Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 194 : sự quyết tâm! một con đường gần như là không tồn tại!
“Giết, đừng có dừng tay lại, số lượng của bọn chúng đã giảm đi nhiều, lúc này người thắng cuộc sau cùng chính là chúng ta!!”
Có một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, có bộ râu màu đen phong cách, hắn vừa đâm cây giáo dài có đầu nhọn hoặc xuyên qua đầu của một Venger, đôi mắt Venger trừng lên, hắn rút cây giáo ra, thân thể của Venger ngã xuống đất, rồi hắn hô to với giọng nói phấn khởi, sau đó hắn lấy viên tinh thể tiến hóa của Venger và tấn công mục tiêu kế tiếp.
“Giết a!! Chính bọn chúng đã cướp đoạt quê hương của chúng ta, cướp đoạt người thân của chúng ta, ngay bây giờ, bọn chúng lại muốn cướp cả ngôi nhà cuối cùng của chúng ta, hận thù này là không thể nào hóa giải!! Chỉ có tiêu diệt bọn chúng, chúng ta mới có thể sống một cuộc sống yên lành, trả thù cho những người đã mất.”
Có người thanh niên bị không khí này cảm nhiễm, nhiệt huyết dâng trào, hắn vừa rống lên vừa xông tới một con Venger đã bị thương, hắn chém bay cái đầu của Venger bằng một con dao sắc bén.
“Bảo quê ngôi nhà cuối cùng, đánh đuổi bọn Venger tàn bạo, tất cả chúng ta phải liều chết để bảo vệ nơi yên bình này!!’’
Một người thiếu nữ với khuôn mặt mộc, nhưng lại xinh đẹp rạng ngời, nhưng khác với những người thiếu nữ ở cùng lứa tuổi, cô có vẻ trầm ổn hơn nhiều, khuôn mặt đã được mài dũa qua nhiều sóng to gió lớn, cô vừa nói vừa tấn công Venger ở trước mặt, giọng nói của cô thể hiện sự quyết tâm cao.
“Gừ!!” Thập Linh Hỏa trận hiển hóa ra mười loại linh thú, thân thể của chúng được tạo nên từ lửa, chúng không sợ gì cả, xông vào chiến trường, thiêu rụi và đập tan xác tất cả Venger dám cản đường của chúng, mỗi một lần tấn công thì Thập Linh Hỏa trận sẽ tiêu diệt một đám lớn Venger, giải tỏa áp lực cho mọi người.
“Này, đội y tế ở đây có người bị thương, mau đến đây giúp đỡ!!’’ Có người hét lên trong khi dìu dắt người khác, hắn lùi lại vừa phòng bị để tránh Venger vượt qua và tấn công đến đây, sau khi hắn nói lớn, tức khắc, nhiều người nhận nhiệm vụ cứu hộ và y tế đã chú ý đến và chạy đến để giúp đỡ.
“Vết thương này không nặng lắm, chỉ cần tịnh dưỡng vài hôm là có thể hồi phục.’’ Nhân viên y tế là một cô gái có mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt xinh đẹp, vóc người cao ráo, cô vừa kiểm tra vừa nói.
‘’Cảm ơn cô đã giúp đỡ, hãy lo cho Minas giúp tôi.’’ Người dìu dắt nghe vậy, hắn liền thả lỏng, giao người bị thương cho các nhân viên cứu hộ xong, hắn nói một câu rồi tiếp tục chiến đấu.
‘’Không cần lo lắng, nhiệm vụ của chúng tôi là cứu người, anh hãy yên tâm mà chiến đấu.’’ Nhân viên y tế cười nói, sau đó bốn năm người liền rời khỏi, đưa người bị thương xuống tường thành.
Có chiến đấu, tất nhiên sẽ có người bị thương hay tệ nhất là mất đi mạng sống, ba Quân Đoàn Trưởng đã lường trước được việc này, họ đã tự tập hợp một nhóm người thành một tổ chức y tế và cứu hộ, đó là những người có chuyên môn, ở trước khi tai nạn xảy ra, họ có thể là bác sĩ, y tá hay điều dưỡng viên, dinh dưỡng viên, đủ loại nghề nghiệp có thể lo cho người bị thương đều bị triệu tập.
“Hãy đưa người bị thương vào trong.’’ Cô gái vừa đưa người xuống tường thành rồi nói, chưa kịp làm gì hết, liền có một người đi đến với bước chân hấp tấp.
‘’Bác sĩ Laura, có một người bị thương rất nặng cần phải phẫu thuật ngay.’’
‘’Được rồi, mau dẫn đường và hãy chuẩn bị tất cả vật dụng cho cuộc phẫu thuật, tôi sẽ tham gia vào ca phẫu thuật này, tình trạng của người bị thương như thế nào?’’ Laura nhìn người vừa đi đến rồi nói, sau đó Laura đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên đến một phòng bệnh.
‘’Vết thương bị nhiễm độc rất nặng, độc tính tiến hóa đã xâm nhập vào cơ thể, cho nên cần phải loại bỏ trong vòng mười phút.’’ Nhân viên kia vừa dẫn đường vừa thuật lại.
‘’Bị nhiễm độc tiến hóa nặng à? Hãy chuẩn bị tinh thể tiến hóa.’’ Laura gật đầu, cô thay vào bộ đồng phục phẫu thuật và bước vào phòng, độc tiến hóa sẽ bị ức chế bởi tinh thể tiến hóa, hai năng lượng này có cùng nguồn gốc, nhưng lại khắc chế lẫn nhau, bởi vì chiến đấu với Venger có thân thể tràn đầy độc tính, việc nhiễm độc là chuyện bình thường, nhưng mà vết thương này có vẻ như là khá nặng.
‘’Đây là một cuộc phẫu thuật với cơ hội thành công cực thấp, hi vọng anh sẽ được Quang Minh Chi Thần phù hộ.’’ Laura nhìn thấy vết thương, cô vừa nói vừa bắt đầu phẫu thuật, các nhân viên ở kế bên bận rộn chuẩn bị.
Ánh đèn sáng lên, căn phòng chìm vào bầu không khí căng thẳng, nhưng ở đây không phải là duy nhất, nhiều căn phòng đã có ánh đèn từ trước, các nhân viên y tế đang cố gắng cứu lấy mạng sống của mọi người, hành động theo nghề nghiệp của họ, lương tâm của họ không cho phép có bệnh nhân chết trước mặt.
Từ khi tai nạn xảy ra đến nay, họ đã không thể thực hiện được nghĩa vụ của một người bác sĩ, người y tá nữa, họ phải sống một cách chật vật, khó khăn để tìm miếng ăn, đương nhiên, nhiều người sẽ được trọng dụng, nhưng họ nhận được thù lao cực kỳ ít ỏi, không thể nào đủ để sinh sống hay nuôi nấng người thân được.
Vì thế, họ đành phải tìm thức ăn ở bên ngoài, tưởng chừng như cuộc đời của một nhân viên ngành y tế đã chấp dứt, nhưng tại lúc này, họ lại được làm trọn chức nghiệp một lần nữa, không những thế, ngoài nhận được thù lao cực kỳ lớn ra, họ còn được tự tay tham gia vào xây dựng và bảo vệ nơi này khỏi các Venger dữ tợn, một tổ âm lẽ loi giữa thế giới khắc nghiệt, nơi này chính là nơi an toàn và bình yên nhất, họ có thể để lại gia đình ở đây và an tâm không lo lắng.
‘’Trận chiến này quá ác liệt, sẽ có bao nhiêu người sẽ chết? Nhưng mà, cảm ơn Giáo Đình và Quang Minh Chi Thần vì đã tạo ra một nơi như vậy để mọi người có được mục đích để sinh sống tiếp.’’
‘’Cho dù có gặp phải tình cảnh nguy hiểm ra sau, tất cả mọi người ở đây đều sẽ chiến đấu hết mình, cho dù phải chết.’’
‘’Tất cả chỉ có chung một mục đích, bảo vệ ngôi nhà cuối cùng này.’’
Từ sâu trong đáy lòng họ đã có một lời cảm ơn gửi đến Giáo Đình, nếu không có Thanh Vũ xuất hiện ở đây thì tất cả mọi người đã chết hết, bây giờ, họ không những không bị gì cả, lại có một nơi an toàn như vậy, họ còn mong muốn gì hơn nữa chứ?
Thương vong đã xuất hiện rất nhiều, bởi vì sự thay phiên chống cự ở hàng đầu đã bị thu hẹp thời gian, một số người còn chưa hồi phục đầy đủ đã phải đứng ở trước và kết cuộc, tất nhiên họ sẽ bị tấn công, chỉ cần phạm phải một sai lầm nhỏ, họ sẽ mất đi mạng sống.
Thanh Vũ nhìn toàn bộ tràng cảnh ở đây, tất cả hành động, lời nói hay cảm xúc mà mọi người đang bộc lộ ra, Thanh Vũ đều có thể cảm nhận được, chẳng biết từ bao giờ hắn đắm chìm trong cái hoàn cảnh này, tựa hồ Thanh Vũ và hoàn cảnh này đã hòa hợp thành một thể vậy.
‘’Những người ở đây đang chiến đấu bằng tất cả sức mạnh và quyết tâm của họ, bọn họ bảo vệ, cũng đồng thời là tìm kiếm một hi vọng vào trận chiến này.’’
‘’Đối với họ, đây là trận chiến đầu tiên mà họ thật sự đặt hi vọng vào, không phải đơn thuần là để chiến thắng, mà là xác định một việc, con người có thể chiến đấu với Venger và giành lấy thắng lợi, thế là, một con đường tương lai đã được mở ra, loài người thật sự có thể đoạt lại được quê hương mà họ đã đánh mất.’’
‘’Đây chính là ý niệm cũng là thứ mà họ muốn thấy ở trong trận chiến này.’’
Thanh Vũ lẩm bẩm, hắn hoàn toàn bị bầu không khí này làm hấp dẫn, ngắm nhìn những con người đang tạo nên lịch sử một cách hào hùng và bi tráng, Thanh Vũ cảm thấy vinh hạnh khi được chứng kiến tất cả và cùng họ sát cánh ở đây.
‘’Mọi người ở đây ai cũng thật tuyệt, có đã tìm ra được bản tâm.’’
‘’Chỉ có một mình mình là lạc lối, chẳng thể nào tìm kiếm được bản tâm chân chính.’’ Thanh Vũ vừa nói xong, hắn lại thở dài, đây không phải là quê hương của hắn, hắn không có tình cảm đặc biệt gì với nơi đây.
Thanh Vũ chỉ muốn tìm kiếm lợi ích cho Giáo Đình thông qua việc đạt được niềm tin của mọi người, biến nơi đây thành một nơi sản xuất thiên tài, một nguồn máu mới cho Giáo Đình mà thôi.
Lúc này, Thanh Vũ đã bị Hành Tinh Gaia cảm nhiễm, cái cách họ chiến đấu, cái cách họ đặt niềm tin vào một thứ gần như là hư vô, trông họ thật lộng lẫy và đẹp đẽ làm sao.
Vậy thì, Thanh Vũ sao có thể để mặc họ được cơ chứ?
‘’Quyết tâm của mọi người, ta lấy danh nghĩa là Giáo Hoàng, nguyện Quang Minh Giáo Đình sẽ chiến đấu cùng mọi người.’’ Thanh Vũ khẽ lẩm bẩm, tựa hồ việc giúp đỡ người khác không tệ một chút nào, khi nãy, Thanh Vũ vừa mất đi một năm tuổi thọ để có thể tạo ra một điều kiện để bảo vệ mạng sống của người ở đây.
Thanh Vũ không cảm thấy hối tiếc hay ray rứt về hành động tự hủy hoại bản thân đó, ngược lại, hắn cảm thấy việc làm đó là đúng, một việc làm xuất phát từ nhân tính của con người, chẳng vì một thù lao, mục đích gì, chỉ đơn thuần là bảo vệ mọi người mà thôi. Thanh Vũ cảm thấy thanh thản vì đã làm việc đó.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
96 chương
36 chương
87 chương
70 chương