Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 175 : chuyến đi săn hoàn mỹ
Cái lưỡi dài có đầu là một cục xương màu trắng xó nhọn hoắc lao khỏi miệng của con cóc khổng lồ, với tốc độ cực kỳ nhanh đến nổi mắt của người thường chẳng thể nhìn thấy được, nó lao vùn vụt qua không trung, phóng tới con Venger to xác đang đứng yên ở đằng xa.
Cục xương đậm xuyên qua lớp không khí, lực ma sát làm phát ra tiếng xé gió chói tai, như một sợi ggEZi3s roi cứng rắn đâm tới thân thể của con Venger.
Cái lưỡi nhẹ nhàng xuyên qua lớp da có sức phòng ngự cao của con Venger, dẫu cho Venger biến dị đang ở trạng thái chiến đấu, nhưng lớp phòng ngự đó giống như là một tờ giây mỏng mạnh trước một cây kim sắc nhọn cứng rắn.
Xẹt!
Âm thanh da thịt bị xé rách vang ra, máu tươi từ chổ vết thương trên thân thể chảy đầy ra ngoài, cục xương trắng xó đâm sâu vào thịt của Venger làm cho thân thể của nó hơi run rẩy vì đau đớn, sự kích thích này khiến cho não của con Venger bị kích thích mạnh, đôi mắt của nó khẽ nhúc nhích như muốn tỉnh lại khỏi ảo giác.
Mặc dù Venger rất to lớn, nhưng so với con cóc thì Venger chẳng khác gì một đứa trẻ sơ sinh đứng trước một người đàn ông trưởng thành đang khoe ra ngoài phần cơ bắp lực lưỡng, rắn chắc.
Cảm nhận được con mồi đã bị bắt lấy, con cóc có vẻ khá háo hứng, đôi mắt liên tục đảo qua đảo lại chính là minh chứng, bất kỳ lúc nào, chỉ cần có một con mồi ngon bị bắt, con cóc đều không thể kiềm chế lại cơn dục vọng đói khát đang cào cấu cái dạ dày của nó.
Thông qua xúc cảm của cái lưỡi, con cóc thưởng thức hương vị của máu tươi một cách ngon lành, đôi mắt của nó nhắm lại một lúc, rồi mới mở ra, đó là quá trình tận thưởng thú vui khi săn mồi. Một công việc mà nó cực kỳ thích làm, đặc biệt, với những con mồi ngon đến như thế này, nó càng hưng phấn hơn nữa.
Từ khi có được sức mạnh vượt trội, con cóc đã không còn là một sinh vật nhỏ bé phải sống chui rút trong những ao đầm nhỏ bé hay các cống rãnh bẩn thỉu đậm mùi nữa.
Dù cho con cóc chỉ là một sinh vật có trí tuệ thấp, nhưng những ký ức khi con là sinh vật yếu đuối vẫn in sâu trong tâm trí của nó, đó là một cuộc sống đói khổ, chốn chui chốn nhủi khỏi những kẻ săn mồi khác, cố gắng tìm được một nơi ẩn nấp trong cái hoàn cảnh tồi tệ nghèo nàn, mỗi lần nhớ lại ký ức đó, con cóc đều cảm thấy khó chịu đến nổi nó muốn tàn sát tất cả sinh vật ở trong tầm mắt của nó.
Lúc đó, đối mắt với những kẻ săn mồi đang đuổi giết nó, nó rất hận chúng, nó hận cả hoàn cảnh ở xung quanh, tại sao lại có nhiều sinh vật muốn giết nó và ăn thịt đến như thế? Tại sao lại bọn chúng lại phải đuổi giết mình? Nó không thể nào hiểu được chỉ với bộ não nhỏ bé gần như là không tồn tại kia.
Bây giờ, năng lượng tiến hóa giúp nó trở nên mạnh mẽ, từ ngày này qua ngày khác, nó cảm nhận được sự tiến bộ rõ rệt, bằng chứng xác thực nhất là cái thân thể của nó đã trở nên to lớn hơn, kèm theo là sức mạnh mà nó thể điều khiển cũng tăng lên.
Không biết từ bao giờ, nó không còn là một sinh vật nhỏ yếu, phải chạy trốn những kẻ săn mồi nữa, mà ngay lúc này, nó chính là một sinh vật đứng ở đỉnh cao của chuỗi thức ăn, nó đã nhận ra được qua thời gian sinh sống sau khi năng lượng tiến hóa tràn vào thân thể của nó.
Chỉ hấp thụ năng lượng từ mặt trời, cây cỏ, hay không khí là không đủ để cung cấp năng lượng cho thân thể hoạt động, và nó không thể nào đủ năng lượng để tiến hóa thêm một bật nữa, không cần ai chỉ dạy, không cần ai mách bảo hay dẫn lối, nó đã thức tỉnh bản năng săn mồi, truy tìm năng lượng tiến hóa để cung cấp cho thân thể thông qua việc săn mồi, ăn các sinh vật khác, biến chúng trở thành năng lượng.
Nó vẫn nhớ như in cái lần đầu tiên nó giết một sinh vật và ăn sinh vật đó trong lúc thân thể của sinh vật đó vẫn còn nóng, đó là nhiệt độ của thân thể, máu tươi ấm chảy vào khoang miệng, cung cấp năng lượng cho toàn thân thể và lấp đầy cái dạ dày của nó.
Cảm giác kia thật thoải mái và mỹ diệu làm sao!
Chỉ một lần thử qua, nó đã nghiện, nó quyết định trở thành thú săn mồi, trở thành một thứ sinh vật mà lúc trước nó không thể nào hiểu được, và cho đến bây giờ, nó vẫn không hiểu được bởi vì nó không cần phải hiểu, cứ việc săn mồi, tiến hóa, tiêu diệt bọn thấp kém kia trong tuyệt vọng bằng cái lưỡi mạnh mẽ đầy tự hào.
Con cóc đã trải qua sự lựa chọn tiến hóa như thế, và với tiềm thức, con cóc đã chọn trở thành một sinh vật chuyên về tấn công, tất cả chỉ vì muốn tăng lên sức chiến đấu, tiếp tục bước đi trên ngọn núi gọi là chuỗi thức ăn.
Một ví dụ điển hình cho các sinh vật bị năng lượng tiến hóa kích thích, trong đó có cả loài người với trí thông minh vượt trội.
Mùi vị của máu tươi làm cho thân thể của con cóc run lên vì sung sướng, khác hẳn với lý do mà con Venger run lên, bởi vì Venger run lên vì đau đớn, và vì sợ hãi đã ăn sâu vào trong linh hồn của nó.
So với một sinh vật khác, Venger đã trải qua một lần tiến hóa thất bại, linh hồn của nó vỡ vụn, mất đi ý thức, nhân tính, hay trí khôn đáng tự hào của nhân loại, chúng trở thành một sinh vật cực kỳ ghê tởm, cực kỳ thối nát đến nổi cả thứ năng lượng thần kỳ như ‘tiến hóa’ cũng muốn vứt bỏ chúng xuống cái địa ngục không có lối thoát này.
Thật là bi ai làm sao! Con người tự nhận là sinh vật đứng đầu, có trí thông minh vượt qua tất cả các loài khác, nhưng ngay hôm nay, hiện thức đã chứng minh cho loài người thấy được, bọn họ nhỏ yếu đến mức nào, bọn họ thất bại đến mức nào.
Trong vô vàn sinh vật trên hành tinh khổng lồ, trong hàng trăm ngàn loài sinh vật, một loài tự nhận là đứng đầu, chính là loài bị tiến hóa thất bại nhiều nhất, và cũng chính là loài đáng thương nhất.
Venger là sản phẩm thất bại, không có trí khôn, tinh thần của chúng yếu đuối còn thua một con côn trùng, nhưng thật lạ rằng, các cảm giác, sợ hãi, kích thích, tức giận, tham lam, thèm khát lại vẫn tồn đọng trong não của bọn chúng, với lượng tinh thần nhỏ yếu đến như vậy, chẳng khác nào một con ngựa gầy đang kéo một chiếc xe hàng có trọng tải đến một ngàn tấn. Cho dù có dùng hết sức để kéo đi chẳng nữa, chiếc xe hàng vẫn đứng im, nhưng con ngựa lại bị thương và chết đi trong tuyệt vọng.
Venger biến dị mở ra đôi mắt mở mịt và nhìn vào vết thương chí mạng ngay vùng tim, cảm giác đau đớn xông thẳng vào não bộ của nó, sự sợ hãi sinh ra và chiếm lấy toàn bộ tinh thần, hai mắt đó hiện lên vẻ sợ hãi như một sinh vật bé nhỏ biết nó sắp chết đi.
Cho dù một con người thật sự, khi bị một vết thương giống như vậy, thì con người kia cũng phải gục ngã, mất đi hết ý chí, cuối cùng là chấp nhấn cái chết trong đau đớn tột cùng, mà Venger còn thua cả một đứa bé loài người, chúng làm sao có thể chịu đựng được?
“Gào!” Tiếng kêu tràn đầy hung tợn phát ra từ Venger, nó gầm thét trong sự tuyệt vọng, nó trừng mắt hết cỡ và nhìn vào con cóc, kẻ đang cố giết nó bằng vũ khí sắc bén đang nằm trong tim của nó, thật là đáng sợ, nó không hề biết được, cảm giác của cái chết khi đến gần là đáng sợ như thế này.
Hai tay của nó nắm lấy cái lưỡi đỏ hồng có nhiều sợi xúc giác và giật mạnh, nó muốn kéo lại sự sống trong tuyệt vọng sâu thẫm, níu kéo lại sinh mạng mà nó đang mất đi.
Con cóc lạnh lùng nhìn con mồi đang chống cự trong vô tức, nó cực kỳ thích cái cảnh tượng này, mỗi khi nhìn thấy được con mồi như thế, con cóc mới cảm nhận được chỗ đứng của nó, một kẻ săn mồi đứng ở đầu của chuỗi thức ăn!
Và hình ảnh tiếp theo chính là thứ mà nó mong đợi nhất, cảnh con mồi nhìn thấy mình sắp bị con cóc nuốt chửng, ánh mắt kia, biểu hiện kia, tất cả tạo nên sự kích thích, hưng phấn và đó là thú vui mà không bất gì thứ gì có thể so sánh, săn mồi!
Cái lưỡi cuốn vào trong miệng kéo theo thân thể to xác của Venger đang dẫy dụa trong vô vụng, ánh mắt Venger nhìn vào con cóc khổng lồ là sự sợ hãi. Venger sử dụng tất cả sức mạnh để níu kéo cái lưỡi đó, nó muốn tránh ra khỏi tên khủng bố này, chạy trốn khỏi đây, chạy về một nơi mà nó cảm thấy an toàn nhất, nơi mà nó tận thưởng cái gọi là ‘địa vị’ mang đến cảm giác, nhưng mà ‘địa vị’ là gì vậy?
Con Venger tự hỏi! Nó không hể hiểu được các khái niệm đó, nhưng nó lại có ấn tượng sâu đậm với chúng.
Mang theo một cỗ nghi hoạc, Venger khổng lồ rơi vào trong miệng của con cóc, đôi mắt nó bị bóng đêm nhấn chìm, thân thể Venger bị xé nát thành mảnh vụn bởi hàm răng sắc nhọn, mỗi lần con cóc nhai thì có tiếng răng rắc vang lên, xương cốc của Venger bị nghiền nát.
Phần thưởng cuối cùng dành cho cuộc săn, đó là tận hưởng hương vị thân thể cùng với nỗi sợ hãi của con mồi, tất cả tạo nên một chuyến đi săn hoàn mỹ, nhưng cuộc săn này chỉ mới bắt đầu!
Con cóc đưa đôi mắt lạnh nhạt nhìn về các con mồi ở bên dưới, bữa tiệc của nó chỉ mới bắt đầu!
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
96 chương
36 chương
87 chương
70 chương