Hắc Viên Sâm Lâm, khu vực gần với Không Vũ quốc. Bành! Tiếng động trầm vọng ra từ khu rừng, vốn dĩ nơi này luôn ngập tràn tiếng cười cùng tiếng vui đùa của Hắc Viên tộc do Tiểu Hắc làm tộc trưởng, nhưng hôm nay, mọi thứ có vẻ khác hẳn bởi vì ba Hắc Viên lạ mặt vừa xuất hiện. “Mau kêu Tộc Trưởng của các ngươi ra đây!” Một Hắc Viên khá trẻ tuổi hung hăng nói trong khi nhìn đám Hắc Viên ở gần, hắn là Hắc Cư – thuộc dòng chính, ở thế hệ tuổi trẻ thì hắn cũng có danh tiếng không nhỏ, mới chưa đến ba mươi tuổi thì đạt tới cảnh giới Nhị Dương trung kỳ. “Hừ! Còn không mau làm theo lời của Hắc Cư đại ca?” Một Hắc Viên đi cùng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, giống như hắn chính là cấp trên đang ra lệnh cho cấp dưới làm việc vậy. “Nhanh lên!” Một Hắc Viên gầm lên, bàn tay quất tới ngoài, tạo ra tiếng xé gió chói tai trúng vào một Hắc Viên gần đó, khiến cho Hắc Viên kia bay ngược ra sau, miệng phun máu đỏ tươi. “Các ngươi đừng khinh người quá đáng!!” Một Hắc Viên quát lớn, vội vàng tiến lên đỡ lấy kẻ bị thương. “Chỉ là một dòng tộc chi thứ mà cũng dám lớn tiếng với ta?” Hắc Cư tức giận, ở trong suy nghĩ của hắn, các Hắc Viên tộc ở vòng ngoài khu rừng rất yếu đuối, không dám nói năng lỗ mãng với dòng chính. Hơn nữa, Hắc Cư có nhiệm vụ tại thân, nên mới tìm đến các vùng bìa rừng nghèo nàn, chim không thèm ị, ở đây một giây thôi đủ để Hắc Cư muốn buồn nôn, mùi hôi từ kẻ thấp hèn có đầy trong không khí. Hắc Cư vừa nói xong, hắn bước về phía trước một bước, một quyền đấm ra ngoài, nhắm thẳng vào tên Hắc Viên vừa mở miệng kia. “Hắc Cư đại ca tức giận rồi!” “Tên kia chắc chắn phải chết!” Hai tên Hắc Viên đi cùng cười lạnh, họ là người của bộ tộc khác, có mối thù với tộc của Tiểu Hắc, hôm nay tới đây cùng Hắc Cư là để ra oai, chiếm một chút tiện nghi trước khi Tiểu Hắc bị xử phạt. Tộc Trưởng đại nhân của họ cam đoan việc đó, sau ngày mai, bộ tộc nhỏ bé ở trước mắt họ tuyệt nhiên không tồn tại nữa, nên họ rất vênh váo, ánh mắt hơn cả cái đầu. Ầm! Hắc Cư đấm tới, trúng vào một vật khiến bàn tay hắn tê dại, hai mắt hắn nghi ngờ nhìn về phía trước, chỉ thấy một Hắc Viên ngăn chặn Hắc Cư, thừa thế xông lên, một chân vung ra ngoài, nhắm vào Hắc Cư. Ầm! Hắc Cư cười lạnh, mấy tộc nhân rẻ rách ở vòng ngoài còn dám phản kháng hắn? “Để ta cho các ngươi biết thế nào là tộc nhân của dòng chính!” Hắc Cư chậm rãi nói ra, một tay đá ra ngoài, dùng cứng chống cứng, chẳng hề có ý định né tránh gì, cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ không phải để trưng. Theo Hắc Cư được biết, mấy tháng trước Hắc Tinh mới có cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, bằng với hắn mà thôi, Tộc Trưởng đã vậy, thì các tộc nhân mạnh đến đâu? Mang theo ý nghĩ ăn chắc, Hắc Cư dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống từ trên cao, khí thế như một thượng vị giả. Ầm! Hai chân đá vào nhau, Hắc Cư đột nhiên mở to hai mắt, miệng thì rên lên một tiếng đau khổ. Răng rắc! Âm thanh của xương nứt vỡ vang lên, Hắc Cư lảo đảo lùi vài bước, bàn chân đau đớn, máu tươi chảy dài, ánh mắt ngạc nhiên đến mất thần. “Tại sao có thể như vậy?” “Chuyện gì thế?” Hai tên Hắc Viên cũng kinh ngạc. “Ta không biết ngươi là người nào, nhưng đừng hòng chạm vào huynh đệ của ta.” Hắc Viên đánh lui Hắc Cư bình tĩnh nói, khuôn mặt non nớt khoảng chừng mười mấy tuổi, nhưng hơi thở lại đạt tới Nhị Dương trung kỳ, khí thế mạnh hơn cả Hắc Cư gấp mấy lần. Nhìn sơ qua liền cảm nhận được Hắc Viên này không phải dạng tầm thường, ít nhất cũng là thiên tài một sao! “Hắc Đinh đại ca.” Tên Hắc Viên được cứu mừng rỡ hô lên. Hắc Đinh quay lại nhìn, gật đầu nhẹ nói: “Yên tâm đi, bọn chúng không dám làm ai bị thương nữa đâu.” “Hắc Đinh đại ca, lũ khốn này quá hung hăng, còn phỉ báng Tộc Trưởng, anh hãy cho bọn chúng một bài học đi.” Một vài Hắc Viên vây xem nhao nhao lên tiếng, nét mặt tức giận, bị người khác khinh thường tại chính ngôi nhà, ai mà có tính tình tốt nữa chứ? “Không được làm bậy.” Hắc Đinh lắc đầu nói ra, mấy Hắc Viên kia lập tức im lặng. “Chúng ta luôn coi trọng hòa bình, đừng để mấy lời rác rưởi kia làm bẩn đến tộc của chúng ta.” Hắc Đinh bình tĩnh nói ra, ánh mắt đầy cơ trí, cậu cũng là một Tín Sứ của Giáo Đình, biết tôn chỉ của Giáo Đình là gì, luôn coi trọng sinh mệnh, giúp kẻ yếu, chống kẻ ác. Để được như hiện tại, Giáo Đình giúp đỡ Hắc Viên tộc rất nhiều, Hắc Đinh trở thành thiên tài, tu vi tiến nhanh vì gia nhập Giáo Đình, nên cậu ta rất tôn trọng Giáo Đình. “Các ngươi là ai? Từ đâu tới đây?” Hắc Đinh nhàn nhạt nói trong khi nhìn thẳng vào Hắc Cư. Hắc Cư ôm một chân, nét mặt đau khổ đến chảy mồ hôi, một chân kia làm xương của hắn nứt nẻ, cần ít nhất một vài tuần để hồi phục như cũ, đến khi đó, trận chiến tranh đoạt vị trí tiến vào “Quán đỉnh” mất hết, hắn còn có gì để tu vi tăng cao nữa chứ? Một chân kia, lấy đi cả tương lai của Hắc Cư. “Mẹ kiếp, mày dám đánh tao à?” Hắc Cư nổi giận gầm lên, quên cả mục đích vì sao tới đây luôn rồi, tưởng chừng được thể hiện sức mạnh và địa vị một phen, nào ngờ bị thiệt thòi trong tay một kẻ rác rưởi hôi hám, bẩn thỉu, hạ đẳng? “Hắc Lô, Hắc Vâu giết hắn cho ta!” Hắc Cư quát lớn ra lệnh cho hai tên Hắc Viên ở gần. Hắc Lô, Hắc Vâu nhìn nhau, ánh mắt chần chờ, hai người có cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, làm sao đánh lại một Hắc Đinh mạnh mẽ chứ? “Được!” Nhìn thấy đôi mắt muốn giết người của Hắc Cư thì Hắc Lô, Hắc Vâu lập tức tiến lên, dùng hết tốc độ, tấn công tới Hắc Đinh. “Các ngươi tưởng chúng ta dễ bị ăn hiếp lắm sao?” Hắc Đinh lạnh giọng nói, mấy kẻ mới tới này không những nói ra lời lẽ không tôn trọng Tộc Trưởng, còn đánh mấy huynh đệ bị thương, Hắc Đinh chẳng thể nào nhịn được nữa rồi. “Giáo Đình có nói, ai cũng muốn giúp đỡ người khác, nhưng với điều kiện không thể để người thân chịu thiệt!” Hắc Đinh âm thầm tự nhủ, và hắn thấy lời lẽ kia rất đúng, người thân còn không bảo vệ được, nói gì đến giúp người, hành thiện tích đức chứ? “Đã các ngươi không biết điều, vậy thì ta sẽ không nương tay nữa.” Hắc Đinh nắm chặt bàn tay, một chân bước tới, nhìn thấu chiêu thức của Hắc Lô, Hắc Vâu, nhẹ nhàng né tránh tất cả công kích, một quyền đấm ra ngoài, một chân quét ngang. Bành! Bành! Một giây trôi qua, Hắc Lô, Hắc Vâu bay lên bầu trời rồi ngã ầm xuống đất, mặt mũi bầm dập, khuôn ngực trúng một đòn cực mạnh, máu tươi trào lên tận cổ họng. “Chết tiệt, hắn là ai? Tại sao lại có tu vi khủng bố đến thế?” Hắc Vâu nghiến răng thốt ra từng chữ một. Hắc Cư thì ngạc nhiên nhìn Hắc Đinh, lúc đầu, Hắc Cư nghĩ rằng bản thân hắn khinh địch, nên bị thua thiệt lớn, nhưng khi Hắc Đinh nhẹ nhõm đánh bại Hắc Vâu và Hắc Lô thì hắn mới hiểu ra, thực lực của Hắc Đỉnh vượt xa hắn rất nhiều. “Với sức mạnh như thế, người là Tộc Trưởng của bọn thấp kém này đi?” Hắc Cư đứng lên, giọng nói băng lãnh, Tộc Trưởng của một bộ tộc tất nhiên có tài hơn người, chiến thắng hắn là chuyện bình thường, không có gì mất mặt cả. Hắc Đinh bình tĩnh trở lại, suy ngẫm tỉ mỉ về mấy lời nói của Hắc Đinh khi trước, nghe ra được Hắc Đinh không muốn gây chiến, tất là người nhu nhược, chỉ cần đem thân thể của bản thân ra, tất đe dọa cho Hắc Đinh tè ra quần. “Chịu nói chuyện rồi à?” Hắc Đinh lạnh nhạt nói. “Ngươi giỏi lắm.” Hắc Cư gật đầu nói ra. “Ta đại diện cho Tộc Trưởng Hắc Ni đại nhân tới đây thông báo cho các ngươi, ngày mai, cuộc tranh giành lãnh thổ được tổ chức tại bản tộc.” Hắc Cư nói ra. “Nhưng, các ngươi đừng mơ tưởng nữa.” Hắc Cư cười lạnh một tiếng. “Thân là một Tộc Trưởng lại cố ý đả thương ta, việc này không thể nào bỏ qua được, ta sẽ báo cáo với các bô lão và Tộc Trưởng Hắc Ni đại nhân, xóa bỏ tư cách của bộ tộc các ngươi, và bắt lấy ngươi để xử phạt.” Hắc Cư cười gằn nói ra. “Chuyện này…!” Các Hắc Viên ở gần lập tức hoang mang, bọn họ biết dòng chính khủng bố tới mức nào, sợ rằng hôm nay có chuyện lớn xảy ra rồi. Hắc Đinh cũng kinh ngạc đến giật mình, cậu không muốn thành tội nhân của chủng tộc, thế là Hắc Đinh hòa hoãn nói: “Ta không phải Tộc Trưởng, nhưng ngươi khinh thường Tộc Trưởng của chúng ta, nên nhận lấy hình phạt thích đáng, nếu không Hắc Viên tộc còn có tư cách gì để các chủng tộc khác coi trọng chứ?” “Đừng có nói nhiều, ta sẽ không để yên việc này đâu, các ngươi chờ chết đi!” Hắc Cư khoát tay, cắt ngang lời nói của Hắc Đinh, sau đó nhìn sang hai tên kia nói tiếp: “Chúng ta đi!” “Vâng!” Hắc Vâu, Hắc Lô gật đầu, đi theo sau Hắc Cư rời khỏi vùng đất này, để lại mấy chục Hắc Viên nhìn theo. Hắc Đỉnh nhíu mày suy nghĩ, cậu chưa biết xử lý làm sao, việc này ngoài tầm khả năng giải quyết của Hắc Đinh, cậu chỉ là một đội trưởng trong các chiến binh của Hắc Viên tộc, nghe thấy có chuyện xấu xảy ra nên mới chạy tới xem xét, còn các chiến binh khác đều nghỉ ngơi hết rồi, bọn họ vừa trải qua một trận chiến với Tà Đồ, rất nhiều anh em bị thương. Nếu không, chỉ với Trúc Cơ trung kỳ, Hắc Cư làm sao có thể tung hoành giống như lúc này chứ? Nói không chừng, ba mươi giây là bị các chiến binh Hắc Viên tộc đánh thành đầu heo. “Đánh bọn nhỏ của ta, khinh thường bộ tộc ta, còn dám buông lời dọa nạt, các ngươi xem ta là không khí sao?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo truyền khắp toàn bộ khu rừng, các Hắc Viên đang lo lắng nghe được, lập tức đứng thẳng người, chào đón người Tộc Trưởng vĩ đại của họ. “Tộc Trưởng về rồi.” Hắc Đinh thở phào một hơi. Còn Hắc Cư đang bước đi chập chễnh, hai bên có Hắc Vâu và Hắc Lô đỡ lấy, tiếng nói kia vừa rơi vào tai hắn, lập tức, cả người Hắc Cư đông cứng lại, giống như xung quanh hắn có một bức tường, dù Hắc Cư có cố thế nào thì cũng không vượt qua được. “Có chuyện gì thế?” Hắc Vâu, Hắc Lô nuốt một ngụm nước bọt, da đầu muốn nổ tung vì luồng áp lực đang đè nặng trên người. “Ở lại đi, ngày mai, ta sẽ đích thân tới gặp Hắc Ni, để cho cả bộ tộc dòng chính trừng phạt ngươi!” Giọng nói lại vang lên, Hắc Cư trừng mắt hết cỡ, hắn nhìn thấy một bàn tay hư ảo vồ tới, tóm lấy ba người rồi kéo về phía sau. Ba người rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, run sợ nhìn một Hắc Viên uy mãnh đứng trước mặt, tên Hắc Viên kia không có gì đặc biệt, tuy vậy, vào lúc Hắc Cư nhìn vào ánh mắt lạnh nhạt kia, dòng máu của Hắc Cư sôi trào lên, phảng phất gặp được tổ tông, một ý niệm thần phục hiện lên ở trong đầu.