Bầu không khí nhộn nhịp được dịu đi khi ánh đèn tập trung vào khu vực ở phía trong, đó là một cái bục cao, dường như tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào một người thanh niên đang bước lên cái bục đó. Người thanh niên này mặc một cái áo choàng màu trắng tinh khôi, bước đi chậm rãi, từ từ đi lên bục cao, đó chính là Thanh Vũ. Thanh Vũ thấy mọi người đang nhìn hắn, thế là hắn cười nói từ tốn: ‘’Ta rất vui khi tất cả mọi người đều có mặt ở đây để chúc mừng cho chiến thắng của chúng ta trước bọn Venger tàn bạ, khát máu kia.’’ Tiếng vỗ tay vang lên dồn dập, mọi người đều đưa tay lên và dùng động tác này để chúc mừng cho chiến thắng. ‘’Chúng ta đã chiến đấu rất dũng cảm, liều mình tranh một cơ hội sinh tồn với bọn Venger đó, với vị thế là một giống loài đang ở trên đà diệt vong, chiến thắng này của chúng ta còn có ý nghĩa hơn tất cả mọi người tưởng tượng nhiều, chiến thắng này đại diện cho việc chúng ta còn có thể chiến đấu và chiến thắng thêm nhiều trận chiến nữa để giành quê hương, hành tinh mà chúng ta sinh sống.’’ Thanh Vũ chậm rãi nói tiếp. ‘’Nhưng bên cạnh cái chiến thắng đầy vinh quang này, có nhiều người phải trả một cái giá rất đắc, hơn một trăm người đã anh dũng hi sinh để đổi lấy cơ hội sinh tồn, góp phần làm nên chiến thắng này, vì vậy, chúng ta hãy dành một phút để tưởng nhớ họ.’’ Thanh Vũ nói xong, hắn đưa tay lên ngực và nhắm mắt lại, thần thái cực kỳ trang nghiêm. Thấy được Thanh Vũ làm động tác đó, hầu như tất cả mọi người đều dùng khuôn mặt thương tiếc và mặc niệm hơn một trăm người đã chết. ‘’Đau buồn của quá khứ, chính là sức mạnh của hiện tại, sự hi sinh của họ làm chúng ta đau khổ, nhưng đừng vì đó mà làm cho sự hi sinh cao cả ấy là vô ích, chúng ta phải chiến đấu, và chiến thắng, bất cứ trận chiến nào ở tương lai, chúng ta cần mạnh mẽ tiến bước, đạp tan tất cả những thứ dám cản đường, chúng ta cần phải chiến đấu cho cả phần của những người đã ngã xuống, có lẽ một ngày nào đó, ta cũng sẽ tan biến ở trên chiến trường hoa mỹ tàn khốc kia, nhưng tinh thần, linh hồn và đức tin của ta vẫn tồn tại mãi mãi theo ý chí của tất cả mọi người.’’ ‘’Hôm nay, chúng ta được quyền đau đớn, chúng ta được quyền vui vẻ, nhưng ở ngày mai, chúng ta cần phải chiến đấu, vì tương lai của chúng ta, vì tương lai của nhân loại, tất cả mọi người hãy cùng nhau bước đi trên con đường này cùng ta!’’ Thanh Vũ càng nói, giọng của hắn càng lớn, hầu như là vang vọng khắp Thập Linh Hỏa thành. Nghe được lời nói của Thanh Vũ, nhiều người bị ảnh hưởng, thế là họ hô to và giơ lên nắm đấm, bất kể là người già, cho đến trẻ con, dường như nhiệt huyết và tinh thần đều đã bị kích thích. ‘’Chiến đấu!!” “Chiến đấu!!’’ “Chiến đấu!!’’ Một người hầu gái bước lên bục cao, cô đang cầm một cái khay chứa đựng ba ly rượu đỏ hồng, Thanh Vũ gật đầu nhẹ với cô hầu gái sau đó hắn lấy lên một ly rượu rồi giơ lên cao. ‘’Ly thứ nhất, ta kính chiến thắng vĩ đại của ngày hôm nay!’’ Thanh Vũ nói lớn, mọi người đều riêng phần mình lấy lên một ly rượu đã được đặt sẵn ở trên bàn và giơ lên cao. ‘’Kính chiến thắng vĩ đại của ngày hôm nay!’’ ‘’Cạn ly!!’’ ‘’Ly thứ hai, ta kính những linh hồn đã ngã xuống!’’ ‘’Kính linh hồn đã ngã xuống!’’ ‘’Ly thứ ba, ta kính tất cả mọi người, kính cái tương lai đầy đau khổ đang chờ đợi chúng ta!’’ ‘’Kính tất cả mọi người, kính tương lai đầy đau khổ đang chờ đợi chúng ta!!’’ Những ly rượu chảy vào thân thể mang theo sức nóng khiến cơ thể ấm dần lên, Thanh Vũ đứng trên bục cao, làn gió thổi cái áo choàng của hắn tung bay, hắn có thể nhìn thấy từng khuôn mặt của mọi người, từng biểu cảm của họ, từ vui mừng, cho đến kích động và bi thương. Thanh Vũ kính luôn cái tương lai đầy đau khổ, dù cho hắn có làm gì, thì tương lai vẫn ở đó, hắn cần phải dẫn dắt mọi người đối mặt với nó với một tư thái ‘kính’, không hề sợ hãi hay trốn chạy. ‘’Ta còn có một số việc cần tuyên bố.’’ Thanh Vũ nói tiếp bằng giọng bình tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc. ‘’Đầu tiên, tất cả người thân của những người đã ngã xuống đều được Giáo Đình bảo hộ và cung cấp tất cả tài nguyên cần thiết để sinh tồn, Giáo Đình sẽ tuyệt đối không bao giờ quên đi công lao của họ.’’ Thanh Vũ bình thản đối mắt với họ và nói bằng giọng nghiêm túc. ‘’Cái gì! Tất cả đều được Giáo Đình bảo hộ?’’ Có người kinh ngạc nói, giữa hoàn cảnh này, việc giúp đỡ một người khác từ cái ăn đến cái mặc là một chuyện cực kỳ khó khăn, vì vậy họ mới kinh ngạc như thế. ‘’Tôi đã nghe nói tất cả chiến lợi phẩm của những người chết đều đã được đưa về cho người thân của họ, bây giờ Giáo Đình lại còn tuyên bố việc này, Giáo Đình thật là quá tốt.’’ ‘’Thứ hai, Giáo Đình sẽ ban hành một loại đồ vật có thể làm cho tất cả mọi người hấp thụ để tăng sức mạnh tiến hóa, vật đó gọi là linh thạch.’’ Thanh Vũ lấy ra một vài viên linh thạch và giơ lên trước mắt của mọi người, sau đó hắn hấp thụ linh thạch, chỉ trong nháy mắt, vài viên linh thạch đã biến thành bụi phấn và bay mất. ‘’Mọi người có thể hấp thụ linh thạch ở trước mặt, sau này đó chính là loại đồng tiền của Giáo Đình.’’ Thanh Vũ nói tiếp. Linh thạch đã được đặt ở trên bàn của tất cả mọi người, ai cũng có thể thử hấp thụ một viên. ‘’Vật này quá thần kỳ, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh đang tăng lên.’’ ‘’Trời ạ, nó thật dễ hấp thụ làm sao, tôi có thể hấp thụ nhiều viên linh thạch chỉ trong vòng một giờ đó.’’ ‘’Nếu có vật này thì sức mạnh của chúng ta sẽ nhanh chóng tăng lên.’’ ‘’Giáo Hoàng định dùng nó làm vật trao đổi thật sao?’’ ‘’Cuối cùng, đây là một chuyện cực kỳ quan trọng, sau bao ngày thảo luận, Giáo Đình quyết định công bố cách tu luyện để tất cả mọi người đều có thể đạt được sức mạnh như là pháp thuật, tất cả đều sẽ miễn phí, mọi người bất kỳ ai cũng có thể tu luyện nó.’’ ‘’Chuyện này quá điên rồ!’’ Có người nghe xong, hắn kinh hô thành tiếng. ‘’Lời của Giáo Hoàng là thật à?’’ ‘’Chúng ta cũng có thể tu luyện và sử dụng pháp thuật? Đây là mơ có phải hay không?’’ Nói giỡn, cách để tu luyện là một bí mật cực kỳ quan trọng, ít nhất là đối với bọn họ thì như vậy, họ rất thèm muốn cách tu luyện, nhưng họ không thể nào đạt được nó, đoạt lấy từ tay của Giáo Hoàng? Một việc làm cực kỳ ngu xuẩn, vì vậy, họ chỉ ham muốn mà thôi, không hề có ý đồ xấu gì, lúc này lại nghe được Thanh Vũ tuyên bố ra chuyện này, thật sự tâm linh của họ đã bị trùng kích. Tất cả ánh mắt của mọi người đều sáng lên, trong lòng họ không thể chờ đợi được khoảng khắc mà họ có thể sử dụng pháp thuật rồi. ‘’Giáo Hoàng làm thật à?’’ Mặc Hàn đang đứng ở dưới bục, hắn cười khổ nói. ‘’Đây là một việc làm cực kỳ nguy hiểm nhưng cũng mang lại nhiều lợi ích to lớn, chúng ta sở hữu các loại công pháp, chỉ cần hạn chế cảnh giới là chúng ta có thể điều khiển sức mạnh của họ, trong khi đó, họ có sức mạnh của pháp thuật, vì vậy, họ có thể làm được nhiều việc, sau đó dùng nó để giao dịch với Giáo Đình để đổi lấy tài nguyên là linh thạch tu luyện, cuối cùng, người có lợi vẫn là chúng ta.’’ Rinka ở bên cạnh, cô đánh giá bằng giọng nói chờ mong, tài nguyên mà Giáo Đình cần nhất, cũng như Quân Đoàn Gaia cần nhất ở lúc này là tinh thể biến dị. ‘’Kết hợp sự công bố về linh thạch và công pháp tu luyện, thời thế của Hành Tinh Gaia sẽ thay đổi, không biết nó sẽ tạo ra một cơn địa chấn như thế nào đây?’’ Mặc Hàn nghĩ về tương lai, hắn không khỏi thở dài, việc Giáo Đình có công pháp tu luyện để sử dụng pháp thuật mà truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu người muốn đến đây để cướp đoạt, lúc đó thử thách thật sự của Giáo Đình sẽ bắt đầu. Bên cạnh nguy hiểm, là các lượng tài nguyên khổng lồ sẽ dồn về đây, những căn cứ bí mật sẽ trồi lên, lúc đó chính là lúc sát phạt, đương nhiên, muốn sự việc này truyền đến khoảng cách xa ở trong tình cảnh không hề có thiết bị liên lạc là một việc tốn thời gian dài, nhân khoảng thời gian này, Giáo Đình sẽ phát triển để chuẩn bị cho đợt phong bạo đang sắp ập tới. ‘’Richard và Dieter không đến tham dự buổi tiệc à?’’ Không Thiên Hà đang im lặng, bỗng nhiên hắn hỏi một câu, vì hắn thấy được cái sự tức giận đến bất bình thường của Richard và Dieter khi đang chiến đấu, để cảm xúc chi phối hành động khi ở trên chiến trường là một việc làm ngu xuẩn, đáng lý ra họ không nên phạm phải sai lầm đó chứ. ‘’Richard không đến tham gia, có vẻ như anh ấy đang có một tâm trạng xấu, còn tên Dieter thì đang ăn uống no nê ở đằng kia kìa.’’ Rinka trả lời Không Thiên Hà, khi cô đứng ở bên cạnh Không Thiên Hà, Rinka có một cảm giác rất kỳ lạ, khiến cho trái tim cô đập nhanh hơn, nhất là ánh sáng từ Mặt Trăng rọi xuống khuôn mặt điển trai và có khí chất cao quý của Không Thiên Hà, Rinka vô tình nhìn thấy và cô phải quay đầu đi ngay lập tức. ‘’Chúng ta cũng nên tìm đến một bàn tiệc thôi, tôi muốn ăn thử thức ăn của thế giới này lắm rồi.’’ Mặc Hàn cười nói. Không Thiên Hà gật đầu biểu thị đồng ý. ‘’Vậy thì chúng ta hãy mau nhanh lên, tôi nghe nói các đầu bếp nấu ở trong buổi tiệc này rất giỏi đó.’’ Rinka nói, ba người cùng nhau đi đến một bàn tiệc, ở đó Celena đang ăn ngấu nghiến, bên cạnh cô bé là một cô nhóc nhỏ tuổi khác, cả hai cứ hồn nhiên ăn uốn làm cho mọi người ở xung quanh nhìn thấy đều phải cười lên. ‘’Chị Rinka, mau đến đây, nếu không thì em sẽ ăn hết phần của chị đó.’’ Celena vui vẻ nói với Rinka. Hình như cô bé không hề quan tâm gì đến những gì Thanh Vũ nói thì phải. ‘’Đó là tất cả những gì ta cần tuyên bố, còn bây giờ, buổi tiệc mừng chiến thắng xin được bắt đầu, ta chúc các vị ăn ngon miệng,’’ Thanh Vũ nói lời kết thúc và nhận lấy một tràng pháo tay nồng nhiệt, hắn bước xuống bục cao.