Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 312 : tên nhát gan trong truyền thuyết, venger săn mồi
Bành bành bành! Bức tường gỗ bị đạp đến đong đưa và rung lắc mạnh, thật may mắn rằng sức mạnh của lũ Venger trong đợt tấn công đầu tiên không đủ để phá hủy bức tường thành, dù sao đó cũng là công sức của hàng ngàn người tạo nên, không thể bị hủy hoại dễ dàng như thế được.
“Giết!!” Một người thanh niên cầm cây thương làm bằng kim loại dài, nó sắc nhọn đến nỗi xuyên thủng cái đầu của một Venger rồi xuyên qua con Venger ở sau, người thanh niên vùng vẫy một cái, hai xác con Venger bị hất văng ra, sau đó cậu nhanh nhẹn chạy đến thu thập tinh thể tiến hóa rồi để vào túi áo.
Đợt tấn công đầu không đông lắm, chúng chỉ có khoảng vài trăm Venger, đối mặt với vài ngàn người, lũ Venger sao có thể xuyên phá lớp phòng thủ của căn cứ này được?
“Giết!” Một cô gái gầm lên, cô ta có một cơ thể cao to lực lưỡng, hai mắt oai hùng, nhất là một đầu tóc dài buộc dọn gàng, có thể cô ấy đã chăm chút cho cơ thể mình để dành cho những tình huống này.
Oành! Oành! Oành!
Một vài tiếng nổ vang trời, đó là những quả bom tự chế, chúng nổ tung chiếu sáng cả vùng trởi rồi bốc cháy dữ dội, ngọn lửa gầm gừ thiêu đốt các Venger ở xung quanh, chúng được các vệ binh trên tường thành ném ra để tấn công những khu có nhiều Venger nhất.
“Giết!!!”
“Giết!!!”
Đám người như lang như hổ gào thét, tựa hồ số Venger đang giảm dần, bọn họ hưng phấn đến nổi nhảy xuống tường gỗ rồi cầm vũ khí xông lên, từng âm thanh chém giết vang ra liên tục, tiếng thân thể bị cắt thành vài mảnh, tiếng người rống giận vì bị thương, hòa lẫn với tiếng Venger gầm gừ, bầu trời đêm âm u với một cơn mưa lớn đang bị xé toang bởi bản nhạc chết chóc đó.
“Mọi người hãy giết ra ngoài!!” Một người trưởng nhóm của vài chục người giết đến vui vẻ rồi, ông ta thu thập được gần trăm tinh thể tiến hóa, qua hôm nay, ông đã giàu to, lòng tham càng lớn mạnh, ông ta ra lệnh cho đám thuộc hạ.
Đám thuộc hạ nhìn thấy trưởng nhóm nhảy ra ngoài, bọn họ đành phải nhảy theo ông ta, và thế là, từng nhóm người không sợ chết giết ra ngoài hoang dã, các cây cổ thụ gần đó bị chém ngã, hay bị giẫm đạp nát nhừ.
Mùi máu tanh nồng bốc lên, một dòng sông máu đổ từ trên sườn núi xuống chân núi, chúng tạo nên một thác nữa đầy man rợ.
“Hôm nay quả là một ngày may mắn của chúng ta, bọn Venger này quá yếu đuối.” Một người cười to nói trong khi chém chết một Venger, hắn đột nhiên thấy đồng đội bị nguy hiểm, thế là hắn bỏ qua Venger để hỗ trợ đồng đội.
“Đúng thế, chúng ta có thể gia nhập vào quân đội của công tước Martin Oliver, thêm đám tinh thể tiến hóa này nữa thì chúng ta sẽ càng trở nên mạnh mẽ.” Một người trong nhóm cười nói.
“Giết! Anh em hãy nâng cao tinh thần lên!! Hôm nay là ngày săn bắn của chúng ta!!” Một người gầm lên khích lệ tinh thần.
Có người bị lòng tham che mờ lý trí, và đương nhiên cũng có người nhận ra được chuyện lạ lùng, Sin, một người thanh niên đang cầm một cây đao khá to, tuy nhiên, cả cơ thể cậu đang trùm một bộ áp giáp kim loại sáng bóng cực dày, nó phải đến gần năm mươi kg, dù được bảo vệ tốt đến như thế, Sin vẫn e dè chém chết một con Venger cấp một, cậu dòm ngó qua lại để xem có Venger nào ở gần hay không, khi xác định tất cả đã an toàn, Sin mới cúi người nhặt viên tinh thể tiến hóa, xong xuôi, cậu thở dài một hơi.
“Thế nào? Sin, cậu vẫn nhát gan như thế sao?” Một giọng nói êm tai vang vào tai Sin, người nói chính là một cô gái còn trẻ tuổi, cô ta đang cầm song đao rồi chém chết từng con Venger một, trong khi Sin chỉ giết được một Venger cấp một mà thôi.
“Đừng để ý đến tôi, cô cứ làm việc của mình đi.” Sin nhìn cô gái rồi trả lời.
“Đồ nhát gan.” Cô gái cười khẽ nói, rồi cô chạy đến khu vực có nhiều Venger để chiến đấu.
“Tại sao Venger lại tấn công không ngừng nghỉ.” Sin bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu, theo cậu quan sát, đám người đã chiến đấu với lũ Venger này hơn năm phút rồi, cũng có người chết, tuy nhiên không đáng kể, và họ còn giết ra ngoài tường thành, nhưng Sin cảm thấy không ổn cho lắm.
Giác quan của một người sợ chết, một người sẵn sàng quay đầu chạy nếu thấy nguy hiểm, một người tiến hóa cấp hai còn không dám chiến đấu với Venger cấp một trong khi được trang bị đầy đủ, một giác quan sợ chết cực kỳ không bao giờ lừa gạt Sin!
“Chắc chắn có chuyện gì không đúng rồi!” Sin khẳng định, đám Venger có một số lượng rất lớn, lớn hơn ngày thường khá nhiều, nhưng chúng vẫn không giảm đi, đợt tấn công vẫn như cũ, mà đám người thì bị tham lam che mờ hai mắt, họ không nhận ra được điều đó.
“Mình phải rời khỏi đây ngay.” Sin nuốt một ngụm nước bọt rồi nghĩ, dù sao cậu không muốn chiến đấu chút nào, đâu đâu cũng là nguy hiểm, nên rời khỏi đây như giác quan sợ chết là chuyện nên làm, với lại Sin đã thu hoạch được vài chục viên tinh thể tiến hóa cấp một, cậu sẽ mua thêm được nhiều áo giáp tốt hơn, Sin rất thỏa mãn vì điều đó.
“Thế nào? Cậu đang làm gì thế? Sao không giết Venger đi, đừng nói cậu sợ chết không đứng được rồi nhé!”
“Haha, tên nhát gan Sin đang quay đầu chạy trốn kia!!”
“Haha, đồ sợ chết! Đừng để ý đến hắn nữa, chúng ta tiếp tục làm việc thôi nào!”
Sin vừa quay đầu và bước vài bước, thì có những âm thanh khinh bỉ Sin vọng ra từ đằng sau, Sin không hề để tâm đến điều đó, nhưng cậu nhớ lại người con gái đã cười cậu vào lúc trước, Sin biết cô ấy, một cô gái học chung trường cấp ba với Sin, một cô gái khá lanh lợi, và không hiểu vì sao, Sin lại muốn kéo theo cô gái kia đi cùng cậu.
Sin nhìn cô gái một cái rồi cậu cắn răng quyết định, Sin đến gần cô gái, ở bên ngoài, Sin trông như một người khổng lồ kim loại, dáng vẻ cực kỳ buồn cười, Sin kéo áo cô gái rồi nói:
“Vilan, tôi nghĩ cô nên rời khỏi đây ngay bây giờ, tôi cảm thấy có chuyện gì không hay sắp xảy ra.” Sin chân thành nói.
Vilan nghe vậy, cô nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì sắp xảy ra?”
“Tôi không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy là vậy.” Sin lắc đầu rồi trả lời, lòng cậu rất thấp thỏm lo lắng, cảm giác kia càng ngày càng mạnh.
“Lời cậu nói là thật?!” Vilan thu khuôn mặt định chế giễu Sin lại, cô thấy biểu tình của Sin rất nghiêm túc, và cô từng nghe kể về truyền thuyết của một tên nhát gan sợ chết, và mỗi lần nghe về chuyện đó, cô đều cảm khái tên nhát gan kia quá may mắn.
Và tên nhát gan trong truyền thuyết kia chính là Sin! Một người con trai cực kỳ nổi tiếng theo một cách nào đó, cậu ta đã từng thoát chết khỏi một bầy sóc tiến hóa khổng lồ, Vilan nghe nói, chúng đang di tản, số lượng lên đến hàng trăm con, xui xẻo làm sao, cả nhóm Sin lại ở trên đường di tản của bầy sóc, kết quả là, Sin còn sống, còn đám đồng đội của Sin đã biến thức ăn trong miệng lũ sóc.
“Tôi không ở đây nữa đâu, tôi đi trước đây.” Sin nói vội một câu, cậu quay đầu rồi chạy như bay, Vilan thấy vậy, cô chạy đến những đồng đội để gọi họ đi theo, cả đám đồng đội của Vilan không hiểu chuyện gì, nhưng bọn họ rất tin tưởng Vilan, thế là Vilan, Sin cùng vài chục người rời khỏi chiến trường, chạy thẳng lên khu vực cao của ngọn núi, có một con đường đi xuống núi ở đầu bên kia.
“Bọn họ làm gì vậy?” Có người hỏi bằng giọng hiếu kỳ.
“Bọn họ bị điên sao? Có cơ hội tốt để thu thập thêm nhiều tinh thể tiến hóa mà không biết lợi dụng, thật là đám ngu ngốc.” Có người cười lạnh.
Sin, Vilan, và vài chục người tuổi trẻ chạy ra khỏi căn cứ, bọn họ đứng trên tường thành của đầu bên kia, vì là nền đất cao hơn nên họ có thể nhìn thấy khung cảnh chiến trường một cách toàn diện nhất, và ngay khi Sin nhìn về phía xa hơn, cảm giác nguy hiểm đến từ nơi đó.
“Chạy mau!!” Sin đột ngột hét to một tiếng, cậu lập tức cởi bỏ bộ giáp nặng nề với các động tác cực kỳ thành thạo, dường như cậu đã tập luyện dành cho việc này vậy, chưa đến ba giây, Sin làm xong tất cả, cậu dùng khuôn mặt tái nhợt nhảy xuống tường thành, chạy về phía đỉnh núi, nơi đó cao ráo, rất ít quái vật sinh sống, nên nó khá là an toàn.
“Vilan, chúng ta đi theo tên nhát gan đó sao?” Một cô gái quay qua hỏi Vilan.
Vilan không nhìn lại, cô đang nhìn về phía chiến trường, và khuôn mặt của cô dần dần biến thành màu trắng, đôi mắt sợ hãi nói: “Chúng ta hãy chạy mau lên, bọn chúng đến rồi, rất nhiều, rất nhiều Venger!!”
Vilan vừa nói vừa chỉ về phía xa, đám bạn của cô nhìn theo hướng đó, và họ chỉ thấy được một màn đêm đang ùa đến, có một thứ gì đó rất lớn đang di chuyển bên dưới cánh rừng rậm.
“Chạy mau!!” Một người thanh niên hét to rồi chạy theo Sin.
“Chạy mau lên, bọn chúng đến rồi, cả một bầy Venger rất lớn!!” Vilan hét to, cả đám người giật nảy cả mình, họ nhận ra họ đang ở tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, họ đã trờ thành con mồi của một bầy Venger khổng lồ.
Ở trong chiến trường, một người đàn ông hưng phấn nhìn chiến lợi phẩm của ông, ông thu hoạch được gần ba mươi viên tinh thể tiến hóa, và có một viên đang nằm trong xác của con Venger vừa bị ông giết, người đàn ông cúi đầu xuống nhặt lên viên đó, tuy nhiên, khi ông ngẩng đầu lên, cái ông nhìn thấy là hình ảnh mà cả đời ông không thể nào quên được, bởi vì ông đã chết!
Xẹt!! Một cái lưỡi dao sắc bén cực dài quét tới, đầu của ông ta bị cắt làm hai, máu tươi phun trào, nó như một khoảng lặng chớp mắt giữa bản nhạc chết chóc, đám đông nhận ra được, vai diễn vừa bị xáo trộn, bây giờ, họ chính là con mồi đang trong tầm ngắm của bầy Venger.
Vù vù vù! Từng con Venger phóng ra khỏi khu rừng, chúng khá cao to và lực lưỡng, mỗi một con đều phát ra khí tức hung tàn gấp vài chục lần các Venger trước đó, và sức mạnh của chúng thì không cần phải bàn cãi.
Con mồi mà bọn chúng nhìn thấy đầu tiên là vài trăm người đang ở bên ngoài căn cứ.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
31 chương
76 chương
72 chương
45 chương
3274 chương
39 chương