“Ồ?” Hạ Tuyết mỉm cười buông cái bánh trứng, nhìn Cẩn Nhu cười lên tiếng. Cẩn Nhu cũng mỉm cười gật đầu, vừa định nói chuyện, lại đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Hàn Văn Hạo như con báo nhỏ đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng cô hơi run lên, nhưng có chút ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Hàn Tổng Tài, người cũng ở đây?” Hàn Văn Hạo không lên tiếng, quay đầu ánh mắt như vặn hỏi nhìn Hạ Tuyết. . . . . . Hạ Tuyết đi tới bên cạnh Cẩn Nhu, sau đó nói: “Cô không cần để ý đến hắn!” Hàn Văn Hạo vẫn nhìn chằm chằm Cẩn Nhu. . . . . . Cẩn Nhu chỉ cười cười nói: “Tại sao không để ý đến, hắn là lãnh đạo trực tiếp của tôi a”. “Chậc!” Hạ Tuyết tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, mỉm cười nói với Cẩn Nhu: “Vào phòng của tôi nói chuyện, đàn ông có chuyện của đàn ông!” Cẩn Nhu nghe xong, cũng chỉ được gật đầu, nhìn thấy Daniel ra khỏi phòng, hắn liếc mắt thấy Cẩn Nhu, có chút sửng sốt nhìn cô, kêu nhỏ: “Cô. . . . . .” “Daniel!” Hạ Tuyết mỉm cười nói: “Đây là bạn thân của em, Cẩn Nhu! Cẩn Nhu chơi cùng em từ nhỏ đến lớn!” Rốt cuộc Daniel giật mình nhìn Cẩn Nhu, có chút nói không ra lời! Cẩn Nhu cũng nhìn chăm chú Daniel, giống như không quen biết, gọi nhỏ: “Chào anh, Daneil tiên sinh!” Daniel vừa nghe, lại ngạc nhiên nhìn thoáng qua Cẩn Nhu, nhưng miễn cưỡng cười nói: “Ách. . . . . . Xin chào!” Hắn chào hỏi xong, lại nhìn Hạ Tuyết đang tươi cười, đành phải khách khí cười nói: “Tại sao về nước lâu như vậy, bây giờ mới mời bạn bè tới chỗ chúng ta chơi?” “Không phải em rất bận sao? Hôm nay Cẩn Nhu muốn cùng em tâm sự, sau đó buổi chiều chúng tôi cùng nhau đến Tổ kịch bàn chuyện bấm máy bộ phim “Trà Hoa Nữ”! Cẩn Nhu diễn vai em gái của em trong “Trà Hoa Nữ”! Trùng hợp chứ?” Hạ Tuyết mỉm cười nói. Daniel liếc mắt nhìn Cẩn Nhu nhàn nhạt cười, cô ta làm cho người ta cảm giác, luôn không đếm xỉa đến, nhưng cảm xúc bạo phát, thật đáng sợ. . . . . . Hắn do dự một lúc, gật đầu nói với Hạ Tuyết: “Tốt lắm, tiếp bạn của em đi, anh có công việc phải làm, không thể trò chuyện cùng rồi !” “Ngài bận rộn!” Cẩn Nhu mỉm cười gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên, thâm sâu nhìn hắn. Daniel nhìn Hàn Văn Hạo cười nói: “Xin lỗi, để anh đợi lâu, sáng nay xảy ra chuyện như vậy, là do tôi dạy dỗ Hi Văn không tốt. . . . . .” Hàn Văn Hạo cười nhạt nói: “Không có gì! Cũng không còn sớm nữa, chúng ta vào trong thư phòng nói đi!” “Mời!” Daniel và Hàn Văn Hạo cùng nhau đi vào phòng, lúc Hàn Văn Hạo đi qua bên cạnh Cẩn Nhu, ánh mắt mãnh liệt chớp lóe! Cẩn Nhu không lên tiếng, bị Hạ Tuyết kéo vào trong phòng cô. . . . . . Hạ Tuyết mỉm cười mời Cẩn Nhu ngồi trêи sofa trước cửa sổ sát đất, căn dặn Thanh Nhã chuẩn bị trà bánh, vì lần trước Thanh Nhã đã gặp qua Cẩn Nhu, có chút nghi ngờ nhìn cô một cái, mới đi ra khỏi phòng chuẩn bị một ít trái cây. . . . . . “Ngại quá. . . . . .” Hạ Tuyết ngồi trêи sofa, nhìn Cẩn Nhu nói: “Tôi vốn muốn từ bỏ vai diễn “Trà Hoa Nữ”. . . . . . Nhưng. . . . . .” Cẩn Nhu lại ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười nói: “Cô đừng suy nghĩ nhiều, chưa bao giờ tôi so đo những thứ này, cô có biết, từ nhỏ đến lớn, tôi rất ít cùng người khác tranh thủ cái gì, huống chi, “Trà Hoa Nữ” không phải cô, cũng không thể tới phiên tôi, cô đã nghĩ đúng! Làm một diễn viên, đầu tiên nên vì tác phẩm mà suy nghĩ! Cho dù nhường vai diễn? Cũng không nhất định có thể tìm được người thích hợp!” Hạ Tuyết nghe xong lời này, có chút yên lòng, cười nói: “Cám ơn cô thông cảm, bởi vì cùng đạo diễn nói chuyện lâu với nhau, cuối cùng mới hạ quyết định! Nhưng cảm thấy có lỗi với cô!” Cẩn Nhu bất đắc dĩ cười nhìn Hạ Tuyết nói: “Cô vẫn như vậy không thay đổi, trước kia chúng ta cùng đi với nhau, cô luôn muốn làm một chút chuyện cho tôi, nhưng làm không được, lại cảm thấy áy náy!” Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng cúi đầu nở nụ cười. . . . . . Cẩn Nhu lại ngẩng đầu, nhìn Hạ Tuyết nói: “Hôm nay tôi tới tìm cô là có một chuyện khác muốn hỏi cô!” “Uh`m! Cô nói đi!” Hạ Tuyết mỉm cười nhìn cô ta hỏi: “Chuyện gì?” Cẩn Nhu ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ chớp lóe, nhìn Hạ Tuyết, có chút khẩn trương hỏi: “Hôm qua tôi xem tin tức biết cô có con gái, cô bé gần sáu tuổi, cô bé chắc không phải là. . . . . . con gái của Hàn Tổng Tài chứ?” Hạ Tuyết bỗng nhiên sửng sốt, thâm sâu nhìn cô. . . . . . Ánh mắt Cẩn Nhu rối loạn chớp lóe, hơi hồi hộp ngồi thẳng người, nhìn Hạ Tuyết nói: “Đối với chuyện sáu năm trước, biết chân tướng không có bao nhiêu người! ! Nhưng tôi biết, cô luôn giữ mình trong sạch, nếu không phải vì tôi, chắc là cô sẽ không dễ dàng nói yêu thương người khác! Cô nói cho tôi biết, có phải Hàn Tổng Tài hay không? Cha đứa bé là Hàn Tổng Tài phải không?” Cô ta vừa hỏi xong, căng thẳng nắm chặt một góc sô pha, nhìn Hạ Tuyết! Ánh mắt Hạ Tuyết hơi chớp một cái, vừa muốn nói, lại nghe tiếng gõ cửa, Thanh Nhã bưng trà bánh đi tới. . . . . . “Rất nhiều người muốn biết cha đứa bé a!” Hạ Tuyết đột nhiên bưng ly trà uống vào, suy nghĩ muốn mở lời! Thanh Nhã nghe lời này, không nhịn được liếc mắt nhìn Cẩn Nhu. . . . . . Cẩn Nhu sốt ruột muốn biết chân tướng, lại liếc mắt nhìn Thanh Nhã. Thanh Nhã im lặng đi ra ngoài, đóng cửa cửa phòng ! “Nói cho tôi biết!” Cẩn Nhu sốt ruột hỏi Hạ Tuyết: “Cha đứa bé là Hàn Văn Hạo phải không?” Hạ Tuyết nhìn bộ dáng nôn nóng của Cẩn Nhu, bật cười nói: “Không phải cô rất căng thẳng chứ ?” Vẻ mặt Cẩn Nhu vừa thu lại, cảm thấy có chút áy náy cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ. . . . . . Muốn biết, rốt cuộc cô sinh đứa nhỏ, có phải có liên quan đến lỗi lầm của tôi 6 năm trước hay không! ! Thật sự khi tôi nhớ tới chuyện này, tôi áy náy muốn chết ! ! Hôm qua tôi xem báo, cả buổi tối không ngủ được!” Hạ Tuyết đột nhiên bất đắc dĩ cười nói: “Đứa ngốc! Thật sự tôi không nhớ đến chuyện gì trong quá khứ. . . . . . Dù sao cũng đã qua. . . . . . Về phần cha đứa bé. . . . .” Cẩn Nhu lại vội vàng nhìn Hạ Tuyết! Hạ Tuyết nhàn nhạt suy nghĩ một chút, nói: “Sáu năm trước, tôi đã có người trong lòng, nhưng không phải Hàn Văn Hạo! Về phần người cha ruột. . . . .” Cô mỉm cười, nhìn Cẩn Nhu, dịu dàng nói: “Đương nhiên cũng không phải là Hàn Văn Hạo a!!” .