Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 126 : ngọn lửa màu đen
“Đây là ba con đầu đàn hay sao?” Richard nhẹ giọng hỏi.
Bởi vì Richard biết được ba con Bọ Ngựa trước mắt bọn họ họ đã tiến hóa đến bậc ba, chỉ có những sinh vật đầu đàn mới có thể đạt được sức mạnh như thế.
Dieter cũng đang nhìn nhận vấn đề giống hệt như Richard.
Rinka lắc đầu nói một cách chắc chắn: “Không phải, bọn chúng không phải là đầu lĩnh của bầy Bọ Ngựa.”
“Ta đã tiêu diệt một con Bọ Ngựa như thế, và khi đó, ta nghe được một tiếng rít từ trên bầu trời, phía sau những áng mây, ta nghi ngờ rằng, con đầu đàn đang ở đó và quan sát cuộc chiến.”
Sở hữu những kiến thức về nhiều loài sinh vật, Rinka chắc chắn rằng suy đoán của cô là chính xác.
Khác hẳn với những loài có trí tuệ như con người, những sinh vật thường chọn con đầu đàng bằng cách điều tra tiềm lực.
Con nào có tiềm lực cao nhất sẽ trở thành thủ lĩnh, cho dù nó không có sức mạnh áp đảo ở hiện tại, nhưng mà nó có khả năng siêu việt tất cả cá thể trong bầy ở tương lai.
Con người thì có lí trí, nếu chọn một thiên tài có tư chất cực cao và một cường giả ở tuổi giả mạnh mẽ, thì con người sẽ chọn cường giả ở tuổi già, giá trị của thiên tài chỉ được tính khi hắn thật sự trưởng thành.
Qua một loạt những suy đoán, Rinka chắc rằng, con đầu đàn ở trên bầu trời không có sức mạnh vượt trội so với bốn Bọ Ngựa cận vệ của nó, cho nên nó đứng từ xa để quan sát cuộc chiến.
“Cô gái lạnh lùng vẫn bá đạo như ngày nào, tiêu diệt một Bọ Ngựa như vậy mà không bị tổn thương gì, sau trận chiến này hãy trở thành đại tỷ của Dieter này!” Dieter giơ ngón tay cái lên nói với giọng vui vẻ.
Tất nhiên đây chỉ là một câu nói nhảm của hắn, bởi vì hắn không biết được rằng, sau ngày mai, ngay khi ánh Mặt Trời ló dạng, hắn có thể còn sống hay không?
“Đừng nói nhiều nữa, mỗi người một con, nếu cô không thể tiếp tục chiến đấu thì hãy ra hiệu!” Richard hiểu được tình hình gay go ở thời điểm hiện tại, hắn không có tâm trạng như Dieter.
“Đại tỷ a, đừng có mà chết nha, Dieter này sẽ đau lòng lắm đó!” Dieter cười nói.
“Ngươi nên tự lo cho bản thân mình thì hơn.” Rinka lạnh lùng trả lời.
“Đúng là cô gái lạnh lùng mà!” Dieter cười khổ nói.
Xẹt!
Đột nhiên, một cái càng to lớn sắc lẽm chém đến, nhưng lại không chém trúng Dieter, nó chém xuống mặt đất và tạo thành một vết sâu hoắm và nhẵn nhụi.
“Ấy, ấy, ngươi làm gì vội thế? Ngay cả một lưu manh không hiểu lễ giáo còn biết chào hỏi trước khi đập nhau đấy!” Dieter xuất hiện ở bên cạnh con Bọ Ngựa và cười nói, ngay sau đó, một ngọn lửa bùng lên bao quanh thân thể của hắn, bằng đôi mắt ẩn chứa giận dữ tận cùng, Dieter nói một cách to lớn:
“Đã vậy thì, ta đành phải nghiền nát ngươi bằng cơn giận dữ này rồi! Hãy vui mừng lên đi nào!”
Ngọn lửa bùng lên, thiêu cháy tất cả những gì chúng chạm phải thành tro tàn, con Bọ Ngựa cảm nhận được nguy hiểm, nó lùi về sau nhanh chóng.
“Hèn mọn, quá hèn mọn, ngay cả một tên lưu manh còn có ý chí hơn cả ngươi đó, lũ sinh vật chết tiệt!” Dường như, cảm xúc của Dieter đã thay đổi, hắn phóng thẳng đến con Bọ Ngựa đang lui về phía sau, ngọn lửa bao vây hắn ẩn chứa sức nóng kinh ngươi và con pha lẫn một chút cảm xúc của Dieter.
Ầm!
Một quyền trời giáng thẳng đến con Bọ Ngựa, lập tức, cái càng của nó bị thiêu đốt phát ra âm thanh xì xì, một vết cháy đen đã hiện ra ở trên đó.
Con Bọ Ngựa bị lực đẩy lùi một khoảng cách xa, ngọn lửa bao phủ tới, nó đành phải lui về sau một cách bất lực, năng lực của Dieter giúp hắn trở thành thiên địch của con Bọ Ngựa.
“Tên kia đã xung tên rồi, chúng ta cũng phải nhanh lên!” Richard nắm trên tay hai thanh kiếm sắc bén bởi vì hai cây đao hắn sử dụng ở lúc trước đã bị hủy hoại nghiêm trong trọng lúc hắn chiến đấu.
Rinka gật đầu, cho dù thể lực của cô không còn lại là bao, nhưng cô vẫn tự tin rằng, cô có thể kéo dài trận chiến ở thế bất bại cho đến khi Dieter hoặc Richard kết liễu kẻ địch của họ.
Trong tình trạng này, Rinka không có khả năng chiến thắng đối thủ của cô, hoặc nếu tình huống trở nên tồi tệ, Rinka có thể chém giết đối thủ và đánh đổi là cô sẽ trọng thương, nhưng Rinka không muốn làm như vậy cho đến khi cô bị dồn vào chân tường.
Ricahrd đã xác nhận được khả năng của đối thủ bằng những hành động lúc trước.
Richard sử dụng năng lực thức tỉnh là hắn có thể tăng tốc độ lên một mức cao khủng khiếp, nhưng đồng nghĩa, hắn phải chịu áp lực tăng dần, vì thế hắn đã sử dụng năng lực khi cần thiết để thời gian nghỉ được giãn ra, và áp lực mà hắn nhận vào mức mức thấp nhất.
Những con Bọ Ngựa có tốc độ cực kỳ nhanh, đây là một loại thiên phú của giống loài, nhưng Richard đã phát hiện, tốc độ phản ứng của chúng không theo kịp tốc độ thân thể, một điểm yếu mà hắn có thể lợi dụng để kết liễu kẻ địch.
“Rít!” Đôi mắt màu đỏ của Bọ Ngựa nhìn vào đối thủ, với nó, đây chỉ là một con mồi cần phải bị săn giết để cống nạp lên thủ lĩnh.
Ở giai đoạn tiến hóa thành, sự phát triển của giống loài đã được bọn chúng đặt lên trên tất cả, đủ để bọn chúng hi sinh cả sinh mệnh, và thủ lĩnh là kẻ sẽ đưa giống loài của bọn chúng lên một tầm cao mới.
“Tốc độ của ta nhỉnh hơn nó, nhưng mà chỉ cần sơ xuất trong một phần mười giây, đầu của ta sẽ bị chém bay bởi đôi càng kia.”
Richard bắt đầu chăm chú lên trong lúc Rinka đã bị lôi vào cuộc chiến của chính cô.
Bổng nhiên, Richard biến mất, lúc hắn xuất hiện đã ở bên cạnh con Bọ Ngựa và chém thẳng về phần lưng của nó.
Bởi vì đã đề phòng từ trước, chỉ cần nắm bắt một chút ít manh mối, cho dù trí tuệ không cao, nhưng con Bọ Ngựa đã phán đoán được hướng tấn công của Richard.
Nó sử dụng một cái càng để chặn lại đòn tấn công đó và cái càng còn lại chém thẳng vào Richard.
Keng! Keng!
Cây kiếm ma sát với cây càng tạo ra những tia lửa màu đỏ và phát ra âm thanh chói tai.
Richard nhẹ nhàng lùi về sau để né cây càng đang chém tới của con Bọ Ngựa.
“Sức mạnh ở mức yếu so với một sinh vật tiến hóa bậc ba.” Richard đánh giá trong lòng.
Hắn lại biến mất một lần nữa, nhưng tốc độ đã giảm đi nhiều so với khi trước, bây giờ, hắn chỉ tạo thành những tàn ảnh và áp sát vào con Bọ Ngựa.
“Rít!” Con Bọ Ngựa rít rào, đôi mắt nó nhìn thấy kẻ thù, nó hưng phấn dùng đôi cánh va đập liên tục để tăng tốc độ và chém tới Richard.
Xẹt!
Mặt đất bị chém ra một đường, nhưng không có vẻ gì là con Bọ Ngựa đã chém trúng Richard, bởi vì hắn đã biến mất ngay lúc đó.
Chợt con Bọ Ngựa cảm nhận được nguy hiểm, nó nhanh chóng nhảy về sau và né đi một đòn tấn công của Richard.
“Mắt của nó không có khả năng nhìn thấy ta ở tốc độ đó, nó chỉ phòng thủ bằng bản năng.” Richard tiếp tục đánh giá con Bọ Ngựa.
Ầm! Ầm!
Đằng xa bạo phát ra từng tia lửa bắn tung tóe lên bầu trời và thiêu đốt tất cả những gì xung quanh, nó làm cho Rinka và Richard cùng với đối thủ của họ phải bỏ ra một ít thời gian để quan sát.
Trong ánh lửa cháy rực nóng bỏng, họ có thể cảm nhận được một khí tức tà ác pha lẫn cảm xúc giận dữ tận cùng.
Màu đỏ của lửa đang bị pha bởi một chút màu đen làm chúng trông rất yếu dị.
Dieter đang đứng trên thân thể của con Bọ Ngựa, đôi mắt của hắn màu đen tuyền và tà ác, những tia lửa vừa mới cháy lên từ thân thể của hắn cũng màu đen như vậy.
Một chân của Dieter đang dẫm lên đầu của con Bọ Ngựa, bây giờ, đầu của nó đã nát như tương và thân thể đang bị thiêu đốt dữ dội.
Những giọt mồ hôi vừa chảy ra liền bị thiêu đốt đến bốc hơi, từng tia gần xanh hiện trên mặt của Dieter, lúc này, khuôn mặt của hắn hiện lên vẻ thống khổ, bi thương, tuyệt vọng, những cảm xúc như đang muốn nuốt chửng Dieter.
Nhưng ngay trong một khoảnh khắc, những cảm xúc đó đã bị xé tan bởi một chút hối hận ánh lên trong mắt của Dieter.
Ngọn lửa màu đen từ từ biến mất, thay vào đó là màu đỏ rực cháy bỏng.
Dieter khụy một chân xuống đất và ho liên tục.
Chỉ trong một thời khắc, hắn đã bị ăn mòn bởi một thứ tà ác làm cho hắn hoảng sợ, hắn gần như đã mất đi chính mình, tiêu thất trong không gian tăm tối dđang nhét đầy những thứ cảm xúc tiêu cực.
“Dieter!” Tiếng kêu lớn của Richard thức tỉnh Dieter, Dieter nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn nhìn thấy Rinka đang bị động khi chiến đấu với con Bọ Ngựa, còn Richard đang hành động một cách cổ quái, nhưng Dieter đã quen với hành động của Richard, hắn lập tức chạy đến giúp đỡ Rinka.
“Haha, Đại Tỷ thật là giỏi a, chỉ trong vài phút mà đã tạo ra song đao để chiến đấu, Dieter này không thể không bội phục được.” Vẫn là giọng cười kia, Dieter nhìn thấy Rinka đang sử dụng hai phần của cây cung đã bị phá thành hai mảnh để chiến đấu với đối thủ.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
31 chương
76 chương
72 chương
45 chương
3274 chương
39 chương