“Bác sĩ…… Cám ơn……” Hạ Tuyết nói lời thiệt tình với Hàn Văn Kiệt. Hàn Văn Kiệt không để ý đến lời Hạ Tuyết nói, chỉ nhìn vết thương trên chân nói: “Lúc trở về cẩn thận một chút, không nên đụng đến nước…… Vị trí này không dễ lành……” “Dạ……” Hạ Tuyết gật đầu. Hàn Văn Kiệt cũng không nhìn Hạ Tuyết, đứng lên, cầm lấy báo cáo chẩn đoán bệnh, nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Tôi phải họp…… Cuối tuần đến tái khám…… Bác sĩ Lưu từ ngày mai bắt đầu nghỉ dài hạn, cho nên bệnh nhân của ông ấy đều là tôi nhận……” “Dạ……” Hạ Tuyết lại cảm kích cười nói: “Về sau liền phiền bác sĩ……” “Không cần khách khí……” Hàn Văn Kiệt lễ phép nở nụ cười một chút, hai người liền đi ra khỏi văn phòng…… “Cám ơn bác sĩ…… Hẹn gặp lại……” Hạ Tuyết vui vẻ nhìn Hàn Văn Kiệt nói. “Hẹn gặp lại……” Hàn Văn Kiệt không nói thêm, liền lạnh nhạt xoay người…… Hạ Tuyết cũng vui vẻ đi ra, vừa đi vừa cầm bệnh án, cảm động nói: “Ai da, tôi không sao…… Tôi còn còn sống…… Ai da, tôi còn còn sống……” Một giọt nước mắt rơi xuống…… Hạ Tuyết vừa rơi lệ vừa cười đến vui vẻ nhanh hôn sổ khám bệnh, rồi bởi vì quá mức cảm động, cô cảm tạ thượng đế, cảm tạ thượng đế nhân từ…… Tưởng tượng đến đây, cô xoay người lại, kêu to: “Bác sĩ ——“ Hàn Văn Kiệt sửng sốt, ngừng bước, chậm rãi quay đầu, nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nghẹn ngào rơi lệ nói: “Tôi thật sự thực cảm kích bác sĩ…… Tôi vừa rồi đã cho là tôi sắp chết, chính là tôi đột nhiên không có việc gì, giống như ở thiên đường…… Tôi thực cảm kích bác sĩ…… Cám ơn bác sĩ nói cho tôi biết một tin tức tốt đẹp như vậy…… Cả đời tôi sẽ nhớ kỹ hôm nay…… Nhớ kỹ mỗi câu hôm nay bác sĩ nói với tôi……” Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, chỉ tiếp tục nhìn Hạ Tuyết…… Mới chậm rãi mỉm cười, nói: “Trở về đi…… Chăm sóc bản thân mình cho tốt……” “Bác sĩ, hẹn gặp lại……” Hạ Tuyết nhanh lau nước mắt, xoay người, khoái hoạt đi ra phía trước, làn váy đỏ thẩm phiêu dật, làm cho bóng dáng của cô thoạt nhìn thực tươi đẹp, giống như một rặng mây đỏ, thực động lòng người…… Hàn Văn Kiệt thản nhiên nhìn tấm lưng của cô…… Hạ Tuyết vui vẻ cầm đơn thuốc đi vào chỗ thu phí, giao đơn thuốc cho dược sĩ, rút ví hỏi: “Bao nhiêu tiền?” “Một trăm tám mươi!” Dược sĩ nói. Hạ Tuyết nghe xong, mở ví ra, vừa thấy đến bên trong toàn bộ trống không, cô sửng sốt, mới nhớ lại sáng nay mình thực tiêu sái ném tiền cho gã trai hư hỏng kia, cô than một tiếng, xấu hổ nhìn dược sĩ nói: “Thực xin lỗi…… Tôi…… Tôi hôm nay không có mang tiền……” Dược sĩ lạnh lùng đặt đơn thuốc ở trước cửa sổ nói: “Có tiền lại đến đi……” Hạ Tuyết xấu hổ nhìn cô ta một cái, mới chậm rãi cầm lấy đơn thuốc, bỏ vào trong ví, mới thở dài nói: “Sớm biết không có cách nào đấu tranh, làm gì phải đi đấu với cái loại người đó?” Cô thở dài đi ra tiền sảnh của bệnh viện, lại nghe có người kinh hô…… “Hồ Điệp? Trời ạ! Nghe nói tối hôm qua cô mới được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, đi nhận giải thưởng! Bởi vì phải nhận giải thưởng, cho nên mới cự tuyệt tổng giám đốc Hàn Văn Hạo………” Hạ Tuyết vừa nghe ba chữ ‘Hàn Văn Hạo’ này, cô dỏng tai lên……