tờ giấy có nhiều chữ số mà giết hại người vô tội bằng những nhát đâm tàn nhẫn.” “Có những kẻ sẵn sàng giết người chỉ vì một niềm vui.” “Cũng có những kẻ xem mạng người như cỏ rác chỉ vì hắn có địa vị cao cả.” “Ngươi hỏi ta lý do giết người, ta trả lời đó là vì để thỏa mãn bản thân.” “Cũng giống như lòng của ngươi ở lúc này vậy, ngươi muốn giết Dị Hồn Chân Quân trả thù cho tộc nhân, lúc đó, bản thân ngươi thỏa mãn.” “Nhưng ngươi giết được một Dị Hồn Chân Quân thì một Dị Hồn Chân Quân khác vẫn xuất hiện, ngươi có giết chúng bao nhiêu lần, chúng vẫn tồn tại như giống loài nấm dại ngoan cường.” “Và cứ tiếp tục hành động giống thế, ngươi không thể nào tạo ra một Tiểu Hắc thứ hai được.” “Giết chóc chưa bao giờ cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện.” “Một người ở quê hương ta từng nói rằng, công lý bảo vệ tất cả mọi người, nhưng khi công lý nằm trong tay kẻ yếu không khác gì một lời nói suông nhàm chán.” “Hãy trở nên mạnh mẽ, thực thi công lý đang nằm trong trái tim nóng của ngươi.” Thanh Vũ đặt tay lên vai Tiểu Hắc, giọng nói chân thành. “Cảm ơn ngài, tôi đã quá tức giận và dự định có những hành động sai trái để trả thù.” Tiểu Hắc nói trong khi cúi đầu. Một tộc nhân của Hắc Viên tộc thường bị chi phối bởi cơn giận, Tiểu Hắc cũng không ngoại lệ, Tiểu Hắc tước bỏ ý định trả thù của mọi người vì Tiểu Hắc muốn nhận lấy gánh nặng đó trên vai, để mọi người được bình thản. “Đi thôi, tên Dị Hồn Chân Quân kia phải trả giá cho những gì hắn gây ra.” Thanh Vũ lạnh lùng nói. “Dẫn ta đến nơi chiến đấu và điều tra về tên Dị Hồn Chân Quân.” “Vâng, thưa ngài.” Tiểu Hắc gật đầu, sau đó Tiểu Hắc cùng Thanh Vũ trở lại bộ tộc, Tiểu Hắc mất vài phút dàn xếp mọi chuyện ở đây cho ổn thỏa, mới cùng Thanh Vũ đi tới vùng trung tâm của Hắc Viên Sâm Lâm. Băng qua cánh rừng xanh biếc, đứng giữa vùng không gian tươi mát, cho đến quan sát nhiều loài hung thú, côn trùng, và yêu tộc đang sinh sống một cách rộn rã ở bên dưới những tán lá cây. Thanh Vũ cùng Tiểu Hắc bắt đầu nói chuyện, kể thêm về cuộc đời của Tiểu Hắc, của khu rừng Hắc Viên tưởng chừng như nhạt nhẽo, nhưng khi thật sự nhìn xuyên qua lớp màn mờ nhạt kia, Thanh Vũ mới hiểu rõ, một cánh rừng nhỏ lại có nhiều câu chuyện kỳ bí. Mất khoảng một giờ đồng hồ, Thanh Vũ và Tiểu Hắc bước vào lãnh thổ của dòng chính, hai người xuất hiện trong hàng trăm đôi mắt đề phòng và khó hiểu. “Có nhân loại!!” “Nhân loại đến rồi!!” “Cảnh báo, cảnh báo nhanh!!” “Tộc Trưởng đại nhân, có nhân loại đến đánh chúng ta, hắn đã bắt lấy Hắc Tinh Tộc Trưởng!!” Cả tộc Hắc Viên vỡ òa trong hàng trăm âm thanh gào thét, một số Hắc Viên có sức mạnh lập tức tập trung lại với nhau, dựng lên một hàng phòng tuyến kéo dài, ngăn chặn Thanh Vũ và Tiểu Hắc. “Nhân loại khốn kiếp, mau thả Hắc Tinh Tộc Trưởng ra!” Một nữ Hắc Viên vội vã chạy tới từ bên trong tộc, cô ta vừa cầm cây côn vừa hét lớn, kết hợp với thân thể đồ sộ, cơ bắp săn chắc làm cho Thanh Vũ trợn mắt. “Hắc Tinh Tộc Trưởng, ngươi yên tâm, dù cho tất cả chúng ta đều chết hết, chúng ta vẫn sẽ cứu ngươi!” Hắc Diên Sương tiếp tục hét lớn. “Cứu Hắc Tinh Tộc Trưởng, đánh bại nhân loại khốn kiếp!!” Mấy ngàn Hắc Viên kích động hò hét.