Sáng sớm… Tuyết mịn vẫn bay… Hạ Tuyết rốt cục bị đau đớn cùng mệt mỏi khát nước làm tỉnh lại, chính là cô mới hơi mở hai tròng mắt, liền lập bị ánh sáng làm chói mắt, làm cho cô khó chịu thở gấp, cô nhắm chặt hai tròng mắt, cho mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, mới chậm rãi tái mở to mắt… Cô giống như thấy được một bóng người, cô nhướng mày, muốn hỏi người kia là ai, nhưng cô bởi vì thân đau đớn cùng mệt mỏi, nói không nên lời, cô lại cố gắng mở to mắt, rốt cục thấy rõ bên giường có một nam nhân trần trụi nửa người trên, hắn nghiêm mặt, cầm áo trắng trong tay sau đó mặc vào, ngẩng đầu, tay cài khuy áo… Trong nháy mắt Hạ Tuyết nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng nhìn đến này nam nhân đã khuy nút xong, sau đó lại cầm lên một cái áo vest màu đen quý giá, vô cùng tao nhã mặc vào, thắt cà vạt, tôn quý tỏa ra bốn phía… Hắn nhẹ hé miệng, ho nhẹ một chút, soi toàn thân trong kiếng, chỉnh trang một chút, lại xuyên thấu qua mặt gương, nhìn cô gái trên giường, đang mơ mơ màng màng, giống như còn chưa tỉnh ngủ nhìn mình… Mắt hắn chợt lóe, đi đến trước mặt cô gái, nói… “Cô tỉnh?” Hạ Tuyết bị âm thanh này làm chấn động, cô trừng lớn mắt, nuốt cổ hong, toàn bộ thần trí lập tức thanh tỉnh, cô sợ tới mức hồn vía lên mây ngồi dậy, nhưng cái mền ở trước ngực rơi xuống, lộ ra phần đầy đặn của mình, Hạ Tuyết vừa cúi đầu thấy, cô rốt cục há miệng thật to… “A —“ Một tiếng thét chói tai này, làm tuyết bám trên cành cây ngoài cửa sổ rơi xuống đất… Hắn hơi nghi hoặc nhìn cô gái trước mặt, giống như bị tâm thần, hốt hoảng kéo cái chăn, vây quanh thân mình, sau đó khiếp sợ thét chói tai… “Anh là ai?” Mặt Hàn Văn Hạo đông lạnh, bất đắc dĩ nhìn người trước mặt nói… “Vì sao cùng một vấn đề mà cô hỏi suốt cả buổi tối, đến bây giờ vẫn hỏi?” Hạ Tuyết vừa nghe lời này, cô càng thêm tuyệt vọng kêu khóc lên, cô rời giường, giống như đứng trước đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc hỏi: “Anh rốt cuộc là ai? Vì tôi lại ở cùng anh?” Hàn Văn Hạo dừng ở biểu tình mang tố chất thần kinh của Hạ Tuyết, hắn cũng có một chút nghi hoặc, đùa cợt nói: “Như thế nào? Tối hôm qua nhiệt tình như lửa, sáng sớm liền hối hận vì làm bại lộ bản tính của mình hả?” Hạ Tuyết thở dốc vì kinh ngạc, một tay nắm cái mền, một tay nảy sinh ác độc cầm điều khiển từ xa làm vũ khí, còn muốn chạy gần lại không dám đến gần, nhìn nam nhân trước mặt, tức giận run rẩy thét chói tai: “Anh rốt cuộc là ai? Vì sao tôi lại ở cùng anh? Tôi không biết anh, tôi nhiệt cái gì tình cái gì? Vì sao tôi ở trên giường với anh?? Tôi đã thất thân cho anh sao? Ta vẫn còn là xử nữ mà!!!” Hàn Văn Hạo không có thời gian để ý cô nói vô nghĩa, chỉ từ trong bóp rút ra chi phiếu, nhìn Hạ Tuyết, quăng nó vào không trung, mặt không chút thay đổi nói: “Đây là nguyên nhân cô ở trên giường với tôi…” Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn chi phiếu màu trắng chậm rãi bay đến chỗ mình, chính là còn chưa bay tới, cũng đã lại nhẹ nhàng chậm chạp bay trở về mũi giày da quý giá của người đàn ông này, hắn lạnh lẽo nhìn Hạ Tuyết một cái, mới đạp lên chi phiếu, xoay đi nhanh rời đi… Chính là khi tay hắn vừa mới chạm lên tay cầm cửa, muốn kéo ra, lại nghe đến một trận thanh âm thanh thúy đầy căm giận nói… “A… Xin chào, cục cảnh sát phải không? Tối hôm qua có người cưỡng hiếp tôi…” Hắn sửng sốt, hơi giật mình chậm rãi xoay người, liền nhìn đến Hạ Tuyết đang tức giận một tay cầm chăn, một tay phe phẩy cái điện thoại, vẻ mặt khiêu khích nhìn mình…