Trước đài vẫn vô cùng náo nhiệt! ! Đến lượt nghỉ ngơi giữa buổi, Cẩn Nhu rời khỏi khán đài, đi ra khỏi hội trường, đi tới khoảng đất trống mờ tối, mặc ưa phùn điên cuồng rơi xuống, ánh mắt cô mất mát, tuyệt vọng, những giọt nước mắt lăn dài trêи má, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua cuộc sống đầy thất vọng như thế ! ! Thân thể lạnh run, đạp sân cỏ ướt đẫm, từng bước từng bước đi về phía cạnh hồ bơi, cắn răng kiên trì nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cô cũng chưa gọi một tiếng mẹ, nhưng tối nay cô cảm thấy muốn gọi mẹ! ! Cẩn Nhu đội mưa phùn rơi rụng, đứng cạnh hồ bơi, thất vọng nhìn trêи mặt nước ʍôиɠ lung, cô nghe trong lòng quặn đau, rơi lệ, cô thật sự không hiểu hỏi: “Tại sao. . . . . . Tại sao không phải là tôi? Tại sao không phải là tôi? Tôi thật sự diễn không tốt sao? Tại sao không phải là tôi?” “Không tại sao cả. . . . . .” Một giọng nói âm u, lạnh lùng từ phía sau vang đến! Cẩn Nhu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy cô gái gặp trong tổ diễn kịch “Trà Hoa Nữ”, chỉ thấy tối nay cô mặc váy dài màu đỏ thẩm, vẫn vẻ mặt xinh đẹp, lạnh lùng, ôm vai đứng cạnh bể bơi, trêи mặt giễu cợt nhìn Cẩn Nhu! ! “Rốt cuộc cô là ai?” Cẩn Nhu kỳ quái nhìn cô ta, nói: “Chúng ta không quen biết, cô hai lần đến gần tôi, cô có mục đích gì?” Cô gái kia khẽ cười một tiếng, đến gần Cẩn Nhu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nói: “Thất bại với giải thưởng diễn viên trẻ xuất sắc! Khổ sở sao?” Cẩn Nhu quay đầu đi nói: “Tôi không cần cô nhắc nhở tôi !” “Không phải chỉ là một giải thưởng dành cho người mới thôi sao? Cô bị mất cái gì tốt sao? Cô đã được đề cử, cô cũng đã thay đổi bản thân mình rồi! đây đã là một tiến bộ, tại sao cô phải thất vọng ? ?” Cô ta nhìn Cẩn Nhu mỉm cười nói. Cẩn Nhu cắn răng nói: “Tôi không muốn thất bại! Tôi không thích thất bại! ! Cả đời tôi luôn bị thất bại !” “Hừ!” Cô gái kia cười lạnh nói: “Thế giới này vĩnh viễn không có người luôn chiến thắng! Không phải trong phim cô mới vừa nói như vậy sao? Còn sống, có lẽ ngày mai cô chính là ảnh hậu, nhớ lại chuyện hôm nay, còn có gì đáng để cô tức giận? Việc rất nhỏ, lại so đo như vậy! ! Vô dụng! ! Khó có thể thành công ! ! Cô nhìn Hạ Tuyết lúc đó xem, đoạt giải thưởng diễn viên trẻ xuất sắc, nhưng vì bảo vệ con mà rời khỏi giới giải trí! Bỏ qua giải thưởng! Vì cô ta hành động như vậy, cho nên cô ta có thể đi tới ngày hôm nay! ! Cô ta có thể thành công! ! Tuyệt đối không phải là ngẫm nhiên !” “Cô không cần nhắc nhở tôi, cô ta tốt thế nào!” Cẩn Nhu khẽ cắn răng nói. “Tôi không nhắc nhở cô, cô ta tốt thế nào! Tôi chỉ muốn cho cô biết, kẻ địch của cô tốt bao nhiêu!” Cô gái kia sâu kín đứng sau lưng Cẩn Nhu, bình tĩnh nhìn hồ bôi nói: “Nếu cô muốn thắng cô ta! ! Cô phải biết người biết ta! Căn bản cô cũng không hiểu bạn bè của cô làm sao cô có thể chiến thắng cô ta ? Cô không thể chiến thắng cô ta là vì trong lòng cô còn chưa đủ nhẫn tâm ! Cô phải học nhẫn tâm ! !” Cẩn Nhu kỳ quái nhìn cô gái kia nói: “Rốt cuộc cô là ai? Cô hận ai? Rốt cuộc cô lợi dụng tôi để đối phó ai ?” Cô gái kia ngẩng mặt lên nói: “Tôi không lợi dụng cô, tôi đang giúp cô ! ! Tôi giúp cô đối phó với Hạ Tuyết! !” “Tại sao cô muốn giúp tôi?” Cẩn Nhu nhìn chòng chọc cô ta hỏi! ! Vẻ mặt cô gái kia lạnh lùng nói: “Cô không nên hỏi nhiều! Tôi chỉ giúp cô ! ! Tôi và cô không cừu không oán! ! Tôi sẽ không gây chuyện bất lợi cho cô ! ! Chỉ cần cô nghe tôi ! ! Tôi sẽ cho cô trong vòng ba năm, đứng trêи khán đài, nhận giải thưởng vai nữ chính xuất sắc nhất! Tôi sẽ làm cho cô nổi tiếng ! ! Đến lúc đó cô sẽ rửa được sỉ nhục trước kia! ! Chỉ cần cô đừng quên hôm nay tôi đã giúp cho cô ! !” Cẩn Nhu cười lạnh nói: “Tôi không tin cô ! ! Tại sao tôi phải tin cô?” “Cô có thể không tin tôi! Cô cho rằng bắt được Tiêu Vãn Linh, thì cô đã nắm được một cọng rơm cứu mệnh? Cô cho rằng lên giường với Trác Bách Quân mấy lần, cô có thể hô gió gọi mưa sao ! ? Mỗi một bước cô đều dựa vào người khác! Mà Hạ Tuyết không giống ! Cô ta ngoại trừ sạch sẽ hơn cô một chút, không có nhiều tâm cơ như vậy, cô ta lại là một người rất mạnh! Cô muốn đấu với cô ta! Cô nhất định phải học làm sao để mình mạnh mẽ lên! ! Chỉ có bản thân cô mạnh mẽ, cô mới xứng đáng đấu với cô ta ! !” Cẩn Nhu nghĩ tới chuyện này, ánh mắt cô hơi xốc xếch. . . . . . “Suy nghĩ lại chuyện tối nay của cô đi! ! Cuộc sống chính là như vậy! ! Không phải cô ta cười thì chính cô khóc! !” Cô gái kia ngẩng mặt nói! “Ít ra, tôi phải biết cô là ai, mới có thể tin cô ! Ít ra tôi phải biết, tại sao cô chịu giúp tôi ! ?” Cẩn Nhu nhìn cô ta hỏi! “Cô muốn biết tôi là ai?” Cô ta sâu kín quay đầu lại, nhìn Cẩn Nhu, đột nhiên lộ ra nụ cười phong tình nói: “Rất nhanh. . . . . . rồi cô sẽ biết, rất nhanh, tôi sẽ bước vào giới giải trí, cùng cô trải qua một thời gian ! Được rồi. . . . . . Tôi và cô thẳng thắn với nhau vậy, tôi với Hạ Tuyết có một chút hận. . . . . .” Cẩn Nhu nhướng mày nhìn cô ta. . . . . . “Trở về đi thôi! Không muốn thất bại thì cứ ngây thơ trốn đi ! ! Giống cái gì? Không được biểu hiện như thế sẽ làm người ta thất vọng! ! Cô chỉ bị thất bại một giải thưởng diễn viên trẻ xuất sắc mà không dậy nổi, tương lai cô làm sao có thể đoạt lấy vai nữ chính xuất sắc nhất?” Trong lúc nhất thời, Cẩn Nhu không biết nên nói gì, chỉ tiếp tục hoài nghi cô ta. Cô gái kia sâu kín búng ngón tay! Hai người trợ lý cẩn thận đem tới một dạ phục hoa lệ đi tới trước mặt của Cẩn Nhu. . . . . . Cẩn Nhu cúi đầu, nhìn dạ phục trong tay hai người trợ lý. . . . . . Đó là một bộ lễ phục nữ thần màu xanh đậm, còn có một đôi giày cao gót màu bạc. . . . . . “Cô phải nhớ!” Cô gái kia đứng bên hồ bơi, hơi nghiêng đầu nhìn cô nói: “Cô là một ngôi sao, cô vĩnh viễn đều thuộc về sân khấu, nếu cô làm cho tâm hồn và thân thể đều kiêu ngạo, về sau bỏ những trang phục tầm thường sang một bên! ! Mặc kệ bên trong cô có bao nhiêu nghèo nàn, cô phải hy sinh tất cả, để ình trở nên quang vinh chói lọi! ! Chỉ cần cô không xem nhẹ chính mình, trêи thế giới này sẽ không có ai có thể xem nhẹ cô ! ! !” Cẩn Nhu nhất thời trở nên kϊƈɦ động nhìn bộ lễ phục. . . . . . “Nhanh thay đổi quần áo trở về đi thôi! ! Cạnh tranh vai nữ chính xuất sắc nhất sắp bắt đầu! Thượng Đế không phải chỉ thuộc về một mình cô ! ! Ông ta đối với cô tàn khốc, tự nhiên cũng sẽ đối với người khác tàn khốc! ! Cô từ từ xem kịch hay đi! ! Chỉ cần tối nay ai có thể vượt qua bước này, năm sau người kia nhất định có thể giăng đèn kết hoa! ! Lúc này, người ngu xuẩn rất nhiều! ! Cô phải học thông minh hơn một chút!” Mặt của Cẩn Nhu ngẩng mặt lên, cắn chặt răng, tức giận nói: “Hôm nay tôi muốn nhìn Hạ Tuyết cô có thể cười đến cuối cùng hay không! Tôi cũng không tin, may mắn vĩnh viễn thuộc về cô !” .