Sáng sớm ngày hôm sau. Trời không mây, khắp không gian là một màu trắng xóa mênh mang … Bệnh viện cũng bị bao phủ bởi tuyết trắng, không khí rất lạnh … Hàn Văn Kiệt quấn chiếc khăn lông choàng cổ màu trắng, đan xen ở giữa màu trắng là những đường chỉ viền màu lam, quần tây đen, áo khoát ngoài cũng màu đen, trong tay anh cầm một quyển sách y khoa, bước xuống chiếc xe Rolls – Royce của Hàn gia, sải bước đi vào cửa bệnh viện. Vừa mới bước vào đến cột phun nước bên trong bệnh viện, anh đã thấy Hạ Tuyết với mái tóc ngắn gọn, đội chiếc mũ len màu đen, mặc chiếc đầm bằng len màu đen, chiếc áo khoát màu hồng, hấp tấp chạy vọt ra ngoài, dường như là cô sợ bị trễ giờ … Anh đứng lại, nhìn cô … Hạ Tuyết vừa chạy vừa nhìn đồng hồ đeo tay, la lên “Xong rồi, tới trễ!”, cô vừa nói xong thì liền tăng tốc độ nhanh hơn nữa … làm như không nhìn thấy ai đó trước mặt mình … Hàn Văn Kiệt chớp mắt nhẹ, anh vươn cánh tay mình ra, nắm chặt cổ tay Hạ Tuyết … Hạ Tuyết hoảng hồn, khuôn mặt nhăn nhúm như một quả dưa chuột bị héo, cô vốn giả bộ vụng về làm như vội vã không nhìn thấy anh, ai biết được anh vẫn chộp tay cô, cô đành phải quay đầu lại cười, rồi lại khoa trương tựa như vô cùng bất ngờ kêu to “A, chào bác sĩ Hàn, anh đi làm sớm thế, mới tám giờ à!” Hàn Văn Kiệt vẫn nắm chặt cổ tay lạnh như băng của Hạ Tuyết, nhìn khuôn mặt hồng hồng của cô, nhàn nhạt hỏi “Ăn sáng chưa? Đã kiểm tra sức khỏe tốt chưa? Y tá trưởng có cho phép cô ra ngoài không?” “Có! Giấy xác nhận ở đây!”, Hạ Tuyết móc túi giơ ra 1 tờ giấy cho anh xem. Hàn Văn Kiệt nghiêm khắc liếc mắt nhìn cô, sau đó mới nhận lấy tờ giấy, nhìn một chút rồi hỏi “Sáng nay uống thuốc chưa?” “Uống rồi!”, Hạ Tuyết dối anh … sắc mặt cô đỏ hồng, trong bụng cồn cào, cô chưa có uống thuốc viêm mũi … “Ăn sáng xong mới uống thuốc?”, anh lại nhàn nhạt hỏi. “Vâng” “Ừ!”, anh trả lại cho cô tờ giấy, rồi rất tự nhiên cởi chiếc bao tay da màu đen trên tay mình ra, cầm hai tay Hạ Tuyết đeo vào … “Không cần!”, Hạ Tuyết hiểu được ý của anh, vội vàng nói 1 tràng dài “Đây là bao tay của anh, tôi không dùng được, tôi không có chuyện gì đâu, tôi rất khỏe, không lạnh, không có sao!” Anh không để ý lời cô nói, chỉ là sử dụng chút sức mạnh của đàn ông, nắm chặt cánh tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, đeo bao tay da vào cho cô, anh nhìn vào mắt cô “Nếu muốn nhanh chóng xuất viện, không cần phải tránh né tôi mỗi ngày, gặp tôi làm bộ không thấy, nên tự lo cho bản thân mình thật tốt …” Sắc mặt Hạ Tuyết đỏ bừng, nhìn anh, cô không biết nên nói gì nữa, để mặc cho anh đeo găng tay vào cho mình, cảm nhận sự ấm áp từ đôi bàn tay anh truyền sang … Anh không nói gì thêm, bước đến gần Hạ Tuyết hơn, ngửi được mùi Huân Y Thảo (Hoa Oải Hương) trên người cô, một tay nắm chặt cánh tay nhỏ bé của cô, một tay nhẹ nhàng ôm cô … sau đó xoay người rời đi. Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, xoay người lại nhìn theo bóng lưng của anh … “Hạ Tuyết! Mau a!”, Quách Sương đứng ở cổng bệnh viện la to “Nhanh lên, quản lý Tô không thích người tới trễ!” “Được!”, Hạ Tuyết chạy vội đi … cô lại xoay người lại … bóng dáng Hàn Văn Kiệt đã không còn nữa.