Quảng cáo tìm vợ yêu
Chương 271
Sáng sớm! Hạ Tuyết trong cơn sốt không còn hơi sức, tỉnh lại, nghe tiếng sóng biển, thở dốc một hơi, quay đầu lại, nhìn thấy Daniel đang ngồi trêи sofa, ôm vai, cúi đầu xuống, nhắm mắt ngủ say.
.
.
.
.
.
.
.
.
Cô nhìn hắn, trong lòng đau nhói, cảm kϊƈɦ nở nụ cười, sáu năm qua, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn cũng luôn canh giữ bên mình, cũng không so đo báo đáp, bản thân hắn bỏ ra nhiều như vậy, cũng hết sức kỳ quái? Hạ Tuyết khẽ cau mày, có chút đau lòng quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt người đàn ông này rất hoàn mỹ, sâu kín cao quý, nhất là cái mũi hắn đẹp nhất, khi hắn thường quay mặt đứng trước cửa sổ sát đất, an tĩnh chăm chú nhìn nơi xa, trông hắn đẹp trai làm cho cô chợt mất hồn, cô một lần nữa bất đắc dĩ nở nụ cười, khẽ cử động thân thể, nhẹ nhàng ngồi dậy, nhón gót chân, đạp trêи thảm lông mềm mại, đi tới bên sofa, cầm lấy một tấm chăn lông, đến trước mặt Daniel, cẩn thận đắp lên người hắn.
.
.
.
.
. Một bàn tay nhẹ nắm cổ tay cô.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết sửng sốt ngẩng đầu, thân thiết nhìn Daniel.
.
.
.
.
. Daniel cũng mỉm cười, hai mắt mệt mỏi, nhìn Hạ Tuyết.
.
.
.
.
. “Anh tỉnh lại khi nào vậy? Sao em không biết?” Hạ Tuyết có chút oán trách nhìn hắn hỏi. “Lúc em vừa tỉnh lại, anh đã cảm nhận được hơi thở của em.
.
.
.
.
.” Daniel chớp đôi mắt mệt mỏi của mình, sau đó khẽ kéo Hạ Tuyết ngồi lên giường, đang lúc lờ mờ, đặt tay lên trêи trán của cô, thăm dò nhiệt độ, mỉm cười nói với Hạ Tuyết: “Cám ơn trời đất, rốt cuộc em đã hạ sốt rồi, anh không muốn bảo người chích thuốc cho em, cho tới bây giờ, anh cũng chưa gặp người lớn nào sợ chích thuốc như em vậy! Hi Văn còn dũng cảm hơn em!” Hạ Tuyết thất thần cười, có đau lòng nhìn Daniel nói: “Anh chăm sóc cho em cả buổi tối, rất mệt a?” Daniel nhàn nhạt mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, nhớ đến chuyện xảy ra hôm qua, hắn do dự một lúc, chậm rãi hỏi: “Đêm qua.
.
.
.
.
. đã xảy ra chuyện gì làm cho em kϊƈɦ động như vậy?” Hạ Tuyết nhìn Daniel, ánh mắt có chút rối loạn.
.
.
.
.
. Daniel nhướng mày, có chút bất mãn kêu nhỏ: “Bảo bối, anh vẫn xem em là người quan trọng nhất trong lòng anh, nguyện che chở, yêu thương, anh làm tất cả để em được hạnh phúc, chứ không phải để cho em tiếp tục chịu đau khổ, hành hạ, anh phát hiện sau khi em về nước, chỉ vài ngày, dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh không tiếc bất cứ giá nào, không để ý phản đối của em nữa, anh sẽ mang em về Pháp.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết cười nói: “Em không sao!” Daniel sâu kín nhìn chăm chú Hạ Tuyết, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết nhìn ánh mắt của hắn, cô bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói: “Thật sự không có việc gì.
.
.
.
.
.” Daniel cũng không miễn cưỡng cô nói những chuyện không muốn nói, gật gật đầu, nói: “Tốt.
.
.
.
. anh tin tưởng em sẽ xử lý tốt, chỉ là.
.
.
.
.
.
Nếu như có chuyện gì, một mình không có cách nào giải quyết, em nhất định phải nói cho anh biết, được không?” Hạ Tuyết mỉm cười gật đầu. Daniel yên tâm, ôm Hạ Tuyết vào trong lòng, theo thói quen hỏi: “Tối hôm qua, có gặp ác mộng không?” “Không có.
.
.
.
.
. em mơ thấy một hiện tượng rất kỳ lạ!” Hạ Tuyết nói. “Uh`m?” Daniel vỗ nhẹ lưng của cô, tò mò cười hỏi: “Hiện tượng kì lạ gì?” Hạ Tuyết thở nhẹ, suy nghĩ một chút, nói: “Em mơ thấy mình đi một mình trong đêm tối, nghe có tiếng người nói, nhìn dãy Ngân Hà đi? Em ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trêи bầu trời tăm tối, xuất hiện một dãy Ngân Hà thật dài, vây quanh mặt trăng tròn và có rất nhiều ngôi sao lóe sáng, sau đó hội tụ thành một vầng hào quang, rơi thẳng xuống!” Daniel ngạc nhiên, mừng rỡ ôm vai Hạ Tuyết, nhìn cô, có chút ngạc nhiên, vui vẻ nói: “Giấc mơ này ở Tây Phương, gọi là một giấc mơ tốt!” Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn Daniel mỉm cười hỏi: “Có ý tứ gì? Anh biết giải mộng sao?” “Hiện tượng này, có lẽ vì cảm hứng sáng tạo của mình, rất nhanh em sẽ nhận được một cái gì đó! Hơn nữa còn thành công trọn vẹn!” Daneil mỉm cười nói. Hạ Tuyết nhíu mày nhìn hắn, nói: “Anh trêu chọc em hả ?” “NO!” Daniel bật cười nói: “Anh sẽ không tùy ý nói ai cũng thành công, bởi vì một người thành công trong cuộc đời, là điều rất hiếm gặp”. Hạ Tuyết đột nhiên cười, quay mặt suy nghĩ, nói: “Anh nói xem.
.
.
.
.
. gần đây em có chuyện gì tốt?” “Ví dụ tuần sau là buổi lễ trao giải Kim Mã?” Daniel nâng khuôn mặt lên, tươi cười, nhìn cô cười nói. Hạ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, sau đó đắp chăn lên người, chuẩn bị ngủ, nói: “NO, NO, NO! Em không phải nói đến chuyện này! Trong mắt của em, lễ trao giải là một sự kiện vô cùng quan trọng! Nếu em nghĩ đến giải thưởng, em sẽ phát điên mất ! ! Rất căng thẳng ! ! Em không dám suy nghĩ!” “Bảo bối! !” Daniel kéo tấm chăn ra, nhìn cô vô cùng tin tưởng nói: “Nhưng anh có một cảm giác, em sẽ đoạt giải thưởng! !” “Thôi! !” Hạ Tuyết không thèm nghĩ chuyện này nữa, thậm chí đắp chăn kín mít, chuẩn bị ngủ! ! Daniel bật cười nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu. ****** Isha lấy hộp thuốc lá màu bạc, cúi đầu rút ra một điếu thuốc, ngậm trêи đôi môi đỏ tươi, cầm lấy cái bật lửa da beo, châm điếu thuốc, cô rít một hơi, nhìn tên phóng viên trẻ trước mặt, thổi nhẹ hơi khói, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Cậu nói cái gì? Cậu nói người nào đó của ONE KING, nắm giữ CD tình ái sáu năm trước của Hạ Tuyết?” Tên phóng viên trẻ vô cùng thần bí gật đầu nói: “Đúng vậy! ! Hôm đó, tôi nghe Lưu ký giả nói như vậy ! ! Chuyện này, dường như vô cùng bí mật! mà hôm đó tôi vì vụ xì căng đan của Thiên Thiên, lúc 3 giờ sáng đến ONE KING tìm Lưu ký giả để phát phim ảnh, tôi đứng ở ngoài cửa nghe được ! Nhưng họ nói tạm thời không ra tay, bởi vì thời cơ chưa tới!” Isha an tĩnh hút thuốc, tròng mắt nhanh chóng chớp động, nhìn tên phóng viên trẻ, vô cùng tán dương, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ chi phiếu, mỉm cười nói: “Làm tốt lắm! ! Đây là phần thưởng cho sự cố gắng của cậu! Sau này cậu giúp tôi theo sát hành trình của Lưu ký giả, nếu hắn có bất biểu hiện nào, cậu lập tức báo cáo tôi.
Tin tức liên qua đến diễn viên của Toàn Cầu chúng tôi, sau này trang đầu, đều sẽ cho cậu! Yên tâm đi!” Tên phóng viên trẻ nhận lấy chi phiếu, vô cùng vui vẻ nhìn Isha nói: “Cám ơn cô, yên tâm đi, tôi nhất định nắm giữ tư liệu thật tốt!” Isha miễn cưỡng cười, nói: “Cậu ra ngoài đi!” “Được!” Tên phóng viên trẻ vui vẻ đứng lên, đi ra ngoài! ! Isha ngồi trêи ghế da, quay ghế, từ tầng lầu 30 nhìn khu vực thương mại phát triển, nghĩ tới chuyện này, sau một lúc lâu, lập tức cầm điện thoại lên, bấm số di động của Hạ Tuyết.
.
.
.
.
. “Alo.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết buồn ngủ lim dim, nhận điện thoại. “Bây giờ cô đang ở đâu?” Isha lo lắng hỏi. “Tại Phòng Tổng Thống.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết ngủ mơ mơ màng màng nói. Isha lập tức ngồi thẳng người, dụi tắt tàn thuốc trong tay, trực tiếp nói với Hạ Tuyết: “Bảo bối! Chúng ta vào thẳng vấn đề! Cô thành thật nói cho tôi biết! ! Sáu năm trước, cô có quay CD tình ái với ai hay không?” .
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
60 chương
51 chương
75 chương
91 chương
71 chương